Đến khi bình tĩnh, ngoái đầu lại thì Tống Thời Ngộ đã vào bên trong, mở cửa tủ lạnh ra, lấy từ bên trong tủ ra một chai nước khoáng và một chai sữa chua.
Dường như anh ta đã chịu sự sỉ nhục lớn, thế nhưng khi đó anh ta lại không có can đảm hỏi Tống Thời Ngộ một câu dựa vào đâu?
Anh ta không thể nào bỏ qua chênh lệch giữa anh ta và Tống Thời Ngộ.
Nhưng bạn nữ trong quầy bán quà vặt đều đang lén lút nhìn Tống Thời Ngộ, mà Tống Thời Ngộ lại vẫn thờ ơ. thản nhiên trước những ánh nhìn đó như tập mãi đã thành quen.
Đến lúc quay trở lại lớp học, khi đi vào anh ta vô thức nhìn về phía chỗ ngồi của Ôn Kiều, phát hiện trên mặt bàn của cô đang để chai sữa chua được Tống Thời Ngộ lấy từ trong tủ lạnh ra kia.
Ngày hôm đó, chỗ ngồi của bọn họ đã bị thay đổi, hai người họ không còn là bạn ngồi cùng bàn nữa.
Thái độ của Ôn Kiều đối với anh ta cũng không vì việc chuyển chỗ ngồi này mà thay đổi quá lớn nhưng sau khi tan học, cô không còn tiếp tục đi về cùng anh ta nữa, cũng sẽ không tìm anh ta hỏi bài.
Mà số lần anh ta nhìn thấy Tống Thời Ngộ xuất hiện bên cạnh cô cũng ngày càng nhiều hơn.
Thậm chí Tống Thời Ngộ còn thỉnh thoảng xuất hiện bên ngoài lớp học của bọn họ gọi Ôn Kiều ra ngoài, Tống Thời Ngộ cũng không làm ra những cử chỉ thân mật gì với Ôn Kiều nhưng anh ta biết, Tống Thời Ngộ đang im lặng tuyên bố chủ quyền.
Thậm chí anh ta còn đang nghi ngờ Tống Thời Ngộ làm vậy là đang cố ý để anh ta nhìn, bởi vì mỗi lần như thế anh ta đều có thể cảm nhận được ánh mắt Tống Thời Ngộ đang liếc nhìn mình.
Vào một đợt kiểm tra nhỏ nữa, Tống Thời Ngộ vẫn vững vàng đứng hạng nhất khối, hơn nữa còn cao hơn người đứng thứ hai mấy chục điểm.
Còn anh ta cũng vẫn đứng đầu lớp nhưng trong cả khối lại chỉ có thể xếp ở vị trí thứ mười ba.
Anh ta không kiềm chế được, bắt đầu cố gắng học tập, uống sữa bò mà anh ta từng không thích uống, bắt đầu học chơi bóng rổ, âm thầm so bì, phân cao thấp với Tống Thời Ngộ.
Cuối cùng Tống Thời Ngộ trở thành trạng nguyên tỉnh trong kỳ thi đại học, còn anh ta thi đại học vào năm sau được thành tích trạng nguyên thành phố.
Toàn bộ thế giới xoay quanh đều vui mừng cho anh ta, chỉ có anh ta không hề vui mừng.
Năm đó Ôn Kiều không tham gia thi đại học, ngày hôm sau sau khi chụp ảnh tốt nghiệp xong thì cô đã nghỉ học.
Từ đó trở đi bọn họ không còn liên lạc với nhau nữa.
Còn lần anh ta và Tống Thời Ngộ gặp nhau cũng chỉ có một lần duy nhất ở quầy bán quà vặt kia mà thôi.
Cũng chính lần gặp nhau duy nhất đó khiến dù đã nhiều năm trôi qua như vậy, anh ta vẫn muốn hỏi Tống Thời Ngộ một câu.
“Dựa vào đâu?”
*
Sau khi Thiệu Mục Khang và Mục Thanh đi, đám Lê Tư Ý cũng không nán lại lâu.
Lê Tư Ý và Diêu Tông đều tới chào, nhưng Tống Thời Ngộ vẫn không nói gì.
Ôn Kiều đã tập mãi thành quen với thái độ lạnh lùng của Tống Thời Ngộ từ mười năm trước.
Ở trước mặt cô, Tống Thời Ngộ chưa bao giờ kiêng dè thể hiện mặt xấu nhất trong tính cách, con người anh.
Tính tình anh rất xấu, hơn nữa còn rất kiêu ngạo, mỗi lần tức giận, giận dỗi, cuối cùng người xuống nước làm hòa, chủ động dỗ dành anh vẫn luôn là cô.
Nhưng anh cũng có một ưu điểm, đó là rất dễ dỗ, chỉ cần nịnh nọt vài câu là mối quan hệ giữa họ sẽ lại tốt đẹp như lúc ban đầu.
Nhưng bây giờ cô sẽ không tiếp tục dỗ dành anh nữa.
Ôn Kiều chẳng thèm nhìn sang phía Tống Thời Ngộ lấy một cái, Lê Tư Ý đuổi Diêu Tông đi, sau đó xin wechat của Ôn Kiều.
“Vừa nãy người tên Mục Thanh kia kìa, mối quan hệ giữa cậu và cô ấy tốt lắm sao?”
Trong câu nói này thoang thoảng mùi ghen tỵ như có như không.
Ôn Kiều cũng không nghe ra được sự ghen tức trong câu nói này, cô cười tủm tỉm: “Ừm, từ hồi cấp ba bọn tớ đã bắt đầu là bạn tốt của nhau rồi.”
Lê Tư Ý ồ một tiếng, lại hỏi: “Vậy người đàn ông kia thì sao? Cậu ta là người đang theo đuổi cậu sao?”
Trong lúc đang cài đặt ghi chú wechat cho Lê Tứ Ý, Ôn Kiều bỗng nhiên nghe thấy câu hỏi này thì kinh ngạc ngẩng đầu lên, giải thích nói: “Tất nhiên không phải rồi, cậu ấy là lớp trưởng thời cấp ba của tớ, đã rất nhiều năm không liên lạc với nhau rồi.”
Mấy năm qua cô luôn bận rộn kiếm tiền, trên cơ bản không có bất kỳ mối quan hệ xã giao nào cả, cho dù một nhóm lớp đã được thêm vào từ mấy năm trước thì cô cũng chưa từng nhắn tin, nói chuyện gì trong nhóm.
Đối với Thiệu Mục Khang cũng là từ sau khi tốt nghiệp đã không còn liên lạc với nhau nữa.
Những người bạn cùng lớp hồi đó rất thân thiết, bây giờ cũng đã thành xa lạ.
Lê Tư Ý do dự một lát, sau đó lại nhắc đến Tống Thời Ngộ: “Tống Thời Ngộ thật ra anh ấy…”
Ôn Kiều dịu dàng ngắt lời: “Tư Ý, đó đều đã là chuyện xa xưa trước đây rồi, cũng không cần nhắc lại nữa.”
Lúc nói câu này, giọng điệu và thái độ của cô đều rất ôn hòa nhưng đồng thời lại vô cùng kiên định.
Trong lòng Lê Tư Ý thầm đồng cảm với Tống Thời Ngộ hai giây, quả nhiên sau khi Ôn Kiều nói vậy thì cô ấy không nói thêm gì nữa. Cô ấy đến tìm Ôn Kiều, giúp đỡ Tống Thời Ngộ chỉ là tiện thể, chủ yếu vẫn là để tiếp tục tình bạn của cô ấy và Ôn Kiều.
Dù sao đàn ông dễ tìm nhưng để tìm được một cô gái khiến cô ấy có thể nói vài câu thật lòng mới khó.
Nào chỉ có mỗi Tống Thời Ngộ nhớ mãi không quên Ôn Kiều đâu. Không phải chính cô ấy cũng nhớ mãi không quên Ôn Kiều đấy sao, chẳng qua nỗi nhớ của cô ấy là một nỗi nhớ khác mà thôi.
Hai người chào tạm biệt nhau, lúc Lê Tư Ý đi còn ôm hờ Ôn Kiều một cái: “Chừng nào cậu mới đến chỗ tới chơi đây, chỉ cách có một con đường thôi.”
Mặc dù Ôn Kiều biết mình cũng không có thời gian đi chơi nhưng vẫn cười đáp khi nào có thời gian rảnh sẽ đi.
Lê Tư Ý và Diêu Tông tụm lại với nhau.
Sắc mặt Diêu Tông phức tạp, nhìn chằm chằm cô ấy một lúc và hỏi: “Sao ở trước mặt Ôn Kiều cậu lại điệu như thế chứ?”
Thành thật mà nói thì từ vẻ ngoài đến cách ăn nói, Lê Tư Ý hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của anh ấy, một cô nàng ngực lớn chân dài, hơn nữa còn sở hữu gương mặt xinh đẹp. Nhưng ngoại trừ khoảng thời gian đầu mới biết nhau, anh ấy đã từng nảy sinh suy nghĩ với cô nàng này ra, sau đó hoàn toàn không coi Lê Tư Ý là con gái nữa, anh ấy vẫn thích kiểu con gái ngây ngô biết làm nũng hơn.
Hầu hết lúc nào Lê Tư Ý cũng toát ra một khí chất tôi cao quý, đàn ông không xứng với tôi, hoàn toàn là phong thái của chị đại. Nhưng không ngờ lúc ở trước mặt Ôn Kiều, cô lại còn làm nũng như thế.
Nghe vậy, Lê Tư Ý lườm một cái, không thèm để ý đến anh ấy nữa.
Đám người Tống Thời Ngộ vừa đi, cả người Ôn Kiều đều thả lỏng.
Hơn một giờ sáng, Bình An đã mệt chỉ muốn đi ngủ, Ôn Kiều lại không đi được nên đành để Ôn Hoa đưa Bình An về nhà.
Bận đến hơn hai giờ, Trần San San bắt đầu phàn nàn: “Chị Ôn Kiều thuê thêm hai người nữa đi, em và Ôn Hoa sắp mệt chết luôn rồi.”
Lúc này, Ôn Hoa rảnh rỗi đang xem video nấu ăn của một blogger đầu bếp khách sạn rất nổi tiếng được lưu trong điện thoại, nghe thấy Trần San San nói vậy thì lập tức ngẩng đầu lên: “Tôi không hề mệt.”
Trần San San nhìn cậu ấy bằng ánh mắt sắc như dao: “Cậu không mệt nhưng tôi mệt được chưa! Cả ngày lẫn đêm phải làm việc, ai mà có thể chịu đựng được chứ, tôi đã sụt mất hai cân rưỡi rồi đây này.”
Ôn Hòa vừa định nói gì đó thì Ôn Kiều đã ngắt lời cậu ấy: “San San nói đúng đấy, thật ra giờ có thể thuê thêm hai người nữa.”
Buổi tối việc làm ăn của quán đồ nướng càng ngày càng phát triển, ban ngày cơm trưa cũng dần dần đi vào quỹ đạo, trong khoảng thời gian này Ôn Hoa và Trần San San quả thực rất mệt, đến chính bản thân cô cũng đang hơi cảm thấy không thể chịu được cường độ làm việc này được nữa, hiện tại thì vẫn có thể chịu được cường độ làm việc này nhưng thời gian dài mà cứ làm tiếp thế này chắc chắn là không được.
Lại tìm thêm hai người nữa làm việc thay ca nhau, công việc trong quán sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Hiện tại chuyện làm ăn đã đi vào quỹ đạo, cô đoán cuối năm là có thể trả hết nợ, cô cũng không phải kiểu người kiên trì muốn chịu khổ, lúc trong tay dư dả thì cô cũng muốn mọi người có thể thoải mái hơn một chút. Hơn nữa sau khi cô mở tiệm, thời gian ở bên cạnh Bình An càng ngày càng ít, mỗi ngày đều loanh quanh bận bịu trong tiệm, cũng chưa từng dẫn Bình An ra ngoài chơi.
“Ngay mai chị đến tiệm in một chuyến, in mấy tờ thông báo tuyển dụng để dán, sau khi thuê được người rồi thì mọi người có thể thay ca nhau, cũng có thể cho mọi người được nghỉ ngơi, như thế ai cũng có thể nhàn hạ.”
Nghe thấy cô nói như vậy, Trần San San lập tức hỏi: “Chị Ôn Kiều, em có một người bạn học cùng trường muốn đến chỗ chúng ta phụ giúp, có được không chị?”
Ôn Kiều hỏi: “Người này là nam hay nữ? Bây giờ đang ở đâu? Trước đây làm việc gì?”
Trần San San nói: “Là nữ, bây giờ cũng đang ở Lâm Xuyên, hiện tại đang làm nhân viên phục vụ ở quán lẩu nhưng cậu ấy nói không muốn làm ở đấy nữa.”
Ôn Kiều suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy em bảo em ấy có rảnh thì đến phỏng vấn trước xem sao.”
Trần San San nghĩ thầm nhân viên phục vụ mà còn phải phỏng vấn nữa? Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng cô ta cũng không nói gì mà chỉ đồng ý.
Cuối cùng thấy Trần San San thực sự không thể chịu nổi nữa, Ôn Kiều để cô ta về trước đi ngủ, còn cô và Ôn Hoa làm nốt công việc.
Ôn Hoa là người chịu khó nhất, bàn ghế bên ngoài đều do cậu ấy tranh thu dọn, việc vệ sinh dọn dẹp cũng giành làm, làm mà nhanh nhẹn mà tháo vát.
Ước mơ của Ôn Kiều là mở một nhà hàng của chính mình, sau này cô định giao quán đồ nướng này cho Ôn Hoa làm, Ôn Hoa chịu khó lại hiếu học như thế, nếu tiếp quản quán đồ nướng thì nhất định có thể làm tốt.
Nhưng bây giờ cô không nói, dù sao mở một nhà hàng cũng không phải một chuyện đơn giản, hơn nữa trước đấy, cô cần phải thu xếp ổn thỏa cho người nhà, chuyện này cũng cần rất nhiều tiền, không phải chỉ trong một hai năm là có thể làm xong được.