Cầu Xin Anh Từ Hôn Đi - Chương 105: PN8: Đại Gia Tộc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Cầu Xin Anh Từ Hôn Đi


Chương 105: PN8: Đại Gia Tộc


La Phi tìm thầy xem ngày, thầy nói mùng hai tháng năm âm lịch thích hợp cưới hỏi. Vừa vặn khi đó Tiểu Hổ và Tiểu Mộc Tượng đều đã tròn mười tám tuổi, La Phi và Tịch Yến Thanh đều đồng ý chọn ngày ấy. Sau khi người lớn hai nhà bàn bạc ổn thỏa, bọn họ quyết định hôn sự của Tiểu Hổ sẽ tổ chức vào đầu tháng năm.

Còn Tiểu Mao Lư, vốn muốn đợi hai năm sau mới tính, nhưng hiện tại Thạch Thường Nhạc đã đưa tặng sáu cỗ xe ngựa chở đầy lễ vật, nếu còn chưa gả tức phụ nhi tới Thạch gia e là không ổn. Vì thế Tịch Yến Thanh và La Phi quyết định ngay sau ngày thành hôn của Tiểu Hổ sẽ làm luôn hôn sự cho Tiểu Mao Lư.

Một ngày là Tiểu Hổ thú Tiểu Mộc Tượng, một ngày là Thạch gia tới rước Tiểu Mao Lư đi. Một ngày cưới về, một ngày gả đi.

Hôn lễ của Tiểu Hổ đã được chuẩn bị đầy đủ, nhưng chuyện của Tiểu Mao Lư còn chưa hoàn tất. Đơn giản là vì Thạch gia và Tịch gia hiện giờ được coi là hai đại gia nghiệp, tiền bạc sung túc cho nên các thủ tục cưới gả phải hoành tráng một chút.

Hiện tại còn thiếu bộ hỉ phục của Tiểu Mao Lư, La Phi dồn toàn bộ tâm huyết, cả ngày không làm gì chỉ ngồi cạnh giúp tiểu nhi tử làm hỉ phục!

“Chỗ này phải thêu thế này biết chưa? Thêu dày một chút mới ra hình được.” La Phi nói xong bèn cầm kim thêu mẫu vài đường: “Con nhìn đây, hiểu chưa?”

“Con hiểu rồi cha.” Tiểu Mao Lư tiếp nhận kim chỉ, rất nghiêm túc nghe lời cha. Có điều nó cũng mới nhập môn, tốc độ thêu không thể quá nhanh, những hình thêu La Phi chỉ mất một khắc có thể thêu xong thì nó cần tới một canh giờ.

Điều an ủi lớn nhất đối với La Phi chính là, tuy Tiểu Mao Lư thêu hơi chậm nhưng dường như nó đã đả thông hai mạch nhâm đốc, khả năng thêu thùa của nó đã đạt đến trình độ của La Phi những ngày mới học thêu.

Tuy rằng chưa thể coi là tinh xảo, nhưng khẳng định không đến nỗi tệ như thảm chùi chân.

“Cha, hiện tại con thực sự hối hận, biết vậy trước kia đã nghe lời cha thêu cho xong hỉ phục, bây giờ sẽ không cần vắt chân lên cổ mà thêu cho kịp ngày.” Tiểu Mao Lư hối hận muốn chết. Thật vất vả mới thuyết phục được cha cho thành thân sớm hai năm, chẳng may hỉ phục không làm xong kịp trước hôn lễ, nó sẽ ân hận lắm!

“Giờ mới hối hận có tác dụng gì? Nhanh cái tay lên, làm cho xong đi.” La Phi chuẩn bị sẵn bản phác thảo chỗ nào cần thêu hình gì, dùng chỉ màu gì,…

“Yên tâm, tốc độ này của con khẳng định là kịp, kiên trì lên.” Để làm ra một bộ hỉ phục đẹp mắt, hai cha con gần như quên ăn quên ngủ.

“Ai bảo cha không đồng ý sớm, nếu người nói sớm hơn con nhất định sẽ bắt tay vào làm hỉ phục ngay!” Tiểu Mao Lư xoa xoa cho đỡ mỏi mắt: “Con thề về sau sẽ chỉ may thường phục cho Thường Nhạc ca ca thôi, trời ạ, mấy thứ này quá mức cầu kì.”

“Thôi không nói nhảm nữa, chuyên tâm làm đi.” La Phi nói xong thì đứng lên lấy chút đồ uống: “Khát thì nghỉ ngơi uống nước rồi thêu tiếp.”

“Cha, người đi đâu thế?” Tiểu Mao Lư thấy La Phi buông kim chỉ rồi bước ra ngoài thì lo lắng gọi với theo. Cha nó vừa rời đi nó lập tức hoảng loạn.

“Ta đi tìm ba con, hôm nay nóng ta muốn ăn chút kem.”

“Thế cha cứ ngồi đây chờ, con đi lấy cho cha. Trong hầm băng rất lạnh người không nên vào đấy. Nhỡ bị cảm lạnh ba con lại đau lòng.” Tiểu Mao Lư nói xong lập tức buông đồ trên tay, chạy vào bếp lấy khay rồi tiến vào hầm băng.

La Phi thấy con thứ đột nhiên hiếu thảo thì phì cười.

Mặc dù có thời điểm rất bướng bỉnh, nhưng bản chất nó vẫn là đứa nhỏ biết thương cha.

Chỉ lát sau Tiểu Mao Lư đã cầm kem đi ra, La Phi lấy một que, Tiểu Mao Lư ăn một que, nó còn cẩn thận để gọn kim chỉ vải vóc sang một bên để tránh dây bẩn. La Phi ăn xong mới đi tìm Tịch Yến Thanh.

Hiện giờ Tịch Yến Thanh đang ở công trường.

Bọn họ không có ý định ở chung nhà với đám trẻ nên La Phi và Tịch Yến Thanh bàn bạc và quyết định san đất xây nhà mới cho Tiểu Hổ.

Nhà mới của Tiểu Hổ được xây lại trên khu đất cũ của Tịch gia, trước đây Lạc Thiên Khải và thê tử vẫn sinh sống ở đây, sau một thời gian hành nghề y thuật, hắn tích cóp đủ tiền bèn cất một ngôi nhà mới. La Phi và Tịch Yến Thanh nhất định không bán căn nhà cũ vì nơi đó rất nhiều kỉ niệm của bọn họ, nhưng phòng ở đã quá dột nát không thể sống được nữa, chỉ cần một trận mưa lớn sẽ sụp.

Tịch Yến Thanh cảm thấy cứ lưu lại căn nhà cũ như vậy cũng không ổn, cho nên dứt khoát thuê người san phẳng khu đất, sau đó cất một căn nhà mới cho Tiểu Hổ và tức phụ nhi.

Hiện giờ đất nền đã san phẳng, công nhân đang khuân đá về chuẩn bị lát sàn.

Vườn thù lù được bàn giao cho Tiểu Hổ trông coi, Tịch Yến Thanh rảnh rỗi bèn ghé qua công trường xem xét.

“Sao lại ra đây, nắng nóng thế này.” Tháng tư âm lịch, sáng sớm và tối muộn còn đỡ, lúc này giữa trưa mặt trời chói chang, Tịch Yến Thanh thấy La Phi mang theo thứ gì đó trong tay: “Em tìm chỗ ngồi một lát đi, tôi chia kem cho mọi người rồi trở lại.”

“Ha, Tịch huynh đệ, cha Tiểu Hổ lại mang đồ ăn ngon tới à?” Có người nhìn thấy kem bèn cười nói: “Thật sự làm công cho nhà ngươi quá sướng, chẳng có chỗ nào sướng như nhà ngươi.” Một cây kem bán ra ít nhất năm, sáu văn tiền, cách vài ngày bọn họ lại được ăn một cây, ai cũng hoan hỉ.

“Mọi người ăn kem nghỉ ngơi một lát rồi làm tiếp.” Tịch Yến Thanh chia cho mỗi người một que, mang hộp quay về tìm La Phi: “Tiểu Mao Lư vẫn đang làm hỉ phục à?”

“Ừm, cặm cụi lắm.” La Phi cười: “Nếu biết cách này hiệu quả như vậy, lẽ ra em nên bảo nó khi nào may xong áo cưới sẽ cho thành thân.”

“Bây giờ vẫn chưa muộn mà. Để nó học bài học đầu tiên trong cuộc đời, việc hôm nay chớ để ngày mai, không được để dành việc.” Tịch Yến Thanh dùng nước sạch rửa tay: “Bảo bối, chờ hai đứa cưới gả xong, tôi đưa em đi du lịch nhé?” Xuyên tới đây đã nhiều năm, ban đầu bọn họ bận rộn gây dựng cơ nghiệp, sau khi cuộc sống dần khấm khá thì Tiểu Hổ xuất hiện. Tiểu Hổ vừa cứng cáp lại đến Tiểu Mao Lư chào đời, La Phi chưa bao giờ có thời gian nhàn hạ. Thoạt nhìn thì cho rằng y sung sướng vì không phải lao động nặng nhọc, nhưng Tịch Yến Thanh biết y là người vất vả nhất.

“Đến lúc đó rồi tính.” La Phi nhỏ giọng nói thầm: “Chỉ cần ở bên anh, em đi đâu cũng được.”

“Ừm.” Tịch Yến Thanh cười, mặc kệ xung quanh có người hắn vẫn nắm tay La Phi ngồi xuống một tảng đá ngắm cảnh núi non.

Chớp mắt đã hai mươi năm trôi qua ở nơi này, kì thực bọn họ đã sớm quen thuộc với cuộc sống thời cổ đại, có đôi khi còn cảm thấy kí ức thời hiện đại tựa như một giấc mơ. Nếu không phải vụ tai nạn rơi xuống vực núi quá ám ảnh và còn khắc sâu trong trí nhớ, có lẽ bọn họ đã sớm quên ngày mình xuyên tới đây.

Tịch Yến Thanh bất tri bất giác nắm chặt tay La Phi, tựa như lo lắng giây phút hạnh phúc này sẽ tan biến.

La Phi cảm nhận được tâm tình hắn, y quay đầu nhìn trượng phu, cười cười vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tịch Yến Thanh.

“Hôm nay có thể về sớm một chút được không?” La Phi hỏi: “Buổi tối chung ta ăn gà cay nhé?”

