Đêm qua, sau khi Giang Hoài nói mấy câu đó, hai người rơi vào im lặng chưa từng thấy.
Ánh mắt Giang Hoài càng vô tội.
Lục Vô Túy càng trở nên im lặng hơn.
Kỳ thật hắn đã sớm đã quên mất cái bình hoa, cái bình hoa kia chẳng là gì đối với hắn.
Cũng bởi vậy, hắn mới không bao giờ nghĩ rằng Giang Hoài mấy ngày nay tới lấy lòng hắn.
…… Chỉ là vì cái bình hoa mà thôi.
Chồng sắp cưới của hắn nghèo đến nỗi thậm chí không thể trả mấy chục vạn cho một chiếc bình.
Sau khi Giang Hoài hỏi hắn có thể cho một chút thời gian hay không.
Lục Vô Túy từ giữa hai hàm răng nặn ra: “Cậu nghĩ như thế nào?”
Tuy rằng hắn kiên quyết không thừa nhận chính mình thẹn quá hóa giận.
Nhưng sau đó, hắn không nhìn ra điều này qua hành vi của Giang Hoài.
Chính là, Giang Hoài tương đối ngây thơ, cho nên mới cảm thấy hắn sẽ không thư thả cho mình rất là bình thường.
Trước khi hai người ra ngoài, Giang Hoài vẫn còn đang thu thập chiếc cặp nhỏ.
Cậu cảm thấy ngày này ngoài Tết Nguyên Đán còn là một ngày quan trọng hơn nên đã đặc biệt chuẩn bị rất nhiều thứ.
Lục Vô Túy chuẩn bị đi ra ngoài, cậu đã đợi hắn ở cửa.
Hai người họ có thể nói là hai con người hoàn toàn trái ngược nhau trong cuộc sống.
Giang Hoài luôn làm mọi việc từ tốn, việc lớn đến trước mắt, cậu cũng có thể thu xếp quần áo trước, sau đó mới đi làm việc này.
Nhưng Lục Vô Túy thì ngược lại.
Dù ở thời điểm nào, hắn đều cực kỳ chú ý hiệu suất.Lấy bữa tiệc đính hôn lần trước làm ví dụ. Nếu bị rượu đỏ tạt vào người, hắn sẽ ngay lập tức yêu cầu trợ lý mua một bộ đồ ở trung tâm thương mại bên cạnh, mà không phải hao hết tâm tư đi tìm một con gấu bông che lại.
Nếu không có trợ lý, hắn sẽ xem liệu dịp đó có đáng để tiếp tục ở lại hay không.
Nếu không cần thiết, hắn sẽ trực tiếp xoay người bỏ đi.
Lục Vô Túy bất lực nhìn Giang Hoài đặt một gói đồ ăn vặt, tiếp theo là một cốc nước mini, sau đó là một chiếc ô đen.
Khóe miệng hắn giật giật.
Ngay khi hắn nghĩ rằng Giang Hoài cuối cùng cũng đã thu thập xong.
Giang Hoài nhìn trong cặp sách, cau mày, lại bước lên lầu.
Sau đó khoảng vài phút, Giang Hoài “lộc cộc”đi xuống và cầm trên tay một chú… gấu mini.
Lục Vô Túy không thể nhịn được nữa, “Cậu cảm thấy chúng ta là đi chơi xuân sao?”
Giang Hoài có chút khó hiểu nhìn hắn “Chúng ta không phải đi lãnh chứng sao?”
“Cậu thực sự biết?”Lục Vô Túy nguyên một vẻ kinh ngạc.
Giang Hoài còn cảm thấy hắn đang khen mình, có điểm thẹn thùng, lại có điểm kiêu ngạo nói: “Tôi khẳng định biết.”
Lục Vô Túy: “……”
Một bộ dáng âm dương quái khí này dùng ở trên người Giang Hoài, là vĩnh viễn miễn dịch.
Thậm chí có thể tự mình làm tổn thương chính mình. Dưới tình huống đã nói rồi, mà Giang Hoài cũng hiểu rằng Lục Vô Túy không muốn kéo dài thời hạn trả nợ cho mình, cậu đối với Lục Vô Túy cũng không có nhiệt tình như trước.
Thậm chí có thể nói, trực tiếp đem Lục Vô Túy trở thành người trong suốt.
Theo nhận thức của Giang Hoài, cậu đã hoàn thành “nỗ lực” đáng lẽ phải làm và kết quả đã đến.
Rồi sau khi có kết quả, cậu cố gắng nhiều hơn cũng vô ích.
Cậu đã vượt qua giai đoạn “Tìm Lục Vô Túy để cầu xin ” biến thành “tìm cách kiếm tiền”.
Trong một thoáng, Lục Vô Túy nghi ngờ rằng cậu đang trả thù mình.
Nhưng hắn lại hoài nghi liệu Giang Hoài có chỉ số thông minh hay không.
Sau khi vào Cục dân chính, Giang Hoài đối với chuyện sổ đỏ kết hôn còn hăng hái hơn hắn.
Có lẽ là biểu hiện của Giang Hoài mấy ngày trước quá háo hức.
Khi Giang Hoài dời đôi mắt sáng ngời sang nhân viên bên cạnh, Lục Vô Túy hiếm khi cảm thấy khó chịu vài giây.
Giang Hoài tò mò hỏi nhiếp ảnh gia: “Máy ảnh của anh có làm cho em đẹp hơn không?”
Kiếp trước cậu đã từng nhìn thấy tờ giấy đăng ký kết hôn.
Nhưng trên tờ giấy đăng ký kết hôn, cả cậu và chú rể đều xụ mặt, không ai vui.
Liền dẫn tới, hình ảnh chụp không được tốt cho lắm.
Nhiếp ảnh gia vốn rất là không kiên nhẫn, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy là một thanh niên xinh đẹp, sắc mặt đột nhiên thay đổi, treo lên một nụ cười nói: “Cậu nhìn đẹp như vậy, ảnh chụp ra cũng sẽ rất đẹp.”
Giang Hoài vì thế thở phào nhẹ nhõm.
Đến lúc chụp ảnh, Giang Hoài muốn lấy con gấu ra và đeo lên người.
Sau khi biết rằng các quy định là không thể, mới ngừng suy nghĩ về nó.
Trong khoảng thời gian này, Lục Vô Túy vẻ mặt nghiêm nghị ngồi trên băng ghế, đến khi chịu không nổi mới đưa tay ra, vòng tay qua eo Giang Hoài, đè cậu ở bên người.
Giang Hoài ban đầu phải đối mặt với camera trước.
Sau khi bị đụng tới, vẻ mặt đông cứng lại.
Đúng lúc này, camera phát ra tiếng “click” đem trạng thái hai người lưu lại.
*
Sau khi rời Cục Dân Chính, hai người cầm trên tay cuốn sổ đỏ tươi.
Đằng sau họ là những nhân viên với những biểu hiện khác nhau, phỏng chừng họ chưa từng gặp bao giờ, cặp đôi đến nhận giấy đăng ký kết hôn còn lạ hơn những cặp đã ly hôn.
Giang Hoài tùy ý ném nó vào chiếc cặp nhỏ của mình, trong khi Lục Vô Túy bỏ nó vào túi áo tây trang của mình.
Lục Vô Túy nói: “Tôi phải về công ty.”
Giang Hoài phản ứng một chút, nói: “À, tôi phải về trường học.”
Ngày đầu tiên trở thành phu phu hợp pháp, hai người không có một chút nhu tình, dưới bề ngoài bình tĩnh lại là xa lạ.
“Đúng rồi, ngày mai tôi đi công tác,” Lục Vô Túy ngừng một chút “Khả năng sẽ đi một tuần, hôm nay buổi tối cũng không quay về ăn cơm, không cần chờ.”
Sau khi nói xong, hắn mới ý thức được.
Giang Hoài có đợi hắn ăn cơm bao giờ?
Khi Lục Vô Túy nghĩ đến điều này, không biết tại sao nhưng trong lòng lại có chút không vừa ý.
… Tất cả là bởi vì Giang Hoài mấy ngày nay đối với hắn quá ân cần.