Giả Vờ Ngoan Ngoãn - Chương 53: C53: Tình cờ gặp mặt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
11


Giả Vờ Ngoan Ngoãn


Chương 53: C53: Tình cờ gặp mặt


Edit & Beta: Đoè

Không khí trong sảnh tiệc thường niên đột nhiên được đẩy lên cao trào.

Dù không phải là nhạc dance sôi động nhưng những người biểu diễn trên sân khấu thực sự rất hăng hái.

Nhân viên Tưởng thị không ngờ rằng sẽ có một ngày chủ tịch Tưởng Hàng Đình của bọn họ lại có một mặt khác khiêu gợi như vậy, vòng eo uốn éo, động tác nhịp nhàng, quần tây ôm sát bờ mông cong vểnh lên.

Chậc chậc chậc.

Dù cho Tưởng Hàng Đình có nhảy bước nữ thì vẫn sẽ mang theo tính công kích.

Tất nhiên là Ninh Chu cũng không nhường nhịn chịu kém. Nhịp điệu của cậu cũng hoàn hảo theo nhịp trống, mỗi động tác đều tràn đầy sức mạnh.

Cơ thể hai người gần đến mức mặt sắp dán sát vào nhau.

Nhìn theo một góc độ nào đó, Tưởng Hàng Đình và Ninh Chu như đang chuẩn bị hôn nhau.

Biểu cảm của cả hai đều rất gợi cảm và hoang dã, ánh mắt đầy khiêu khích, nhưng dưới sự khiêu khích, giữa họ dường như có một cái móc, cố gắng móc nối vào nhau.

Hai người thực hiện điệu nhảy này một cách rất gợi cảm và ái muội, khiến người xem đỏ mặt, tim mình đập mạnh.

Tiếng nhạc kết thúc.

Toàn bộ phòng tiệc nổ ra tiếng vỗ tay và tiếng la hét như sấm, khán giả rầm rộ yêu cầu Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình nhảy thêm một đoạn nhạc nữa.

MC vỗ tay nói, “Oa, không thể ngờ được Tưởng tổng lại tài nghệ như vậy, cậu Ninh cũng nhảy rất đẹp.”

MC: “Mọi người có muốn xem nữa không?”

Nói rồi đưa mic về phía dưới sân khấu, khác giả đương nhiên là rất phối hợp nói muốn.

“Tưởng tổng có thấy sự nhiệt tình của mọi người không ạ?” MC, ý định làm khó rất rõ ràng.

Tưởng Hàng Đình: “Tôi nghĩ họ càng chờ mong phần tiếp theo của quay số hơn đấy.”

Đây là lời từ chối uyển chuyển trước lời đề nghị nhảy thêm một bài nữa.

Sau khi Tưởng Hàng Đình nói rõ không muốn nhảy tiếp nữa, MC cũng không dám làm quá ầm ĩ tiếp lời Tưởng Hàng Đình, mời hắn và Ninh Chu xuống sân khấu.

Bầu không khí sôi động của bữa tiếp thường niên vẫn tiếp tục diễn ra.

Tưởng Hàng Đình dẫn Ninh Chu rời khỏi bữa tiệc.

Màn biểu diễn vừa rồi quả thật rất nóng bỏng, biểu hiện trực tiếp nhất là trên người Tưởng Hàng Đình và Ninh Chu nóng như lửa thiêu lửa đốt.

Tất nhiên, bọn họ đang ở bên ngoài nên không thể làm gì được, nhưng có thể đứng bên cạnh của sổ hóng gió để gió thổi bay đi sức nóng trong cơ thể.

Nói là hóng gió nhưng khi vừa khuất tầm mắt của mọi người, cả hai đã núp vào bên góc bệ cửa sổ, họ ôm nhau và hôn nhau say đắm.

Gió mùa đông rất lạnh nhưng lúc này cũng không thể làm tiêu tan trái tim rực lửa của hai người.

Cuối cùng cả hai dứt khoát giải phóng ở một căn phòng trên tầng hai.

Vừa vào phòng, Tưởng Hàng Đình đã khàn giọng đè Ninh Chu lên ván cửa: “Em đã từng học khiêu vũ sao?”

Lúc nãy khiêu vũ, màn thể hiện của Ninh Chu không hề giống người không biết khiêu vũ, từ đồng tác đến nhịp điệu có cảm giác rất nhịp

Ninh Chu: “Em từng học lớp hình thể.”

Ninh Chu từng tham gia một vở kịch sân khấu, nhân vật chính là một vũ công. Để thể hiện tốt vai diễn này, cậu thậm chí còn đi học múa một thời gian để bản thân bám sát nhân vật hơn.

Tưởng Hàng Đình cười khẽ, cúi đầu nói vào tai Ninh Chu: “Đảo ngược vai trò thì thế nào?”

Ninh Chu giả ngu.

Tưởng Hàng Đình: “Còn nhớ bước nhảy chả anh không?”

“Không nhớ.” Ninh Chu trả lời rất dứt khoát.

Tay Tưởng Hàng Đình dán lên eo Ninh Chu: “Không sao, anh dạy em.”

Ninh Chu: “……”

Thế là Ninh Chu không trâu bắt chó đi cày học nhảy bước nữ đối mặt trong hai giờ dưới sự hướng dẫn của Tưởng Hàng Đình.

Đến khi hay người quay lại thì bữa tiệc thường niên đã kết thúc.

Đúng lúc trao giải đặc biệt, sau khi Tưởng Hàng Đình quay lại, tự nhiên bị gọi lên sân khấu trao giải đặc biệt.

Sau khi trao giải, họp thường niên kết thúc.

Có một vài người tụ tập với nhau dự định sẽ đi KTV tăng 2, một vị lãnh đạo cấp cao hỏi ý kiến Tưởng Hàng Đình, hắn từ chối, định đưa Ninh Chu về.

Hôm nay có hơn một công ty tổ chức họp thường niên tại khách sạn, lúc này gần như đã tan cuộc, có rất nhiều người dùng thang máy nên phải đợi rất lâu.

Tưởng Hàng Đình và Ninh Chu dứt khoát

đợi cho đến khi thang máy trống rỗng người rồi mới đi.

Mười phút sau, hai người bước vào thang máy.

Ngoài họ ra, trợ lý của Tưởng Hàng Đình là người duy nhất còn lại trong thang máy.

Trợ lý vừa bước vào thang máy đã rất có ý thức đứng trong góc, cố gắng giảm độ sáng của bóng đèn.

Sau đó Ninh Chu có uống một chút Cocktail, loại rượu này nồng độ rất thấp, chỉ là nếm thử thôi nhưng cậu vẫn cảm thấy hơi choáng váng.

Bước vào thang máy, ở trong một không gian vừa kín vừa hẹp này khiến cảm giác khó chịu ngày càng tăng lên.

Nghĩ đến trong thang máy không có người khác, cậu tựa đầu vào Tưởng Hàng Đình trên vai, “Chóng mặt quó.”

Giọng điệu cậu ủ rũ, mang theo chút nũng nịu.

“Không phải anh đã bảo em không được uống sao?” Tưởng Hàng Đình miệng thì trách móc, nhưng tay đã đặt lên trán Ninh Chu nhẹ nhàng xoa bóp cho cậu.

Ninh Chu cọ cọ tay hắn, lẩm bẩm nói: “Không phải còn có anh ở đây sao?”

Cậu biết rõ tửu lượng của mình, không có Tưởng Hàng Đình ở bên cạnh thì dù có thèm đến mấy cậu cũng sẽ không uống.

Chính vì có Tưởng Hàng Đình ở bên cạnh nên Ninh Chu mới thỏa mãn trí tò mò của mình, nhấp một ngụm cocktail màu xanh lam.

Câu nói này đã thành công chặn miệng Tưởng Hàng Đình, khóe miệng hắn thậm chí còn vô thức nhếch lên, động tác tay cũng trở nên mềm mại hơn.

Trợ lý cố gắng nép mình vào một góc, đá phăng bát cơm chó đang được đưa đến kia, mồm lẩm bẩm: Lẽ ra tôi nên núp dưới gầm xe chứ không phải ngồi trên xe.

Thang máy đi xuống hai tầng rồi dừng lại, có người muốn vào.

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, bốn người bước vào.

Đột nhiên trở nên đông đúc hơn hẳn.

Hiển nhiên là bốn người này cũng vừa tan tiệc thường niên của công ty được tổ chức tại khách sạn này. Hai người đàn ông trung niên mặc vest, một người phụ nữ mặc váy rất thanh lịch và một chàng trai trẻ.

Một trong hai người đàn ông trung niên chỉ vào chàng trai trẻ và nói: “Chủ tịch Ninh, cậu nhà đây quả thật rất tài giỏi, tuổi trẻ đầy hứa hẹn nha.”

Nụ cười trên khoé miệng của người đàn ông còn lại sượng cứng lại, sau đó khách khó nói: “Ngô tổng quá khen.”

Ninh Chu nghe thấy giọng nói này người cứng đờ.

Cậu không ngờ rằng mình sẽ gặp Ninh Trường Hùng và Trương Dao trong thang máy chật chội này.

Ồ, còn có một “cậu” nhà Ninh Trường Hùng, Trương Dương.

Tưởng Hàng Đình chú ý đến sự thay đổi của Ninh Chu, vươn tay ôm chặt bả vai cậu.

Ninh Chu chôn trong ngực hắn lắc lắc đầu, cậu bây giờ đã có thể bình tĩnh đối mặt với bọn họ.

Người đàn ông họ Ngô rất nhanh đã chú ý đến Tưởng Hàng Đình, vẻ mặt ngạc nhiên: “Tưởng tổng! Không ngờ lại có thể gặp cậu ở đây, hân hạnh hân hạnh.”

Ngô tổng biết hôm nay Tưởng thị tổ chức tiệc thường niên tại khách sạn này, trước khi đến ông ta còn băn khoăn không biết liệu mình có thể gặp được Tưởng Hàng Đình không, không ngờ lại thật sự gặp được.

Câu chào của Ngô tổng đã thu hút sự chú ý của những người còn lại trong thang máy nhìn về phía Tưởng Hàng Đình, đồng thời họ cũng nhìn thấy người đang được hắn ôm trong lòng.

Nhưng vì Ninh Chu đang vùi mặt vào vai Tưởng Hàng Đình nên Ninh Trường Hùng chỉ cảm thấy có chút quen mắt nhưng không nhận ra đấy là Ninh Chu con mình.

Còn Trương Dao thì cau mày nghi ngờ nhìn Ninh Chu.

Bà luôn cảm thấy bóng lưng này rất quen thuộc.

Sự chú ý của Ninh Trường Hùng rất nhanh rời khỏi Ninh Chu rơi vào Tưởng Hàng Đình, ông mỉm cười chào Tưởng Hàng Đình, “Tưởng tổng.”

Trong khoảng thời gian này, công ty của ông gặp phải một số vấn đề nhỏ, không nghiêm trọng nhưng đã khiến ông kiệt sức đến mức không còn quan tâm đến bất cứ điều gì khác.

Lúc đầu ông nghĩ đó là do mình kém may mắn, nhưng sau đó lại loáng thoáng nghe được từ các đối tác rằng chính Tưởng thị đang nhắm vào mình.

Ninh Trường Hùng suy ngẫm một lúc lâu vẫn không biết mình đã đắc tội với Tưởng thị từ lúc nào, năm lần bảy lượt muốn nhờ người bắc cầu giật dây đi gặp Tưởng Hàng Đình, nhưng cuối cùng cũng không thành công.

Nếu hôm nay đã gặp ở đây thì Ninh Trường Hùng nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

Ông hắng giọng: “Tưởng tổng, không biết chút nữa cậu có rảnh không? Tôi muốn mời Tưởng tổng đi ăn bữa nhẹ.”

“Ngại quá.” Tưởng Hàng Đình trực tiếp từ chối không chút chần trừ: “Vợ tôi đang không khoẻ, tôi muốn đưa em ấy về nhà.”

Ninh Trường Hùng lại liếc nhìn người trong lòng Tưởng Hàng Đình, ông vẫn cảm thấy rất quen thuộc nhưng tâm trí lại đặt ở Tưởng Hàng Đình nên không miệt mài đuổi theo.

Thang máy đi xuống tầng lầu, Ninh Trường Hùng chưa kịp nói ra lời mình muốn nói thì Tưởng Hàng Đình đã đi trước: “Xin nhường đường chút.”

Ninh Trường Hùng và Ngô tổng tránh sang một bên, Tưởng Hàng Đình ôm Ninh Chu ra ngoài.

Trương Dao nhìn chằm chằm vào Ninh Chu, lúc Tưởng Hàng Đình và Ninh Chu đi ngang qua, bà đã thấy rõ được mặt cậu.

Ninh Chu cũng mỉm cười với Trương Dao, thầm gọi một tiếng “Mẹ.”

Trương Dao khiếp sợ nhìn Tưởng Hàng Đình ôm Ninh Chu rời đi, trong mắt bà như có lửa, muốn thiêu cháy cậu và Tưởng Hàng Đình.

Ninh Trường Hùng muốn đuổi theo thì bị Ngô tổng ngăn cản: “Chủ tịch Ninh, Tưởng tổng là người không muốn dây dưa lằng nhằng, cần phải bàn bạc cân nhắc kỹ lưỡng.”

Nhân lúc Ninh Trường Hùng và Ngô tổng đang nói chuyện, Trương Dao hỏi Trương Dương, “Người đàn ông vừa rồi là ai?”

Trương Dương rời mắt khỏi Tưởng Hàng Đình, phiêu phiêu nói với Trương Dao: “Chủ tịch tập đoàn Tưởng thị.”

Mặc dù Trương Dao không biết gì về thương trường nhưng bà đã từng nghe nói về Tưởng thị.

Đây là doanh nghiệp hàng đầu tại thành phố A và được xếp hạng quốc tế.

Trương Dương khó hiểu: “Dì, dì hỏi về anh ta làm gì?”

Vừa rồi hắn toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn vào Tưởng Hàng Đình, gã căn bản không để ý tới người trong lòng Tưởng Hàng Đình, chỉ liếc nhìn một cái, cho rằng đây là tình nhân nhỏ của Tưởng Hàng Đình, không đáng để gã quan tâm.

“Không có gì.”Ánh mắt Trương Dao tối lại, vẻ mặt không thay đổi: “Chỉ tò mò thôi.”

Bà không biết tại sao Ninh Chu lại có dính líu đến Tưởng Hàng Đình, bà cũng không quan tâm đến vấn đề này. Điều quan trọng nhất là không được để Ninh Trường Hùng biết Ninh Chu có quan hệ với Tưởng Hàng Đình.

Với dã tâm của Ninh Trường Hùng, một khi biết được mối quan hệ giữa Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình, ông ta sẽ tìm mọi giá để Ninh Chu quay về với Ninh gia, sau đó để cậu làm cầu nối giữa ông ta và nhà họ Tưởng.

Vậy thì mọi thứ bà ta làm trước đây sẽ trở nên vô ích.

Tưởng Hàng Đình ôm Ninh Chu lên xe, rất lo lắng nói: “Sao vậy?”

“Em không sao.” Ninh Chu lắc đầu, “Tưởng tiên sinh anh đừng lo lắng quá.”

Cậu quả thật rất bình tĩnh, dù cho đứng trước mặt Ninh Trường Hùng mà Ninh Trường Hùng không nhận ra cậu cũng chẳng quan tâm.

Còn về phần vì sao cậu không lộ mặt trước Ninh Trường Hùng, cậu hiểu rõ tính cách của ông, không muốn rước thêm rắc rối.

Ninh Chu cũng không lo lắng việc Trương Dao sẽ nói chuyện này cho Ninh Trường Hùng biết.

Có nói hay không đối với cậu cũng chẳng sao cả, đương nhiên Ninh Chu đã đoán trước được khả năng cao Trương Dao sẽ không nói ra.

Tưởng Hàng Đình nhìn chằm chằm Ninh Chu một lúc lâu, sau khi chắc chắn cậu không thèm để ý, hắn hôn lên môi Ninh Chu: “Chúng ta về nhà nhé.”

Ninh Chu: “Dạ, chúng ta về nhà thôi.”

Nhà của Tưởng Hàng Đình mới là nhà của cậu.

——-

Tôi cũng mong ngóng xem mục đích cuối cùng của Trương Dao là gì =))) Trương Dao và Ninh Trường Hùng không xứng được gọi là bố mẹ.

Lạnh quớ trời quớ đất ~,~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN