Nay đúng là một đêm náo loạn đến gà bay chó sủa, ta hận đến trong lòng ngứa ngáy. Nhưng dù sao cũng là ngày đăng cơ đầu tiên, ta không dám tùy tiện hành động, chỉ có thể tạm thời buông bỏ suy nghĩ ám sát hắn.
Sau khi trời sáng được một lát, cung nữ ngoài màn giường đồng thanh nói: “Bệ hạ, nên dậy rồi”.
Trầm Xu nằm trên giường mắt điếc tai ngơ, vẫn không nhúc nhích. Ta học theo hắn, cũng nhắm mắt giả điếc, không chút động đậy. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên ta làm Hoàng hậu, cho Trầm Xu đi đầu làm trước vậy. Về phần Trầm Xu, thoạt nhìn hắn bình tĩnh thoải mái, giờ phút này nhắm chặt hai mắt, miệng lẩm bẩm:
“Đừng sợ, đừng sợ, bọn họ đều là dưa chuột cả thôi!”
A, cái này ta biết, cái này gọi là chứng sợ giao tiếp, tên gọi tắt là —chứng sợ xã hội.
Trầm Xu sau khi bình tĩnh thì quay lại nhìn tôi, nói: “Khương Nhu, nhìn ngươi bình tĩnh nhỉ?”
Ta cười nhạo nói: “Đương nhiên, thiếp cũng đâu mắc chứng sợ xã hội”.
Ai mà tưởng tượng được người tài giỏi mưu lược như Hoàng thượng lại ngại giao tiếp với người khác cơ chứ. Trong lòng ta đột nhiên lóe lên một suy nghĩa —- làm hắn đau khổ chính là niềm vui của ta hahaha!
Nghĩ đến cảnh tượng tối qua, ta cười lạnh, không chút do dự giơ chân đạp hắn ngã xuống giường.
“Đm!” Trầm Xu kêu lên một tiếng thảm thiết. Sau đó ta thấy hắn hô to:
“Không được lại đây, cút hết ra ngoài cho trẫm!”
Hắn “uỵch” một cái chui lên giường, đem ta ấn xuống.
“Tốt lắm, Khương Nhu, ngươi giỏi lắm!”
Lực hắn lớn vô cùng, ta thiếu chút nữa bị hắn bóp ch ết.
Hắn nói: “Mau đi thay quần áo cho trẫm!”
Ta không muốn trở thành Hoàng hậu chết ngay sau khi được sắc phong, vì vậy gian nan trả lời: “được…thiếp cùng ngài”. Ta kêu Trầm Xu ra ngoài trước rồi mới kéo màn đi ra.
Giờ phút này Trầm Xu đứng cách đó không xa đang được nha hoàn hầu hạ thay y phục, hướng ta thì thầm:
“Trẫm nên mặc cái gì?”
Ta thấp giọng đáp lại: “Triều phục”
Trầm Xu gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Đem triều phục qua đây”.
Bọn nha hoàn bốn mắt nhìn nhau, có người dè dặt bước ra đáp: “Bệ hạ, hôm nay không thượng triều”.
Trầm Xu nhướng mày, quay lại nhìn ta: “Hử?”
Ta biểu hiện bình thường nhưng thực ra so với Trầm Xu còn khiếp sợ hơn.
Thế quái nào hôm nay lại không thượng triều?
Rốt cuộc vẫn là hắn bình tĩnh lại, hỏi: “Hôm nay vì lý do gì mà không thượng triều?”
“Bệ hạ, ngài quên rồi sao? Hôm nay là ngày tế tổ ạ”.
Ta với hắn ho khan một tiếng. Trầm Xu nói: “Thì ra là thế”.
Ta bình tĩnh nói: “Thì ra ngay cả việc trọng đại như tế tổ mà bệ hạ còn quên, chẳng trách chút tình thú của thần thiếp cũng không phân biệt được”.
(6)
Sau khi thay xong lễ phục, đoàn người nối đuôi nhau ra khỏi hoàng cung. Nhân lúc không ai chú ý, ta viết cho thị nữ một phong thư.
[Tìm vài người đứng dưới chân núi chờ, nếu thấy ta ngã xuống, bảo họ nhất định phải tiếp được ta!]
Thật là đến ông trời còn muốn giúp ta! Thừa dịp tế tổ này, ta đẩy Trầm Xu ngã chớt, đúng là diệu kế!
Qua một lúc, đại kiệu dừng lại, ta và Trầm Xu xuống kiệu, cùng mọi người vào Thái miếu. Hòa thượng đang niệm kinh, ta làm bộ làm tịch ngồi nghe. Thấy Trầm Xu trông có vẻ đứng đắn, ta nhịn không được mà cảm thấy khó chịu.
Ta nhân lúc hắn không phòng bị, quay ra nhéo hắn một cái. Thấy Trầm Xu quay đầu nhìn ta với vẻ mặt tức giận, lòng ta vô cùng thỏa mãn. Ta không thể chịu nổi sự thao thao bất tuyệt này, quay ngang quay dọc, đôi mắt đánh giá khắp nơi.
Bỗng nhiên ánh mắt ta sáng ngời, người đứng bên cạnh tiểu nha hoàn kia chẳng phải là người của ta sao. Nhiều người như vậy, làm cách nào để truyền tin tức cho nàng nhỉ?
Đương lúc ta gấp đến độ vò đầu bứt tai, bên ngoài thông báo Thái hậu tới rồi. Đúng là ông trời còn muốn giúp ta mà, Trầm Xu tuy trở thành Hoàng đế nhưng cũng không dám trước mặt Thái hậu hành động thiếu suy nghĩ.
Mọi người đều hướng Thái hậu hành lễ, ta thừa dịp khắc này, đem tờ giấy vụng trộm đưa cho tiểu nha hoàn. Sau khi hành lễ với Thái hậu, liền bắt đầu hiến tế.
Gió trên núi rất lớn, như muốn thổi bay ta vậy. Ta chỉnh lại áo, Trầm Xu vẫn còn đang dùng cơm trong phòng. Ta đẩy cửa trực tiếp bước vào.
Trầm Xu thấy ta, kinh ngạc nói: “Ngươi tới đây làm gì?”
“Bệ hạ không nghĩ chúng ta nên cùng nhau ăn sao?”
“Tự mình đa tình, ai muốn ăn cùng ngươi”.
Trầm Xu đẩy ta ra, vỗ tay ta đến rơi cả đũa: “Không có phần của ngươi đâu”.
“Xí, không ăn thì không ăn, thiếp đây còn sợ ngài hạ độc đó!”
Trầm Xu nghe vậy mặt lập tức trầm xuống: “Trẫm không giống ngươi, hèn hạ, bỉ ổi”.
Trầm Xu mỗi lần giận đều thích mắng ta, tựa như hắn nghĩ vậy có thể khiến ta tức giận. Nhưng hắn không hề biết rằng, mười mấy năm qua, ta đều bị mắng như vậy, sớm đã thành thói quen.
Tiếng chuông bên ngoài vang lên, nhắc nhờ chúng ta đã qua một canh giờ.