Edit & Beta: Đòe
Sau khi thu hình xong 《Sinh ra để diễn xuất》, Ninh Chu tạm thời không có việc gì khác, ý của Hàn Kỳ là muốn Ninh Chu ở nhà để chuẩn bị “Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc” cho thật tốt.
Bản thân Ninh Chu cũng có ý tương tự, điều mà Vương Nhất Thanh tiết lộ là nửa tháng nữa “Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc” sẽ được quay.
Các vai diễn khác cũng đã được chọn xong, nhưng chỉ có duy nhất vai nữ chính là là Vương Nhất Thanh vẫn chưa tìm được ứng cử viên phù hợp. Thế nên là, buổi thử vai cho vị trí nữ chính sẽ được tổ chức vào Chủ nhật tuần này.
Ý của Vương Nhất Thanh là anh ta hy vọng Ninh Chu có thể đến buổi thử vai, Ninh Chu là nam chính, có lẽ diễn viên đó không thể đáp ứng được yêu cầu của Vương Nhất Thanh, nhưng có khả năng sẽ có phản ứng hóa học với nam chính và đạt được hiệu quả ngoài mong đợi.
Những điều này đều không có gì chắc chắn, vì vậy Vương Nhất Thanh hy vọng vào ngày thử vai, Ninh Chu có thể đến đó đối diễn với nhóm nữ diễn viên để chọn ra người phù hợp nhất cho vai nữ chính.
Và tất nhiên, Ninh Chu cũng không có ý phản đối chuyện này.
Thoáng cái đã đến ngày Chủ nhật, Ninh Chu đến phòng làm việc của Vương Nhất Thanh sớm hơn nửa giờ so với thời gian đã thỏa thuận.
Vương Nhất Thanh dẫn Ninh Chu đến văn phòng của mình, đưa cho Ninh Chu thông tin về các nữ diễn viên hôm nay sẽ thử vai: “Trước đó cậu đã xem qua một số lý lịch của họ, có một hai cái là mới thêm vào, cậu hãy xem thử xem. Nếu thấy cái nào phù hợp thì khoanh một cái lên hồ sơ của các cô ấy, đến lúc thử vai chúng ta sẽ tập trung vào những người mà cậu khoanh tròn.”
Vì lo Ninh Chu không hiểu ý của mình, Vương Nhất Thanh giải thích nói: “Dù sao cũng là nữ chính, điều quan trọng nhất là phải phù hợp với cậu.”
Có một số phản ứng hóa học nhất định giữa nam nữ chính không thể đạt được chỉ bằng kỹ năng diễn xuất và kỹ thuật quay phim, nhưng nó lại rất bí ẩn, là thứ có thể gặp nhưng không thể tìm kiếm.
Bởi vì biết điều này nên Vương Nhất Thanh không hề cảm thấy thất vọng khi Ninh Chu không khoanh tròn tất cả các bản lý lịch sau khi đọc xong.
“Được rồi.” Vương Nhất Thanh không nói thêm gì nữa, giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi xuống thôi.”
Có tổng cộng mười nghệ sĩ đến thử vai nữ chính lần này, hầu hết đều là người nổi tiếng trong ngành và có những vai diễn kinh điển, cũng có một hoặc hai người mới được Vương Nhất Thanh tuyển từ Học viện Điện ảnh.
Dù sao cũng là vai diễn học sinh trung học, hương vị thanh xuân là phần quan trọng nhất trong quá trình casting.
Trong số mười nữ nghệ sĩ, có một người là người quen của Ninh Chu.
Thật ra lúc Ninh Chu đang xem lý lịch của nữ nghệ sĩ thì thấy người quen này. Là đàn chị của cậu ở Học viện Điện ảnh, lớn hơn Ninh Chu một khóa.
Lúc Ninh Chu còn là sinh viên năm nhất, cô đã theo đuổi cậu suốt một năm, sau này vì thấy Ninh Chu rất cứng lòng, dù cô có tấn công như thế nào thì cậu vẫn vững như kiềng ba chân.
Trong cơn tuyệt vọng, cô không còn cách nào khác là phải bỏ cuộc.
Ngôn Thiến Thiến đang khẩn trương chuẩn bị kịch bản, thực ra cô vẫn cảm thấy không được chân thật, cũng không hiểu rốt cuộc tại sao chiếc bánh này lại rơi đến trên đầu mình.
