Tôi thật sự rất thích bộ dạng mỗi lần Thẩm Xán bảo vệ tôi.
Tính cách của đứa nhỏ này, thật ra rất dễ thương.
Vào tối đầu tiên tôi gặp bạn của anh ấy, anh ấy đang đứng đợi tôi trên cây cầu mới xây của Vựng Thành, trước khi đi đến tôi cũng không có biết ở đó còn có bạn của anh ấy.
Khi đến nơi, không thấy anh ấy đâu nên tôi gọi điện thoại cho anh, anh nói anh nhìn thấy tôi rồi, tôi cứ đứng đó đợi anh ấy đi qua.
Kết quả là khi anh ấy còn cách chỗ tôi vài bước chân, ba người bạn của anh đột nhiên đi tới và bắt đầu la hét.
Tôi, ngay lập tức, liền lo lắng.
Thẩm Xán vội vàng đi tới, nắm lấy tay tôi, đem mũ áo trùm lên đầu tôi.
Tôi cúi gằm mặt xuống, từ từ đi cùng anh.
“Chị dâu nhỏ, sao lại im lặng như vậy, đừng có ngại mà.”
Thẩm Xán nói: “Mấy cậu sao lại phiền như vậy, vừa rồi mấy cậu la hét làm cho cô ấy sợ rồi.”
Bọn họ nói: “Chị dâu nhỏ, thật xin lỗi. Bọn em chính là vừa biết Thấm Xán có bạn gái nên có chút kích động, không kiềm chế được.”
“Không sao, không sao, vừa rồi em cũng không có phản ứng kịp.”
Sau đó, vài người bạn tốt của anh đều biết tôi sợ người lạ, trong một số trường hợp cũng sẽ luôn bảo vệ tôi.
Lần đầu tiên anh dẫn tôi ra ngoài chơi, ngoại trừ hai người bạn cùng đi đến tiệm trà với chúng tôi, trong hội sở cũng có sẵn người đang đợi rồi.
Nhưng anh ấy vẫn luôn dắt tôi đi thật chậm, thật chậm, còn mua trà sữa và đồ ăn vặt cho tôi rồi mới đem tôi mang lên lầu.
Có người nói: “Anh Thẩm, cuối cùng cũng đợi được anh đến rồi, anh chỉ mua đồ ăn cho cô nương nhỏ nhà mình mà không mua cho chúng em ạ.”
Tôi đứng sau lưng anh ấy, đang uống trà sữa, anh chậm rãi nói: “Mình từng nói rồi, cô ấy chỉ là một cô bé.”
Sau đó chúng tôi ngồi xuống, bạn anh ấy đột nhiên lấy ra từ trong túi một viên kẹo. Lúc mà anh ta đang định ăn, Thẩm Xán đưa cho tôi một tờ giấy, ánh mắt dừng trên người tôi, mở miệng nói: “Cất kẹo đi, đây là mua cho trẻ nhỏ trong nhà.”
Tôi từng nghe Thẩm Xán nói qua, anh ấy vẫn còn một cô em gái, anh đối với em gái cũng rất tốt.
Lúc sau anh lấy kẹo ra, bóc và đút cho tôi ăn.
“Không phải là để cho trẻ nhỏ trong nhà sao?”
“Đúng vậy, em chính là đứa trẻ.”
Nói xong liền nhận được một cái trừng trắng trợn của người bạn kia.
Tôi ôm lấy cánh tay của anh, ngậm lấy viên kẹo anh đút.
Từ nhỏ tôi đã không thích ăn đồ ngọt, tôi đã rất ít ăn kẹo trong 21 năm đầu đời, nhưng tôi cảm thấy kẹo của Thẩm Xán lại đặc biệt ngon.
“Thẩm Xán, em không có thích ăn đồ ngọt, nhưng kẹo anh đút cho em ăn rất ngon.”
“Thích thì liền ăn, anh lại cũng không phải không mua được cho em.”
Sau đó bên người anh lúc nào cũng sẽ mang theo kẹo, và bạn của anh cũng biết được rằng, kẹo trên người Thẩm Xán là không được lấy.
Buổi chiều ngày hôm ấy, anh ấy nắm tay tôi và nói: “Mọi người chơi trước đi, tớ đưa Mạn Mạn đi ăn trước.”
Hai người bạn đi cùng chúng tôi lúc đó, cũng đi theo xuống lầu.
Rẽ vào con hẻm nhỏ, liền gặp được một người bán dứa: “Em có ăn không, Mạn Mạn?”
