Về việc lần đầu gặp mặt gia đình anh ấy, tôi chỉ có thể nói rằng, trong một khoảng thời gian ngắn, đời người có những bối rối phải trải qua tôi đều trải qua.
Đêm giao thừa năm đó, anh đưa tôi ra quảng trường xem pháo hoa.
Khi anh dẫn tôi đi trên cầu, tôi nhìn thấy có đôi mẹ con đang tiến lại gần, mặc bộ quần áo phụ tử màu đỏ.
Cô gái nhỏ cực kỳ dễ thương, mềm mại, môi đỏ, răng trắng, tôi cứ nhìn chằm chằm cô ấy, cho đến khi cô ấy đi qua người tôi rồi.
Tôi không để ý đến nụ cười đầy ẩn ý của Thẩm Xán và mẹ cô gái nhỏ.
Sau khi xuống cầu, tôi nói: “Thẩm Xán, cặp mẹ con vừa rồi anh nhìn thấy chứ? Họ thật đẹp, em đã ngắm nhìn cô bé ấy thật lâu.”
Tôi nhảy múa nói với anh ấy về cô bé xinh đẹp kia, mẹ cô bé ấy cũng rất đẹp.
Vẫn một mực im lặng, Thẩm Xán tự dưng nói ra một câu: “Đó chính là em gái ruột của anh.”
Còn không bằng anh không nói gì cả, tôi lúc này mới phát hiện biểu tình không giải thích được vừa nãy của Thẩm Xán.
Không nói một lời, thậm chí một câu gợi ý cũng không. Tôi lại nhớ đến vừa rồi tôi còn trực tiếp nhìn chằm chằm người ta, tôi liền muốn đổi một hành tinh khác để sống.
Ngày đó sau khi về nhà, Thẩm Xán nói với tôi: “Không có chuyện gì, đừng lo lắng quá, em gái anh nói rằng hai người họ đều rất thích em.”
“Làm sao dì biết em là bạn gái anh?”
“Em thật quên là chúng ta đang nắm tay nhau sao?”
Chắc chắn là bị hoảng loạn rồi.
Nhưng đêm đó là đêm giao thừa đầu tiên tôi trải qua cùng Thẩm Xán, quảng trường đông nghịt người, đèn lồ ng treo khắp nơi, pháo hoa ngập tràn.
Thẩm Xán, hy vọng mọi chuyện sẽ tồn tại mãi mãi.
Sáng mồng một Tết, tôi nhận được một phong bao lì xì do Thẩm Xán thay dì đưa.
“Vậy là ba anh cũng biết em rồi sao?”
“Đúng vậy.”
“A— phải làm sao, phải làm sao?”
“Không có gì, chỉ cần gặp mặt thôi.”
Ngày đầu năm mới, ba anh ấy bận việc công ty, dì đưa em gái đến giúp, chỉ có một mình Thẩm Xán ở nhà.
Tôi cũng ở nhà một mình.
Hai người chúng tôi cũng không biết tại sao ngày đó đều bị cảm mạo rồi, cả một buổi sáng đều nằm trên giường.
Cho đến buổi chiều, Thẩm Xán nói đưa tôi đi ăn cơm.
Tôi chỉ cảm thấy thật mệt, từ giường ngồi dậy cũng không nổi.
Cho đến khi Thấm Xán nói đang ở dưới lầu rồi, tôi mới đi trang điểm, thay quần áo.
Đợi đến khi chúng tôi đi ra ngoài, Thẩm Xán đã ở bên ngoài đợi tôi được cả tiếng đồng hồ rồi.
Lúc ra cửa tôi liền nghĩ, sau này khi gặp anh tôi sẽ hành động như một cô nhóc hư hỏng.
Tôi thò đầu ra khỏi thang máy, nhìn thấy gương mặt đau khổ của anh ấy, đôi mắt anh ươn ướt, hệt như một chú cún con.
Thấy tôi vẫn mặc váy ngắn, câu đầu tiên đã hỏi tôi là: “Có lạnh hay không Mạn Mạn?”
“Không lạnh, không lạnh, anh chờ em lâu lắm rồi phải không? Anh có lạnh hay không?”
Anh mở rộng vòng tay ôm tôi, hôn lên trán tôi và ôm tôi đi.
Thiết nghĩ làm một đứa trẻ hư cũng được, mặc váy ngắn cũng tốt.
Lúc đi trên đường mới phát hiện mọi người đều về nhà ăn tết rồi, Thấm Xán nói về nhà làm cho tôi, tôi muốn cùng anh ra bờ sông ngắm đèn lồ ng, liền chỉ vào cửa hàng KFC bên cạnh nói: “Em muốn ăn kem.”
Ngồi xuống sau, tôi nói: “Anh, em muốn gọi một phần trẻ em.’
“Em muốn đi mà.”
Cuối cùng Thẩm Xán không còn cách nào khác đành phải nhìn tôi vui vẻ lấy ra phần Doraemon trong suất ăn, sau khi bước ra khỏi cửa, những món đồ chơi kia đều bị tôi nhét hết vào túi của anh.
“Anh đây đúng thật là đi cùng một đứa trẻ mà.”
Tôi đang ăn kem và nghe được câu nói bất lực của anh liền nói: “Anh là tốt nhất, em không có túi nên đồ chơi chỉ có thể để ở túi của anh thôi.”
“Đừng có nói những câu như em không có túi nên mới để đồ ở chỗ anh, lần nào ra ngoài mà em không để son, chìa khóa, kem dưỡng,…. ở túi của anh.”
Tôi thật sự không thể phủ nhận điều đó.
Tôi cùng anh ra bờ sông ngắm đèn lồ ng, những ngày tụ họp gia đình đều như vậy, rất náo nhiệt.
Vựng Thành là một thành phố nhỏ, vào Tết Nguyên Đán, người ta cho phép treo đèn lồ ng, tôi như nhìn thấy được một sức sống mới.
Nhưng pháo hoa chỉ có thể bắn ở quảng trường ở ngoại thành, đêm đó có lẽ có người say rượu đốt pháo bên sông.
Một lúc sau, cảnh sát đến, tôi và Thẩm Xán thích thú quan sát sự tình náo nhiệt ở phía đối diện.
Khi đi dạo trên phố nướng, chúng tôi cũng bắt gặp cảnh tượng tự chui đầu vào lưới kính điện.
Có hai người say rượu không ngừng hò hét trên đường, lúc sau có xe cảnh sát đi tới, dừng tại bên cạnh, bọn họ lại quay ra đập cửa kính.
Kết quả thực rõ ràng, họ đã bị bắt đi.
Câu chuyện này nói cho chúng ta biết, ngàn vạn lần cũng đừng uống rượu.
Tối hôm đó, cuối cùng thì tôi và Thẩm Xán cùng xem phim trong phòng khách nhà anh ấy.
“Mạn Mạn, tết năm nay có em ở bên cạnh, anh thấy thật mãn nguyện.”
“Em cũng vậy.”
Sáng ngày thứ hai tỉnh lại, tôi gửi cho Thẩm Xán một tin nhắn: “Anh, buổi sáng tốt lành, em đến để chúc mừng năm mới! Anh mau cho em lì xì.”
“Đồ không có lương tâm, tối qua là ai đã mua đồ ăn cho em.”
“Chồng của em!”
Đã nhận chuyển khoản.
“Gọi chồng còn có lợi ích này sao?”
Đã nhận chuyển khoản.
“Chồng à, em có thể gọi cả ngày.”
Đã nhận chuyển khoản.
——
Tôi đã thực sự choáng váng, điều đó thật quá dễ dàng.
Thẩm Xán thật là đáng yêu quá đi!
“Thẩm Xán, anh có thấy anh giống một kẻ xấu không?”
“Anh cũng không có cách nào khác, ai kêu em gọi anh là chồng a.”
“Vậy em lại gọi một lần nữa?”
“Thôi đi, anh sắp chuyển hết toàn bộ tiền tết qua cho em rồi.”
“Vậy anh nghe có vui không?”
“Vui.”
“Vậy thì đúng rồi, tiêu tiền chính là để mua vui mà, không phải sao? Anh vui vẻ, thì số tiền kia là đáng giá. Em hạnh phúc, anh cũng vui vẻ, số tiền bỏ ra kia là thực xứng đáng, đúng hay không ạ?”
“Đúng là có đạo lý này, anh hoàn toàn không có gì để phản bác.”
Đánh giá của Trì Tố đối với chuyện này chính là: “Mấy người yêu nhau đều không có não.”
