Một Ngôi Sao Sáng, Hai Ngôi Sáng Sao - Chương 12: Bị giáo viên biết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Một Ngôi Sao Sáng, Hai Ngôi Sáng Sao


Chương 12: Bị giáo viên biết


Câu chuyện truyền với tốc độ nhanh chóng đến toàn khối lớp 10, bị truyền đi vô cùng kỳ diệu, truyền đến chỗ giáo viên chủ nhiệm thành Quý Vân Phi trút giận vì hồng nhan.

Mấy giáo viên cười một trận, nói bọn trẻ bây giờ không cứu được.

Sau khi tan học, bọn Quý Vân Phi rời khỏi trường, Tăng Kha bị giáo viên chủ nhiệm gọi đến văn phòng.

Giáo viên chủ nhiệm hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Tăng Kha: “À, đều là hiểu nhầm thôi ạ.” Cô nàng sờ sờ mũi.

“Hiểu nhầm?”

“Vâng ạ.” Tăng Kha nói: “Nếu như ngày mai truyền đến chỗ thầy hiệu trưởng, chắc chắn sẽ nhắc đến chuyện Quý Vân Phi tìm Phan Nhân Nhân tính sổ.”

“…” Giáo viên chủ nhiệm ‘ha ha’ hai tiếng.

Tăng Kha: “…” Cũng chột dạ nha.

Giáo viên chủ nhiệm hỏi thẳng: “Tưởng Tiểu Mễ và Quý Vân Phi đang yêu nhau à?”

Tăng Kha: “Không phải, thực sự không phải ạ. Tưởng Tiểu mễ và Quý Vân Phi từ cấp hai đã quen biết nhau, chỉ là bạn tốt bị b ắ t n ạ t t r ú t g i ậ n thay bạn, không có chuyện gì khác ạ.”

“Không có gì khác?”

“Vâng ạ, cái này em rõ nhất, quan hệ của hai người vẫn luôn tốt như vậy. Hơn nữa, truyền đi truyền lại sẽ thêm mắm thêm muối, cậu ấy chỉ bảo Phan Nhân Nhân xin lỗi chứ không nói gì khác ạ.”

Tăng Kha cũng cố gắng hết sức rồi, vì Tưởng Tiểu Mễ mà cô nàng không ngần ngại nói dối trước mặt giáo viên chủ nhiệm, hy vọng thầy vẫn tin tưởng cô như những lần trước.

Giáo viên chủ nhiệm chữa xong quyển bài tập cuối cùng, đóng nắp bút lại, nhìn cô nàng: “Chiều ngày kia sau khi tan học bảo Quý Vân Phi đến văn phòng của thầy.”

Tăng Kha gật đầu: “Vâng ạ.”

Ra khỏi văn phòng, Tăng Kha thở phào.

Giáo viên chủ nhiệm của bọn họ nổi tiếng là nghiêm khắc, lần này Quý Vân Phi gặp rắc rối rồi, cho dù có giải thích không hẹn hò cũng vô ích, không có ai tin.

Cô nàng cũng không tin.

Huống hồ là giáo viên?

Hành động tóm áo của Quý Vân Phi hôm nay của Tưởng Tiểu Mễ, bất cứ ai nhìn thấy đều nghĩ là đôi tình nhân nhỏ đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt.

Cũng trách cô nàng, khi đó nói chi tiết như vậy với Quý Vân Phi làm gì chứ!

Lần này xong rồi, gây ra họa lớn.

Tăng Kha nhìn điện thoại, muốn gọi cho Quý Vân Phi, nhấn gọi lại lập tức ấn tắt, vẫn là để chiều ngày kia nói với cậu ấy, bây giờ nói cũng chỉ có lo thêm.

Trên đường trong trường học, có mấy bạn nữ khối lớp 10 bọn họ đang bàn tán chuyện này.

“Này, chuyện Quý Vân Phi tìm Phan Nhân Nhân tính sổ, các cậu có biết không?”

“Sao có thể không biết chứ, đang truyền trong nhóm kìa, hóa ra bọn họ thực sự là một đôi.”

“Tớ nói bọn họ là một đôi rồi các cậu còn không tin. Lần trước tớ thấy hai người liếc mắt đưa tình nhau ở chỗ lớp học thêm, Quý Vân Phi còn buộc dây giày cho Tưởng Tiểu Mễ cơ.”

“…”

Tặng Kha nhìn bóng lưng bọn họ, những bạn nữ khác trong khối đều nói như vậy, chỉ cần giáo viên chủ nhiệm hỏi bừa một người Quý Vân Phi có trăm cái miệng cũng không cãi lại được.

Cô nàng gửi tin nhắn cho Tưởng Tiểu Mễ: 【Tiểu Mễ, cậu về đến nhà chưa?】

Tưởng Tiểu Mễ:【Chưa, hôm nay tớ có lớp học thêm.】

  

Tăng Kha:【Ừ, tớ cũng không có chuyện gì hết, cậu học trước đi.】

  

Xem ra Tưởng Tiểu Mễ và Quý Vân Phi ở cùng nhau, đoán họ không biết chủ nhiệm đã biết chuyện của hai người.

Tiểu Mễ tâm tình nhạy cảm, sợ nhất là bị giáo viên gọi phụ huynh. Bây giờ nếu như biết, sợ là đêm nay không ngủ được.

Không biết cũng tốt, bớt suy nghĩ nhiều.

Tưởng Tiểu Mễ vừa cất đi, điện thoại lại rung.

Một số máy lạ nhắn đến:【Xin lỗi!——Phan Nhân Nhân】

 

Một câu xin lỗi, một dấu chấm than, xem ra là Phan Nhân Nhân có bao nhiêu cảm xúc ở trong tin nhắn này. Cô không muốn so đo với người như vậy, nói nửa câu cũng là nhiều.

Cất điện thoại vào túi, tiếp tục làm bài tập.

Thứ hai và thứ sáu, lớp học thêm của bọn họ chỉ có một tiết, chưa đến 7 giờ đã tan học.

Đằng Tề thu dọn cặp sách rất nhanh, đi đến bên bàn Tưởng Tiểu Mễ, “Có câu nào cậu không biết làm không?”

Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu: “Không có.”

Đằng Tề ‘ừ’ một tiếng, lại nói: “Sau này có câu nào không biết cứ hỏi thẳng tớ, không cần sợ phiền phức.”

Tưởng Tiểu Mễ: “?”

Đằng Tề vừa chảnh lại đắc ý, “Giáo viên giảng tớ đều biết làm, không biết thì hỏi tớ, đừng đi làm phiền Quý Vân Phi.”

Tưởng Tiểu Mễ không bắt chuyện, tiếp tục sắp lại đề.

Đằng Tề dựa vào bàn cô, cảm thấy chiếc bút trên bàn rất quen, đột nhiên nhớ ra Quý Vân Phi cũng dùng bút nước kiểu này. Cậu ta cầm bút nhét vào trong cặp của mình, “Cho tớ nhé.”

“Cậu lấy bút của tôi làm gì?”

“Dùng chứ còn có thể làm gì.” Đằng Tề cười.

“Trả cho tôi!”

“Trả thì trả, nhỏ nhen thật đó.”

Đằng Tề lấy bút ở trong cặp của mình đưa cho cô, đưa hai cái, “Cậu nhìn đi, cậu còn được thêm một cái nữa, buôn bán có lợi nha.”

“Tôi muốn bút của tôi, mau lên!” Tưởng Tiểu Mễ nheo mắt lại, ánh mắt cảnh cáo.

“Không trả đấy.” Đằng Tề bắt đầu trả treo.

Tưởng Tiểu Mễ đẩy cậu ta sang bên bàn: “Tránh ra! Nhìn thấy cậu là phiền!”

Đằng Tề không tức giận chút nào, da mặt dày: “Đợi câu quen là được rồi, nói không chừng ngày nào không nhìn thấy cậu còn nhớ tớ đó.”

Tưởng Tiểu Mễ: “…”

Hoàn toàn cạn lời, không để ý cậu ta nữa.

Thời tiết ngày một lạnh, trời tối cũng sớm.

Quý Vân Phi thích buổi tối, cậu có thể âm thầm đi phía sau chiếc xe đạp điện của dì Tưởng Tiểu Mễ, không sợ dì phát hiện một chút nào.

Đợi bọn họ hòa vào nhóm người, Đằng Tề nhìn màn đêm trầm tư.

Sau này cậu ta không muốn trong nhà lái xe đến đón cậu ta nữa, có tài xe đón giống như đeo x i ề ng x í ch, không tự do chút nào.

Đằng Tề gửi tin nhắn cho mẹ:【Mẹ, mẹ mua xe đạp cho con đi. Sau này con muốn đạp xe đi học không muốn ngồi ô tô nữa, có rất nhiều bạn đều tự mình đi học tan học, con không muốn đặc biệt như thế.】

Đợi lúc cậu ta ngẩng đầu nhìn vào dòng người, không tìm thấy bóng dáng của ai nữa, Tưởng Tiểu Mễ và Quý Vân Phi đã đi xa từ lâu.

