Các fans CP đang há miệng chờ ăn cuối cùng cũng đã chờ được một bức ảnh mới!
Màu sắc nồng đậm, tươi sáng, đẹp không sao tả xiết.
Nhưng—
Bọn họ không hiểu.
Trong bức tranh.
Những sợi chỉ đỏ mỏng manh giống như dây leo, đan thành chiếc lồng, những tảng băng trắng như tuyết đan xen với ngọn lửa đang rực cháy, có ý cố gắng đột phá xông ra, nhưng bị một chú sư tử nhỏ màu trắng đang ngồi phía trên vươn những móng vuốt xù xù lông ấn trở về.
@Loạn Mã, đây là…..xuất hiện sự bế tắc trong sáng tạo sao?]
[Nhìn không hiểu, nhìn đi nhìn lại vẫn không hiểu!]
[Sợi chỉ đỏ, tảng băng, ngọn lửa? Cái lồng? Những cái này đều xuất hiện trong cùng một bức tranh. Sao tôi lại cảm thấy cứ kỳ kỳ nhỉ, còn có chú mèo trắng nhỏ này nữa?]
Loạn Mã: [Đấy là sư tử.]
Hạ Linh Tễ thấy bọn họ vậy mà nhận nhầm sư tử thành mèo.
Vẻ mặt vô cảm mà nhắn lại một câu.
Còn về việc họ có hiểu được hay không, thì không liên quan gì tới anh.
Tập đoàn Hạ thị, trong phòng vẽ tranh mới mở trên tầng cao nhất.
Người đàn ông mặc áo sơ mi lụa đen như thường lệ, những ngón tay thon dài chơi đùa với chiếc cọ vẽ, bức tranh đang được đặt trước mặt anh.
Ánh mắt Hạ Linh Tễ rơi vào chú sư tử trắng nhỏ kiêu ngạo và độc đoán ở phía trên.
Làm gì có chỗ nào giống mèo chứ.
Rõ ràng là một chú sư tử nhỏ thích xù lông làm loạn.
Còn đùa dai chấm thêm một nốt ruồi chu sa màu đỏ rất nhỏ trên chóp mũi hồng hồng của nó.
Thêm vài phần nghịch ngợm, đáng yêu.
Dưới ánh sáng rực rỡ, đôi môi mỏng của Hạ Linh Tễ chợt khẽ cười một tiếng trầm thấp, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng càng trở nên sống động lòng người hơn.
……
Khoảng thời gian này.
Hạ Linh Tễ đã đăng tải không ít tác phẩm của mình lên siêu thoại này.
Có chú sư tử nhỏ màu trắng oai phong được khoác lên mình lớp áo choàng màu vàng kim.
Có chiếc bình hoa cắm đóa hoa bỉ ngạn ở các góc độ khác nhau.
Cũng có những chiếc bình hoa và sư tử trắng nhỏ được quấn quanh sợi chỉ đỏ.
Các vật thể vô cùng đơn giản nhưng lại luôn có thể vẽ ra vô vàn những bức tranh.
Các fans CP ban đầu vốn đặt rất nhiều kỳ vọng của “bự fan” Loạn Mã: “……”
Ngay từ đầu tiên đã không hiểu được.
Dần dần bắt đầu biến thái hơn.
Ví dụ, nhìn vào sợi chỉ đỏ—
[Trói buộc play?]
Nhìn đến sư tử trắng—
[Nhân thú play?!!!]
Tóm lại.
Nếu không phải là ngất đi vì mất máu quá nhiều thì cũng là đang đắm mình trong sự biến thái.
Còn một số ít bộ phận vẫn còn bình thường.
Bắt đầu điên cuồng tag Tiểu dưa hấu oa oa oa.
Cầu cô ấy nhân cách hóa những hình ảnh này!!!
Một khi Ổ Vũ Tây bận rộn, thậm chí còn không có thời gian để ngủ chứ đừng nói đến việc lướt weibo.
*
Sau khi về nước, Tần Mang cũng không có thời gian rảnh, đầu tiên phải đến Bắc Thành để quay vài cái quảng cáo, sau đó tham gia một chương trình phỏng vấn đã được lên lịch trước đó.
Là để tuyên truyền cho bộ phim điện ảnh mới.
Lúc này mới thở ra được một hơi.
Trên đường trở về trang viên Hoàn Hồ.
Tần Mang đã sớm được thư ký Tùng cho biết lịch trình gần đây của Hạ Linh Tễ, đương nhiên biết chiều nay anh không có công việc gì, đang chuẩn bị định cho anh một cái bất ngờ!
Không thể lúc nào cũng chỉ để Hạ Linh Tễ gây bất ngờ cho cô được.
Đột nhiên, điện thoại cá nhân của cô rung lên.
Tần Mang tùy ý mở khóa màn hình.
Quả cam nhỏ: [Chị dâu! Anh trai em có một hình xăm? Chị có biết không?!]
[Ảnh chụp.jpg]
Tần Mang nhìn tấm ảnh do Hạ Hủ Trừng gửi tới, không phải cận cảnh mà là xa xa.
Người đàn ông tuấn tú lạnh lùng mặc quần dài đến đầu gối, dáng người thoải mái thong dong, tựa người vào chiếc ghế sofa màu đen trong phòng chơi game, vẻ mặt lười biếng mà cùng với một nhóm anh em họ chơi game.
Nhìn tư thế kia, liền biết là rất có lệ.
Tần Mang cuối cùng cũng nhớ ra, hôm nay là bữa tụ họp gia đình hàng tháng được tổ chức ở nhà cũ Hạ gia, tất cả người nhà họ Hạ đều có thể đến, chỉ cần rảnh rỗi là được.
Không ngờ một nhà tư bản mỗi ngày bận trăm công nghìn việc như Hạ Linh Tễ lại có thời gian để chơi game đấy.
Chỉ là ánh mắt cô cuối cùng vẫn dán chặt vào sợi dây màu đỏ quấn ở một bên mắt cá chân.
Đôi môi đỏ mọng của cô gái cong lên.
Tiểu sư tử kêu meo meo: [Hình xăm ở đâu ra, đó là tơ hồng.]
[Tơ hồng nhân duyên.]
[Chính tay chị buộc lên đấy!]
Không ngờ Hạ Linh Tễ vậy mà vẫn đeo đến giờ, còn bảo vệ tốt như vậy.
Vốn tưởng rằng sợi dây tơ hồng mảnh khảnh hơn sợi tóc này sẽ rất yếu ớt, đã gần một tháng rồi mà Hạ Linh Tễ vẫn còn rất kiên trì đeo nó.
Điều này cho thấy mối nhân duyên của bọn họ.
Cũng cực kỳ vững vàng!
Nghĩ tới khoảng thời gian sắp tới mình không còn lịch trình, Tần Mang nhìn khung cảnh quen thuộc ngoài cửa sổ, nói: “Đưa em đến nhà cũ Hạ gia.”
Khi Mạnh Thính và Tiểu Đồng đưa cô đến nhà cũ của Hạ gia.
Đi xuyên qua con hẻm hoa tử đằng.
Lại một lần nữa bị chấn động.
Đờ mờ!
Mọe nó đây mới thật sự là hào môn sao.
Ở Độ Thành có một tòa biệt thự kiểu hoa viên thì cũng thôi đi!
Nhưng đây là Thâm Thành đấy! Thành phố đô thị tấc đất tấc vàng, hạng nhất nhì trong nước đó!!!
Đây là lần đầu tiên bọn họ biết ở Thâm Thành lại còn một nơi như thế này.
Cũng đúng.
Từ cách xa mười dặm, đã phải trải qua các loại kiểm tra khác nhau mới có thể vào được.
Những thường dân phàm trần như họ không biết cũng không có gì là kỳ lạ.
Mạnh Thính rất có cảm giác nguy cơ: “Đại tiểu thư, không lẽ sau khi em lấy được cúp Ảnh hậu xong thật sự sẽ rời khỏi giới giải trí sao?”
Như là dạo chơi vậy.
Anh ta làm người quản lý của Tần Mang vẫn chưa cảm thấy chưa làm đủ đâu.
Tần Mang nhàn nhạt liếc anh ta một cái: “Sao lại rời giới giải trí?”
“Sinh con chăng?”
Mạnh Thính nghẹn một giây, vô thức nói.
Nói chung, những nữ minh tinh nổi tiếng đa phần đều rút lui khỏi giới đều là vì lý do này.
Nhưng hiển nhiên, Tần Mang không phải, đôi môi đỏ mọng của cô nở ra một nụ cười: “Có lẽ một ngày nào đó em sẽ rời bỏ ngành này, nhưng sẽ không phải là vì sinh con.”
Đó là vì cô đã có một niềm đam mê hoặc ước mơ mới ngoại trừ việc diễn xuất.
Cho đến bây giờ.
Cô cảm thấy có thể sắm vai để diễn những cuộc đời khác nhau, cực kỳ có tính khiêu chiến và thú vị.
Mạnh Thính cuối cùng cũng thở phào một hơi: “Tương lai của em vẫn còn rất dài.”
Sau đó lại thử thăm dò hỏi: “Vậy anh lại nhận cho em thêm mấy bộ phim nữa nhé?”
Sắc mặt Tần Mang lập tức sa sầm xuống: “Không muốn.”
“Em muốn nghỉ ngơi!”
“Đi cứu vãn cuộc hôn nhân “lung lay sắp đổ” của mình.”
“Cuộc hôn nhân của em lung lay chỗ nào?”
“Hạ tổng suýt chút nữa đến mạng của mình cũng cho em.”
Mạnh Thính tận mắt chứng kiến Hạ Linh Tễ bước vào biển lửa mà không ai dám tới gần.
Từng bước từng bước một.
Không hề có bất cứ chút do dự nào.
Thế nhưng, sắc mặt Tần Mang nghiêng túc lại: “Trong giới giải trí có nhiều cám dỗ như vậy, nhỡ đâu em bị tiểu thịt tươi nào đó quyến rũ mà sa ngã thì làm sao?”
Mạnh Thính/Tiểu Đồng: “…..”
Hóa ra là do nguyên do này……
Tóm lại, Tần Mang đã thành công có được kỳ nghỉ để cứu vãn cuộc hôn nhân “lung lay sắp đổ” của mình.
…….
Lúc này, trong phòng chơi game của nhà cũ Hạ gia.
Hạ Hủ Trừng nhìn tin nhắn trả lời của Tần Mang.
Lại nhìn vào mắt cá chân của Hạ Linh Tễ.
Rồi lại dụi mắt nhìn thêm lần nữa.
Cuối cùng cô bé cũng lấy hết dũng khí lết thân người đến trước mặt người anh họ có khí chất khiến người ta sợ hãi khi đến gần của mình: “Anh ơi, cái này là hình xăm à?”
Hạ Linh Tễ nhướng mi, liếc nhìn cô bé một cái.
Nhẹ nhàng bình tĩnh mà “ừm” một tiếng.
“Ồ, vậy sao chị dâu lại nói đây là sợi tơ hồng nhân duyên mà chị ấy buộc lên?”
Hạ Hủ Trừng vô thức nói: “Chẳng lẽ chị ấy nhớ sai à?”
“Không sai.”
“Đúng là cô ấy đã buộc lên.”
Hạ Linh Tễ nghĩ đến sợi dây màu đỏ đã được cất đi trước khi xăm, nó quả thực quá mỏng manh và dễ đứt.
“Đẹp không?”
“Đẹp ạ!”
“Vậy chị dâu em sẽ thích chứ?”
Hạ Hủ Trừng bị hỏi ngây người: “À….”
Tuy nhiên, Hạ Linh Tễ rõ ràng là không có ý định nghe câu trả lời phủ định.
Vậy nên Hạ Hủ Trừng nuốt nước miếng, thành thật trả lời: “Chắc hẳn là thích.”
Đáp án này, Hạ Linh Tễ coi như hài lòng.
Càng khiến anh hài lòng hơn nữa chính là—
Khi Hạ Linh Tễ chơi game chán rồi, vừa bước ra khỏi phòng game.
Liền nhìn thấy cô gái xinh đẹp lộng lẫy đang đứng ở dưới tầng.
Đang ngẩng đầu lên cười với anh: “Chồng ơi ~”
Sự lười biếng trong đáy mắt Hạ Linh Tễ bỗng dưng biến mất, đôi mắt xanh xám của anh chợt biến thành sâu thẳm như biển, dường như chỉ cần một kích thích nhỏ sẽ gây ra một cơn bão trên biển.
“Aiza, đôi vợ chồng son lại đang diễn phim tình cảm đấy.”
Hạ phu nhân thấy bọn họ không động đậy gì, còn gấp gáp hơn cả hai người, liền giục Tần Mang: “Đi đi đi đi, không cần ở cùng bọn mẹ.”
Có những trưởng bối khác cũng đang ngồi trong phòng khách lớn.
Đều nhìn hai người cười hiền từ.
Tần Mang nhấc váy lên.
Lộc cộc chạy lên tầng: “Mau ôm em!”
“Em mệt quá.”
Giây tiếp theo.
Người đàn ông đứng ở đầu bấc cầu thang đưa tay ra ôm lấy người, trước mặt rất nhiều trưởng bối ở tầng dưới bế người lên, bình tĩnh chào hỏi với họ rồi mới quay về phòng.
Những người dưới tầng rốt cuộc không nhịn được mà cười lên, sau đó liền như lây truyền.
Tiếng cười ngày càng to càng nhiều.
Đương nhiên.
Người đầu tiên cười trước chính là Hạ phu nhân.
“Tôi còn tưởng Linh Tễ là đứa có tính cách lạnh lùng, cả đời này sẽ không có bất cứ cảm xúc nào khác ngoài sự lý trí.”
“Ai mà nghĩ ra được.”
“Cũng chỉ có Mang Mang mới khiến người ta yêu thích.”
“Chị dâu, chị thực sự không thể cứ nuôi một đứa bạch nhãn lang như con ruột của mình chỉ vì chị đã đỡ đầu nó. Chị cần phân biệt rõ ràng ai mới là người nhà mình.”
Lời này là của mẹ Hạ Hủ Trừng, bởi vì Hạ Hủ Trừng nên bà cũng rất thích Tần Mang.
Hạ phu nhân lập tức phủi sạch quan hệ: “Em nói gì vậy?”
“Sau này chị và con bé sẽ không liên lạc với nhau nữa.”
Chuyện lần trước ở khách sạn thật sự khiến bà sợ hãi: “Nếu không phải hôm đó Linh Tễ tới thăm Mang Mang, thì hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.”
Hạ phu nhân cũng đã tận tình tận nghĩa với Lâu Đại, nhưng Lâu Đại lại cố tình làm tổn thương người nhà của bà.
Bây giờ nhắc lại.
Lại cảm thấy lúc đó mình đúng là không biết nhìn người, làm sao có thể còn liên hệ gì với cô ta nữa.
“Được rồi, đừng nhắc đến những người không may mắn đó nữa.”
“Mang Mang dạo này gầy quá, phải bồi bổ thật tốt.”
Lúc này.
Tần Mang được mẹ chồng đích thân xác nhận đã gầy rồi, đang được Hạ Linh Tễ dễ dàng bế vào phòng ngủ của anh ở nhà cũ.
Đây là căn phòng nơi Hạ Linh Tễ ở khi còn nhỏ.
Bọn họ rất ít khi ở lại đây.
Tần Mang ôm cổ anh không buông, giống như một động vật họ mèo, dụi dụi vào cần cổ trắng nõn thon dài của người đàn ông: “Em buồn ngủ.”
Đầu ngón tay Hạ Linh Tễ lướt nhẹ qua quầng thâm xanh nhạt dưới mắt của cô, giọng anh nhẹ nhàng trầm thấp: “Ngủ một giấc?”
“Không nỡ ngủ.”
Tần Mang nhỏ lọng lẩm bẩm một câu.
Nhưng Hạ Linh Tễ lại nghe được rõ ràng, đôi môi mỏng không tự giác được cong lên.
Đôi mắt phiếm hồng của Tần Mang nhìn về phía phòng tắm: “Muốn đi tắm, nhưng lại không muốn động.”
Ý tứ muốn được hầu hạ tắm rửa vô cùng rõ ràng.
Hạ Linh Tễ không vội đồng ý ngay, mà lại chậm rãi nói: “Sức lao động của Hạ mỗ rất quý.”
“Cô Tần đã nghĩ ra cái gì để trao đổi chưa?”
Tần Mang cắn một cái vào dái tai anh: “Có tắm hay không?”
“Nếu không tắm thì anh cứ ôm tiểu tiên nữ bẩn thỉu đi ngủ đi.”
Hạ Linh Tễ rất biết nghe lời mà đi đến mép giường: “Cũng được.”
“Hạ mỗ chịu thiệt thòi chút vậy.”
“Chồng ơi, đừng đừng—”
Tần Mang thấy cứng không được, chỉ có thể mềm lại: “Đổi lại, đêm nay để anh ôm người vợ tiên nữ xinh đẹp thơm tho đi ngủ được không?”
Hạ Linh Tễ thì thầm vào tai cô vài thanh âm ngắt quãng.
Giây tiếp theo.
Tần Mang vùi mặt vào cần cổ anh, đôi tai trắng nõn mềm mại đỏ bừng: “Em mệt lắm….”
“Em ngủ của em, anh làm của anh.”
Tần Mang nghe thấy vậy chợt nghĩ: Không phải là vị thần cao cao tại thượng, vô dục vô cầu sao.
Sao lúc nào trong đầu cũng đều nghĩ đến các loại tư thế vô liêm sỉ như vậy!!!
……
Cuối cùng vẫn là Hạ tổng với sức lao động quý báu, đích thân phục vụ hầu hạ người vợ tiên nữ của mình tắm rửa.
Lại dưới sự chỉ huy của bà Hạ.
Massage một lúc lâu.
Nếu như không phải còn bữa tối gia đình tụ họp đang đợi, Tần Mang thật sự muốn ngủ một giấc không dậy.
Hạ Linh Tễ: “Có thể không đi.”
“Không đi?”
“Vậy chẳng khác nào nói với bọn họ rằng chúng ta ở trong phòng đã làm cái chuyện tốt gì?”
Tần Mang còn lâu mới cần.
Cô vẫn còn cần mặt mũi!
Sau này vẫn còn muốn gặp mặt các vị trưởng bối trong nhà!
Tần Mang thay bộ sườn xám lụa mỏng xinh đẹp tao nhã do mẹ chồng chuẩn bị, kéo Hạ Linh Tễ chậm rãi xuống nhà.
Bữa tối gia đình chính thức bắt đầu.
Trước kia, Tần Mang không mấy để ý tới những người khác của Hạ gia, thậm chí ngay cả ngày cưới, cô cũng chỉ theo lễ nghĩa mà xưng hô.
Lúc này.
Lại phát hiện ra, không ai trong Hạ gia có đôi mắt màu xanh xám.
Chỉ có Hạ Linh Tễ, người đứng đầu gia tộc mới có đôi mắt đặc biệt này.
Cho đến khi bữa tối gia đình kết thúc.
Tần Mang ôm lấy khuôn mặt của Hạ Hủ Trừng, người có quan hệ huyết thống gần nhất với Hạ Linh Tễ, cẩn thận quan sát màu mắt của cô bé.
Không tìm thấy chút màu xanh nào cả.
“Nhìn cái gì?”
Hạ Linh Tễ tự tay rót cho Tần Mang một cốc trà trái cây để tiêu thực, thuận tiện kéo bàn tay đang chạm vào Hạ Hủ Trừng của cô ra.
Người đàn ông ngồi thẳng lưng, lấy khăn ướt tỉ mỉ lau các đầu ngón tay của Tần Mang.
Hạ Hủ Trừng: Ý gì thế?
Mặt của em bẩn đến vậy à???
Tần Mang trợn mắt nhìn Hạ Linh Tễ, dỗ dành cô bé nói: “Anh em không phải là chê em.”
Hạ Hủ Trừng lặng lẽ gật đầu: “Em hiểu.”
“Anh ấy chê tất cả những ai chạm vào chị.”
Tần Mang: “…..”
Ngược lại, Hạ Linh Tễ lại cho cô bé một ánh mắt tán thưởng.
Rất biết tự nhận thức đấy.
Được rồi.
Cái này không phải trọng điểm.
Tần Mang nhìn hai anh em họ, có chút kỳ quái: “Sao cả nhà chỉ có mình anh có đôi mắt màu xanh xám?”
Hạ Linh Tễ chưa kịp nói.
Thì bố chồng đi ngang qua đã đưa ra câu trả lời: “Tính từ bà nội các con đổ về trước, tổ tiên nhiều đời trước có một vị trưởng bối mang dòng máu Hy Lạp cổ đại, nhưng đến giờ vẫn chưa điều tra được rõ ràng, Hạ gia trăm năm nay, chỉ sinh ra một mình Hạ Linh Tễ có đôi mắt màu xanh lam.”
Hạ phu nhân cũng nghe thấy.
Nhỏ giọng phàn nàn: “Lúc Linh Tễ mới sinh ra, mẹ còn tưởng mình ôm nhầm cơ.”
Tuy nhiên.
Một gia đình hào môn chân chính, làm gì có nhiều chuyện ôm nhầm như vậy, tất cả mọi quá trình đều có người nhìn chằm chằm dõi theo.
Tuy nhiên, theo thời gian cứ lớn dần, màu xanh lam khi còn nhỏ cũng dần dần tối đi, chuyển thành màu xanh xám lạnh lẽo và hoa lệ như bây giờ, nếu không nhìn kỹ thì không thể nhìn thấy được, chỉ có dưới ánh đèn mới có thể thấy rõ.
May mà lúc đó bà nội Hạ Linh Tễ vẫn còn sống.
Vẫn còn nhớ có một vị trưởng bối khi đó cũng có đôi mắt màu xanh.
Vì vậy mọi việc mới sáng tỏ.
Tần Mang chợt tỉnh ngộ, nhìn đôi mắt xanh xám của Hạ Linh Tễ, gật đầu nói: “Hóa ra anh đây là phản tổ* rồi.”
(phản tổ: hiện tượng giống/trở lại hình thái của tổ tiên xưa)
“Ha ha ha ha ha.”
Hạ phu nhân cười nói: “Mang Mang nói cũng không sai.”
Nhưng mà: “Không biết đôi mắt màu xanh này của Linh Tễ có thể được di truyền hay không?”
“Nếu cái này có thể di truyền đời sau, như vậy thì sẽ thay đổi gen của Hạ gia.”
Đúng vậy.
Lần trước Tần Mang đã xem ảnh hồi nhỏ của Hạ Linh Tễ cũng cảm thấy vậy.
Do đó cô không hề cảm thấy khó chịu về chuyện tương lai sinh em bé.
Cái khiến Tần Mang khó chịu là, vì sinh em bé mà phải từ bỏ ước mơ của cuộc đời mình.
Trước khi đi ngủ.
Như nghĩ tới điều gì đó.
Tần Mang liền sờ xuống mắt cá chân của anh: “Kiểm tra! Xem sợi tơ hồng còn được buộc chặt hay không.”
Hạ Linh Tễ chống người lên trước mặt cô, bờ môi mỏng, mắt xanh xám, sự hoang dã nguy hiểm giữa lông mày làm giảm bớt đi vẻ lạnh lùng lãnh đạm thường ngày, giọng nói lạnh lùng mang theo chút khàn khàn: “Buộc rất chặt.”
Nào ngờ.
Giây tiếp theo.
Tần Mang không sờ thấy cái gì.
Còn tưởng mình đã nhớ nhầm vị trí, lại chạm vào mắt cá chân bên còn lại của anh.
Tần Mang bỗng dưng ngồi bật dậy, ánh mắt gấp đến mức phủ lên một làn nước mỏng: “Đứt rồi!”
“Mau đi tìm!”
Vì cô đã nhìn thấy nó qua bức ảnh của Hạ Hủ Trừng chụp nên cô không hề nghi ngờ là Hạ Linh Tễ đã tự tay cởi nó ra.
Nếu vậy chỉ có một khả năng.
Vừa rồi rơi ở đâu đó!
“Không đứt.”
Nghe thấy thanh âm sốt ruột mang theo sự nức nở như sắp khóc của cô, như thể sợi dây đỏ đó đứt rồi, là cô đã mất đi một báu vật quý giá nào đó vậy.
Những ngọn đèn mờ ảo chợt được bật sáng lên.
Tần Mang vô thức nhắm mặt lại, sau đó mới nhấc hàng mi cong ẩm ướt lên, thứ cô nhìn thấy chính là sợi tơ hồng quấn quanh ngọn lửa cháy trên mắt cá chân thanh tú.
Ba vòng.
Một vòng cũng không thiếu.
Đang lúc thở phào nhẹ nhõm.
Tần Mang đột nhiên nhận ra điều gì đó, đầu ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của cô dưới ánh sáng trắng như trong suốt, nhẹ nhàng chạm vào sợi tơ hồng được xăm trên đó.
Đôi môi đỏ mọng hé mở, hồi lâu—
Sau đó mới nói ra một câu: “Vì sao?”
Giọng nói của Hạ Linh Tễ nhẹ nhàng mà trầm thấp: “Như vậy, sẽ không bao giờ đứt nữa.”
Không đợi Tần Mang mở miệng.
Người đàn ông đã hôn lên những giọt nước mắt đang trào ra từ khóe mắt cô, giọng nói kìm nén ý cười trầm thấp vang lên: “Cảm động như vậy sao.”
“Vậy hôm nay thỏa mãn anh.”
“Hửm?”
Anh căn bản không cần câu trả lời của Tần Mang.
……
Khi Tần Mang được anh bế lên, lọt vào tầm mắt chính là bông hoa bỉ ngạn huyền bí lấm tấm mồ hôi, đóa hoa quấn quanh xương cốt, uốn lượn tới—đầu trái tim cô.
Lời đồn đánh giá về Hạ Linh Tễ chợt hiện lên trong đầu cô:
Đóa hoa cao lãnh không thể xúc phạm tới, chỉ dám đứng nhìn từ xa.
Đóa hoa cao lãnh cái gì.
Rõ ràng đó là đóa hoa dục vọng khiến cô thần hồn điên đảo mà.
……
Kể từ khi biết được sợi tơ hồng trên mắt cá chân của Hạ Linh Tễ sẽ không bao giờ mất đi.
Tần Mang không nói một lời càng cố gắng trau dồi kỹ thuật diễn xuất của mình.
Cô muốn đáp lại Hạ Linh Tễ.
Muốn quang minh chính đại mà nói cho cả thế giới biết, bọn họ yêu nhau đến nhường nào.
Chứ không phải như vậy giờ.
Hẹn hò cũng phải che đậy kín mít.
*
Qua nửa năm.
Tần Mang không tiếp tục đóng phim, mà theo lời đề nghị của Bùi Châm, nhận lời tham gia một bộ phim truyền hình cổ trang IP lớn.
Nữ chính từ một cung nữ từng bước từng bước vươn lên vị trí thái hoàng thái hậu, quay phim từ thời kỳ hoàng kim cho đến tự nhiên mà chết, đó là một sự thay đổi dần dần, cực kỳ có tính khảo nghiệm kỹ năng diễn xuất của cô.
Vì kỹ thuật diễn của Tần Mang đã bước vào thời kỳ nút thắt cổ chai.
Chu kỳ quay phim điện ảnh quá ngắn.
Cùng với phim trên màn hình nhỏ khác nhau hoàn toàn.
Ngay khi bộ phim truyền hình đầu tiên Tần Mang đóng chính được đóng máy xong, thì nhận được một tin vui.
Đích thân đạo diễn bộ phim [Bệnh trầm cảm] đã gọi điện tới.
Tần Mang lại một lần nữa được đề cử vào giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Quyết.
Đây là lần thứ hai cô lọt vào danh sách đề của một giải thưởng điện ảnh quan trọng như vậy.
Cũng chính là cuộc chiến phong hậu thực sự theo đúng nghĩa đen.
Không chỉ đơn giản là phòng làm việc, mà ngay cả các fans cũng đều chấn động.
“A a a a a a chúc mừng Tần nữ thần lại lọt vào danh sách đề cử!!!!”
“[Bệnh trầm cảm] thật sự khiến em cảm động lắm! Huhuhu, khoảnh khắc nữ chính nhảy khỏi tòa nhà, cả khán phòng đều khóc òa lên, kỹ thuật diễn của Tần Mang yyds!!!”
“Nếu chiếc cúp này không thuộc về Tần Mang, em nhất định không đồng ý!”
“Suỵt suỵt suỵt, lọt vào danh sách đã là một sự khẳng định rồi, đừng nói trước bước không qua!”
“Có gì nói nấy, nhưng thật sự bộ phim [Bệnh trầm cảm] này cực kỳ khảo nghiệm kỹ năng diễn xuất của diễn viên, kỹ thuật diễn có thể khiến toàn bộ khán giả nhập tâm vào cốt truyện, không xứng đáng nhận được cúp Ảnh hậu sao?”
“Nữ thần vẫn còn trẻ, cũng mới là lần thứ hai lọt vào danh sách, bình thường thôi, tương lai còn dài.”
“….”
[Bệnh trầm cảm] được chiếu rạp vào mùa xuân năm mới.
Vốn dĩ không có quá nhiều sự tuyên truyền.
Nhưng hầu hết cư dân mạng đều biết đến bộ phim này nhờ vụ cháy hoa hồng lớn đó.
Từ khi đột nhiên lên rạp đến đại bạo phòng vé, chỉ vẻn vẹn trong một tuần ngắn ngủi.
Cuối cùng tổng doanh thu phòng vé thậm chí còn vượt 5 tỷ.
Trực tiếp phá vỡ kỷ lục doanh thu phòng vé của các bộ phim trong nước khác.
Hai năm trước, Tần Mang từ một nữ diễn viên phụ diễn không quá 8 giây, chỉ trong thời gian ngắn đã trở thành nữ hoàng phòng vé tân nhiệm.
Bây giờ.
Tất cả những gì cô cần là một chiếc cúp để chứng tỏ bản thân.
Ngày liên hoan phim, lễ trao giải.
Ngồi giữa một dàn các minh tinh nổi tiếng.
Hình ảnh năm ngoái lọt vào danh sách đề cử vẫn còn nguyên vẹn như gần ngay trước mắt.
Giải thưởng Kim Quyết tổ chức hai năm một lần, cô lại một lần nữa được đề cử.
So với sự hỗn loạn cùng xa lạ của năm ngoái, năm nay Tần Mang, sau khi được thời gian tôi luyện rèn giũa, ngày càng trở nên quen thuộc.
Tâm trạng cũng tình tĩnh ung dung.
Thậm chí còn có chút suy nghĩ.
Nếu như lần này không đạt giải nữa, phải để Hạ Linh Tễ dỗ cô 3 ngày 3 đêm mới được!
Đạo diễn ngồi bên cạnh cô trông còn lo lắng, khẩn trương hơn cả cô.
Tính đến lúc này.
Bộ phim này đã giành được 5 giải thưởng bao gồm: Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, Đạo diễn xuất sắc nhất, Kịch bản xuất sắc nhất,….
Nếu như lại giành thêm một giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất hoặc Nam diễn viên chính xuất sắc nhất thì đoàn phim của họ sẽ là người thắng đậm nhất giải Kim Quyết năm nay.
Vấn đề là—
Giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất căn bản còn không được lọt vào danh sách đề cử, vậy nên, đạo diễn liền đặt hết hy vọng vào Tần Mang.
Nếu không thì một bộ điện ảnh ăn khách như vậy.
Lại có chuyện nam nữ chính đều không đoạt giải.
Nghe đạo diễn bên cạnh lẩm bẩm như tụng kinh: “Ảnh hậu! Ảnh hậu! Ảnh hậu!…..”
Tần Mang đột nhiên nghĩ đến Mạnh Thính.
Một giây trước khi cô vào buổi lễ.
Mạnh Thính vẫn còn đang gõ mõ trên điện thoại, điện thoại khác thì đang vân vê từng viên Phật châu.
Còn có một bức ảnh chụp tượng Phật ở chính giữa.
Bày một chút điểm tâm và trà nước.
Cứ như thể ghế sau của xe bảo mẫu sang trọng biến thành cảnh tượng nước đến chân mới nhảy ôm chân Phật vậy.
Tần Mang nhắm mắt lại.
Ép bản thân mình trở nên bình thường.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Sắp tới chính là phần trao giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Lúc này, trên màn hình đang chiếu cảnh nữ chính nhảy dưới ánh lửa của hoa hồng.
Do doanh thu phòng vé của bộ phim bùng nổ, nên cảnh tượng kinh điển nhất này cũng đã được mọi người share rất nhiều lần trên mạng, thậm chí còn trở nên nổi tiếng hơn cả video ra mắt nữ thần nhảy múa trên sư tử trắng của cô.
Xem màn hình lớn.
Tần Mang dường như quay về ngày hôm đó.
Nhân vật nữ chính trong phim không có ai cứu cô ấy ra khỏi “biển lửa”.
Nhưng thực tế, giữa làn khói dày đặc và đám cháy lan nhanh, anh đã giáng xuống như một vị thần để cứu cô ra khỏi biển lửa.
Cho đến khi.
Đột nhiên bên tai vang lên một thanh âm: “Chúc mừng người đã đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất tại liên hoan phim Kim Quyết năm nay— Tần Mang với bộ phim [Bệnh trầm cảm].”
Tần Mang khẽ chớp chớp mi, nhìn thấy trên màn hình lớn, hiện lên hình ảnh của mình.
Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Tần Mang.
“Chúc mừng!!!”
Đạo diễn ngồi bên cạnh đứng lên trước, vỗ tay rầm rộ.
Ông ấy biết.
Bộ phim này của Tần Mang đơn giản là sự tái sinh của kỹ năng diễn xuất cộng thêm thiên phú tài năng của cô, nếu cô không giành được thì ai sẽ được chứ.
Cô giành được cúp Ảnh hậu rồi.
Tần Mang cười ngọt ngào.
Khuôn mặt vốn lạnh lùng, nháy mắt trở nên trong sáng lộng lẫy xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt long lanh quyến rũ chợt nổi lên một tầng hơi nước.
Cô làm được rồi.
Trở thành một diễn viên thực sự.
Tần Mang nhẹ nhàng thở ra, dáng vẻ tự nhiên đứng dậy, ôm lấy đạo diễn đứng bên cạnh và các diễn viên xung quanh.
Sau đó mới nhấc váy lên, vẻ mặt điềm tĩnh và duyên dáng bước lên sân khấu.
Cực kỳ ổn định vững chắc.
Ánh đèn sân khấu rơi trên người Tần Mang.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy hai dây màu xanh đen lấp lánh, trên cổ tay mảnh khảnh đeo một dải ruy băng lụa hoa bỉ ngạn đen tinh xảo, làn da trắng như tuyết, dưới sự tương phản cực hạn của màu sắc, có một loại vẻ đẹp thần bí, quyến rũ mà yêu mị.
Ngoại trừ đôi bông tai dài bằng đá ngọc bích, thì không còn bất cứ món trang sức nào khác, cô đứng dưới ánh đèn nhưng lại không hề mất đi chút ánh sáng nào, nhấc váy lên, không nhanh không chậm, duyên dáng uyển chuyển bước lên sân khấu.
Những ngọn đèn sáng rơi xuống.
Càng đẹp không sao tả xiết.
Phảng phất như cô đang đứng trên ngàn vạn những ngôi sao tỏa sáng rực rỡ.
Để người đời tôn thờ.
Cho đến khi MC đột nhiên lên tiếng.
“Xin mời khách quý lên trao giải.”
“Người đứng đầu tập đoàn Hạ thị—Hạ Linh Tễ tiên sinh.”
Ngay khi MC nói ra điều này.
Những người bên dưới khán đài biết rõ nội tình và không biết rõ đều bùng nổ—
“A a a a a a a a a!!!”
Bọn họ sắp chứng kiến điều gì đó phải không?!!!
Người đàn ông mặc một bộ vest được đặt may quý phái và thanh lịch, cũng không có quá nhiều phụ kiện, ngoại trừ chiếc trâm cài bằng đá ngọc bích làm nổi bật đôi mắt màu xanh xám của anh, vừa hoa lệ lại lười biếng.
Lúc này, bước đi chậm rãi, giống như một vị thần cao quý lại nguy hiểm, vô hình chung khiến người khác chìm trong cảm giác bí ẩn đến nghẹt thở.
Hiện trường vốn dĩ còn đang rất ồn ào.
Giống như bị ấn nút tạm dừng.
Kỳ Nhung dưới khán đài cũng rất phấn khích, ngôi bên cạnh là nam thần Đàn Quan Nam của mình, nhưng lúc này cô ta không có tâm tư cùng nam thần nói chuyện, ngược lại túm lấy ống tay áo của anh ta, dùng làm dụng cụ che đậy bí mật, nhỏ giọng nói: “Anh Đàn, anh xem bọn họ có giống như đang ở khung cảnh đám cưới không?”
“Sự kết hợp trang sức cũng rất có tâm nhé! Đều là ngọc bích!”
“A a a a a a, cuối cùng tôi cũng biết vì sao hôm nay Tần Mang lại đeo dải ruy băng bông hoa bỉ ngạn đen kia rồi. A a a a a, chúng ta đều đang góp phần cho màn show ân ái của đôi phu thê bọn họ phải không?
Đáy mắt Đàn Quan Nam tràn ngập nụ cười chúc phúc: “Có thể trở thành một phần cho màn show ân ái của bọn họ, là vinh hạnh của tôi.”
“Chậc chậc chậc.”
Không hổ là ảnh đế, quá dẻo miệng!
Kỳ Nhung chỉ biết “A a a a a a a a”
Trái tim nhỏ bé vừa mới bình tĩnh lại của Tần Mang bỗng nhiên bùng nổ.
Rõ ràng mấy tiếng trước, bọn họ còn gọi video với nhau, vậy mà người này lại không hề tiết lộ bất cứ điều gì.
Trong mắt Tần Mang vẫn tràn đầy vẻ khó tin và kinh ngạc.
Nhưng anh chỉ cần đứng đó, như biển sâu cuồn cuộn, như tảng băng lạnh lẽo, mặt mày thong dong tự nhiên trước sau như một, Tần Mang lại có cảm giác Hạ Linh Tễ đã đợi cô rất lâu rồi—
Trực giác.
Cô lập tức bình tĩnh lại.
Đôi mắt của người đàn ông như xoáy nước dưới đáy biển, dễ dàng khiến người ta chìm đắm.
Lúc này, lại đích thân trao chiếc cúp tượng trưng cho Nữ diễn viên xuất sắc nhất này cho nữ diễn viên xinh đẹp trước mặt.
Hạ Linh Tễ hơi rũ mắt xuống.
Giọng nói từ tính tao nhã: “Chúc mừng diễn viên Tần.”
Đôi mắt ngấn nước của Tần Mang lúc này dường như đã quên chớp mắt.
Cứ ngây ngốc đứng nguyên đó, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú và hoa lệ của người đàn ông.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Trước mặt cả thế giới, Hạ Linh Tễ tiến lên ôm Hạ phu nhân của mình vào lòng.
Hơi thở quen thuộc và mát lạnh của tảng băng lấp đầy không gian hô hấp của cô.
Đột nhiên cô hiểu ra điều gì đó.
Tần Mang cầm chiếc cúp, đôi tay mảnh khảnh buông thõng hai bên, chậm chạp nhưng mạnh mẽ mà ôm lại anh—
Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp mà dịu dàng của người đàn ông:
“Diễn viên Tần Mang là của công chúng.”
“Còn em là của anh, và em cũng tự do.”
Vậy nên.
Mặt trời nhỏ của anh.
Hãy luôn ở trên sân khấu và tỏa sáng rực rỡ nhé.
– Hoàn chính văn-