Tối hôm ấy, Thẩm Xán đưa cho tôi một phong bao lì xì đỏ, anh nói: “Mạn Mạn, bỏ vào phong bao lì xì thì mới có ý nghĩa. Chúc em năm mới an khang thịnh vượng.”
Thẩm Xán luôn như thế, rất có cảm giác nghi lễ.
Lúc ấy tôi cảm động thiếu chút nữa là khóc rồi.
“Mạn Mạn, đừng nhìn anh với ánh mắt ngập nước như vậy, thật muốn khi dễ mà.”
Kỳ thật cũng không có gì nghiêm trọng….
Có một hôm tôi cùng Thẩm Xán về nhà thay quần áo, lúc anh lên lầu thu quần áo, tôi ngồi ở phòng khách đợi anh, chờ một lúc có người gõ cửa, tôi vô thức nghĩ chắc là do tay anh cầm nhiều quần áo không tiện mở cửa.
Tôi đi đến mở cửa, sau đó, nhìn về phía ông lão đang đứng đối diện trước cửa.
Đại não tôi nhanh chóng nhảy số, anh từng nói qua, ông nội sống ở tầng trên.
Tôi buột miệng nói: “Con chào ông nội ạ.”
Nói xong rồi tôi liền cảm thấy ngu ngơ, ông nội và người đàn ông đi thu quần áo kia đang đứng cười một cách rất lộ liễu.
Tôi giả vờ trấn định bình tĩnh đợi anh lấy đồ đưa cho ông nội, sau khi ông nội đi rồi, tôi vẫn còn cùng ông nói: “Tạm biệt ông nội.”
Đóng cửa xong, tôi liền mất bình tĩnh rồi.
Mà Thẩm Xán, lại ở bên cạnh cười như một kẻ điên.
Sau khi bị tôi lườm vài cái, anh kéo tôi vào lòng, vỗ nhẹ lưng tôi, “Không có gì, không có gì. Chắc chắn em gái anh cũng đã nói với ông về em rồi, rõ ràng là luôn muốn gặp em đấy chứ. Bọn họ đều rất thích em mà.”
“Nhưng mà, em đã gọi ông là ông nội rồi.”
“Vậy thì ông càng vui chứ sao.”
Ngồi cũng không an lòng –ing
Sau đó, anh đút tôi ăn kẹo.
Được rồi, dù sao thì cũng không có gì đáng xấu hổ.
Tất cả những gì tôi có thể nói là lúc ấy tôi còn quá trẻ, vạn lần không nghĩ tới vẫn còn những sự xấu hổ đang chờ tôi phía sau.
Đó là một ngày khá bình thường, ngoại trừ ngoài trời có gió lớn.
Nếu như bạn cố chấp đi ra giữa những cơn gió yêu ma, có thể sẽ bị gió ma xâm nhập vào cơ thể.
Sáng hôm ấy tôi không có gặp mặt Thẩm Xán, buổi chiều tôi muốn chạy thật nhanh đến chỗ anh ấy.
Sau khi nghe anh nói ba đã đi ra ngoài, tôi liền đi ra ngoài ngay lập tức, lúc lúc ấy tôi đã nói: “Em muốn làm là chân sau bố vừa đi ra ngoài, em liền bước chân trước vào nhà.”
Tôi đã làm được, nhưng không ngờ chân sau ba vừa bước đi lại quay lại.
Thẩm Xán đứng trước cửa mở cửa cho tôi sau, anh liền sững người.
“Làm sao vậy? Có phải hôm nay em rất đẹp không?”
“Ngày nào Mạn Mạn cũng đều xinh đẹp.”
“Ba.” Sau đó, ánh mắt anh rơi vào phía sau tôi, thốt lên một tiếng khiến tôi đứng hình.
“À, bố đi đến bãi đậu xe thì phát hiện để quên tập tài liệu, nên quay lại lấy.”
Đừng hỏi tôi tại sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy, bời vì nhà tôi và nhà anh chỉ cách nhau hai dãy nha, chỉ mất vài phút đi qua thôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, quay đầu lại nở một nụ cười tiêu chuẩn nhất trong đời: “Con chào chú ạ, con tên là Hà Mạn Mạn.”
Ba Thẩm Xán còn rất trẻ, hai người rất giống nhau, gen nhà này thật mạnh mà.
“Gọi ai là chú đấy, gọi ta là…”
“Ba, không phải quay lại để lấy tài liệu sao?” Thẩm Xán cắt ngang lời nói của ba, kéo tôi vào cửa.
Sau đó, Thẩm Xán nói ba chính là đang cố nhịn cười, còn chưa nói hết lời, liền đã muốn tôi gọi là ba.
“Anh đã nói rồi, không cần sợ, nhà của anh mọi người đều rất thích em.”
“Thì thích, nhưng mà có hơi đột ngột.”
“Kế hoạch không thể theo kịp sự thay đổi.”
Ba kéo Thẩm Xán vào phòng và lẩm bẩm gì đó, nhưng tôi không nghe được bất cứ thứ gì cả.
Lúc đó tôi lo lắng không biết mình có để lại ấn tượng xấu cho ba không.
Sau này, tôi mới biết được nội dung mà họ nói chuyện.
“Con trai, cuối cùng con cũng có tiền đồ rồi, mang con dâu của ta về rồi.”
“Con không mang con dâu về nhà thì là không có tiền đồ sao?”
“Không phải sao?”
“Con mau nhìn xem, Mạn Mạn là một nghiên cứu sinh nghiêm túc, con phải nắm chắc đấy.’
“Ba, con cũng là sinh viên nghiêm túc mà.”
“Con đừng có mà lôi kéo, con nào có lợi hại như con nhà người ta.”
“Chúng con là học cùng một trường.”
“Con cái đứa luộm thà luộm thuộm, không ra gì cả, cô gái tốt như vậy sao có thể yêu con được nhỉ?”
“….”
“Hay là hôm nay ba không đi họp nữa, làm cá cho hai đứa ăn nhá.”
“Ba mau đi đi, người làm cô ấy sợ rồi kìa.”
“Ba rất đáng sợ sao?”
“Ba rất xấu xa.”
“Vậy thì con còn xấu hơn.”
“Ba, ba có thể tốt lên một chút, cười với cô ấy, Mạn Mạn giống như một đứa trẻ, ba không cần phải dùng bộ dạng này đối mặt với cô ấy đâu.”
“Biết rồi, biết rồi.”
Không biết qua bao lâu, cuối cùng tôi cũng đợi được hai người bọn họ mở cửa ra ngoài rồi.
Thật ra thì cũng không có lâu, là do tôi bồn chồn quá mà thôi.
Sau đó tôi nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của ba, tim tôi nhảy lên một cái, xong rồi.
Chắc chắn là vừa rồi không lưu lại được ấn tượng tốt gì rồi.
Ba đột nhiên đưa cho tôi một phong bao lì xì, “Bạn gái nhỏ của con trai ta, lần đầu gặp mặt, vội quá, ba… à chú cũng không có chuẩn bị món quà gì, vừa hay là đầu năm, tặng con phong bao lì xì, năm mới tuổi mới bình an nhé.”
Tôi liếc nhìn độ dày của phong bao lì xì, làm sao mà dám nhận.
“Cảm ơn chú, năm mới vui vẻ, nhưng mà dì đã cho con lì xì rồi ạ.”
Thẩm Xán nhìn phản ứng của tôi liền biết là tôi bị độ dày của phong bao làm cho choáng ngợp.
“Ba, không phải thời gian trước ba vừa mang về một hộp âm nhạc sao? Đưa nó cho Mạn Mạn đi, cô ấy chắc chắn sẽ thích nó.”
“Phải rồi, Mạn Mạn đừng chê bai nha, chú là lần đầu gặp mặt, có chút vui vẻ không kịp suy nghĩ.”
“Không có gì đâu chú, là do cháu đến đột ngột ạ.”
Sau đó tôi nhận hộp âm nhạc của ba tặng, rất đẹp.
Chiều hôm ấy, tôi nhanh chóng cùng Thẩm Xán đến trung tâm thương mại, hỏi gia đình anh thích gì, muốn mua làm quà tặng cho họ.
Sau đó nghe được Thẩm Xán nói: “Mạn Mạn, em tốt như vậy, liền tất cả mọi người đều thích em rồi.”
Sau này tôi mới phát hiện gia đình anh, già trẻ đều rất cưng chiều tôi, em gái cũng không ngoại lệ.
Dù lần đầu gặp mặt còn nhiều ngại ngùng nhưng điều đó không ảnh hưởng đến quan hệ của chúng tôi.
Gia đình của Thẩm Xán cũng chính là gia đình của tôi.
Là anh ấy đã cho tôi thêm một mái nhà.