Từ khi bọn họ nuôi gà, La Phi đã vận dụng gần hết trí nhớ của mình để chế biến các món ăn từ thịt gà. Món gà cay này y mới nấu lần đầu cách đây hai năm, chặt gà thành miếng sau đó hầm cùng khoai tây, nêm gia vị vừa ăn, sau khi ăn hết gà và khoai thì chan nước sốt ăn cùng mì thái tay.

Kỳ thực nên ăn cùng mì sợi nhưng qua bao năm La Phi vẫn chưa thể chế biến thành công món mì sợi, cũng may đó chỉ là hình thức, dù sao chỉ cần ngon miệng là được.

“Vậy thì lát nữa tôi sẽ không ăn linh tinh, để dành bụng tối nay ăn hai bát mì!” Tịch Yến Thanh rất thích món này, chủ yếu là vì mọi người chụm đầu ăn uống rất náo nhiệt: “Đợi tôi một lát, tôi báo với nhóm thợ một tiếng rồi chúng ta cùng về.” Tuy nói là trông coi thợ nhưng Tịch Yến Thanh tới đây cũng quá khắt khe, dù sao thì toàn bộ nhóm thợ này đều là người từng được Tịch gia giúp đỡ, bọn họ sẽ không gian dối hay dùng mánh lới lừa gạt. Có đôi khi Tịch Yến Thanh tới công trường này chỉ vì nơi đây gợi nhớ về những kỉ niệm đẹp trong khoảng thời gian hắn và La Phi vừa thành thân.

“Lát nữa về anh cắt tiết gà nhé, em đi nhào bột.” La Phi vừa đi vừa trò chuyện với Tịch Yến Thanh: “Hay là gọi là mấy nhà sang ăn đi?”

Lúc này đang là mùa sinh sản của dê, nhưng bây giờ đã khác ngày trước. Cảnh Dung và La Cát đã tự trồng một bãi cỏ sau nhà, thuê người chuyên đỡ đẻ cho dê, ngoài ra còn có ba con Đậu chạy ra chạy vào trông coi vườn chuồng. Cho nên việc cùng nhau ăn một bữa cơm cũng rất đơn giản, không quá bận bịu như xưa.

Sau khi về đến nhà, Tịch Yến Thanh báo các nhà xung quanh một câu, nói tối nay La Phi nấu món gà cay chiêu đãi mọi người.

Ai cũng thích món này, Lạc Dũng xung phong giúp La Phi nhào bột. La Như rảnh rỗi không có việc gì bèn đun hai nồi nước sôi để vặt lông gà, còn Cảnh Dung ngồi ngoài hiên gọt khoai tây.

Ba gia đình sum vầy mỗi người một việc cùng nhau nấu nướng, lại cùng nhau ngồi xuống ăn.

Đã nhiều năm trôi qua, tình cảm huynh đệ vẫn chân thành như xưa.

La Cát xách theo ít rượu, bày biện các thứ lên bàn.

Bọn họ ghép bàn nhỏ thành bàn lớn, sắp bát đũa đầy đủ, nhà Cảnh Dung hai người, nhà Tịch Yến Thanh bốn người, nhà Lạc Dũng là đông nhất. La Như tổng cộng hạ sinh hai nam hai nữ, hiện tại bọn họ có sáu nhân khẩu. Mười hai người quây quần xung quanh ba chiếc bàn, thoạt nhìn náo nhiệt vô cùng.

Tịch Yến Thanh thịt bốn con gà trống béo, Lạc Dũng nhào một chậu bột đầy, mà Cảnh Dung không nhớ rõ mình đã gọt vỏ bao nhiêu củ khoai tây, rốt cuộc La Phi nấu một nồi gà cay đầy ắp, chia ra mười mấy phần. Món mì thái tay để nguyên trong nồi, ai ăn thì gắp.

“Tiểu Mao Lư ăn nhiều một chút, mấy hôm nữa gả tới Thạch gia là không được ăn gà cay cha La của con nấu nữa đâu.” Lạc Dũng nói.

“Ở gần mà cô phu, lúc nào con muốn về là về được luôn.” Tiểu Mao Lư ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng cũng có chút buồn bã. Không phải nó không muốn thành thân, nhưng nó cũng không nỡ tách khỏi gia đình mình, tâm trạng vô cùng mâu thuẫn.

“Nào Tiểu Mao Lư, ăn đùi gà đi.” La Phi trừng mắt nhìn Lạc Dũng một cái: “Đừng nói mấy chuyện ấy nữa, đang bữa cơm ngon mà.”

“Biết rồi biết rồi, ta ăn nói vụng về mọi người đều biết mà.” Lạc Dũng cũng gắp cho Tiểu Mao Lư một miếng đùi gà: “Này Tiểu Mao Lư, cô phu gắp miếng ngon cho con.”

“Cảm ơn cô phu, con cũng không khách khí nha.” Sau này quả thực không thể muốn ăn lúc nào sẽ có cha nấu cho, Tiểu Mao Lư nghĩ vậy bèn không từ chối nữa.

Gió đêm nay không quá lớn, ba nhà ngồi ngoài hiên ăn uống trò chuyện vui vẻ, không khí đầm ấm như Tết.

Tiểu Mao Lư nghĩ đến cảnh sau này gả đi rồi, sẽ không được cùng người nhà ngồi ăn uống trò chuyện như vậy nữa, trong lòng nó có chút chua xót. Nó nên quý trọng những giây phút này, mà quãng thời gian tươi đẹp lại thường trôi qua rất nhanh.

