Beta: Amin
–
3
Sau khi xuống xe, tôi miễn cưỡng cười với đám Lâm Giai:
“Tớ đi mua vé trước, các cậu đợi tớ một lát.”
Nói xong, tôi lập tức quay đầu chạy tới quầy bán vé.
“Xin chào, cho em năm vé, bao gồm cả nhà ma.”
Nhân viên đóng dấu lên từng vé, một bàn tay mảnh khảnh đã đưa hai tờ một trăm tệ qua.
Tôi quay đầu, Cố Duy đứng bên cạnh tôi, tư thế đứng hơi lười biếng nhưng sống lưng lại thẳng tắp, vừa bắt mắt lại vừa xa cách.
Tôi hơi xấu hổ, sao lại có thể để Cố Duy trả tiền chứ?
“Để tôi… là được rồi.”
Anh liếc mắt nhìn tôi một cái, rõ ràng không lộ ra ý cười nhưng cảm giác xa cách kia trong nháy mắt liền bị quét sạch.
“Làm gì có ai ra ngoài đi chơi, lại để… bạn gái trả tiền chứ.”
Tôi không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình, chỉ cảm thấy tất cả sự bực bội và lo lắng đều bị thứ gì đó ấm áp bao phủ, “ọc ọc” sủi bọt.
Mua vé xong, Cố Duy và tôi cùng nhau quay trở lại.
Từ trước đến nay bước chân của anh luôn rất dài, ở trường tôi đã vô số lần nhìn thấy Trần Mộ bị anh bỏ lại phía sau.
Nhưng hôm nay, anh lại từ tốn đi bên cạnh tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy hơi không nỡ.
“Cố Duy…”
“Ừ?”
Anh hỏi, hiếm khi mang theo giọng mũi, có chút đáng yêu.
Câu “Hay là chúng ta không đi nhà ma nữa” tôi còn chưa kịp nói ra, đã nghe thấy anh nói:
“Sau này… nếu cậu không muốn lái xe, hãy gọi cho tôi.”
“An toàn là trên hết.”
Giọng của anh vốn đã thấp, lại luôn mang theo vài phần lười biếng.
Bình thường mọi người luôn bị khuôn mặt lạnh lùng của anh trấn áp nên rất khó để phát hiện ra… thật ra giọng của Cố Duy luôn có vài phần biếng nhác câu người.
Chẳng hạn như bây giờ.
“Hồi nãy cậu muốn nói gì?”
Tôi lắc đầu, cố gắng giả bộ giọng bình tĩnh.
“Không có gì, tí nữa vào nhà ma, nếu như cậu sợ thì cứ đi phía sau tôi.”
Tôi gào thét ở trong lòng, một Cố Duy như này sao mà mày có thể từ bỏ được chứ! Tần Sở, mày phải xông lên cho tao!
Lát nữa ở trong nhà ma phải chạm tay anh ấy! Nhào vào lòng anh ấy! Nếu như vẫn còn cơ hội, thì trao luôn nụ hôn đầu cho tao!
4
Nhà ma này là chiến lược mà tôi đã lập ra rất lâu.
Không nói những thứ khác, chỉ nói hai điều: Đủ chân thực, đủ đáng sợ.
Ở cuối hành lang dài là một cái động được che một nửa, chỉ cho phép một người đi qua.
Nhìn từ ngoài vào trong không có một tia sáng nào lọt vào được, bên ngoài cửa động là những vết máu loang lổ, còn có mấy dấu tay máu rõ rệt, từ xa nhìn vào đã tạo nên cảm giác kinh hãi.
Trong lòng tôi hơi phấn khởi.
Đến rồi! Đến rồi!
Bước đệm khiến tình cảm của tôi và Cố Duy phát triển hơn nữa đến rồi.
Ba người Lâm Giai làm rất tốt, giả bộ sợ hãi.
“Hai cậu vào trước đi! Con trai đi đầu, bọn tôi sợ!”
Tôi ở trong lòng yên lặng trợn trắng mắt, ba đứa con gái lúc 2 giờ sáng còn chơi gọi bút tiên ở ký túc xá thì sợ cái quái gì!
Chắc là muốn ở sau chúng tôi để hóng hớt.
Thật là… rất hợp ý tôi, tôi sợ lát nữa Cố Duy sợ quá mà đổi ý.
Tôi hắng giọng.
“Vậy chúng ta vào đi.”
Cố Duy gật đầu, dẫn đầu bước vào trước.
Tôi không để ý nụ cười như mẹ hiền của ba cô gái ở phía sau, hít một hơi thật sâu đi vào theo.
5
Mẹ ơiiiiiii!
Tại sao không ai nói với tôi là nhà ma khủng khiếp như vậy aaaaa!
Nhà ma này được đồn là đầu tư một số tiền khổng lồ với số lượng NPC nhiều đến mức đáng sợ.
Hơn nữa không biết có phải do được trả lương cao hay không, nhưng mức độ tận tâm của họ quả thật khiến người ta rơi lệ!
Tôi và Cố Duy đi trong bóng tối được một đoạn ngắn, bốn phía đều rất yên tĩnh, không có chút âm thanh nào.
Tôi đang muốn tìm cơ hội tới gần Cố Duy, tiện cho lúc anh sợ hãi thì có thể lỡ tay “nắm chặt” tay tôi.
Một bàn tay từ phía sau khoác lên vai tôi, tôi mỉm cười quay đầu lại:
“Cố Duy, không phải cậu ở phía trước mặt tôi sao? Sao bây giờ lại ra phía sau tôi rồi?”
Người trước mặt không nói gì, tôi cho là anh đang sợ, “lén” vươn tay nắm tay anh.
Đây không phải là sàm sỡ anh đâu! Là đang bảo vệ anh đó!
Tại sao… Rõ ràng sờ được ống tay áo nhưng lại không có tay?
Tôi hơi kinh ngạc, liên tiếp đưa tay dò xét vài cái.
Đột nhiên một luồng lạnh lẽo dâng lên trong lòng.
Cố Duy… thật sự vẫn luôn ở phía trước tôi.
Vậy cái này… là ai vậy?
Một ánh sáng màu xanh lá xẹt qua, trong khoảnh khắc đó tôi thấy được người đang ở trước mặt tôi.
Chỉ có nửa cái đầu, nửa còn lại là hỗn hợp máu từ não chảy ra ngoài, nửa khuôn mặt đầy máu tươi cùng vết thương đang nở ra nụ cười quỷ dị mà âm trầm, hàm răng trắng dưới ánh sáng xanh phản chiếu ra sự lạnh lẽo.
Mà tôi… đang nắm lấy nửa tay áo trống rỗng của người đó.
“Aaaaaaaaaa!”
Tôi dốc sức hét chói tai ra tiếng, chỉ cảm thấy tim muốn nhảy ra ngoài.
Trước mắt lại một lần nữa tối trở lại, nỗi sợ hãi tột độ khiến tôi không thể cử động, chết lặng tại chỗ.
Lại một bàn tay khoác lên vai tôi, tôi sợ hãi cuộn mình lại run rẩy, nhưng vì quá sợ hãi mà cổ họng dường như bị chặn lại, không thể phát ra âm thanh.
“Cậu có sao không…”
Có người lên tiếng.
Là Cố Duy!
Tôi hoàn toàn không nghe được anh đang nói gì, nhào vào trong lòng anh, ôm chặt lấy cổ anh.
Cái ôm của người trước mặt mang theo mùi thuốc lá xua tan tất cả sợ hãi và lo lắng, vì thế dưới tình huống đó tôi thậm chí không nhận ra mình đã rơi lệ đầy mặt.
Thân thể Cố Duy thoáng cứng đờ, một lúc lâu sau anh mới vươn tay vỗ nhẹ sau lưng tôi.
Tôi vô thức dốc sức rúc vào cổ anh, áp mặt lên da thịt anh nhiều hơn một chút… nhiều hơn nữa, giống như chỉ có như vậy mới khiến cho bản thân quên đi cảnh tượng kinh khủng vừa mới ùa vào trong đầu.
Cố Duy tùy ý để tôi ôm, tay nhẹ nhàng trượt trên tấm lưng đang run rẩy của tôi.
Cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại một chút, buông tay đang ôm lấy cổ Cố Duy ra.
“Tôi… sợ, cậu… dắt tôi đi.”
Giọng tôi hơi run rẩy.
Cố Duy không nói gì, đưa tay nắm lấy tay tôi, nhiệt độ từ lòng bàn tay dọc theo đôi tay đang nắm chặt truyền tới từng chút một.
Tôi vẫn còn sợ hãi, nhưng đã bình tĩnh lại hơn rất nhiều.
Mỗi khi có hình ảnh máu chảy đầm đìa cùng quỷ xuất hiện, tôi lập tức nhắm chặt mắt lại, ôm lấy cánh tay Cố Duy dán chặt vào người anh, trong lòng không ngừng xây dựng tâm lý.
Cuối cùng đi được nửa đường, lòng bàn tay tôi đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm.
Một lần nữa đi ra khỏi hành lang, trước mặt trống rỗng không một bóng người.
Tôi vừa định thở phào một hơi thì một ánh sáng màu xanh lá chiếu về phía cửa động bên phải, cánh cổng từ từ được nâng lên.
Một đám y tá với bộ đồ đầy máu, xác sống, quỷ quái vô cùng chân thực chen chúc nhau nhào tới.
Trái tim tôi bỗng ngừng đập, chỉ có thể trơ mắt nhìn hình ảnh vô cùng kinh dị này từ từ lại gần.
Một giây sau, một bàn tay bất ngờ siết chặt lấy eo tôi, khiến đầu tôi gục vào ngực của người trước mặt.
Bàn tay đó di chuyển ra sau gáy tôi, không cho phép tôi cử động dù chỉ một ly.
Giọng nói của Cố Duy vang lên trên đầu tôi.
“Tôi biết đây là công việc của mọi người,”
“Nhưng cô ấy rất sợ hãi.”
“Nếu mọi người không rời đi ngay, vậy thì xin lỗi, tôi buộc phải ra tay.”
Giọng anh lạnh lùng hơn gấp trăm lần bình thường, hòa cùng tiếng vang vọng trong động trống trải, từng câu từng chữ toát lên sự kiên định không thể nghi ngờ.
“Vì vậy… làm phiền mọi người hãy rời đi trước.”
Cách đó không xa, tiếng ồn ào vang lên, nhưng không có tiếng người, chỉ có tiếng va chạm của quần áo và cơ thể.
Bọn họ… Chắc là đang bàn bạc.
Rất nhanh, căn phòng trở lại tĩnh lặng.
Cố Duy buông tay khỏi đầu tôi, cúi xuống nhìn tôi.
“Cậu có ổn không?”
Ánh mắt anh đầy sự quan tâm không che giấu, ngay cả dưới ánh sáng kỳ dị này vẫn đẹp trai đến mức kinh ngạc.
Nhưng lúc này, tôi thậm chí không có tâm trí để nhìn anh.
“Chân tôi… bị chuột rút rồi.”
Không phải trẹo, không phải vấp, là do sợ hãi.
Sợ đến mức tự mình dọa mình bị chuột rút.
Lòng tôi thật mệt mỏi.