Thực ra khi Lý Đỗi Đỗi xử lý công việc thao tác rất nhanh nhẹn dứt khoát. Điều này tôi đã nghe Bồi Bồi nói qua rất lâu trước đây.
Vào những ngày đầu thành lập Liên hiệp Phi nhân loại Thế giới, những kế hoạch thanh trừng và ám sát mà Lý Đỗi Đỗi tham gia hay bày ra nhiều không đếm xuể. Trong những sự kiện đó, Lý Đỗi Đỗi hệt như một con sói mãi mãi độc hành trong màn đêm và nhìn mọi thứ bằng đôi mắt đỏ tươi như máu.
Nhưng thái độ Bồi Bồi khi nhắc đến những việc này chẳng khác gì đang kể chuyện, còn tôi cũng hệt như đang nghe kể chuyện.
Tôi không tài nào hình dung được mối liên hệ giữa con người “độc ác”, lưu manh giả dang trí thức luôn đeo gọng kính vàng kia với nhân vật chính trong câu chuyện của cô ấy.
Suy cho cùng…
Từ lúc tôi quen biết với Lý Đỗi Đỗi, tất cả những gì tôi biết về công việc của hắn đó là hoặc bắt giam những tên ma cà rồng buôn lậu bột máu hoặc giúp đỡ các phi nhân loại làm hoạt động công ích. Hơi nghiêm trọng hơn là chuyện bắt nạt ở trường học ma cà rồng. Chỉ có vài lần mới đáng được xem là đáng sợ, tiêu biểu là vụ Vệ Vô Thường và vụ liên quan đến những kẻ thoát ly lần này.
Bất kể là chuyện gì, nói nghiêm túc thì tôi chưa từng thấy qua bộ dáng đại khai sát giới của Lý Đỗi Đỗi.
Cho nên khi Bồi Bồi nói với tôi lần này Liên hiệp Phi nhân loại Thế giới ra lệnh Lý Đỗi Đỗi xử tử 50 kẻ thoát ly, tôi đã ngẩn người rất lâu.
“Anh ta tự tay giết hết 50 người đó sao?”
“Không”, Bồi Bồi nhấn mạnh, sau khi nghĩ một chốc, cô ấy giải thích thêm, “Là người chịu trách nhiệm giám sát tử hình ấy.”
Câu nói này với tôi vừa xa lạ lại vừa khủng khiếp. Tôi im lặng hồi lâu sau đó mới run rẩy hỏi, “Chỉ… chỉ vì muốn báo thù cho tôi, mà giết tận 50 người?”
Bồi Bồi nhìn bộ dáng co ro vì sợ hãi của tôi bất giác bật cười, “Đương nhiên không hoàn toàn chỉ để báo thù cho cậu đâu! Tuy bọn chúng bị bọn tớ bắt, nhưng muốn bọn chúng chết là ý của cấp trên. Liên hiệp Phi nhân loại Thế giới thành lập bao lâu rồi ấy vậy mà vẫn còn có người dám âm thầm tập trung nhiều kẻ thoát ly đến thế, hơn nữa còn dám trong địa phận của Hiệp hội bắt người đi. Điều này chẳng khác gì như giáng một cú tát vào mặt chúng tớ và cấp trên. Nếu trốn được thì coi như bọn chúng mạng lớn, nếu không, cấp trên không diệt trừ hết mới lạ.”
Tôi xem xét tổng hợp lại lịch sử nhân loại, gật đầu nói, “Cuộc chiến nào cũng thế.”
“Hơn nữa 50 tên bị bắt lại chẳng có kẻ nào tốt đẹp, chuyện xấu chúng làm có hàng đống, chẳng biết đã giết bao nhiêu đồng bào của cậu rồi nên chúng dù chết cũng chưa hết tội.”
Tôi lại hỏi, “Vậy sau này, những kẻ thoát ly không dám bén mảng đến nữa phải không?”
“50 tên ăn thua gì, ngày đó cậu và Lý Đỗi Đỗi ở dưới hang động trong núi nên không biết tình hình bên ngoài. Lúc tớ dẫn theo người đến truy sát, căn biệt thự rộng thênh thang kia thật sự hỗn loạn đến gà bay chó sủa. Bọn chúng không đông bằng bọn tớ nhưng cũng không hẳn là ít, có thể nuôi chừng ấy người, kẻ đứng sau nhất định có thế lực khủng khiếp. Hơn nữa, nếu giết hết 50 kẻ kia là xong chuyện thì anh tớ sớm đã đến tìm cậu rồi”. Nói đến đây, Bồi Bồi nhướn nhướn mày nhìn tôi, “Cho nên tớ mới nói, anh tớ rất quan tâm cậu.”
“Tớ nói thật cho cậu nghe, Hiệp hội của chúng tớ đã bình yên biết bao năm tháng rồi, chó được nuôi cũng đâm lười biếng. Tinh thần nhiệt huyết nhất thời của mọi người đã hết nên họ không muốn làm gì nữa. Khi giết xong 50 kẻ kia, cấp trên hết tức giận, bọn tớ cũng hết tức giận, nên quyết định tạm thời gác chuyện này lại. Nhưng anh tớ thì khác, quyết làm đến cùng”. Bồi Bồi cười ái muội nói, “Chỉ vì báo thù cho cậu thôi đó.”
Tôi chớp chớp mắt, nghe đến nỗi ngẩn ngơ, “Vì thế…”, tôi đoán hướng phát triển của sự việc, “Anh ta tự mình đi khiêu chiến sao?”
“Không chân thành đến mức độ đó đâu”, Bồi Bồi cong môi cười, “Anh ấy thả một tên đi.”
“Thả đi á?”
“Ừ, trước lúc hành quyết, vờ như thiếu sót thả một tên đi. Sau đó tên may mắn thoát chết kia liền chạy trốn. Cậu đoán hắn sẽ chạy đi đâu?”
“Về… sào huyệt của bọn chúng?”
“Cũng có thể nói vậy. Đó là nơi chuyên cung cấp tình báo của những kẻ thoát ly. Nhưng đối phương quả thật vô cùng độc ác, tên kia vừa chạy về liền bị giết ngay lập tức và nơi ấy cũng nhanh chóng bị phá hủy.”
“Vậy đầu mối đã đứt rồi, sau này phải làm sao?”
“Cũng phải cảm ơn hệ thống giám sát của nhân loại các cậu. Chúng tớ thông qua đó điều tra suốt nửa tháng trời cuối cùng cũng xác định được kẻ đã phá hủy nơi tiếp ứng kia. Từ đó lần theo dấu vết và truy ra được sào huyệt thứ hai của chúng ở Trùng Khánh. Một lần công kính vào lại bắt được thêm khoảng 100 tên nữa, tất cả đều dẫn đến phiên tòa xét xử của Liên hiệp Phi nhân loại. Sau đó chúng tớ lấy hết các tài liệu ở đó và đốt trụi căn nhà. Tiếp đến, căn cứ theo các tài liệu trên mà diệt trừ được gần 20 căn cứ lớn nhỏ trên toàn Thế giới của chúng. Đúng là không rõ cũng chẳng khác gì không biết, đến tận thời đại này rồi mà vẫn còn nhiều kẻ thoát ly đến thế.”
Bồi Bồi nằm gác một chân lên gối, tự mãn nói, “Nhưng qua sự việc lần này, những kẻ thoát ly kia nhìn chung đã quá bất cẩn. Tên Lâm Tử Thư đó gây ra chuyện lớn như thế ắt hẳn cũng phải trải qua những ngày không mấy tốt đẹp trong nội bộ của hắn.”
Tôi cố gắng tiêu hóa tất cả sự việc, “Chỉ trong vòng mấy tháng, các cậu thế nhưng đã làm được chừng ấy chuyện?”
“Tớ không có tham gia vào”, Bồi Bồi nói, “Tớ còn phải đi dạy, tất cả đều do anh tớ mang theo một bụng lửa giận mà tự tay làm hết. Tớ nghe nói, nhân viên của Hiệp hội hiện tại khi nghe thấy anh ấy nghỉ phép còn vui mừng hơn bản thân họ được nghỉ. Chỉ là, tất cả những việc này sớm đã giải quyết xong từ hơn nửa tháng trước rồi.”
Tôi ngẩn ra, “Xử lý nhanh đến thế sao?”
“Chứ còn gì nữa?”. Bồi Bồi mờ ám nhìn tôi cười, “Anh tớ mấy tháng nay không về nhà một lần. Bận rộn suốt một thời gian, lúc quay về câu đầu tiên hỏi lại là…”, Bồi Bồi hất mặt, học theo điệu bộ của người nào đó, lạnh lùng trầm giọng nói, “Tô Tiểu Tín đâu?”
Không biết vì Bồi Bồi giả vờ quá giống hay do cô ấy miêu tả quá giàu tính hiện thực mà trong chớp mắt, tôi liền tưởng tượng ra được bộ dáng ngày ấy của Lý Đỗi Đỗi.
Hắn mang theo gọng kính vàng, đứng trước tòa chung cư, sống thưng thẳng tắp, mặt mũi khó chịu, giọng điệu lạnh lùng truy hỏi, “Tô Tiểu Tín đâu?”
Tuy rõ ràng không nhìn thấy hay nghe thấy gì, nhưng câu nói kia như xuyên qua thời gian không gian và bay đến trước mặt tôi, khiến tôi bất giác có chút sợ hãi.
Tô Tiểu Tín đâu?
Cô ấy đi rồi.
Bồi Bồi kể cô ấy nói với anh mình như vậy.
Cô ấy bổ sung thêm, “Tiểu Tín, tớ chưa từng thấy qua biểu tình đó của anh trai mình. Nếu nói là lạc lõng và đau khổ thì có chút cường điệu, nhưng sự bình tĩnh và điềm đạm thường ngày của anh ấy đã hoàn toàn sụp đổ. Cảm giác giống như đang ở nơi có ánh nắng ấm áp tháng ba thì bị đẩy đến nơi tuyết phủ đầy trời ấy. Ngay cả ánh sáng lấp lánh thường ngày của gọng kính cũng trở nên ảm đạm.”
“Vì sao cậu…”, tôi im lặng rất lâu rồi hỏi Bồi Bồi, “Vì sao cậu lại nói tớ đi rồi?”
Thật hiếm thấy, Bồi Bồi cũng im lặng không nói. Chúng tôi nằm trong chiếc quan tài để mở, cô ấy quay người, một tay chống đầu nhìn tôi nói, “Tiểu Tín, vì đó là kết luận hợp lý nhất. Trong thế giới của Phi nhân loại, sinh mạng của cậu bị đe dọa, không chỉ mình tớ, ngay cả Mỹ Mỹ, người sói nhỏ thậm chí Vệ Vô Thường đều cho rằng cậu nên ra đi. Tiểu Tín, tớ biết sinh mạng con người rất mỏng manh và ngắn ngủi, cho nên tớ cũng biết mỗi giờ mỗi phút của cậu đều trân quý hơn chúng tớ nhiều.”
Bồi Bồi vô cùng điềm tĩnh nói, “Quan hệ giữa chúng ta, không đáng để cậu dùng sinh mạng trân quý của bản thân theo đuổi đến thế đâu.”
“Vậy trong sinh mệnh ngắn ngủi của mình, tớ nên theo đuổi cái gì?”
Nếu không theo đuổi những thứ bản thân xem là trân quý, vậy thì cuộc đời này của tôi, ngoài ngắn ngủi ra thì còn gì trân quý nữa?
Tôi và Bồi Bồi nằm trong quan tài bốn mắt nhìn nhau. Sau đó cô ấy bỗng bật cười, “Tiểu Tín, ngày thường cậu tẩm ngẩm tầm ngầm, nhưng khi thời khắc đến, tớ thật sự thích đôi mắt rực lửa của cậu đấy.”
Tôi xoa xoa mắt mình giải thích, “Tớ xuất viện nhưng không quay về là do ba mẹ tớ, lúc trước tớ có nói với cậu rồi. Mọi người… chắc không cho rằng tớ đang viện cớ chứ?”
Bồi Bồi bĩu môi, lại quay về bộ dáng cà lơ phất phơ thường ngày, “Anh ấy sau khi nghe nói cậu đi rồi, nhất thời tinh thần trùng xuống và tự nhốt mình trong nhà suốt mấy ngày không ra ngoài. Tội nghiệp Hắc Cẩu, lúc anh tớ không có nhà, nó bị bỏ đói đến sắp chết. Mỗi ngày đều chạy lên đây xin đồ ăn, đêm nào cũng khóc lóc phiền chết đi được. Sau khi anh ấy trở về, nó vẫn như cũ lên đây xin ăn, nói rằng chủ nhân nó tiêu đời rồi, hồn đã đi mất rồi.”
Lý Đỗi Đỗi…
Nhưng Hắc Cẩu chính là tình yêu thật sự của anh mà!
“Tớ, người sói nhỏ và Mỹ Mỹ đều đến khuyên nhủ anh ấy, nói rằng chuyện nên như thế. Hiện tại tuy bọn thoát ly đã bị đánh lùi nhưng Tiểu Tín quay về nhà là chuyện cần thiết. Lúc đó anh ấy còn làm căng với bọn tớ, nói mấy người bớt lo chuyện bao đồng, anh ấy vốn không phải đang suy nghĩ việc của cậu. Kết quả, suốt mấy ngày đó đều xin nghỉ làm khiến đám nhân viên ở Hiệp hội mừng chảy nước mắt.”
“Anh ta xin nghỉ sao…”
“Chắc là do đi tìm tung tích của cậu đến phát điên ấy mà”, Bồi Bồi cười nói, “Tớ còn nghĩ rằng anh ấy có thể nhẫn nhịn lâu hơn chứ.”
Tôi trầm mặc, sau hồi lâu, tôi lại nhìn Bồi Bồi, trịnh trọng hỏi cô ấy, “Bồi Bồi, theo những gì cậu nói, nếu như tớ không nghĩ nhiều, Lý Đỗi Đỗi đối với tớ…”
“Đương nhiên không phải cậu nghĩ nhiều. Ba người còn lại trong nhóm F4 chúng ta sớm đã nói với cậu rồi, chúng tớ đều cảm thấy anh ấy thích cậu.”
Sau khi chuyện này bị người khác vạch trần một cách hợp lý và rõ ràng như thế, trong não tôi như có một tiếng chuông thức tỉnh thật to khiến đầu óc ong ong cả lên.
“Hơn nữa tớ sớm đã cảm thấy, Tiểu Tín, chắc cậu sợ phải lòng anh trai tớ phải không?”
“Keng”, tiếng chuông kia lại một lần nữa vang lên một tiếng.
“Tớ…”
Trong chớp mắt, trong đầu tôi xẹt qua không biết bao nhiêu hình ảnh liên quan đến Lý Đỗi Đỗi khi hắn châm chọc tôi, khi hắn nhìn tôi chăm chú hay khi hắn bảo vệ tôi. Mọi thứ dường như đều đang hiện ra trước mắt.
“Tớ nghĩ… đúng là như vậy thật.”
Khi tôi nói ra câu này, dường như Bồi Bồi sớm đã dự liệu được nên không hề kinh ngạc, song về phần tôi thì đã tự lấy tay che miệng mình.
Bồi Bồi nhìn tôi, qua một lúc biểu tình có chút nghiêm trọng, “Tớ vẫn như cũ chúc phúc cho hai người nhưng mà Tiểu Tín, cậu và anh tớ hoàn toàn khác nhau. Cả về thân thể lẫn tuổi thọ. Nếu cậu muốn vui chơi qua đường vậy thì cứ tiến tới không cần xoắn vì như thế không ai phải chịu thiệt cả.”
“Bồi Bồi…”
“Nhưng nếu cậu nghiêm túc, có rất nhiều chuyện cậu phải xem xét. Không nói cái khác, tớ chỉ muốn nói đến vấn đề, tuy nhân loại và phi nhân loại đã hòa hợp sống chung, nhưng sự tranh chấp giữa các phi nhân loại vẫn chưa kết thúc, cậu cũng biết được ít nhiều từ sự việc lần này rồi đấy. Lần này, anh tớ ra lệnh xử tử 50 kẻ thoát ly, nếu có lần sau, chắc anh ấy sẽ chính tay mình xử lý chúng. Mà chuyện như thế rất lâu về trước là chuyện bình thường chẳng hiếm lạ. Tiểu Tín, cậu nghĩ cho kỹ, có thể cậu thích anh ấy nhưng cậu có thích cả con người hai tay nhuộm đầy máu tươi của anh ấy không?”
“Tớ…”
Tôi, Tô Tiểu Tín, thanh niên trưởng thành dưới lá cờ Đảng, chưa từng nghĩ đến vào lúc mình phải lòng một người thì cũng là lúc phải đối diện với vấn đề đạo đức, nhân tính nghiêm túc thế này.
Cuộc đời, quả nhiên có hàng ngàn việc mình không bao giờ ngờ đến.