Tôi gật đầu, nhận lấy một miếng dứa, hai người bạn của anh cũng lấy.
Khi đang ăn, tôi đột nhiên nói với anh: “Em cảm thấy kẹo dâu tây hôm qua anh tặng ăn rất ngon.”
Anh gật đầu.
Ngày hôm qua, tôi cùng anh đã bàn nhau sẽ đi đến tiệm nail để tẩy móng. Đến giờ hẹn không thấy anh ấy đến đón tôi, nên tôi đã một mình đi trước mà quên không nói với anh.
Sau đó tầm mười phút, anh gọi điện thoại nói đang ở dưới lầu, “Anh đi thẳng đến tiệm nail đi, em đã đến đây rồi.”
“Em đi mà không nói với anh trước sao?”
“Em quên mất.”
“Không đến nữa, anh đi chơi game.”
Cúp điện thoại, tôi nhanh chóng gửi tin nhắn nhận lỗi.
Khi làm nail được một nửa, anh đột nhiên bước vào, đưa cho tôi một bó hoa kẹo dâu tây.
Sau đó, đi rồi….
Tôi ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy được bóng lưng của anh.
Chị làm móng cho tôi liền thắc mắc: “Một câu cũng không nói liền đi rồi sao?”
“Anh ấy vẫn còn đang giận em.” Tôi thở dài.
Lúc đi ra khỏi tiệm nail, tôi liền thấy Thấm Xán ở đầu ngõ.
Anh đưa cho tôi một túi khoai tây, mùi thơm lan tỏa ngào ngạt.
Nhưng một câu anh vẫn không nói.
Tôi chạy đến làm nũng.
“Thật thơm, thật thơm.”
“Dâu tây cũng ăn thật ngon. Em thích lắm.”
“Cảm ơn anh nha, anh thật tốt.”
Vào lúc không biết tôi đã nói những câu này lần thứ mấy, anh cuối cùng cũng nói một câu, mang theo chút khẩu khí oán giận.
“Anh là muốn đi chơi game rồi nhưng trên đường nhìn thấy có dâu tây, không tiện đường nên anh phải đi vòng qua đây để đưa cho em.”
“Anh thật tốt, em cảm anh nha.”
“Anh ngửi thấy mùi khoai nướng, vừa rồi liền mua, mà anh lại không có thích ăn, chỉ có thể đứng ở đây chờ em.”
“Aaaaaa, anh của em thật tuyệt, là một đứa trẻ không lãng phí, em thích ăn, em thích ăn, khoai tây anh mua là ngon nhất.”
Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy anh cười rồi: “Anh à, em sai rồi, em sai rồi. Anh đừng tức giận, đừng tức giận nữa mà.”
“Không tức giận, anh mới không cần tức giận với đứa nhỏ.”
Hôm nay anh nghe tôi nói dâu tây ăn ngon, chúng tôi liền đi ăn.
Bạn của anh chọn quán cơm không có món mà tôi thích ăn, vì lúc ấy vẫn chưa có thân quen lắm, nên tôi cũng không có nói ra.
Tôi nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo Thẩm Xán,
“Anh, quán cơm này không có món em thích ăn.”
“Được rồi, lát nữa anh dẫn em đi ăn món em thích.”
“Cậu làm sao lại kén chọn như vậy?” Tôi đột nhiên nghe tiếng của bạn anh ấy, quay đầu lại, vẻ mặt thoải mái, như là đang trêu đùa.
Tôi ngẩng đầu nhìn Thẩm Xán, Thẩm Xán đưa nước cho tôi uống, sau đó nhẹ nhàng nói với bạn anh ấy một câu.
“Cậu không có người yêu.”
Nếu như không phải lúc đó vẫn còn chưa quen thuộc, nhất định tôi sẽ cười ra tiếng.
Bạn của anh liền giơ ngón tay cái lên với anh.
Anh cơm xong, anh liền đưa tôi đi mua kẹo dâu tây.
Mãi sau này tôi mới biết, Thẩm Xán cực kỳ giống kiểu người bố mà con nói thích ăn gì liền sẽ mua cho cái đó.
Ví dụ như cửa hàng bán dâu tây mà anh dẫn tôi đi mua này, chủ tiệm cũng đã quen mặt chúng tôi luôn rồi, chẳng hạn như trong túi của anh lúc nào cũng sẽ có kẹo cho tôi.
“Em muốn ăn đầu vịt.”
“Ở phía trước có một cửa hàng.” Bạn của anh ấy chỉ về quán ăn phía trước.
“Em không thích quán này, em thích ăn ở quán đối diện trường tiểu học trung tâm.”
“Quá xa.” Bạn anh ấy nói.
Thẩm Xán không nói lời nào, liền dẫn tôi đến quán mà tôi muốn ăn.
Hai người bạn kia cũng chỉ có thể đi theo.
Trên đường về, tôi vẫn chưa ăn hết dâu tây.
“Mạn Mạn, làm sao lâu như vậy vẫn chưa ăn xong, có phải là dâu tây không ngon không?”
“Ngọt quá anh ơi.”
Anh liền mở nước đưa cho tôi uống, tôi thậm chí còn không biết anh đã mua nước từ lúc nào.
“Đứa trẻ nhỏ, ăn uống rất kén chọn, có điều anh đã sớm đoán được.”
Tôi cười nói Thẩm Xán, anh thật tốt.
“Anh Thẩm, anh đây giống như đang hầu hạ tiểu tổ tông.”
“Tiểu tổ tông vui vẻ là được rồi.”
Tôi cười càng lớn hơn.
Tôi đương nhiên sẽ không tức giận với bạn của anh ấy, bạn của anh ấy tôi đều rất yên tâm, đây chẳng qua cũng chỉ lời nói đùa.
Sau này khi đã quen thuộc, tôi đã tự mình gây khó dễ cho họ.
“Anh Thẩm, không thể nói chị dâu nhỏ.”
“Chị dâu nhỏ thật tuyệt.”
Đêm đó, anh còn bẻ đầu vịt cho tôi ăn.
Bởi vì tôi mới làm nail, móng tay rất mềm.
Tôi một bên ăn đầu vịt mà anh đút, một bên nghe anh sắp xếp đưa tôi đi làm móng.
“Anh đưa em đi làm móng sẽ rất nhàm chán, mất tốn rất nhiều thời gian.”
“Sẽ không đâu.”
Mặc dù anh luôn nói với người khác là tôi mới 18, nhưng bạn thân của anh đều biết tôi lớn hơn anh 3 tuổi rồi.
Có một lần đi chơi, lời nói đùa của bọn họ bị người khác nghe thấy.
Thẩm Xán nói, người đó chỉ tính là quen biết, không xem là bạn.
Người đó cứ bám lấy tôi nói: “Anh cùng em bằng tuổi nhau nha, tại sao em không cùng anh yêu đương.”
Tôi thật sự muốn tát anh ta vì anh ta thật sự rất đáng ghét, nhưng mà tôi không có làm như vậy.
Thẩm Xán giúp tôi giải vây: “Bởi vì cô ấy nhìn thấy tôi trước.”
Nhưng mà người kia vẫn cứ làm ầm lên: “Nhưng mà cô ấy hơn cậu ba tuổi, ở cùng nhau là không tốt.”
“Anh trước đó cũng chưa từng nghe qua tuổi của cô ấy, làm sao anh biết được cô ấy lớn tuổi hơn tôi?” Thẩm Xán nhìn chằm chằm anh ta hỏi một câu.
Tôi cảm nhận được sự không hài lòng của anh, kéo mạnh góc áo của anh.
Buổi tối ngày hôm đó tôi có cùng bạn nói chuyện, bạn trai nhỏ của tôi rất tốt, tôi rất thích anh ấy.
Bạn tôi liền nói, cùng bạn trai nhỏ yêu đương rất thú vị, còn bao che khuyết điểm rất tốt.
Lúc đi ăn, khi tôi ngồi đợi anh lấy thức ăn, bạn của anh liền nói: “Anh Thẩm, không thể để chị dâu nhỏ tự ăn hay sao?”
“Tay cô ấy lạnh, không muốn động.”
Lúc đó là vào giữa mùa hè, Thẩm Xán không hổ là Thẩm Xán, mặt không đỏ, tim không loạn.
Mọi người trong bàn đều bắt chước anh, đút đồ ăn cho anh em ngồi bên cạnh ăn đồ ăn.
“Nào nào nào, tay tôi cũng lạnh, tôi cũng muốn được đút ăn.”
Một cảnh tượng thật sự buồn cười.
Là một người thích đẩy cp, tôi thuận tiện cũng đã nhìn trúng hai người bạn trong số mấy người ở đây.
Khi nụ cười trên môi tôi dần dần thay đổi, Thẩm Xán hỏi: “Làm sao vậy Mạn Mạn?”
Tôi dùng mắt ra hiệu cho anh, nhỏ giọng nói: “Hai người họ rất xứng đôi.”
Thẩm Xán gõ vào đầu tôi một cái, nói đó chỉ là tình bạn anh em xã giao bình thường thôi.
“Chị dâu nhỏ, nếu em là con gái, nhất định đem anh Thẩm cướp đi lâu rồi.”
Tôi hỏi một câu: “Em vậy mà còn có tình địch nam?”
“Thẩm Xán, em trai của anh đối với anh….” Tôi có ý tưởng sâu xa nhìn hai người bọn họ.
“Chị dâu nhỏ! Em là nói nếu như em là con gái!”
“Không sao, em là con trai cũng có thể có suy nghĩ kia, có muốn chị giúp hay không?”
“Thôi đi, em sợ bị đánh gãy chân lắm.”
Thẩm Xán đút cho tôi một miếng khoai tây, nói với anh ta: “Biết liền tốt.”
“Anh à, nếu như có cô gái nào có suy nghĩ như vậy với em thì phải làm sao?”
“Đó không phải là bình thường sao?”
??????
“Vậy nếu như em cũng có suy nghĩ đó với người ta thì sao?”
“Đánh gãy chân của em.”
????
Không nên trêu chọc nha.
Thẩm Xán người này thật sự rất mù quáng, anh không chỉ luôn bảo hộ người trước mắt, mà ngay cả Quyển Quyển cũng không bỏ qua.
Có một lần, anh đi công tác, chỉ có tôi và Quyển Quyển ở nhà.
Trước khi đi, anh nói: “Quyển Quyển, nhớ chăm sóc chị gái cậu thật tốt.”
Quyển Quyển: “Tôi không phải là người, nhưng cậu thực sự là chó…”
Sau đó, khi chúng tôi đang nói chuyện điện thoại, tôi nói: “Anh, khi nào anh mới quay lại, sáng nay em vừa làm vỡ một cái cốc.”
“Có phải là Quyển Quyển ở bên cạnh quấy rầy em không?”
Tôi nhìn Quyển Quyển ở bên cạnh, mặt nó một bộ ai oán….
Còn có một lần, ở trên bàn ăn, tôi và Quyển Quyển mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn miếng thịt cuối cùng.
Thẩm Xán đi qua, đem miếng thịt bỏ vào bát của tôi, quay người nói với Quyển Quyển: “Quyển Quyển, sao mày có thể ăn miếng thịt của trẻ con được? Phải để cho cô ấy có biết hay không?”
Quyển Quyển, thật sự vất vả cho mày rồi.
Đương nhiên, như vậy cũng không phải là lúc Thẩm Xán mù quáng nhất.
Thời điểm mù quáng nhất là lúc, so đo tính toán với cả đồ vật.
“Thẩm Xán, em va vào bàn.”
Thẩm Xán vỗ nhẽ góc bàn, nói: “Sao mày lại ngốc như vậy, chuyện như vậy mà cũng không hiểu là sao? Va vào đứa trẻ nhỏ là như thế nào hả?”
“Anh, dầu bắn vào người em rồi.”
“Dầu này thật không hiểu chuyện.”
“Em bị vấp vào cầu thang.”
“Cái bậc này là ghen tị với sự đáng yêu của em.”
“Hôm nay ngồi cái ghế này chắc chắn sẽ bị đau lưng.”
“Chuyện đó sẽ không xảy ra.”
Tôi nhìn người đang cố ép tôi ngồi trên, thầm nghĩ, anh trái lại về để kiếm chuyện!
“Thẩm Xán, món này hình như bị em nấu mặn rồi.”
“Là do muối nó mặn sẵn rồi.”
“Em mặc cái váy này hình như không đẹp lắm.”
“Là váy mặc trên người em mới trở nên đẹp mắt.”
“Tủ quần áo này quá cao rồi.”
“Nó uống nhiều sữa rồi, mau giấu sữa đi.”
Được rồi.
Thẩm Xán: “Đứa nhỏ nhà tôi làm sao mà sai được.”
Có một lần bạn anh ấy nói, anh Thẩm mở miệng đúng là trời xanh cũng không tha.
Tôi nói, vậy còn tôi thì sao?
Bọn họ liền đáp, chị dâu nhỏ cũng không kém.
Tôi liền nói với Thẩm Xán: “Anh, anh nói không lại em đâu.”
“Em là Mạn Mạn của anh, anh mới không cần cùng em so đo.”
Anh ấy xuất hiện ở đây, chính là để yêu tôi.
Tôi thực sự không thể nghi ngờ gì nữa.
Thẩm Xán, cảm ơn anh đã là một phần của đời em.