Hắn nhớ rất rõ giường của sếp mình có kích thước 2x2m.
Thế mà vẫn chưa đủ rộng sao.
Thì ra sếp mình nhìn nghiêm nghị lạnh lùng mà đời sống riêng tư lại cuồng dã như vậy.
Dù trong lòng trợ lý riêng chấn động như núi lửa sắp phun trào nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: “Vâng Diêm tổng, vậy ngài còn muốn đổi gì nữa không ạ?”
Diêm Hạc vừa phê duyệt hồ sơ vừa nói không cần.
Dù sao tiểu quỷ kia chỉ thích giường thôi.
Ngoài giường ra mấy chỗ khác đều không ngủ.
Bên kia, tiểu quỷ trong nghĩa địa ôm chăn buồn rầu từ sáng đến tối.
Đêm khuya, Mộ Bạch rón rén ôm chăn bay ngoài cửa kính, thò đầu quan sát tình hình phòng khách.
Trong phòng khách chỉ có mỗi mình mục tiêu mới, không có con lừa trọc.
Mộ Bạch thở phào một hơi, sau đó lại ôm chăn phát sầu.
Diêm Hạc quay đầu thấy tiểu quỷ trốn trong góc không dám ra mặt, cái chăn bị tiểu quỷ ôm chặt trong ngực chỉ có mắt âm dương mới thấy được.
Nghĩ đến tối qua tiểu quỷ bị dọa sợ, anh gọi điện rồi chậm rãi nói: “Dì Vương, hôm nay tìm được chăn của cháu chưa ạ?”
Quả nhiên tiểu quỷ kia lập tức ló đầu ra, đôi mắt đen láy hồi hộp nhìn anh.
Mộ Bạch thấy người đàn ông nói với đầu dây bên kia: “Không tìm được à? Vậy chắc bị rơi xuống gầm giường rồi, mai dì quét dọn nhớ xem gầm giường nhé.”
Chẳng biết nghĩ đến chuyện gì, người đàn ông khẽ cười nói: “Trong nhà cháu đâu có quỷ, chắc chỉ rơi xuống gầm giường thôi.”
Tiểu quỷ duy nhất trong nhà hơi chột dạ, lập tức phóng như bay tới phòng ngủ, lén lút nhét cái chăn trong ngực xuống gầm giường rồi mới yên tâm.
Có lẽ vì trải qua chuyện này nên đêm nay Mộ Bạch hết sức cẩn thận, giường cũng không lăn mà nghiêm chỉnh ngồi trên giường chờ mục tiêu mới của mình tắm rửa đi ngủ.
Diêm Hạc vừa ra đã thấy tiểu quỷ ngồi nghiêm trang ở cuối giường, hai tay đặt trên đầu gối, không còn tò mò bay khắp nơi như mọi ngày, nhìn ngoan cực kỳ.
Khóe môi anh vô thức cong lên, cảm thấy đổi một cái chăn để tiểu quỷ này ngoan ngoãn ngồi trên giường cũng xem như có lời.
Kết quả đến rạng sáng, tiểu quỷ ép mình xuống giường lại mơ màng quấn chăn định leo cửa sổ đi.
Diêm Hạc tỉnh lại đúng lúc này nhắm mắt ho mạnh một tiếng, nhắc nhở tiểu quỷ đừng cuỗm chăn đi nữa.
Tiểu quỷ buồn ngủ ríu mắt đứng khựng lại, sau đó nghe người đàn ông nhắm mắt ho mấy tiếng.
Không nghe thấy động tĩnh gì, người đàn ông lại ho tiếp.
Mấy tiếng ho này khiến tiểu quỷ hơi tỉnh táo lại.
Cậu cúi đầu nhìn cái chăn đang ôm, lập tức tỉnh ngủ, nơm nớp lo sợ đặt chăn xuống giường.
Người đàn ông mới nãy còn ho khan liên tục giờ yên tĩnh lại, không còn ho nữa.
Nhưng Mộ Bạch lại hơi băn khoăn, cậu nhớ bình thường người đàn ông này không bao giờ ho cả.
Lúc nhảy lên cửa sổ, cậu lo lắng ngoái đầu liên tục, nghĩ thầm đây cũng xem như phiếu cơm của mình.
Nếu phiếu cơm của cậu ngã bệnh có mệnh hệ gì thì xong đời.
Khi tiểu quỷ bay về nghĩa địa vẫn hơi lo lắng, cậu suy nghĩ thật lâu, cảm thấy có lẽ mình hút nhiều tinh thần khí quá.
Mục tiêu mới bị đè hỏng nên nửa đêm nhiễm lạnh ho khan.
Mộ Bạch nghiêm mặt, âm thầm hạ quyết tâm sau này sẽ về sớm hơn, mỗi ngày chỉ ăn chút xíu tinh thần khí là được rồi.
Dù sao cậu cũng chỉ có mỗi phiếu cơm này thôi.
Phải biết trân trọng giữ gìn mới được.
Kết quả thế sự vô thường, hôm sau Mộ Bạch không tìm thấy phiếu cơm của mình nữa.
Hôm đó cậu đến biệt thự đúng giờ như thường lệ nhưng biệt thự tối om, một bóng người cũng không có.
Mộ Bạch tìm hết cả trong lẫn ngoài nhưng chẳng thấy ai.
Đầu tiên cậu ngồi xổm trước cổng biệt thự ngoan ngoãn đợi nửa tiếng, cứ tưởng sẽ đợi được người về, kết quả chờ hơn nửa tiếng mà vẫn chẳng thấy người đâu.
Mộ Bạch cảm thấy không ổn.
Chín giờ tối.
Tòa nhà ở trung tâm thành phố sáng trưng, văn phòng trên tầng cao nhất vẫn sáng đèn, người đàn ông trước bàn làm việc cúi đầu, tay áo sơmi xắn lên để lộ chuỗi Phật châu trên cổ tay.
Văn phòng rộng thênh thang yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng vù vù của điều hòa trung tâm, nét chữ mạnh mẽ rơi xuống hồ sơ bên dưới, phát ra tiếng sàn sạt rất khẽ.
Diêm Hạc cúi đầu phê duyệt hồ sơ, chợt cảm nhận được gì đó nên ngòi bút đang xoẹt xoẹt ký tên dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ.
Văn phòng trên tầng cao nhất lấy sáng bằng vách kính từ trần đến sàn, có thể nhìn thấy quá nửa cảnh đêm ở Tân Thị.
Giờ phút này, một tiểu quỷ đang bám ngoài vách kính nhìn anh.
Không biết làm sao tiểu quỷ tới được đây, cũng chẳng biết đã chờ bên ngoài bao lâu, đôi mắt hạnh to tròn mỗi lần thấy anh đều sáng rực lúc này ỉu xìu cụp xuống.
Diêm Hạc vô thức cúi đầu nhìn đồng hồ, giờ mới phát hiện đã khuya lắm rồi.
Anh rất hiếm khi tăng ca, cũng không khuyến khích cấp dưới tăng ca, một năm chỉ có vài lần làm thêm giờ vì công ty phát sinh trường hợp khẩn cấp nên phải họp gấp để bàn phương án.
Cách đây không lâu vừa họp xong, anh vốn định xử lý hết xấp hồ sơ này rồi về, ai ngờ làm đến tận bây giờ.
Nhìn tiểu quỷ ủ rũ ngoài cửa sổ, Diêm Hạc vô thức nhớ đến chú mèo con xinh xắn được một người bạn trong vòng bạn bè của anh nuôi.
Có lần bạn anh về muộn, mèo con không có đồ ăn nên giơ chân khều khều cái chén rồi ủ rũ nhìn bạn anh.
Hôm đó người bạn luôn trầm lặng ít nói kia đăng liên tiếp ba status ăn năn hối lỗi lên vòng bạn bè, còn đăng kèm ảnh chụp mèo con ỉu xìu nhìn cái chén.
Diêm Hạc không có hứng thú với mèo.
Nhưng không hiểu sao anh chợt cảm thấy tiểu quỷ bám vào cửa sổ rất giống mèo con của bạn mình.
Nhưng mèo con nhà bạn anh còn giận dỗi khều chén, còn tiểu quỷ thì không.
Cậu chỉ yên lặng bám vào cửa kính nhìn anh, cùng tăng ca với anh.
Yết hầu Diêm Hạc nhấp nhô, bỗng nhiên hiểu ra tại sao những người nuôi mèo trong vòng bạn bè đều nói cứ thấy mèo thì lại mềm lòng.
Vẻ mặt quanh năm lạnh lùng của anh trở nên hiền hòa, đóng nắp bút máy trên tay rồi dọn dẹp qua loa hồ sơ trên bàn, sau đó đứng dậy chuẩn bị ra về.
Hình như tiểu quỷ cũng biết anh sắp tan sở nên hết sức vui vẻ, lập tức bay xuyên qua kính rồi đu lên người anh.
Vẻ mặt Diêm Hạc vừa dịu xuống: “……”
Mèo con gì chứ, quả nhiên đều là giả.
Tiểu quỷ sau lưng lúc nãy còn ủ rũ bám ngoài cửa sổ nhìn anh, giờ ỷ người ta không thấy mình nên hí hửng ôm cổ anh, chưa biết chừng có ngày còn trèo lên đầu anh ngồi nữa.
Nghĩ đến cảnh đó, mí mắt Diêm Hạc giật giật.
Ngoài văn phòng sáng trưng, mấy thư ký cũng ở lại làm việc, Diêm Hạc hỏi han rồi bảo họ về đi, có việc gì để mai làm.
Chẳng bao lâu sau, văn phòng sáng trưng dần vắng vẻ.
Diêm Hạc và mấy thư ký cùng đứng chờ thang máy.
Mộ Bạch đu trên người mục tiêu mới, phát hiện đám đông xung quanh đều có kiểu tóc giống nhau.
Một tiếng “ting” vang lên làm Mộ Bạch giật nảy mình, cửa thang máy từ từ mở ra, mấy người cùng bước vào.
Thang máy rất lớn nhưng Diêm Hạc và mấy thư ký đều cao lớn nên thang máy nhìn như chật kín.
Khi vào cửa thang máy Mộ Bạch giật nảy mình, cậu không đu trên người mục tiêu mới mà rón rén bay tới góc trong cùng.
Cậu chưa bao giờ chen chung một cái hộp sắt với nhiều người như vậy, mờ mịt nhìn bóng lưng mấy người mặc vest đen trước mặt.
Ai nấy đều vai rộng chân dài, mặc đồ cũng giống nhau.
Mộ Bạch nghĩ ngợi, cậu bay lên rồi thuần thục bám vào người cao lớn đứng ngoài cùng bên phải.
Diêm Hạc đứng giữa chứng kiến từ đầu đến cuối: “……”
Anh tận mắt thấy tiểu quỷ đu sai người ngay trước mặt mình, bám vào lưng thư ký, còn lộ ra vẻ hào hứng.
Ngày nào cũng ngủ chung giường.
Thế mà còn đu lầm người nữa.
Diêm Hạc trầm mặc, đột nhiên gọi tên thư ký kia: “Đỗ Bình.”
Giọng anh rất nhẹ, trên mặt không có cảm xúc gì nhưng lại khiến mấy thư ký trong thang máy giật thót, cứ tưởng tối nay làm việc để xảy ra sơ suất gì đó.
Đỗ Bình cũng rất hồi hộp nhưng vẫn lập tức ngẩng đầu lên nói: “Sao ạ Diêm tổng?”
Cũng may Diêm Hạc chỉ hỏi lịch trình ngày mai nên không khó trả lời.
Đỗ Bình thở phào một hơi rồi trả lời lịch trình đã sắp xếp sẵn.
Khi Đỗ Bình trả lời, Mộ Bạch mới phát hiện mình đu sai người.
Cậu quay đầu sang, phát hiện mục tiêu mới của mình đứng bên kia, sắc mặt vẫn lạnh như băng nhưng Mộ Bạch lại cảm thấy hình như mục tiêu mới còn lạnh lùng hơn mọi khi.
Mộ Bạch vội vàng nhảy xuống khỏi người Đỗ Bình rồi bám lên mục tiêu mới.
Lần này bám đúng rồi.
Tiểu quỷ thở phào nhẹ nhõm.
Báo cáo xong lịch trình, thư ký thấy vẻ mặt sếp mình dịu xuống thì cũng thở phào một hơi.
Đêm đó về nhà, Mộ Bạch phát hiện mục tiêu mới của mình bệnh thật rồi.
Bình thường lúc ngủ mục tiêu mới luôn nằm ngửa trên giường, hai tay đặt trước bụng, luôn duy trì tư thế ngủ này.
Nhưng đêm nay mục tiêu mới của cậu lại nằm nghiêng để ngủ.
Mộ Bạch nhìn người đàn ông im lặng quay lưng về phía mình, đèn cũng không tắt, chừa mỗi cái lưng cho cậu ngắm cả tiếng đồng hồ.
Chắc vì trong người không khỏe.
Hồi xưa mẹ cậu cũng vậy, mỗi lần ngã bệnh luôn quay lưng về phía cậu, ngay cả ho cũng không dám ho ra tiếng vì sợ cậu nghe thấy.
Mẹ cậu luôn uống thuốc tốt nhất nhưng mỗi đêm vẫn hết sức khó chịu, phải nằm nghiêng mới thở được, ngủ cũng an ổn hơn.
Tiểu quỷ mím môi im lặng nhìn lưng người đàn ông, đôi mắt hạnh to tròn đầy vẻ lo lắng.
————
Tối hôm sau.
Màn cửa màu sáng bay phất phơ như bị gió đêm thổi.
Người đàn ông về sớm lật một trang sách, nhận ra cách đó không xa có một luồng âm khí bất thường.
Anh mặc áo cổ lọ màu đen, dựa vào ghế salon, ngồi bắt chéo chân nhìn càng cao lớn hơn.
Khi phát hiện luồng âm khí kia, Diêm Hạc nhìn lên đồng hồ phòng khách.
Đồng hồ chỉ hơn tám giờ.
Chẳng biết tiểu quỷ kia tới sớm để chơi trò gì nữa.
Khóe môi Diêm Hạc hơi cong lên, chờ tiểu quỷ tò mò bay tới cạnh rồi thò đầu nhìn xem tối nay mình đọc sách gì.
Nhưng chẳng bao lâu sau, động tác lật sách của Diêm Hạc dừng lại, anh không ngẩng đầu lên, đôi mắt đen rũ xuống lập tức lạnh đi.
Âm khí dày đặc cách đó không xa khác với trước kia, tỏa ra mùi hôi nồng nặc.
Âm khí trên người tiểu quỷ không phải mùi này.
Âm khí của tiểu quỷ giống như thạch trong suốt, tinh khiết mát lạnh, mùi hương không hề khó ngửi.
Người không giống người, quỷ cũng không giống quỷ.
Một số ác quỷ có bề ngoài đáng ghét, vì làm nhiều việc ác, ăn nhiều đờm dãi của đồng loại và nhân loại nên trên người sẽ có mùi hôi nồng nặc.
Vì Diêm Hạc có thể chất cực âm nên vô cùng quen thuộc với mùi hôi khiến người ta ghê tởm này.
Màn cửa trong phòng khách bỗng nhiên tốc lên rồi bay phần phật, mấy lớp vải ma sát nhau phát ra âm thanh nghe như tiếng khóc thê lương.
Dãy kệ trước cửa cũng bắt đầu rung lắc dữ dội, tiếng cót két chói tai đâm vào màng nhĩ, âm khí mà người bình thường không thấy được tràn vào biệt thự như thủy triều cuồn cuộn.
Cây đèn bỗng dưng chao đảo, ánh đèn lập lòe lúc sáng lúc tối, âm khí hôi thối bao trùm cả phòng khách như sương mù.
Người đàn ông trên ghế salon rũ mắt lật một trang sách.
Dòng máu đặc sệt nhớp nhúa chảy vào phòng khách, một bóng đen lao vút về phía salon trong tiếng gió rít gào, âm khí bốc lên biến thành móng vuốt đen sắc nhọn đâm xuống từ trên cao.
Người đàn ông trên ghế salon đẩy mạnh chuỗi Phật châu trên cổ tay đến giữa ngón cái và ngón trỏ, bình tĩnh túm tóc ác quỷ đang lao vút xuống rồi từ từ siết chặt tay, Phật châu bỗng lóe lên ánh sáng vàng, hệt như sắt nung dính chặt vào tóc ác quỷ, tiếng kêu đau đớn thảm thiết cũng theo đó vang lên.
Mái tóc ngưng tụ từ âm khí bị Phật châu đốt thành khói trắng, tựa như trang giấy bốc cháy bị Phật châu từ từ nuốt chửng rồi nhanh chóng biến mất.
Chỉ trong chớp mắt, ác quỷ mặt xanh nanh vàng đã mất đi nửa cái đầu, chỉ còn con mắt to như chuông bò và cái miệng chảy dãi.
Ác quỷ bị Phật châu thiêu đốt không thể nhúc nhích phát ra tiếng kêu thê lương, chỉ có thể nhìn đầu mình từ từ bị đốt thành khói trắng, tiếng gào rú vang vọng khắp phòng khách.
Người đàn ông túm lấy ác quỷ chỉ còn nửa cái đầu kêu la thảm thiết, từ biển máu sền sệt hôi tanh trong phòng khách chậm rãi đi tới phòng tắm.
Dưới ánh đèn lập lòe ở phòng khách, nửa bên mặt người đàn ông cao lớn khuất trong bóng tối, gương mặt trắng như ngọc chẳng có cảm xúc gì.
Một tay anh kéo lê ác quỷ càng lúc càng kêu nhỏ đi đến phòng tắm rồi túm đầu nó, ác quỷ chỉ còn nửa khuôn mặt dữ tợn kia bị ép ngẩng đầu lên.
Một giây sau, ác quỷ phát ra tiếng kêu thảm thiết hơn gấp trăm ngàn lần, chuỗi Phật châu tử đàn quấn quanh cổ nó lập tức siết chặt.
Trong khoảnh khắc, phòng tắm bốc lên khói trắng ngùn ngụt, ác quỷ bị Phật châu siết thành tro tàn.
Tro bị cuốn vào bồn cầu rồi trôi xuống cống thoát nước.
Máu đặc sệt do âm khí biến thành trong phòng khách cấp tốc rút đi như thủy triều, đồ đạc trong nhà trở lại như cũ.
Chỉ có tấm gương ở phòng tắm vẫn còn vết máu ngoằn ngoèo do ác quỷ lẻn vào để lại.
Diêm Hạc cúi đầu rửa sạch Phật châu trong lavabo rồi liếc nhìn đồng hồ, phát hiện đã sắp đến giờ tiểu quỷ đến.
Diêm Hạc rũ mắt rút mấy tờ khăn giấy, bắt đầu lau vết máu vằn vện ác quỷ để lại trên gương.
Cùng lúc đó, ở nghĩa địa ngoại ô Tân Thị.
Nghĩa trang âm u đáng sợ ban ngày dường như càng tĩnh mịch hơn khi về đêm, chỉ có tiếng lá cây xào xạc.
Nhưng chỉ những người có mắt âm dương mới thấy được chợ ma trong nghĩa địa lúc này đông nghịt ma quỷ bay lượn, khắp nơi bày đầy sạp hàng ma bán đủ thứ linh tinh, tiếng rao và mặc cả vang lên không ngớt.
Chợ ma là nơi ma quỷ hay đến mua bán, chỉ cần có nhang nến là được.
“Cái này có tốt như ông nói không vậy?”
Trong chợ ma, tiểu quỷ tóc đen ngồi xổm nhìn sừng tê giác bày dưới đất rồi do dự hỏi: “Có hiệu quả với người sống không?”
Chủ sạp là một con quỷ lưỡi dài, hắn luôn miệng nói: “Có chứ có chứ! Cậu cứ đặt ở phòng anh ta đi, bảo đảm sẽ hiệu quả ngay.”
“Sừng tê không phải tà vật, người sống không thấy được, cũng chẳng kéo quỷ sứ hay hòa thượng tới đâu, cậu cứ yên tâm.”
“Đây là đồ con trai đốt xuống cho tôi đó! Nghe nói còn có thể giao tiếp linh hồn nữa, cậu để trong phòng người kia nhất định sẽ làm anh ta khỏe như hổ cho xem!”
“Dù có bị cậu đè hỏng hay ăn hết nửa cái đầu cũng sẽ khỏe ngay!”
Mộ Bạch ngồi xổm dưới đất, cậu không tin lời quỷ lưỡi dài cho lắm nhưng nhớ mang máng sừng tê có thể làm thuốc, cực kỳ tốt cho người sống.
Thôi kệ.
Phiếu cơm của cậu vừa nhát gan vừa dễ bệnh.
Giữ phiếu cơm khỏe mạnh mới là quan trọng nhất.
Tiểu quỷ nhịn đau lấy trong túi ra hai cây nhang cất kỹ bấy lâu nay, bịn rịn nói: “Vậy ông gói lại cho cháu đi.”
Quỷ lưỡi dài mừng rỡ: “Được! Để tôi gói cho cậu!”
Mộ Bạch ngồi xổm dưới đất nhìn chủ sạp hấp tấp gói sừng tê cho mình, đám tiểu quỷ cách đó không xa chẳng biết nghe được tin gì mà đồng loạt hít sâu một hơi.
“Lại bị đốt thành tro à?”
“Chứ sao…… Nghe quỷ khác nói lần này bị đốt cháy nửa cái đầu luôn đấy……”
“Đúng là đáng sợ hơn cả ác quỷ nữa……”
Mộ Bạch dỏng tai lên, tò mò quay đầu nhìn.
Nhưng cậu không quen đám quỷ không đầu kia lắm, chúng trông thấy cậu thì lập tức ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa.
Mộ Bạch chỉ nghe thấy nửa cái đầu bị đốt cháy, cậu sợ hãi vô thức sờ đầu mình, nghĩ thầm chắc tiểu quỷ nào đó xui xẻo gặp trúng con lừa trọc nên mới thảm như vậy.
“Của cậu đây.”
Quỷ lưỡi dài đóng gói xong đưa cho cậu, còn tặng kèm một cái túi thơm thêu hình uyên ương nghịch nước để đựng sừng tê.
Mộ Bạch cẩn thận cầm sừng tê giác đổi bằng hai cây nhang rồi hấp tấp bay tới nhà mục tiêu mới.
Cậu quen cửa quen nẻo bay đến biệt thự, qua cửa kính phòng khách nhìn thấy mục tiêu mới đang cúi đầu đọc sách trên ghế salon, vẻ mặt trầm tĩnh, khung cảnh yên bình.
Tiểu quỷ thuần thục bay qua cửa sổ tới cạnh người đàn ông, tò mò nhìn quyển sách trong tay anh như mọi ngày.
Diêm Hạc ngồi trên ghế salon, thấy tiểu quỷ tò mò nhìn sách mình như thường lệ, hoàn toàn không phát hiện ra mùi quỷ khác.
Tiểu quỷ nhìn một hồi, chắc không hiểu gì nên không nhìn nữa mà cúi đầu hí hoáy móc túi, chẳng biết đang móc gì nữa.
Đúng lúc đó, một bàn tay tràn ngập oán niệm từ từ bò ra dưới ghế salon, muốn túm chân người đàn ông.
Diêm Hạc khẽ nhíu mày rồi sầm mặt đá bàn tay bị gãy lìa của ác quỷ lúc nãy xuống gầm ghế.
Cái quỷ gì thế.
Cút sang một bên.
Khó khăn lắm mới dọn dẹp sạch sẽ, lỡ dọa tiểu quỷ kia chạy mất thì làm sao bây giờ.