Quý Vân Phi gần như đi ngay sau xe của Tưởng Tiểu Mễ, Tưởng Tiểu Mễ đang ăn đồ ăn vặt, chính là gói kẹo mà chiều nay cậu lấy được từ chỗ bạn khác.

Mỗi lần tan học, cô ngồi sau xe điện đều giống như một đứa trẻ, muốn ăn vặt.

Lần này Tưởng Tiểu Mễ chủ động hỏi cậu có muốn ăn không, để đồ ăn đến trước mặt cậu.

Quý Vân Phi giơ tay, Tưởng Tiểu Mễ vừa định đổ cho cậu, đột nhiên cậu rụt tay để lại xe.

Ánh mắt Tưởng Tiểu Mễ nghi ngờ, khẩu hình hỏi cậu: “Không ăn nữa sao?”

Quý Vân Phi lại gần cô hơn một chút, nghiêng người về phía cô, há miệng.

Tưởng Tiểu Mễ: “…”

Đây là muốn cô đút cho cậu ăn.

Cô vội quay đầu nhìn dì, dì đang tập trung lái xe, không chú ý đằng sau.

Cô đổ mấy viên ra đưa đến miệng cậu, động tác rất nhanh.

Quý Vân Phi cười nhìn cô, cậu không biết mình đang ăn gì, chỉ biết là ngọt c h ế t đi được.

Sau đó Tưởng Tiểu Mễ không nhìn cậu nữa, vành tai đỏ bừng, cũng may là trời tối, cậu không nhìn thấy.

Cũng may là phía trước là đèn đỏ, xe dừng lại.

Quý Vân Phi cũng có đồ ăn vặt, Tưởng Tiểu Mễ cho cậu một gói màn thầu tí hon, cậu không nỡ ăn, vẫn luôn để trong túi.

Xé ra, cậu đưa miếng đầu tiên đến miệng Tưởng Tiểu Mễ.

Lúc đó Tưởng Tiểu Mễ đang cúi đầu, nào biết được đột nhiên có tay giơ qua sau đó cô vẫn chưa kịp phản ứng lại trong miệng đã bị đút một miếng màn thầu tí hon.

Đèn xanh sáng, bọn họ tiếp tục đi.

Một màn này đập vào mắt chủ nhiệm, mãi đến lúc tiếng còi xe ở đằng sau không ngừng kêu thầy mới hoàn hồn lại.

Quả thực không dám tin, bây giờ đám trẻ lại không hề ki ê ng k ỵ chuyện gì mà làm đến bước này, không sợ bị phụ huynh phát hiện chút nào.

Vừa rồi lớp trưởng Tăng Kha nói thế nào nhỉ?

Nói chắc chắn hai đứa không yêu nhau, cái này còn gọi là không yêu thì cái gì mới phải?

Có thể là do mình già rồi, quá thiển cận, hóa ra bây giờ bọn trẻ yêu nhau là như này.

Không ổn rồi không ổn rồi.

Tưởng Tiểu Mễ về nhà chỉ ăn uống đơn giản liền quay về phòng mình bắt đầu làm bài tập.

Trước đó mục tiệc của cô chưa rõ ràng chút nào, ngày nào hay ngày đó.

Bây giờ cô muốn cùng Quý Vân Phi thi vào cùng một trường đại học.

Làm xong tất cả bài tập cô bắt đầu chuẩn bị bài trước.

Đến 10 giờ, Quý Vân Phi gửi tin nhắn đến:【Hôm nay có câu nào không biết không?】

Tưởng Tiểu Mễ nhếch khóe miệng, tâm trạng tốt:【Không có, không biết ban ngày đều hỏi cậu rồi, nội dung buổi tối ở lớp phụ đạo tớ đều biết làm.

Quý Vân Phi:“…”

  

Thật sự không hiểu được.

Lại nói:【Ừ, giỏi lắm. Vậy bài tập có câu nào không biết làm không?】

 

Tưởng Tiểu Mễ suy nghĩ:【Đều biết làm.】

Quý Vân Phi cầm bút vẽ mấy hình linh lên giấy nháp, cô thành thật như vậy sao? Không thể nào nói không biết sao? Cậu có rất nhiều thời gian giảng bài cho cô nha.

Giọng điệu rất thản nhiên:【Tốt lắm, ngoại trừ toán ra cậu có thể hỏi tớ các môn khác, vật lý, hóa học này, cái gì cũng được hết.】

Tưởng Tiểu Mễ:【Mấy môn đó vẫn ổn.】

Ngụ ý là không có câu nào muốn hỏi cậu.

Quý Vân Phi:“…”

Đứa trẻ này học hành đến ngốc rồi à?