Cô năm nay là sinh viên năm cuối, lẽ ra phải ký hợp đồng với một công ty giải trí như các bạn cùng lớp khác, nhưng cô cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình chưa đủ thành thạo nên không vội ký hợp đồng với công ty để nhận kịch bản. Thay vào đó, cô nhờ quen được một đàn anh mà gia nhập vào một đoàn kịch nhỏ, vẫn luôn đi theo đoàn kịch lưu diễn khắp nơi, học tập kinh nghiệm từ những anh chị trước.
Lần này đoàn kịch có một vở kịch mới biểu diễn tại Nhà hát lớn ở thành phố A. Khi cô trở lại hậu trường sau buổi biểu diễn, đàn anh nói với cô rằng nhà biên kịch nổi tiếng Vương Nhát Thanh đang tìm cô.
Khi ấy, Ngôn Thiến Thiến tưởng mình gặp phải lừa đảo, thậm chí sau khi chính thức gặp mặt Vương Nhất Thanh và biết được từ anh mình có cơ hội đi thử vai, cô vẫn cảm thấy như đang trong mơ.
Đối với Ngôn Thiến Thiến đây chắc chắn là một cơ hội tuyệt vời nên cô đã đồng ý mà không hề suy nghĩ.
Trong khoảng thời gian này Ngôn Thiến Thiến xin nghỉ phép ở đoàn kịch để tập trung chuẩn bị kịch bản.
Không ngờ, trong buổi thử giọng, đoàn làm phim “Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc” lại mang đến cho cô một bất ngờ lớn hơn nữa.
Người mà cô từng say mê theo đuổi và vẫn giấu kín trong lòng hóa ra lại là nam chính của “Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc”.
Cho nên từ lúc Ninh Chu bắt đầu xuất hiện, ánh mắt của Ngôn Thiến Thiến vẫn luôn dõi theo cậu.
Cậu luôn tỏa sáng như vậy, đứng trong đám đông thì cậu vẫn là người chói sáng nhất.
Ninh Chu cũng không cố ý né tránh ánh mắt của Ngôn Thiến Thiến, càng không ra vẻ không quen biết cô, sau khi ánh mắt hai người chạm nhau, Ninh Chu còn lễ phép gật đầu chào hỏi với cô.
Ngôn Thiến Thiến nhìn Ninh Chu đi vào phòng họp, mãi cho đến khi không thấy cậu nữa thì cô mới thu hồi ánh mắt, cũng tự động viên bản thân mình: Ngôn Thiến Thiến, mày nhất định phải đạt được vai diễn này! Ông trời nhất định đã nghe thấy lời cầu nguyện của mày và cho mày một cơ hội thành đôi với Ninh Chu.
Hai mắt Ngôn Thiến Thiến phát sáng quyết tâm giành chiến thắng.
Buổi thử vai bắt đầu, Ninh Chu làm theo yêu cầu của Vương Nhất Thanh, đối diễn cùng các nữ nghệ sĩ.
Vương Nhất Thanh và hai đạo diễn đang cẩn thận quan sát màn diễn xuất của từng người, cố gắng chọn ra người phù hợp nhất.
Trong suốt quá trình này, Vương Nhất Thanh và hai đạo diễn lại có thêm hiểu biết mới về Ninh Chu.
Trước buổi thử vai, Vương Nhất Thanh đang tìm kiếm một người có thể phù hợp với Ninh Chu, để có thể xảy ra một số phản ứng hóa học tinh tế và tạo ra những tia lửa khác nhau.
Bây giờ, sau khi thử vai một số nghệ sĩ, Vương Nhất Thanh mới phát hiện mấy cái suy xét trước đó của mình toàn là dư thừa. Bởi vì Ninh Chu thật sự là một nghệ sĩ rất dễ uốn nắn.
Cậu giống như một thứ chất lỏng, dù cho các diễn viên đối diễn với cậu là loại vật chưa bất quy tắc nào, cậu đều có thể đạt được sự hòa nhập hài hòa nhất với họ.
Phản ứng tinh tế mà Vương Nhất Thanh mong muốn rất đơn giản đối với Ninh Chu, bất kể diễn viên nữ nào đối diễn với cậu cũng sẽ tạo ra được những tia lửa khác nhau.
Ánh mắt Vương Nhất Thanh nhìn Ninh Chu trở nên vô cùng nóng bỏng.
Hãy nhìn xem, anh ta đã tìm được một kho báu vô cùng quý giá.
Vương Nhất Thanh tin chắc rằng trong kho báu này còn cất giấu những báu vật khác, khai thác càng sau bất ngờ càng lớn.
Tất nhiên, trong lúc Vương Nhất Thanh phát hiện ra một bảo bối khác của Ninh Chu, anh ta cũng đồng thời đang quan sát các nữ nghệ sĩ, diễn xuất của những nữ nghệ sĩ này quả thực rất xuất sắc, nhưng Vương Nhất Thanh luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Chẳng mấy chốc, danh sách mười người thử vai đã đến cuối, Vương Nhất Thanh vẫn chưa tìm được ra diễn viên mà mình mong muốn.
Cho đến khi người cuối cùng Ngôn Thiến Thiến xuất hiện.
Phân đoạn thử vai được đạo diễn Trương Ly đưa ra——
Nữ chính Hứa Yên là một người ấm áp và tốt bụng, cô vô tình gặp được nam chính Mạnh Canh lúc tối tệ nhất, cô không chỉ không thấy sợ hãi mà còn muốn giúp Mạnh Canh thoát khỏi bóng tối.
Hứa Yên ngày càng chú ý đến Mạnh Canh và ngày càng tìm hiểu nhiều điều về cậu ta. Cô đồng cảm với Mạnh Canh và càng yêu Mạnh Canh hơn sau khi chứng kiến cuộc chiến mạnh mẽ của Mạnh Canh chống lại lũ quỷ trong cậu.,
Nhưng Mạnh Canh chỉ muốn né tránh cô, cuộc đời của cậu đã đủ bất hạnh, cậu ta không muốn liên lũy đến những người vô tội.
Hứa Yên nhiệt tình và táo bạo, cô thích Mạnh Canh nên không hề do dự mà theo đuổi.
Ban đầu, Mạnh Canh rất lạnh lùng với cô, cô không thấy chút hy vọng nào ở Mạnh Canh.
Trương Ly muốn Ngôn Thiến Thiến diễn phân đoạn này, anh ta hy vọng Ngôn Thiến Thiến có thể thể hiện được nỗi niềm không thấy được được hy vọng ấy nhưng vẫn bướng bỉnh kiên cường đuổi theo.
Các diễn viên trước đó không thể hiện được cảm xúc này. Hoặc là vui vẻ ngốc nghếch, hoặc là đấm ngực tuyệt vọng. Truyện Phương Tây
Mức độ đó không hề dễ dàng nắm bắt chút nào.
Nhưng Ngôn Thiến Thiến thực sự đã mang lại cho Trương Ly cảm giác mà anh mong muốn.
Sau khi Ngôn Thiến Thiến diễn xong, Trương Ly quay đầu nhìn về phía Vương Nhất Thanh, ánh mắt biểu đạt với Vương Nhất Thanh rằng anh rất muốn chọn người này.
Vương Nhất Thanh cũng rất vừa lòng với màn thể hiện của Ngôn Thiến Thiến, anh ta cân nhắc một lúc, đang chuẩn bị đưa ra quyết định thì cửa phòng họp đột nhiên mở ra.
Vì tiếng mở cửa quá lớn nên mọi người trong phòng họp đều nhìn về phía đó.
Sở Tịch Nhan mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng đứng ở cửa, nhìn thẳng vào Vương Nhất Thanh: “Thầy Vương, tôi đến thử vai.”
Vương Nhất Thanh sửng sốt một lúc, vẻ mặt khá hiền hòa: “Tôi nhớ là tôi không hề thông báo cho cô đến thử vai phải không?”
“Nhưng tôi thật sự rất muốn vai diễn Hứa Yên này.” Sở Tịch Nhan chân thành nói: “Để theo kịp buổi thử vai này, tôi đã từ chối hoạt động vào buổi trưa, vội vàng tới đây chỉ để cho thầy Vương thấy được sự chân thành của tôi.”
Vương Nhất Thanh nghe xong rốt cuộc không khỏi cau mày: “Hoạt động giữa trưa của cô quyết định từ lúc nào?”
Để thể hiện sự chân thành của mình, Sở Tịch Nhan nói ra một thời gian cụ thể.
Được quyết định từ nửa tháng trước.
Vương Nhất Thanh: “Vậy cô hủy bỏ hoạt động khi từ lúc nào?”
Sở Tịch Nhan ấp úng không nói nên lời, cô ta vừa mới gọi điện cho người quản lý của mình trên đường tới đây, nói rằng mình không thể tham gia buổi sự kiện và đang đi thử vai diễn Hứa Yến.
Cô ta lập tức sửa lỗi cho mình: “Chính quản lý của tôi không đồng ý cho tôi hủy bỏ sự kiện, tôi đã nói với anh ta rằng tôi sẽ đi thử vai.”
Lúc nhắc đến quản lý của mình, vẻ mặt cô ta đầy sự ghét bỏ, cứ như thể quản lý chỉnh là người đã kéo chân sau cô ta.
“Cô về đi.” Vương Nhất Thanh lạnh lùng nói: “Dù cho cô có thử vai Hứa Yên thành công, tôi sẽ không chấp nhận để cô tham gia vào đoàn làm phim đâu.”
Sở Tịch Nhan không muốn rời đi, cô ta không tin rằng Vương Nhất Thanh thậm chí sẽ không cho cô ta một cơ hội thử vai.
Đến khi nhìn thấy Ninh Chu đứng bên cạnh, cô ta như hiểu ra.
Sở Tịch Nhan chỉ thằng vào Ninh Chu: “Là vì cậu ta nói xấu tôi trước mặt anh cho nên anh mới không định cho tôi một cơ hội?”
Sở Tịch Nhan: “Dựa vào đâu? Chỉ vì cậu ta có bối cảnh, có chỗ dựa sau lưng? Hay là vì cậu ta bán mình được giá tốt?”
“Đủ rồi!” Vương Nhất Thanh đập bàn quát lên, anh ta vẫn luôn dịu dàng trước mặt người ngoài, lần này sắc mặt anh ta trở nên tối sầm: “Cô Sở Tịch Nhan này, mong cô hãy giữu mồm miệng cho sạch sẽ.”
Vương Nhất Thanh: “Ninh Chu chưa bao giờ nói xấu cô, thậm chí còn chưa từng nhắc đến cô. Chúng tôi từ tổ tiết mục của 《Sinh ra để diễn xuất》mới biết được việc cô vắng mặt buổi diễn tập hôm thứ Tư không có lý do, chúng tôi tự cho rằng cô không hợp tham gia vào đoàn làm phim của chúng tôi cho nên mới gạch bỏ cô khỏi danh sách. Mong cô đừng buộc tội những người vô tội một cách vô cớ như vậy.”
Sở Tịch Nhan vẫn cố gắng bào chữa cho mình: “Tôi không vô cớ bỏ buổi diễn tập, chỉ là tôi có một sự kiện phát sóng trực tiếp mà thôi!”
Sự kiện trực tiếp đó có thể thu hút hàng chục triệu người xem, nhưng buổi diễn tập thì sao? Không có khán giả, cô ta chọn hoạt động có nhiều người xem là sai sao?
“Tôi mặc kệ cô vì nguyên nhân gì.” Vương Nhất Thanh hít sâu một hơi, lạnh mặt nói: “Giờ thì cô hãy ra khỏi đây ngay đi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ.”
Vương Nhất Thanh: “Bên ngoài phòng làm việc hôm nay có rất nhiều paparazzi, nếu như đến lúc đó mấy trò hề của cô Sở đây bị bọn họ quay chụp được, hẳn cô cũng biết hậu quả sẽ ra sao, đúng không?”
Sở Tịch Nhan tất nhiên hiểu rõ điều này, nếu hôm nay bảo vệ thật sự đuổi cô ta ra khỏi Studio của Vương Nhất Thanh, không cần chờ đến tối, chỉ cần 10 phút sau thôi cô ta sẽ lên Hotsearch.
Khi ấy, cô ta sẽ biến mình con hề trên khắp các cõi mạng.
Sở Tịch Nhan khẽ cắn môi, không cam lòng lườm nguýt Ninh Chu một cái rồi mới xoay người rời đi.
Ánh mắt đó đầy oán hận đối với Ninh Chu, như thể mọi chuyện đều là lỗi của cậu.
– —-
Buồn cười bà chị Sở Tịch Nhan này =))))) Yêu mọi người lắm, cuối tuần này sẽ cố được 3 chương nha, tuần sau lại thi rồi (thật ra tuần nào cũng thi, chỉ là thì đầu hay cuối tuần thôi).