Dưới sự liên thủ của hai người, cánh cửa lớn bị đẩy ra một cái khe, nhưng cũng đủ cho vài người bước vào.
Sở Hưu cùng Sầm Phu Tử dẫn đầu bước vào, đám người còn lại theo sát phía sau.
Có điều sau khi mọi người chứng kiến cảnh tượng bên trong cung điện, lại lập tức hít một hơi lạnh, ánh mắt vô cùng khiếp sợ, kể cả Sầm Phu Tử cũng vậy.
Còn Sở Hưu dẫu sao cũng là người xuyên việt, coi như kẻ gặp nhiều “chuyện đời, sau khi chứng kiến cảnh tượng bên trong chỉ hơi ngẩn người rồi lẩm bẩm: “Thông Thiên Võ Tông này đúng là biết cách chơi.”
Thứ trong đại điện vô cùng quỷ dị, nên gọi là một lò sát sinh.
Khắp nơi đều là hài cốt chỉ gãy của hung thú, có một số thứ trải qua cả vạn năm đã sớm mục nát, chạm nhẹ cũng nát, vết máu dưới đất thậm chí đã đen kịt.
Đương nhiên đây không phải thứ kỳ dị nhất. Thứ kỳ dị nhất là những %ật thí nghiệm đã chết bị giam trong lòng, con nào cũng có hình thù kỳ quái, có đầu hươu thân chim, có mọc ra tám cái chân, vừa giống nhện vừa giống thăn lằn.
Ngoài thi thể hung thú ra còn có vài vật thí nghiệm hình thù quái dị, Sở Hưu cũng hiểu những thứ này rốt cuộc từ đâu ra, hóa ra đám Thông Thiên Võ Tông làm thí nghiệm sinh hóa tại đây?
Có điều lúc này Sầm Phu Tử lại dùng giọng kích động nói: “Quả không hổ đại tông môn võ đạo thượng cổ, ý tưởng của Thông Thiên Võ Tông có thể xưng là thiên tài. Đáng tiếc đại kiếp nạn thượng cổ diễn ra, nếu không chắc chắn đã tạo phúc cho toàn bộ võ lâm!”
Bên cạnh có võ giả nói thầm: “Đám quái vật này thì tạo phúc gì cho võ lâm? Ngoại trừ dọa người ra đâu làm được gì? Có vẻ còn chẳng ăn được nữa là.”
Sầm Phu Tử trừng mắt với võ giả kia rồi hừ lạnh nói: “Các ngươi thì biết gì? Thông Thiên Võ Tông làm vậy là để chế tạo đại lượng hung thú!
Máu thịt hung thú có thể luyện đan, lân giáp có thể luyện khí.
Có điều hung thú vốn khó tìm, hơn nữa thực lực bọn chúng hết sức cường đại, muốn chém giết cũng chẳng dễ dàng gì. Xem ra ý tưởng của Thông Thiên Võ Tông là cấy ghép huyết mạch của hung thú vào những mãnh thú bình thường, tự sáng tạo ra hung thú, cung cấp vật liệu cho võ lâm.
Đáng tiếc cuối cùng Thông Thiên Võ Tông lại thất bại, những quái vật bọn họ tạo ra còn sống nhưng cơ thể lại không lưu lại huyết mạch hung thú, chỉ cường đại dữ tợn hơn dã thú bình thường một chút thôi.”
Sở Hưu bên cạnh cũng gật nhẹ đầu, Sâm Phu Tử không hổ danh tiên sinh dạy học nhiều năm, phân tích đạo lý hết sức rõ ràng.
Đám người Thông Thiên Võ Tông này thật sáng tạo, có điều theo Sở Hưu, khả năng thành công vốn không lớn.
Bọn họ làm vậy tương đương với tự chế tạo ra hung thú, có thể ghép những mãnh thú kia lại thành ra đủ thứ kỳ quái mà vẫn sống được như vậy đã rất không dễ, nói chỉ muốn mãnh thú thành hung thú.
Đám người tiếp tục đi sâu vào đại điện, trung tâm gian đại điện hiện ra trước mắt mọi người, khiến ai nấy hai mắt bừng sáng.
Chỉ thấy chính giữa cung điện là một tòa trận pháp, có điều ánh sáng trận pháp ảm đạm, tuy vẫn hơi sáng.
Một trái tim lớn cỡ chín tấc lơ lửng trên không trung của trận pháp, bên ngoài đã bị đóng băng nhưng mọi người vẫn có thể cảm nhận được sức sống trong đó!
Hung thú toàn thân đều là bảo vật, điểm này Sầm Phu Tử vừa nói xong.
Trước đó hài cốt chân tay của đám hung thú trong đại điện đều đã mục nát, không thể sử dụng, nhưng trái tim được đóng băng này rõ ràng vẫn còn sức sống.
Mặc dù mọi người không biết trái tim này rốt cuộc là gì, nhưng chắc chăn là bảo bối.
Có điều khi mọi người tới gần trận pháp, xung quanh vang lên tiếng cơ quan, một con rối thân mặc giáp đen, †ay cầm trọng kiếm từ dưới đất dâng lên.
Ngay khi thấy con rối cơ quan kia, có người hoảng sợ la lên: “Là Hắc Giáp Sĩ của Thiên Cơ Môn!”
Thời thượng cổ, Thiên Cơ Môn không chỉ chế tạo các loại ám khí, bọn họ càng nổi tiếng về các loại cơ quan kỳ dị, Hắc Giáp Sĩ này chính là con rối nổi tiếng nhất của Thiên Cơ Môn.
Nghe nói Hắc Giáp Sĩ do ba vạn sáu ngàn cơ quan chế tạo thành, cơ thể được khắc ba trăm sáu mươi trận pháp để vận chuyển, có thể tự động thu nạp nguyên khí trong thiên địa, trận pháp bât diệt, Hắc Giáp Sĩ cũng bất tử.
Thực lực Hắc Giáp Sĩ này cũng hết sức cường đại, thân thể được chế bằng Kim Cương Huyền Thiết, có thể chống đỡ đòn tấn công của tất cả vũ khí dưới thần binh, trận pháp bên trong cũng có thể ngăn cản nội lực của đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất. Trừ phi tông sư võ đạo xuất thân, võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất khó lòng phá hủy được nó.
Danh tiếng Hắc Giáp Sĩ rất lớn, bởi ngày trước Chân Vũ Giáo một trong Tam Đại Đạo Môn đã đào được tám bộ Hắc Giáp Sĩ từ trong một di tích thượng cổ, do tông sư võ đạo đích thân hàng phục, thay đổi trận pháp bên trong, để chúng trấn thủ trong Chân Vũ Đại Điện của Chân Vũ giáo.
Giờ bộ Hắc Giáp Sĩ trấn thủ tại đây, muốn đoạt được trái tim kia là chuyện không thể.
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên truyền âm cho Sâm Phu Tử: “Sầm trưởng lão, liên thủ nhé? Không giải quyết tên Hắc Giáp Sĩ này, không ai lấy được trái tim hung thú kia.
Thứ này lớn vậy, sau khi thành công cũng đủ cho hai tay chia đôi.”
Sầm Phu Tử khóe miệng nhếch lên cười lạnh nói: “Sở Hưu, ngươi giết đệ tử của ta, giờ còn muốn liên thủ? Nằm mơ đi!”
Sở Hưu bật cười một tiếng nói: “Sầm trưởng lão, đừng diễn kịch nữa, đúng alf ngươi có coi trọng Trương Bách Đào, nhưng chắc chắn không đến mức vì chuyện này mà mạo hiểm, thậm chí tổn thất lợi ích bản thân.
Ban đầu khi ở Bắc Yên, ta giết Trương Bách Đào, gia nhập Thanh Long Hội. Chỉ cần ngươi tới Phong Mãn Lâu nghe ngóng lại dễ dàng hỏi thăm được.
Thế nhưng bao lâu nhưu vậy sao ngươi không tới Bắc Yên tìm ta báo thù? Chẳng phải sợ Thanh Long Hội sau lưng ta ư? Ngươi sợ đi cả ngàn dặm tới Bắc Yên tìm †a báo thù rồi lại vĩnh viễn nằm lại tại Bắc Yên.
Sau này ta gia nhập Quan Trung Hình Đường, cách Tây Sở càng gần, nhưng sao ngươi vẫn không tới? Chẳng phải cùng vì kiêng ky thế lực của Quan Trung Hình Đường ư?
Còn nữa, lúc trước ta giao thủ với Minh Trần của Đại Quang Minh Tự, nếu ngươi quyết tâm muốn giết ta, chưa chắc ta đã giết được Minh Trần dễ dàng như vậy, sao ngươi vẫn không ra tay? Chẳng phải vẫn sợ xảy ra sai sót, sợ trước khi tiến vào Thông Thiên Tháp đã hao mất thực lực ư?
Sầm trưởng lão, ngươi không chỉ có một đồ đệ, nhưng gặp Thông Thiên Tháp như vậy khéo chỉ có một lần thôi.
Rốt cuộc là buông bỏ ân oán liên thủ với ta hay đứng xem bảo vật một hồi rồi tự rời khỏi, tự ngươi lựa chọn đi.”
Lời này của Sở Hưu khiến Sầm Phu Tử có cảm giác bị người khác nhìn thấu tâm can, gương mặt như lộ vẻ thẹn quá hóa giận, có điều hắn không phát tác.
Liên thủ