Hỉ phục được may xong vừa kịp ngày thành thân.

Sớm tinh mơ gà gáy, ba đại gia đình đều dậy chuẩn bị từ rất sớm, người treo pháo, người chuẩn bị tắm gội chải tóc, người kê bàn kê ghế, tóm lại là bận rộn chạy ra chạy vào.

Tịch gia, Thạch gia và Trần gia đều bàn bạc với nhau từ trước, quyết định để Tiểu Hổ làm lễ thành thân và rước Tiểu Mộc Tượng về trước, sau đó Thạch gia sẽ tới rước Tiểu Mao Lư về sau. Dù sao thì huynh đệ phải có trước có sau, cho nên hôm nay sẽ ưu tiên Tiểu Hổ.

La Phi và Tịch Yến Thanh đã thay xong y phục màu đỏ sậm được thêu tơ vàng quanh ống tay áo, xỏ hai đôi hài mới. Lúc này một người ở trong viện chỉ đạo các công đoạn chuẩn bị, một người ra ngoài nghênh đón khách khứa.

“Nhị cữu, hạt dưa và đậu phộng để ở đâu ạ?” Cô cả nhà Lạc Dũng phụ trách bày biện điểm tâm, nhưng nó đã chia xong kẹo mà vẫn chưa tìm thấy hạt dưa và đậu phộng.

“Ở trong ngăn tủ phía dưới bàn trà, con vào phòng nhỏ tìm giúp nhị cữu.” La Phi bận tối mắt tối mũi: “Còn có hồng táo, nhớ lấy cả hồng táo nhé Tiểu Ái!” Lạc Ái Như và Lạc Cẩm Như là hai cô nương nhà Lạc Dũng và La Như, bọn họ quen gọi là Tiểu Ái và Tiểu Cẩm.

“Con biết rồi nhị cữu!” Lạc Ái Như lon ton chạy đi, lát sau bê ra một giỏ táo to, một túi hạt dưa và đậu phộng, bắt đầu chia vào các đĩa điểm tâm.

Hai mươi năm trước, hôn lễ của Tịch Yến Thanh và La Phi tại thôn Hoa Bình này có thể coi là cực kì phô trương và hoành tráng, nhưng hôm nay hôn lễ của Tiểu Hổ và Tiểu Mộc Tượng thậm chí còn vượt xa hơn thế.

Tịch gia, La gia, Trần gia, Lạc gia đều treo đèn lồng đỏ rực, lụa đào chăng đầy mái hiên, thảm nhung được trải từ cửa nhà Tịch gia vào tận trong viện Trần gia. Không dừng lại ở đó, Tịch gia bày ba mươi sáu mâm cỗ thịnh soạn, mời tất cả hương thân bô lão trong thôn và rất nhiều bằng hữu sinh ý của Tịch Yến Thanh và Trần Hoa Chương.

Trước kia nhà nào có chuyện vui thường đi mượn bàn ghế bát đũa quanh thôn, lần này Tịch Yến Thanh bỏ bạc thuê toàn bộ bàn ghế vận chuyển từ Phúc Hải Lâu và Phúc Duyệt Lâu về đây, tất cả đều cùng mẫu mã kiểu dáng ngoại trừ các bàn cao cấp để tiếp khách quý.

Ngay cả cỗ cưới cũng là đầu bếp do Thạch gia thuê đến phụ trách nấu nướng, còn có gánh hát nổi danh nhất trấn được mời tới biểu diễn hí khúc.

“Yến Thanh huynh đệ, chúc mừng chúc mừng.” Phượng Lam và Diệp Phong cùng tiến vào, có vẻ bọn họ đã khởi hành từ rất sớm để đến kịp giờ lành.

“Đa tạ Phượng huynh cùng… Diệp đại ca tới chung vui. Mời mọi người tiến vào.” Tịch Yến Thanh thấy Diệp Phong tỏ ý không muốn để lộ thân phận, hắn bèn đổi cách xưng hô sau đó dẫn hai người tiến vào viện bên nhà Cảnh Dung để nghỉ ngơi cho yên tĩnh.

“Ngươi không cần tiếp chúng ta đâu, cứ ra ngoài đón khách đi. Để chúng ta tự do đi dạo ở đây là được.” Phượng Lam và Tịch Yến Thanh là chỗ bằng hữu thân tình, bọn họ không còn khách sáo với nhau. Phượng Lam rất thích cách bài trí của Tịch gia, đặc biệt là giàn nho bên kia có thể tỏa bóng mát trong ngày hè. Lúc này bọn họ ngồi trong lương đình uống nước, ánh mặt trời phủ lên mái tóc, vừa ấm áp vừa thoải mái.

“Phu nhân, về sau chúng ta cũng xây một lương đình bên trong biệt uyển nhé?” Diệp Phong hỏi Phượng Lam.

“Được, được!” Phượng Lam nói: “Đến lúc đó nhờ Tịch Yến Thanh tới hỗ trợ. Nơi này thật sự quá đẹp, mùa thu có thể hái nho chín ăn, ngồi dưới giàn nho đếm quả rụng cũng đủ vui rồi.”

“Chuyện này đơn giản, đợi Phượng huynh và Diệp đại ca quay về, ta sẽ gửi hạt giống nho cho hai người tự trồng, sau đó làm giàn cho chúng leo lên là được.” Tịch Yến Thanh cười cười: “Chỉ cần hạt giống nảy mầm là có quả ngọt để ăn.”

“Vậy cứ quyết định thế đi.” Diệp Phong gật đầu, sau đó nắm tay Phượng Lam tiến vào hậu viện.

Tựa hồ tất cả khách khứa đến thăm Tịch gia đều hào hứng đi thăm vườn cây ăn quả sau nhà, phong cảnh nơi đây quả là có một không hai. Tuy còn chưa vào mùa quả chín, ngoài vườn chủ yếu là màu xanh của mầm và lá nhưng cũng đủ khiến bọn họ thỏa mãn.

Nghe nói đầu hè trái cây bắt đầu chín, có quả đỏ quả xanh, có quả cam quả tím, mỗi loại hái ăn thử mấy trái, lúc ra khỏi vườn bụng đã no căng.

Tịch Yến Thanh phát hiện những người đến chung vui hôm nay chia thành hai nhóm, một nhóm háo hức ra vườn xem cây ăn quả, một nhóm là thôn dân quanh đây đã ghé thăm vườn quả nhiều lần, lúc này mải mê ăn kẹo xem hí khúc, dù sao đối với bọn họ những thứ này mới là hiếm lạ.

“Lúc trước đổi thành hàng rào di động quả là sáng suốt.” La Phi đứng cạnh Tịch Yến Thanh nhìn mọi người đẩy hàng rào gọn vào một góc, ba viện thông thành một sân lớn. Ban đầu bọn họ chôn cọc sâu dưới đất làm hàng rào cố định, muốn chạy sang nhà bên cạnh phải vòng cổng chính hoặc cổng sau vườn. Sau đó cảm thấy có chút phiền phức, Tịch Yến Thanh bèn đổi thành hàng rào di động có thể đẩy ra đẩy vào, như vậy mọi người đi lại thuận tiện, sân vườn cũng có thể thông với nhau thành một khu có sức chứa lớn.

“Hôm nay quả là đông khách.” Tịch Yến Thanh nói: “Lát nữa không đủ bàn phải thuê thêm, em xem có đủ rượu không? Nếu cần thêm để tôi cho người đi mua luôn.”

“Hẳn là đủ, Vạn đại ca tới còn mang theo mười vò rượu ngon mà. Nếu vẫn thiếu chúng ta lấy rượu nho đãi khách, không cần lo.” La Phi phẩy phẩy tay quạt mát: “Sắp đến giờ lành chưa nhỉ? Tiểu Mộc Tượng bên kia không biết đã chuẩn bị xong xuôi chưa, em thấy Tiểu Hổ nhà mình tươm tất rồi đấy.”

“Còn Tiểu Mao Lư đâu?” Tịch Yến Thanh không nhìn thấy con thứ.

“Nó ở tạm bên nhà Tam Bảo. Hôm nay Thạch gia cũng tới chung vui, Thường Nhạc đến nó không tiện gặp mặt.” Kỳ thực bọn họ cảm thấy không thành vấn đề, nhưng người cổ đại rất chú trọng lễ nghi, trước khi thành thân mà gặp nhau là điềm xấu vân vân… cho nên vẫn là có kiêng có lành.

“Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo tới.” Tịch Yến Thanh thấy nhóm người Thạch gia đã xuất hiện ngoài cổng.

Cả đại gia đình Thạch Thích đều tới đây, Thạch Thích và Thạch Thường Nhạc cưỡi ngựa, Lý Tư Nguyên và con thứ ngồi xe. Bọn họ tới chúc mừng Tiểu Hổ thành thân, ăn xong cơm trưa lập tức ra về.

Cũng không còn cách nào khác, Thạch Thích có nhân mạch tốt, giao lưu rộng, đại công tử Thạch gia sắp thành thân, đương nhiên có rất nhiều khách khứa tới chung vui. Tuy rằng còn chưa đến ngày đại hôn nhưng các bằng hữu phương xa đều đến trước vài ngày, bọn họ chỉ có thể tranh thủ một buổi sáng, buổi chiều phải quay về Thạch phủ tiếp đón khách quý.

Lý Tư Nguyên tặng lễ vật thành thân cho Tiểu Hổ, sau đó tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện với La Phi.

“Thế nào rồi? Đã chuẩn bị xong xuôi chưa?” Lý Tư Nguyên nhìn sân vườn náo nhiệt như vậy, chẳng giống lễ thành thân của một hộ nông chút nào. Nói thẳng ra chính là, chỉ có các phú hộ giàu có trên trấn mới tổ chức hôn lễ hoành tráng như vậy mà thôi.

“Cũng tàm tạm rồi, lát nữa tới giờ lành Tiểu Hổ sẽ đi rước dâu, nhà Tiểu Mộc Tượng ngay gần đây, chỉ mất mấy phút thôi mà.” La Phi nhìn thảm nhung đỏ trải dài từ nhà mình tới Trần gia, nói: “Các ngươi thì sao? Đã bố trí công việc ổn thỏa chưa?”

“Rồi, chỉ còn thiếu mỗi Tiểu Mao Lư thôi.” Lý Tư Nguyên rất quý tên nhóc hoạt bát Tiểu Mao Lư kia. Y cảm thấy Thạch gia quá mức cứng nhắc, người nào cũng khô khan và nghiêm chỉnh đến phát chán, rất cần rước về một tiểu tức phụ nhi hoạt bát vui vẻ: “À đúng rồi, sao không thấy Tiểu Mao Lư đâu?”

“Nó ở bên nhà cô cô, hôm nay không được lộ mặt.”

“Vậy ngươi lo nốt việc đi, ta sang thăm nó.” Lý Tư Nguyên đi sang viện Lạc Dũng, thấy Tiểu Mao Lư đang cặm cụi ngồi thêu gì đó.

Viện bên này, thấy đã sắp đến giờ lành La Phi bèn nhờ người chạy sang Trần gia xem mọi việc chuẩn bị xong chưa, sau đó đi tìm Tiểu Hổ.

Hôm nay Tiểu Hổ sẽ cưỡi ngựa đón dâu, lúc này hắn đang cân nhắc có nên đưa Tiểu Mộc Tượng đi quanh thôn hai vòng hay không, bởi vì khoảng cách giữa hai nhà thực sự quá gần, đứng ngoài cổng cũng có thể nhìn sang Trần gia.

“Thành thân xong rồi hai đứa tha hồ cưỡi ngựa đi chơi, con sốt sắng cái gì?” La Phi không đồng ý với kế hoạch này: “Lát nữa rước dâu đàng hoàng về đây, không được thay đổi cung đường.”

“Vâng vâng vâng, nghe theo cha ạ, dù sao ngày mai tham gia hôn sự của đệ đệ con cũng có thể cưỡi ngựa đưa Mộc Mộc đi cùng.” Tiểu Hổ cảm thấy như vậy cũng ổn, có lẽ vì hắn đã đợi ngày này quá lâu rồi.

“Nhị cữu, đương gia, giờ lành đã tới, chúng ta khởi hành đi Trần gia thôi.” Lạc Uy bước tới thông báo: “Đi nào.”

“Ôi, nhìn tân lang kia, tuấn tú quá!” Tiểu Hổ vừa bước ra gánh hát lập tức dừng biểu diễn, bởi vì lúc này cần thổi sáo và gảy đàn.

Tiểu Hổ lưu loát trèo lên lưng ngựa, thúc ngựa chạy đi trong tiếng pháo giòn giã.

Tiểu Mộc Tượng bên này đã xong xuôi từ sớm, nghe được tiếng pháo y có chút hồi hộp xen lẫn sự vui sướng.

Y cũng chờ ngày này đã lâu rồi!

“Hàn Húc phụ thân người yên tâm, sau này con sẽ đối xử tốt với em ấy.”

“Ừm, vậy giao cho con.” Hàn Húc vỗ nhẹ đỉnh đầu con trai.

“Đi thôi.” Tiểu Hổ bế ngang Tiểu Mộc Tượng bước ra, không để chân y chạm đất, trực tiếp đỡ người lên lưng ngựa.

“A a a, Tiểu Hổ thúc thúc và Tiểu Mộc Tượng thúc thúc thành thân rồi!” Có đứa nhỏ bên cạnh chạy tới chạy lui rắc cánh hoa, ngoài miệng không ngớt lời chúc phúc, náo nhiệt suốt một đường đưa dâu về Tịch gia.

Mất chưa đầy một khắc cả đi lẫn về, mọi thứ trôi qua nhanh như một giấc mơ. Nhưng chính thời khắc trọng đại này đã đánh dấu ngày về chung nhà của đôi trẻ, một dấu mốc được toàn thể họ hàng và làng xóm chứng kiến!

“Từ nay về sau không cần lén đưa thư ban đêm nữa rồi.” Tiểu Hổ nói thầm bên tai Tiểu Mộc Tượng: “Mộc Vũ, Mộc Vũ…” Hắn xúc động gọi tên tức phụ nhi của mình.

“Ừm.” Tiểu Mộc Tượng cảm thấy ngứa ngáy bên tai, cười nhẹ né tránh, lát sau được ôm xuống khỏi lưng ngựa với khuôn mặt đỏ bừng.

Tịch Yến Thanh và La Phi còn nhớ rõ, nhiều năm trước bọn họ là người dâng trà cho các trưởng bối, hiện giờ bọn họ đã trở thành trưởng bối chứng kiến hai đứa nhỏ bái đường. Sau đó một đứa được đưa vào phòng tân hôn, một đứa ra ngoài mời rượu. Cảnh tượng quen thuộc này thật khiến người ta bồi hồi nhớ lại mùa xuân hai mươi năm trước.

Tửu lượng Tiểu Hổ khá tốt, hơn nữa nhóm bằng hữu thân thiết của hắn đều đã trưởng thành, tất cả cùng đi kính rượu nên bàn khách nào cũng được tiếp đón nồng hậu.

“Ai nha Nhị Bảo, ngươi còn nhớ năm ngươi thành thân không? Đại lão hổ nhà ngươi giấu đồ ăn trong buồng tân hôn cho ngươi, ta thì đứng ngoài giữ cửa.” Hàn Húc nhớ lại chuyện năm xưa thì bật cười: “Không biết Tiểu Hổ có giấu đồ ăn không?”

“Có chứ, giấu nhiều lắm.” La Phi nhỏ giọng nói: “Yên tâm đi, khẳng định Tiểu Mộc Tượng sẽ được hầu hạ chu đáo.”

“Ai nha nói thật, chúng ta ở gần nhau thế này, ta gả con cho nhà ngươi chẳng có cảm giác gì.” Hàn Húc nhớ lại tâm tình vừa rồi khi Tiểu Hổ tới xin dâu: “Ngươi biết không, vừa rồi khi Tiểu Hổ đón Tiểu Mộc Tượng đi, ta chẳng thấy muốn khóc chút nào.”

“Không khóc là tốt rồi, ngày vui sao phải khóc? Hơn nữa ta cũng đâu phải ác bà bà, ngươi lo lắng cái gì? Sau này Tiểu Mộc Tượng muốn về ngày nào thì về, ngươi và mộc tượng huynh cũng cứ sang chơi tự nhiên.” La Phi ngồi ở bàn chủ sự, còn có Hàn Húc, Lý Tư Nguyên, Phượng Lam và mấy người thân thiết vừa ăn vừa trò chuyện phiếm.

Nghi thức bái đường quan trọng nhất đã trôi qua, mọi người tiếp tục ăn cỗ và nghe hí khúc. Hôm nay bọn họ bày tiệc cơ động*, ăn uống liên tục, diễn kịch cũng không bị ngắt quãng, một buổi lễ vô cùng náo nhiệt.

*tiệc cơ động là kiểu ai đến trước thì ăn trước, chắc là kiểu lễ cưới ở nông thôn cứ đủ một bàn 6 người thì đội tiệc cưới lại bê một mâm lên, còn ví dụ làm tiệc ngoài nhà hàng thì phải có giờ khai tiệc, chủ tiệc đứng lên phát biểu, mọi người nâng ly chúc mừng rồi mới ăn.

“Lần này Tứ Bảo không về được tiếc quá.” Hàn Húc nói.

“Thôi đành vậy, huyện Thiệu Cửu gặp lũ, La Nghị lúc nào cũng lo cho bách tính, nhận hoàng mệnh đi giúp nạn dân, không kịp trở về.” La Phi cũng cảm thấy tiếc nuối, nhưng tứ đệ tiền đồ trải rộng trước mắt, người làm huynh như y cũng vui mừng thay. Quan trọng nhất chính là đã nhiều năm trôi qua, từng bước thăng quan tiến chức, đến giờ trở thành Khâm sai đại thần nhưng La Nghị chưa bao giờ đánh mất sơ tâm ban đầu.

“Thạch huynh và Tiểu Thường Nhạc ra về rồi sao?” Phượng Lam thuận miệng hỏi.

“Phải, trong nhà còn khách quý chờ tiếp đãi, hơn nữa phải chuẩn bị cho hôn sự ngày mai nên hai cha con đành về trước.” Lý Tư Nguyên nói: “Lát nữa chúng ta cũng về luôn.”

Một số người còn việc ngoài đồng nên ăn xong liền rời đi, làm xong việc bọn họ sẽ quay lại ăn tiệc tối. Lúc này chỉ còn lại bằng hữu sinh ý của Tịch Yến Thanh và Trần Hoa Chương, những người này sẽ không ở lại lâu, ăn xong cơm trưa liền giải tán.

Tiểu Hổ uống khá nhiều nên đã say bí tỉ, một đám tiểu huynh đệ ồn ào khiêng hắn đưa vào động phòng.

La Phi và Tịch Yến Thanh thấy tiệc đã tàn bèn xắn tay muốn dọn dẹp cùng mọi người, lại bị Lạc Uy ấn ngồi trở lại ghế. Ý của Lạc Uy là, nó chỉ huy đám hậu bối làm một loáng là xong, các trưởng bối cứ nghỉ ngơi thoải mái.

Một lần nữa Tịch Yến Thanh và La Phi nhận ra rằng, con cháu trong nhà đều đã trưởng thành cả rồi!

Hôm sau lại phải thức dậy từ sớm, một lần nữa thực hiện lại các thủ tục nghi thức như hôm qua, chẳng qua lần này là Thạch gia bận rộn đón dâu, còn Tịch Yến Thanh và La Phi chỉ cần ngồi nhà chờ Thạch Thường Nhạc tới là được.

Tuy Thạch gia là một gia tộc lớn nhưng bọn họ không tổ chức xa hoa lãng phí, quy cách chỉ ngang ngửa Tịch gia mà thôi, có điều vì mời nhiều khách hơn nên bày nhiều bàn tiệc hơn, những công đoạn khác đều chuẩn bị giống Tịch Yến Thanh. Đặc biệt nhất chính là, bọn họ quyên góp toàn bộ tiền mừng của quan khách cho nạn dân huyện Thiệu Cửu, cả Tịch gia và Thạch gia góp chung một khoản.

Sau đó Hằng Thân Vương biết chuyện này từ miệng Phượng Lam, bẩm báo lên Hoàng Thượng. Hoàng Thượng cho rằng việc làm của Thạch Thích và Tịch Yến Thanh rất lương thiện bèn đặc biệt ban thưởng hai nhà hai bức hoành phi do chính tay ngài đề tự.

Lúc này Thạch gia và Tịch gia có thể coi là hai gia tộc đức cao vọng trọng tại Vũ Khánh quốc.

&&&&&&

“Ba, cái này treo ở đây được chưa?” Tiểu Hổ đứng trên thang cầm đèn lồng hỏi Tịch Yến Thanh.

Lại bước vào một mùa Tết Trung thu nữa, kết thúc mùa vụ đồng thời là ngày đoàn viên.

“Rồi rồi rồi, con cẩn thận chút.” Tịch Yến Thanh ngẩng đầu nhìn con trưởng của mình: “Xong rồi thì xuống đi, cha con gọi ra ăn cơm rồi.”

“Xong ngay đây ạ.” Tiểu Hổ treo xong đèn lồng thì nhanh nhẹn trèo xuống khỏi thang, hai ba con hướng vào trong viện.

Lễ Trung thu năm nay bọn họ tụ tập rất đông vui, chẳng những có ba huynh đệ Tịch Yến Thanh mà còn có Thạch gia và Trần gia tới ăn cùng. Năm gia đình, đại đoàn viên! Ba cái bàn to cũng không đủ, lúc này bọn họ phải mượn thêm ba cái là sáu cái bàn.

La Phi, La Như cùng Ái Như, Cẩm Như bận rộn trong bếp. Hàn Húc và Lý Tư Nguyên cũng phụ một tay. Trong nhà có hạ nhân nhưng đều được cho nghỉ về quê ăn Tết từ sớm, bởi vậy bữa cơm này bọn họ phải tự thân tự lực.

Vốn Tiểu Mộc Tượng và Tiểu Mao Lư đều biết nấu nướng, ngày thường đều là hai đứa phụ trách cơm nước, nhưng lúc này cả hai đồng thời mang bầu nên nhóm trưởng bối không để bọn chúng động tay động chân vào việc gì.

Tiểu Hổ treo xong đèn lồng ngoài cổng thì rửa tay chạy xuống bếp giúp cha, hắn bê đồ ăn lên bàn rồi ngồi cạnh Tiểu Mộc Tượng, vừa gắp thức ăn vừa rót nước trái cây cho tức phụ nhi. Ngẩng đầu liền thấy Thạch Thường Nhạc đang cẩn thận lau từng ngón tay cho đệ đệ hắn!

“Ta cảm thấy mình đã chu đáo lắm rồi nhưng Thường Nhạc ngươi còn chu đáo hơn nữa.” Tiểu Hổ cam bái hạ phong.

“Đành vậy thôi, Tiểu Mao Lư thích cầm tay gặm chân gà mà.” Ăn xong dính đầy mỡ, đương nhiên hắn phải lau giúp!

“Thường Nhạc con cứ chiều nó quá.” La Phi cười cười: “Về sau nó dỡ hết ngói trên mái nhà, ta không quản đâu nhé.”

“Hết cách rồi cha La, lúc đấy chắc con phải giăng võng ngay trong buồng để nếu y có rơi xuống cũng không sao.”

“Hay lắm!” Tịch Yến Thanh bội phục rồi.

“Tiểu Mao Lư mang song thai, chăm sóc nó chu đáo một chút là đúng.” Lý Tư Nguyên cười nói: “Ban đầu ta còn lo Thường Nhạc không biết cách chăm sóc tức phụ nhi, nhưng xem ra là ta lo nghĩ nhiều rồi.”

“Con đã đồng ý với Thường Nhạc ca ca sẽ sinh cho hắn tám đứa nhỏ, cho nên khẳng định sẽ không làm ra những chuyện nguy hiểm như là leo lên mái nhà dỡ ngói đâu.” Tiểu Mao Lư mút mút ngón tay: “Cùng lắm là đứng dưới chỉ huy hạ nhân dỡ ngói hộ con.”

“Con giữ ý tứ chút đi!” La Phi hết nói nổi, con trai y sắp làm cha nhưng vẫn hồn nhiên như xưa!

“Các ngươi đừng lo lắng quá, Tiểu Mao Lư tuy hơi bướng nhưng làm việc rất có chừng mực, hiện tại trong nhà từ trên xuống dưới ai cũng quý nó.” Thạch Thích thở dài một tiếng: “Rốt cuộc Thạch gia đã có thể phá vỡ truyền thống độc đinh bao năm qua, tức phụ nhi của nhi tử ta có công lao rất lớn!”

“Nào nào nào, chúng ta cạn chén chúc mừng Thạch đại ca từ nay về sau con đàn cháu đống.” Tịch Yến Thanh nâng chén, mọi người cùng đứng lên hô vang, tiếng “Cạn!” mang theo không khí vui mừng ấm áp được gió truyền đi rất xa.

“Cha! Nương! Đại ca! Nhị ca! Tỷ!” Lúc này bên ngoài có tiếng gọi quen thuộc: “Con về rồi!” La Nghị nắm tay một thiếu nữ xinh đẹp, cười tủm tỉm bước vào đại viện Tịch gia.

Thiếu nữ e thẹn này có lẽ chính là nương tử mà Khâm sai đại thần La Nghị đã nhận định, chỉ là người trong nhà chưa ai từng gặp nàng.

Có điều cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên thôi, đã về đây chính là người một nhà, bọn họ nhất định sẽ chung sống hòa thuận, xây dựng đại gia tộc ngày càng phồn vinh hưng thịnh!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN