Dưới ánh đèn rực rỡ.
Những giọt nước trong vắt bắn tung tóe vào bờ, tán loạn ra tứ phía, rồi từ từ ngưng đọng lại rồi chảy vào bể bơi trong xanh.
Tần Mang sẽ chịu sự sỉ nhục này sao?
Đương nhiên là không rồi!
Vì vậy, sau khi Hạ Linh Tễ hỏi xong câu này, cô nặng nề xoay người lại, vòng cánh tay tinh tế của mình ôm lấy cần cổ thon dài của người đàn ông.
Dùng sức mà hôn lên.
Nhân tiện cũng không chịu thua kém nói: “Anh cũng thử xem.”
Vợ chồng tất nhiên là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu!
Hạ Linh Tễ tựa người vào thành bể. Cánh tay với những đường cong rắn chắc đang ghé vào mép bể.
“Ngon không?”
Dưới ánh sáng rực rỡ, mặt mày cô gái sáng bừng lên, bộ dáng tươi cười dương dương tự đắc.
Đôi môi mỏng của Hạ Linh Tễ hơi đỏ lên.
Anh khẽ nhấm nháp, sau đó khẽ vuốt ve gáy cô: “Không nếm ra vị gì.”
“Lại lần nữa.”
Tần Mang: “…..”
Còn có thể như vậy sao?
Chiếc váy dài dệt kim màu đen và hai mảnh vải ren hoa lệ kiều diễm cũng đang nổi bồng bềnh trên mặt nước.
Cả người Tần Mang nhẹ bẫng, lông mi ướt át híp mắt nhìn qua.
Hình ảnh bên bể bơi đêm đó ngoài bữa tiệc từ thiện hiện lên trong đầu cô một cách khó hiểu.
Áo vest của Hạ Linh Tễ cũng nổi trên mặt nước.
Kể từ ngày đó, đã hai tháng trôi qua. Nhưng cô vẫn nhớ rõ ràng.
Tần Mang lại bắt đầu thất thần, nhìn hoa văn đen huyền bí gần như khắc sâu vào da thịt trên vai anh.
“Bà Hạ, tập trung.”
Ngón tay thon dài trắng lạnh của Hạ Linh Tễ chen vào khe hở giữa những ngón tay đang đặt trên bờ của cô.
Mười ngón tay đan nhau một cách mạnh mẽ bá đạo.
Không cho phép cô có bất cứ sự cự tuyệt nào.
Càng không cho phép cô thất thần.
Giọng nói Tần Mang mơ hồ: “Anh đây là đang nếm cái gì?”
Thật lâu sau, mới nghe được câu trả lời thì thầm như nỉ non: “Em.”
……
Trong phòng ngủ.
Tần Mang mặc bộ váy ngủ bằng lụa màu xanh nhạt, lười biếng ngồi trên ghế sofa gọi video call với Mạnh Thính và Phó Diên.
Sau khi biết cô đã trở về trang viên Hoàn Hồ, Phó Diên cũng biết một số chuyện nội tình của các gia tộc hào môn nên cũng không thể nói được gì, chỉ nói: “Năm mới đang đến gần, mình càng cần phải chú ý hơn nữa, vì đây là thời điểm giới truyền thông đang tập trung vào hiệu suất nhất.”
“Người nào cũng đang đợi để có thể bắt được tin tức lớn nào đó.”
Năm nào cũng đều như vậy, cực kỳ nguy hiểm.
Dù sao nghệ sĩ cũng là người, trong những ngày nghỉ lễ, vô thức thả lỏng một chút cũng tạo cơ hội cho các tay săn ảnh thừa cơ lộng hành.
Có rất nhiều tin tức lớn bùng nổ từ năm này sang năm kia.
Tần Mang liếc nhìn người đàn ông đi ra từ phòng tắm.
Anh cũng đang mặc bộ đồ ngủ màu xanh nhạt giống mình, không biết là trùng hợp hay là cố ý.
Cô cười khẽ một tiếng, quay mặt đi: “Chị yên tâm, em sẽ không ra khỏi cửa.”
“Cửa thì vẫn phải ra.”
Phó Diên lật lại lịch trình: “Tuần sau em phải đi tham dự buổi ra mắt phim [Kinh Hoa Cựu Mộng].”
[Kinh Hoa Cựu Mộng] là tác phẩm chế tác cấp S+, chính thức ra rạp vào dịch Tết Nguyên Đán, hoàn toàn không ngại va chạm với các bộ phim ăn khách khác, dốc hết sức lực muốn vươn lên vị trí đứng đầu.
Chu đạo rất tin tưởng vào kỹ thuật diễn của Tần Mang, trước khi phim ra rạp đã gửi thẳng đến một liên hoan phim nước ngoài rất nổi danh để tham gia bình chọn nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Đây là bộ phim đầu tiên Tần Mang đóng vai nữ chính.
Bây giờ chuẩn bị ra rạp rồi nhưng cô vẫn có chút lo lắng.
Muốn xem.
Nhưng lại không dám xem.
Sau khi trò chuyện vài câu liên quan đến công việc, Phó Diên cuối cùng còn nhắc nhở cô nhất định phải chú ý đến đám chó săn, lúc này mới cúp máy.
Hạ Linh Tễ đã chuẩn bị đi ngủ.
So với vẻ quyến rũ hoang dã và sức mạnh bùng nổ nguy hiểm của anh trong bể bơi vừa rồi, thì dáng vẻ lúc này của người đàn ông đang tựa vào đầu giường, trên tay tùy ý lật giở một cuốn sách, muốn văn nhã cấm dục bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Trên sống mũi cao thẳng còn đang đeo chiếc kính gọng bạc, vừa đẹp trai lại đoan chính, làm người ta không thể rời mắt, từ môi mỏng hạ tầm mắt xuống nhìn đến bìa sách.
Tài chính cái gì đó—
Tần Mang nhìn một cái, liền cảm thấy không còn hứng thú nữa.
Thay vào đó, cô trèo đến trước mặt Hạ Linh Tễ, nhíu mày nhìn vết rách trên da ở khóe môi anh.
Cô dùng ngón tay chạm vào đó, lo lắng sốt ruột nói: “Ngày mai anh đừng đến công ty nữa.”
Nếu để nhân viên nhìn thấy cái này.
Mọe ơi.
Cảnh tượng xấu hổ trước mặt toàn cánh truyền thông lần trước, Tần Mang tuyệt nhiên không muốn trải qua thêm một lần nào nữa.
Hơn nữa, một lần thì còn gọi là trùng hợp, nhưng nếu xảy ra nhiều lần, thì cô chẳng khác gì tiểu yêu tinh thích thích cắn người hay sao?
Trước mặt nhân viên, cô vẫn phải giữ hình tượng Hạ phu nhân là tiểu thư khuê các thanh lịch, hiền thục.
“Ngày mai có cuộc họp thường niên.”
Hạ Linh Tễ lật một trang sách, nhãn nhã bình tĩnh mà nói một câu.
Tần Mang: “!!!”
“Tổng giám đốc có thể không tham dự được không?”
Hạ Linh Tễ cuối cùng cũng nhướng mi nhìn cô: “Em đoán xem?”
Tần Mang: “…..”
“Anh cảm thấy bộ dạng bây giờ của mình có thể gặp người được không?”
“Không dám gặp người khác.”
Tự hỏi tự trả lời, cực kỳ thành thạo.
Hạ Linh Tễ nhéo đầu ngón tay đang đặt bên môi mình, nghĩ ngợi gì đó: “Chườm đá giảm sưng?”
Đúng là đang nhắc nhở Tần Mang.
Cô lập tức đi tìm mấy viên đá quay đây, muốn dán vào môi Hạ Linh Tễ.
Hạ Linh Tễ né tránh.
Ngón tay thon dài vuốt ve bờ môi của Tần Mang: “Quá lạnh, bà Hạ tự nghĩ cách khác đi?”
Nghĩ cách khác?
Tần Mang nhìn vào đôi mắt chứa đầy ý cười của anh, chợt nhớ tới lần trước anh bị sốt.
Khi đó, cô cố ý nói muốn ngậm đá để giúp tiểu Hạ tổng bớt sưng.
Không nghĩ tới cái đó cũng được đồ chó này lại ghi lòng tạc dạ.
Lúc này còn muốn đòi làm lại.
Hạ Linh Tễ thấy sự do dự của cô.
Cũng không có ý định thúc giục, anh lại nằm xuống, tiếp tục lật từng trang sách, không thèm để ý đến vết thương dưới môi mình, cũng không chút lo sợ ngày mai sẽ bị nhân viên nhìn thấy.
Giây tiếp theo.
Đã bị Tần Mang hai tay túm lấy cổ áo kéo lên: “Nằm cái gì, anh là cá mặn sao!”
Hạ Linh Tễ đột nhiên mất cảnh giác.
Trong vòng một đêm.
Bị bà Hạ mạnh mẽ hôn tận hai lần.
Lần này có vị lạnh lẽo của đá lạnh.
Trong sự lạnh giá lại được thấm đẫm bởi từng đợt khí nóng của dung nham nóng bỏng. Mọi nơi mọi lúc đều có thể làm tan chảy sự băng giá. Ngọn lửa hừng hực đốt cháy cả bầu trời đêm.
Sáng sớm hôm sau, mặc dù Tần Mang biết mình vẫn đang trong kỳ nghỉ, có thể ngủ đến khi tự thức dậy.
Nhưng lại nghĩ đến vết thương ở môi của Hạ Linh Tễ.
Nên giãy giụa mở mắt ra, giữ lấy cằm anh, kiểm tra vết thương cẩn thận.
Không uổng phí đêm qua cô ngậm đá lạnh đến tê dại hết cả miệng, vết sưng nơi khóe môi của Hạ Linh Tễ đã biến mất, chỉ để lại một vết cắn mờ mờ, nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không thể thấy được.
Nhưng—
Nếu như nhìn kỹ.
Tần Mang nhắc nhở: “Anh cứ nói là mình đang ăn, sau đó không cẩn thận cắn phải môi.”
Mắt thấy cô gái trước mặt mình buồn ngủ đến mức có thể nằm xuống liền ngủ ngay, những vẫn không quên dặn dò quăng nồi cho anh.
Hạ Linh Tễ trước này chưa bao giờ chịu thiệt, liền nhét cà vạt vào tay cô, môi mỏng thoát ra một chữ đơn giản: “Thắt.”
Tần Mang kéo dài ngữ điệu: “Thắt ~~~~”
Xem như đồ chó này may mắn, hôm nay tâm trạng của cô rất tốt.
Nếu không cô trực tiếp buộc vài vòng quanh cổ anh!
Khiến anh kêu trời không thấu, gọi đất chẳng nghe.
……
Cuộc họp thường niên của tập đoàn Hạ Thị.
Mọi người đều có thể nhìn ra được tâm trạng hôm nay của Hạ Linh Tễ rất tốt.
Sau khi Hạ Linh Tễ lời ít ý nhiều mà phát biểu vài câu xong.
Người dẫn chương trình cũng nhìn ra được, thăm dò hỏi: “Hạ tổng hôm nay có chuyện gì vui sao, có muốn chia sẻ với chúng tôi một chút không?”
Ngón tay Hạ Linh Tễ điều chỉnh cà vạt một cách tự nhiên và thoải mái.
Bình tĩnh nói: “Không có gì.”
“Chỉ nghĩ tới chút chuyện cá nhân.”
Sau đó liền đi xuống đài, nhường thời gian cho những nhân viên xuất sắc khác phát biểu.
Hạ Linh Tễ không nói gì, nhưng tập đoàn Hạ Thị có nhiều đôi mắt như vậy, mỗi người một câu, cũng có thể đoán ra được đại khái nguyên nhân là gì.
“Cà vạt của Hạ tổng hôm nay không phải do anh ấy tự thắt.”
“Cà vạt của Hạ tổng trước nay đều luôn rất ngay ngắn, nhưng hôm nay lại có chút lệch, rõ ràng là cái vị thắt cà vạt hôm nay tay nghề chưa quá thuần thục!”
“Vậy chúng ta có thể kết luận được là—có người giúp anh ấy thắt!”
“Mòe nó, đúng là hỏa nhãn kim tinh!”
“Oa! Đã hiểu đã hiểu!”
“Mọe ơi, nhất định là phu nhân rồi, ngọt quá đi thôi!”
“Nói như vậy, Hạ tổng và phu nhân tình cảm mặn nồng, ấy thế lại có người muốn phá hoại, thật là….không tự nhìn nhận rõ xem thân phận của mình thế nào!”
“Suỵt, người ta cũng là giám đốc, chỉ cần động ngón tay cũng có thể cho cô nghỉ việc đấy, đừng nói nữa.”
“Tôi còn lâu mới sợ cô ta, nếu như tôi là cô ta, tôi sẽ không có mặt mũi gì mà tiếp tục làm ở tổng bộ đâu.”
“Chị Đào, chị làm ở văn phòng tổng giám đốc, nhất định đã gặp phu nhân rồi. Chị kể cho chúng em nghe một chút, rốt cuộc phu nhân là người như thế nào?”
Đào Đàm đang cười đùa nói chuyện cùng những nhân viên khác, nghe được câu hỏi này, không cần suy nghĩ mà nói liền một mạch: “Xinh đẹp, thần thái, khí chất, chỉ cần cô ấy xuất hiện, nhất định sẽ khiến mọi người không bao giờ có thể rời mắt được.”
“Wow!”
Chẳng mấy chốc, mọi người đã đặt sự chú ý lên người Hạ phu nhân thần bí.
Nhao nhao quấn lấy đòi Đào Đàm nói thêm.
Đại tiểu thư xinh đẹp rạng ngời VS Tổng giám đốc lạnh lùng cấm dục.
Aaaaaaaaa!
Ngọt chết tôi rồi!!!
Đây mới là CP có giá trị xứng đôi độc nhất vô nhị.
Còn về câu chuyện chim sẻ muốn hóa thành phượng hoàng.
Tốt hơn hết vẫn chỉ nên là câu chuyện trong tiểu thuyết thôi.
Còn thực tế, họ càng thích cặp đôi cường cường liên hợp, môn đăng hộ đối, đây mới là một câu chuyện cổ tích tuyệt đẹp!
Còn chim sẻ nữ phụ thì nhanh chóng cút đi nha nha nha!!
*
Ngày ra mắt phim.
Dưới sự sắp xếp của đội tạo mẫu Tần Mang đã thay một bộ sườn xám đã lâu không mặc.
Chiếc sườn xám có thêu hoa tử đằng trông vừa tao nhã lại lịch sự, với thiết kế xẻ tà cao đã để lộ cẳng chân thon thả trắng nõn.
Bên ngoài khoác một chiếc áo choàng lông đen thuần khiết, dài đến mắt cá chân, mang lại cảm giác quyến rũ phong tình vạn chủng, ánh mắt lung linh lay động, vừa ngập nước lại xinh đẹp diễm lệ điên đảo chúng sinh.
Không có quá nhiều trang sức.
Vành tai nhỏ nhắn tinh xảo chỉ đeo đôi bông tai ngọc bích tím cao cấp. Khi cô chuyển động, nó lay động đung đưa phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Đây là lần đầu tiên của cô đó nha!!!
Tần Mang nhẹ nhàng thở ra, lo lắng túm lấy tay áo vest của Hạ Linh Tễ: “Nếu em lên hình trông xấu quá thì phải làm sao?”
“Kỹ thuật diễn quá cứng ngắc thì phải làm sao?”
“Lúc đó sao em lại có thể diễn như vậy được nhỉ?”
Hạ Linh Tễ vuốt ve chiếc khuyên tai đung đưa của cô, bình tĩnh nói: “Vậy thì về nhà.”
“Để bọn họ diễn cho em xem.”
Tần Mang vẫn chưa yên tâm: “Vậy tiền đầu tư của anh thì làm sao bây giờ?”
“Đây không phải là lần đầu tiên tập đoàn Hạ Thị đầu tư vào lĩnh vực Điện ảnh và Truyền hình sao?”
“Nếu doanh thu phòng vé thấp quá…..”
Hạ Linh Tễ không chút để ý nói: “Bà Hạ, chút tiền đầu tư này, còn không nhiều bằng số tiền em quẹt lần trước đâu.”
Tần Mang cứng họng.
Cũng chỉ tiêu chút chút thôi mà.
Với tư cách là nhà đầu tư, Hạ Linh Tễ cũng nhận được lời mời đến tham dự buổi ra mắt.
Hai vợ chồng ở trong trang viên Hoàn Hồ, chia thành hai chiếc xe cùng đi đến buổi lễ ra mắt.
Hạ Linh Tễ khiêm tốn bước vào, ngồi hàng ghế đầu của khu vực VIP, cũng là vị trí có tầm nhìn tốt nhất.
Có một lối đi ở giữa ngăn cách với khu ghế ngồi của Tần Mang.
Tần Mang lúc đầu vẫn còn có chút lo lắng, sau khi vào hội trường, đi ngang qua Hạ Linh Tễ, lúc cô cúi xuống chỉnh lại váy, lặng lẽ vỗ nhẹ lên mu bàn tay đang đặt trên đầu gối của Hạ Linh Tễ trong đám đông.
Đuôi chiếc áo choàng lông đen dài phủ xuống đầu gối của người đàn ông, che đi động tác của Tần Mang.
Vốn muốn dọa anh một chút để giảm bớt sự căng thẳng của mình.
Nhưng lại bị anh cầm ngược lại.
Tần Mang không rút ra được.
Không dọa được người ta, nhưng lại tự dọa mình sợ hãi đến mức tim gần như ngừng đập.
Môi mỏng của Hạ Linh Tễ khẽ mỉm cười.
“Cô Tần, cẩn thận.”
Tần Mang che ngực, nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, khẽ mỉm cười: “Cảm ơn Hạ tổng.”
Từng câu từng chữ, đều như đang nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Chu đạo ngồi bên cạnh Hạ Linh Tễ, cũng là người duy nhất biết nội tình, liền thân sĩ đề nghị: “Hay là tôi đổi chỗ với cô nhé.”
Tần Mang lạnh lùng cao quý nói: “Không cần.”
“Tôi sợ bông hoa nhỏ nhắn yêu kiều là tôi đây sẽ làm bẩn mất sự băng thanh ngọc khiết của Hạ tổng.”
Chu đạo: “…..”
Trong chốc lát khó có thể biết được là cô đang tự khen mình hay là đang đá đểu Hạ tổng.
Dù sao, chắc chắn không phải đang khen Hạ tổng.
Tần Mang nói xong, liền vén vạt váy, duyên dáng thướt tha đi xuyên qua vài chiếc ghế trống, tao nhã ngồi ở vị trí dán tên mình.
Chu đạo nhìn Tần Mang, lại nhìn sang Hạ Linh Tễ.
Cảm thấy vị kim chủ ba ba như Hạ tổng này cực kỳ không có tôn nghiêm.
Anh ta thấp giọng đề nghị: “Phụ nữ không thể quá mức nuông chiều, nếu không sẽ cậy sủng mà kiêu.”
Hạ Linh Tễ vuốt ve chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt của người đàn ông vô cùng lãnh đạm, chỉ khi lơ đãng nhìn sang Tần Mang mới có chút độ ấm.
Một lúc sau, anh mới bình tĩnh nói: “Thì có làm sao.”
Vợ của anh.
Chính là có quyền cậy sủng mà kiêu.
…….
Sau khi phim bắt đầu chiếu, Tần Mang chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Mọi việc dù tốt hay xấu thì cũng nên nhìn vào hiện thực.
Đây không phải là lần đầu tiên cô xuất hiện trên màn ảnh rộng.
Cũng không phải lần đầu tiên biết cốt truyện.
Nhưng đến lúc xem rồi.
Vẫn không nhịn được mà đồng cảm với các nhân vật trong phim, như thể cô đã tìm lại được những cảm xúc khi đóng vai Vân Cầm lúc đó.
Tần Mang trước nay luôn để ý tới thể diện, vô thức cắn môi dưới, hơi ngẩng đầu lên để ngăn nước mắt rơi xuống.
Khi ống kính quét qua.
Có thể thấy rõ ràng đôi mắt đen nhánh của cô gái lúc này, khóe mắt đã hơi ửng hồng, đáy mắt chứa đầy nước, dường như sắp muốn trào ra ngoài.
Cảnh này đã được cắt thành ảnh động và đăng lên weibo official của đoàn phim.
Khi buổi ra mắt còn chưa kết thúc, thì lượt chia sẻ bài đăng này đã vượt quá 10 vạn.
Tần Mang lại chỉ bằng một bức ảnh động, mà trực tiếp một lần nữa hot trở lại.
Được khen ngợi là “tiên nữ rơi lệ”.
Trực tiếp xông lên vị trí thứ 2 hot search.
Mà vị trí số 1 hot search là—
#Tần Mang Kinh Hoa Cựu Mộng kỹ thuật diễn#
Một nhà phê bình phim điện ảnh nổi tiếng đã đưa ra nhận định với tiêu đề này: “ Vẻ đẹp của Tần Mang thì không ai có thể phê phán, nhưng trên màn ảnh rộng, vẻ đẹp bên ngoài chỉ là thứ yếu, quan trọng là ngoại hình và cảm xúc khiến người xem đồng cảm được với nhân vật. Tần Mang đã làm tôi cảm nhận được tương lai đầy hứa hẹn của nền điện ảnh nước nhà.”
Nhà phê bình này nổi tiếng trong giới phê bình phim với cái miệng độc, rất hiếm khi nghe được lời tử tế nào từ ông, vậy mà lần này ông lại không hề keo kiệt mà khen Tần Mang hết lời, điều này ngay lập tức khiến cộng đồng mạng nghi ngờ ông ta được hối lộ để khen.
Nhà phê bình điện ảnh hùng hùng hổ hổ: [Cứ đợi phim ra rạp rồi mọi người tự đi mà xem, ông đây cũng không kiếm mấy đồng tiền dơ bẩn như vậy!]
Cộng đồng mạng thở phào nhẹ nhõm trước lời mắng này: [Cái thái độ hùng hùng hổ này của ông mới thật sự là ông nè.]
Nhà phê bình: “….” Lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác cạn lời.
Khi bộ phim kết thúc, tiếp theo còn có buổi phỏng vấn, nhưng Tần Mang đã vào lại hậu trường trước để trang điểm lại, thuận tiện điều chỉnh lại cảm xúc.
Nào ngờ.
Vừa bước vào hành lang, cổ tay đã bị một bàn tay thon dài túm lấy. Cả người đã lao thẳng vào trong ngực đối phương.
Tần Mang theo bản năng kêu lên một tiếng, nhưng mùi hương lạnh lẽo quen thuộc tràn ngập trong hơi thở khiến tiếng kêu sắp tràn ra khỏi cũng bỗng nhiên phải nuốt trở lại.
“Anh dọa chết em rồi!”
Suýt chút nữa cô còn tưởng là fan tư sinh* nào đó!
(*Fan tư sinh: là fan cuồng, thích quan tâm quá mức vào cuộc sống riêng tư của idol.)
Hạ Linh Tễ không trả lời lại, thay vào đó, anh rũ mắt xuống nhìn khóe mắt vẫn còn đỏ hoe của cô, âm thanh đè xuống cực thấp: “Tiên nữ rơi lệ?”
“Rơi lại lần nữa cho anh xem nào.”
“Hạ Linh Tễ.”
“Hửm?”
“Anh biến thái.”
“Ừm.”
Cô có chút bất đắc dĩ với người đàn ông vô liêm sỉ này, cô đã sớm nhận ra, đồ chó này có một sở thích rất biến thái, đó chính là thích nhìn cô khóc.
Ừm—
Giống như cô thích nhìn vòng eo của anh động vậy.
Thôi quên đi, quên đi, cũng như nhau cả thôi.
Tần Mang suy bụng ta ra bụng người, rất rộng lượng mà lựa chọn tha thứ cho anh: “Chút nữa em phải đi ra phỏng vấn rồi, anh buông ra.”
Cô còn phải đi trang điểm lại.
Mặc dù không khóc, nhưng đuôi mắt vẫn có hơi nhòe.
“Ở đây là hành lang, sẽ có người đi qua đi lại, không biết khi nào sẽ có người—-” đi ra.
Tần Mang còn chưa nói xong.
“Là Tần Mang, cô ấy ở đây!”
Lỗ tai Tần Mang rất nhạy bén, nhất là khi nghe được những tiếng bước chân rầm rầm tiến lại gần, cô theo phản xạ đưa tay lên che mặt Hạ Linh Tễ lại, sau đó hai ba bước liền kéo anh vào phòng trang điểm, không kịp giải thích gì liền ra lệnh: “Không được đi ra ngoài.”
“Nếu anh dám ra ngoài, sau này em sẽ không khóc cho anh xem nữa!”
Lời đe dọa này.
Khiến khuôn mặt vốn đang trầm xuống của Hạ tổng bỗng nhiên cười rộ lên.
Nhìn vào đôi mắt đang hung dữ đầy tính uy hiếp của cô, giống như một chú mèo bị giẫm phải đuôi. Dường như nếu anh không đồng ý, cô nhất định sẽ cắn anh một miếng.
“Được.”
Nhận được câu trả lời chắc chắn của anh, Tần Mang mới hung hăng đóng cửa lại.
Quay đầu nhìn đám săn đang đuổi theo mình.
Bọn họ đi theo Tần Mang tới đây, nói là vì muốn chụp ảnh cô, lợi dụng lúc không có ai liền lẻn vào hậu trường.
Tần Mang lạnh mặt, từng bước từng bước đến gần bọn họ, đôi môi đỏ mọng nói ra hai chữ đơn giản mà thô bạo: “Xóa đi!”
Đối mặt với sự hung hăng của Tần Mang, đám săn ảnh liền nuốt khan, xoay lại màn hình điện thoại cho cô xem: “Chúng tôi….đang livestream.”
Tần Mang: “!!!!”
———————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Mang sống không còn gì hối tiếc.jpg: Toang rồi, con đường sự nghiệp của tôi đến đây là chấm dứt rồi…..
Hạ tổng nghiêm túc suy nghĩ.jpg: Nên để bà Hạ khóc bằng cách nào đây.