Qua thời khắc nhiễu nhương, người một nhà cuối cùng cũng bước ra cửa.
Xuống lầu dưới, Thừa Tảo hỏi: “Ồ, đây không phải là xe của ông chủ Trương sao?”
Mạch Lai Thiêm đáp: “Đúng, là bố hỏi mượn dùng một tối, thoải mái lịch sự một chút.”
Thừa Hoan càng xúc động không thể vui lên nổi.
Vốn không phải người nhiều lời cô càng thêm trầm mặc.
Sáng sớm Tân Gia Lượng đã ở lối vào sảnh nhà hàng chờ bọn họ.
Thừa Hoan lo lắng hỏi: “Mọi người tới chưa?”
Tân Gia Lượng cười hì hì đáp: “Đều ở trong đó rồi.”
Khi vừa thấy bốn người Mạch gia, Tân gia cũng đứng dậy bắt đầu hoan nghênh.
Thừa Hoan lúc này mới yên lòng lại.
Trong chốc lát mọi người vội vàng giới thiệu, Thừa Hoan vội vã lui sang một bên, xem xét tình huống.
Tân bá mẫu phóng khoáng khéo léo, nụ cười dễ mến, mặc âu phục màu xám nhạt, đeo một đ-ô-i hoa tai bằng đá quý.
Chị gái của Tân Gia Lượng luôn biết cách ăn mặc, mặc quần áo đắt tiền đồ hiệu sang trọng và tự nhiên, phong cách quý phái chân chính.
Thừa Hoan như đang phụ trách cả hai gia đình, trong lòng như đè nặng một tảng đá lớn.
Quay đầu lại nhìn bố mẹ, phát giác bọn họ hơi câu nệ, tư thế có phần hơi đông cứng, xuất sắc nhất thật ra là Thừa Tảo, bình thường bẩn thỉu, áo thi đấu quần jean, hôm nay ăn mặc chỉnh tề, đột nhiên không biết giống như ca sĩ hay người mẫu nào, anh tuấn tiêu sái, hạ thấp đàn ông trong toàn sảnh.
Chỉ thấy Tân bá mẫu sốt sắng hỏ-i: “Học năm thứ mấy rồi, có được học bổng vào đại học không? Thật tốt quá…
Thật bất ngờ không ngờ em trai lại giành lấy vinh quang cho chị gái.
Thừa Hoan cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.
Tân gia cũng không làm cao, nhưng dù điệu thấp thế nào, Mạch thái thái trong lòng vẫn có vướng mắc, bà cảm thấy chồng mình chẳng những là công nhân, mà còn là đầy tớ cho người khác sai khiến, điều này khiến bà không ngóc đầu lên được.
Cùng lúc này nghe được Thừa Hoan gọi vợ chồng Gia Lệ là chị chồng, anh chồng, lại thấy vui, con gái lập gia đình, đương nhiên được quyền trèo cao, bằng không gái nghèo lấy trai nghèo, bao giờ mới khấm khá.
Tân bá mẫu lựa lời nói đã rất cẩn thận, nhưng khi ăn đến món cá hấp, cười nói: “Lúc Gia Lệ hầu như không cần tới của hồi môn bên nhà chồng đúng không, giường chiếu đệm chăn đều như ý muốn của Vấn gia, có người giúp việc phụ việc nhà, có phải hay không, Gia Lệ?”
Gia Lệ liền vội vàng nói: “Mẹ đừng nói quá khoa trương.
Mạch thái thái lại nghĩ nhiều rồi, chỉ cúi gằm mặt dùng bửa.
Tân bá mẫu hỏi: “Ai sẽ ăn đầu cá?”
Mạch Lai Thiêm đần độn nhiều chuyện: “Vợ tôi rất biết ăn đầu cá.”
Thừa Hoan nóng lòng nhảy ra, vội vàng hoà giải, “Để con ăn ạ.”
Nhưng là Tân Gia Lượng lập tức kẹp đầu cá đến trên đĩa của mình, “Đầu cá là mỹ vị”
Sắc mặt Mạch thái thái dần dần chuyển thành màu gỉ sét, phồng má, không nói không cười.
Thừa Hoan âm thầm thở dài một hơi, cái gì gọi là không phóng khoáng hay nhỏ nhen? Thế đấy, dù gì cũng chỉ là ăn một bữa cơm, coi như phải ngồi ở trên nên toàn châm nhọn, nhẫn được vẫn nên nhẫn, con gái con rể đều có mặt tại đây, cớ sao lại phải xệ mặt xuống đùa giỡn tranh đấu khí phách.
Như vậy sẽ để cho người ta khinh thường.
Người nghèo thường hay khăng khăng rằng mình sẽ bị người khác kỳ thị bởi vì không có tiền, điều này là sai, người nghèo nhưng ý chí không nghèo hiếm khi bị kỳ thị, Thừa Hoan siết chặt nắm tay.
Mạch thái thái bỗng nhiên mở miệng: “Nghe nói, Tân gia không tính mời khách ăn cưới?”
Thừa Hoan trừng lớn hai mắt.
Tân bá mẫu kinh ngạc nói: “Đây hoàn toàn là ý tứ của đôi vợ chồng son”
“Nói như vậy, hai bác không phản đối?”
Tân bá mẫu vội vã đáp: “Không, chúng ta không có ý kiến.”
Thừa Hoan lấy cùi chỏ nhẹ nhàng đụng vào người mẹ.
Mạch thái thái đơn giản bỏ cánh tay lên bàn, “Như vậy, không phải quá vội vã sao?”