Suy nghĩ mấy giây, có cách rồi:【Vậy thì tốt, tớ còn sợ sẽ làm lỡ thời gian của cậu, đúng lúc tớ có câu tiếng Anh không hiểu, cậu giảng cho tớ nhé】

Giảng xong vẫn chưa muốn đi ngủ, Quý Vân Phi nói muốn luyện thêm phần nghe, hỏi Tưởng Tiểu Mễ có thể giúp đỡ không.

Tưởng Tiểu Mễ không hề do dự:【Được chứ, giúp thế nào vậy?】

Quý Vân Phi:【Một lát nữa tớ gọi điện cho cậu, cậu đọc đoạn văn ngắn bằng tiếng Anh cho tớ nghe, đọc nửa tiếng, chưa được mấy tháng trình độ nghe môn tiếng Anh của tớ sẽ được nâng cao rồi.】

Tưởng Tiểu Mễ:“…”

  

Ngày hôm sau là đại hội thể thao.

Sau giờ truy bài, bọn họ cầm nước lần lượt đến sân bóng.

Quý Vân Phi là thành viên đội thể dục, cậu đưa các vận động viên tham gia qua đó trước.

Tưởng Tiểu Mễ đi chậm, bạn cùng bàn cùng cô chầm chậm đi về sân bóng.

Trên đường đi gặp Đằng Tề và Giang Nguyệt, ánh mắt nhìn nhau, ánh mắt Giang Nguyệt bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.

Đại khái là Giang Nguyệt cảm thấy cô không xứng với Quý Vân Phi, bởi vì môn toán của cô quá kém, mỗi lần thi tổng điểm thi của cô cũng thua xa những người học giỏi bọn họ.

Bạn cùng bàn đột nhiên nhỏ giọng hỏi cô: “Tiểu Mễ, cậu với Quý Vân Phi có phải đang hẹn hò không?”

Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu: “Không phải.”

Trên thực tế, cô và Quý Vân Phi cũng không hẹn hò.

Cậu biết gia đình cô không cho phép yêu sớm, nên vẫn luôn quan tâm đến tâm trạng của cô.

“Thật sao?” Bạn cùng bàn cười: “Tớ không tin.”

Bạn cùng bàn là cô gái hướng nội nhút nhát, bình thường không hóng drama, chỉ lo học hành, hôm nay đột nhiên lại có hứng thú hóng chuyện.

Tưởng Tiểu Mễ nói dối: “Tớ với Quý Vân Phi là bạn học từ cấp hai, trước đây ở chung rất tốt, quan hệ của tớ với cậu ấy cũng giống như với Tăng Kha vậy. Cậu xem hôm qua Tăng Kha cũng tức giận muốn đi tìm Phan Nhân Nhân tính sổ đó sao.”

Chả trách.

Lúc mới đổi chỗ, Quý Vân Phi còn vẽ một biểu tượng khóc huhu lên trên bài kiểm tra môn toán của Tưởng Tiểu Mễ, hóa ra là bạn từ cấp hai.

Lúc này bạn cùng bàn mới nói với cô: “Nếu như hai người không phải bạn trai bạn gái tớ sẽ nói với cậu.”

Tưởng Tiểu Mễ cười: “Nói gì vậy?” Tưởng rằng là muốn nói xấu Quý Vân Phi.

Bạn cùng bàn rất ít khi đi hóng drama: “À, chính là Giang Nguyệt của lớp một cũng thích Quý Vân Phi lớp chúng ta. Lần trước tớ ở căng tin có nghe được bọn họ nói chuyện, Giang Nguyệt có wechat của Quý Vân Phi. Bọn họ học cùng lớp học thêm toán, buổi tối Giang Nguyệt thường xuyên hỏi bài môn toán Quý Vân Phi.”

Tưởng Tiểu Mễ: “…”

Cậu ấy có sở thích giảng bài cho con gái vào buổi tối à?

Hôm nay không cho cậu ấy đồ ăn vặt nữa!

Toàn bộ sân bóng đều là chỗ để thi đấu, khắp nơi đều là trọng tài với tình nguyện viên. Tưởng Tiểu Mễ vẫn luôn tìm bóng dáng Quý Vân Phi trong đám người nhưng không thấy cậu đâu.

Đại hội thể thao cấp hai diễn ra, lúc không có trận đấu cô thường ngồi trên khán đài nhìn người, khi đó bạn cùng bàn của cô là một bạn nam. Bạn cùng bàn yêu sớm, bạn gái là một bạn nữ lớp khác.

Môn thể dục của bạn nữ đó tốt, mỗi lần có đại hội thể thao đều tham gia rất nhiều hạng mục.

Lúc diễn ra đại hội thể thao, bàn cùng bàn sẽ đem theo một chiếc kính viễn vọng, tìm bạn nữ trong sân trường đầy người để cổ vũ cho cô ấy.

Trận đấu có bạn nữ đó tham gia cậu ấy có thể phấn khích nửa ngày trời, còn đưa kính viễn vọng cho cô: “Cậu nhìn đi, chính là bạn nữ cố 035 đó, rất xinh đẹp có đúng không?”

Cô nhìn tượng trưng, kết quả không nhìn thì không sao, ống kính chuyển hướng, đập vào ống kính là Quý Vân Phi. Khi đó cậu vừa chạy xong 1500 mét, đang hơi ngẩng đầu uống nước.

Chai cách miệng khá xa, uống nước trông cũng hơi đẹp trai.

Cậu uống nửa chai nước, còn lại đổ thẳng lên mặt, quần áo có bị ướt cũng mặc kệ.

“Cậu nhìn thấy chưa? Rất xinh đẹp đúng không?” Bạn cùng bàn lại hỏi cô.

Có lấy lệ cho cô: “Ừ, rất xinh đẹp.” Thật ra cô không nhìn thấy bóng dáng bạn nữ đó, toàn nhìn Quý Vân Phi.

Tưởng Tiểu Mễ thu hồi suy nghĩ, tiếp tục tìm Quý Vân Phi trên sân bóng.

Cuối cùng cũng nhìn thấy cậu, cậu đang nói chuyện với Giang Nguyệt.

Giang Nguyệt cũng là vận động viên, nghe Tăng Kha nói, năm nay Giang Nguyệt tham gia hạng mục 100 mét và 200 mét của nữ, còn có tiếp sức 4*100.

Nhìn thấy Quý Vân Phi đúng nói chuyện với Giang Nguyệt, mắt Tưởng Tiểu Mễ hơi nheo lại, liếc nhìn phía Quý Vân Phi.

Nói nói nói, có cái gì hay mà nói chứ, vẫn còn chưa xong à!

Quá chán, Tưởng Tiểu Mễ chuẩn bị đọc tiếng Anh.

Thò tay vào muốn lấy điện thoại, kết quả lại sờ được một gói gì đó.

Là kẹo chíp chíp vị dâu tây, không biết Quý Vân Phi bỏ vào lúc nào.

Tưởng Tiểu Mễ mở điện thoại đeo tai nghe, đăng nhập vào APP xem video tiếng Anh, vừa xem vừa ăn kẹo.

Bên đó ồn, thỉnh thoảng có người hét cổ vũ cho ai đó, cô mở tai nghe rất to.

Xem mấy phút, Tưởng Tiểu Mễ nói với bạn học bên cạnh: “Có trận đấu của bạn học lớp mình tham gia cậu gọi tớ cổ vũ nhé.”

Bạn học cười, biết bạn học mà cô nói là ai, trừ Quý Vân Phi không có ai hết, bảo đảm: “Chắc chắn sẽ gọi cậu.”

Chẳng mấy chốc đã đến giờ thi sơ loại 100 mét nam, tất cả các bạn nam tham gia đều đến điểm xuất phát, ngay cạnh khán đài, cách Tưởng Tiểu Mễ chỉ vài chục mét.

Quý Vân Phi đang thực hiện các bước khởi động trước trận đấu, nhưng đôi mắt cậu vẫn nhìn chằm chằm về phía khán đài.

Tưởng Tiểu Mễ đang cúi đầu nhìn điện thoại, không chú ý trận đấu sắp bắt đầu.

Khi mọi người đã vào chỗ, Quý Vân Phi lại nhìn Tưởng Tiểu Mễ, nhưng cô vẫn không nhìn cậu.

Khi tiếng s ú ng vang lên, Quý Vân Phi chậm hơn những người khác nửa nhịp.

“Đệch mợ!” Lúc này cậu mới cậu, dùng hết sức đuổi theo.

Lần thi đấu ở cấp hai cũng như vậy, ánh mắt cậu tìm Tưởng Tiểu Mễ ở trên khán đài, chạy chậm hơn, người khác chạy được hai giây rồi cậu như một tên ngốc phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra.

Cũng may lần này là chạy cự ly dài, cậu nhàn nhã đuổi theo ở phía sau.

Nhưng bây giờ là 100 mét chạy cự ly ngắn, chớp mắt sẽ đến điểm cuối.

Vốn dĩ muốn thể hiện trước mặt cô, nhưng lần này mà chạy về cuối thì hay lắm. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN