Ai Chạm Vào Sứ Trước - Chương 23: C23: Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Ai Chạm Vào Sứ Trước


Chương 23: C23: Chương 23


Gần đây Nam Tử phải lòng một cô gái khiến cho bản thân cậu ta cả ngày đứng ngồi không yên, điện thoại cứ như dính vào lòng bàn tay, không khác nào thằng ngốc ôm đầu đứng chờ vợ ở cổng làng.

Bách Trầm Tùng may mắn đã được gặp cô gái đó một lần, đó không phải là kiểu con gái đẹp hút hồn ngay từ ánh mắt đầu tiên, nhưng nhìn rất thoải mái. Tóc ngắn, tóc mái thưa, mặc áo sơ mi trắng và váy ngắn màu xanh lam, là một cô gái khá hoạt bát.

Dùng lời của Nam Tử mà nói chính là lần đầu tiên tớ thấy cô ấy, cô ấy đã đâm sầm vào lòng tớ, ký hợp đồng “mua nhà” luôn.

“Cậu có thể so sánh lãng mạn hơn một chút được không, giống như đang đứng trước người môi giới bất động sản ấy.” Kiều Đình đặt cằm trên cánh tay nằm ghé vào mặt bàn một cách lười nhác.

“Cậu ấy có thể nặn ra được một câu như thế đã là tốt lắm rồi.” Bách Trầm Tùng ngồi cười trên ghế chân cao.

Dạo này điều hòa trong quán trà sữa không mở thấp, mấy ngày nay nhiệt độ hơi hạ xuống một chút, không quá nóng như trước nữa.

“Hôm qua tớ tìm người hỏi thăm thời khóa biểu của cô ấy, chút nữa tiết đầu có lịch học, tớ định tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ khi đi học.”

Bách Trầm Tùng: “Cậu đừng có mà tình cờ gặp tới đồn cảnh sát là được.”

“Cậu có thể hy vọng tớ tốt hơn chút được không vậy.” Nam Tử vuốt vuốt tóc mấy cái: “Tóc tớ thế nào? Có rối không?”

Bách Trầm Tùng nhìn chằm chằm mấy cọng tóc dựng đứng trên đầu Nam Tử, còn chưa hé miệng thì Kiều Đình chưa ngước mắt lên đã trả lời một câu: “Không rối.”

“Vậy được rồi.” Nam Tử khá vui vẻ.

Nam Tử nhìn ngoài cửa sổ, bỗng nhiên quay đầu lại: “Lát nữa tớ trực tiếp mời cô ấy đi ăn, liệu có đột ngột lắm hay không?”

“Không đâu.” Kiều Đình nằm sấp trên bàn ngáp một cái.

Bách Trầm Tùng cúi đầu xem đồ ăn ngoài: “Lát nữa cậu định ăn cái gì? Ăn mì sợi à?”

“Được đó, đặt thêm quả trứng giúp tớ nữa.” Kiều Đình cười hì hì giơ tay lên.

“Nếu cô ấy từ chối, tớ thật sự không biết phải làm thế nào.” Nam Tử kéo dài giọng, cậu ta vốn chẳng có lòng dạ nào mà ăn cả: “Tớ có thể làm gì được đây? Mặt dày mày dạn à?”

Bách Trầm Tùng không ngẩng đầu lên: “Chặn cô ấy lại.”

Kiều Đình: “…”

“Hả?” Bách Trầm Tùng ngẩng đầu lên nhìn hai người bằng vẻ mặt chẳng hiểu mô tê gì: “Sao thế?”

Nam Tử nhìn cậu một cách ghét bỏ: “Dẹp cậu đi, tớ khuyên cậu nhanh chóng liên hệ với viện dưỡng lão chứ không sau này không có ai chăm sóc cậu đâu.”

Bách Trầm Tùng cười: “Giỡn hoài.”

Nam Tử ngồi trên ghế quay một vòng rồi ngửa đầu lên: “Một đứa trai thẳng, một đứa…”

Bỗng nhiên cậu ta mở to hai mắt nhìn về phía Kiều Đình hỏi: “Gay các cậu yêu đương thế nào? Dạy tớ đi, hẹn hò ở đâu? Tốc độ thế nào?”

Kiều Đình sửng sốt, ngước cằm lên, nghiêm túc trả lời: “Chủ yếu quan tâm đ ến chiều dài, độ rộng và thời gian, sau đó quan tâm đ ến tình hình sức khỏe của bản thân, phải được đồng ý cho xem Wechat, địa điểm là ở trong nhà, còn tốc độ thì… càng nhanh càng tốt.”

“Hả?” Nam Tử vẫn còn đang mở to mắt chưa phản ứng kịp.

Miệng Bách Trầm Tùng còn đang nhai đá, không nhịn được cười phụt, suýt nữa phun cả nước đá trong miệng ra ngoài.

“Mẹ nó, các cậu thật khiến tớ…” Nam Tử tìm từ để hình dung một lúc thật lâu, cuối cùng vỗ đùi bật thốt ra được một câu: “Cạn lời.”

“Nói thật, mặc dù phải kiềm chế, nhưng cậu cũng đừng kiềm chế quá mức.” Bách Trầm Tùng cúi đầu tiếp tục chọn đồ ăn bên ngoài: “Cần nói thì phải nói.”

“Đúng thật…” Nam Tử cũng nằm dài xuống bàn giống Kiều Đình: “Thời gian của tớ không còn nhiều lắm.”

Bách Trầm Tùng nhướng mày, ngước mắt lên: “Cậu muốn…”

“Tớ chỉ đang so sánh thôi.” Nam Tử ngắt lời, lầm bầm: “Đáng ghét.”

Kiều Đình quay đầu lại nhỏ giọng hỏi Bách Trầm Tùng: “Bọn họ nói chuyện với nhau bao nhiêu lâu rồi?’

Bách Trầm Tùng trả lời: “Chắc là một tháng.”

Kiều Đình khiếp sợ: “Một tháng mà vẫn còn chưa hẹn hò? Trời đất ơi.”

“Tớ nghe thấy đấy.” Bất thình lình Nam Tử chêm một câu.

Bách Trầm Tùng đặt đồ ăn xong thì thả điện thoại lên trên bàn, chống cánh tay xuống bàn nhìn dáng vẻ còn chưa đến nửa cái mạng của Nam Tử: “Bọn tớ giúp cậu nhé?”

“Giúp? Giúp thế nào vậy?” Nam Tử nhảy dựng lên giống như bị điện giật vậy.

Bách Trầm Tùng cười cười nhìn Kiều Đình rồi quay lại nhìn Nam Tử: “Để hai bọn tớ trao đổi một chút, không lâu lắm đâu, cậu cứ hẹn người ta ra trước đi.”

“Được, vậy hôm nay tớ, tớ sẽ cố gắng.” Nam Tử liếc thời gian, lập tức cuống cuồng: “Tớ đi giành chỗ trước, cô ấy thích ngồi hàng đầu.”

“Không ăn mì à?” Bách Trầm Tùng muốn đập chết cậu ta.

Nam Tử với cặp rồi đẩy cánh cửa kính ra ngoài: “Giờ không ăn đâu, cậu ăn đi! Cậu ăn nhiều chút đi!” Cậu ta nói xong thì không thấy bóng dáng đâu nữa.

Chuông cửa bị đụng vào vang lên tiếng ‘ding dong’.

Tiền của Kiều Đình đã đòi lại được, sau một thời gian kiện tụng qua lại, cậu ta và tên kia xem như cả đời không qua lại với nhau.

Tên nhóc này bị giày vò không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương nữa, nói sợ rồi.

“Tớ đã cấm dục một tháng, bỗng nhiên cảm thấy tinh thần và thể xác của mình trở nên nhẹ hơn rất nhiều, lúc đi giống như đang lơ lửng ấy.” Kiều Đình cười.

Bách Trầm Tùng cúi đầu trả lời tin nhắn rồi ngẩng đầu lên cười: “Vậy người cấm dục mấy năm như tớ đây, chẳng lẽ sẽ biến thành khinh khí cầu bay mất à?”

“Tự cậu không muốn thôi.” Kiều Đình quay người nhìn cậu bằng ánh mắt mang nụ cười đầy hàm ý: “Lương Phong kia đâu?”

“Chắc bận công việc, mấy ngày không gặp rồi.” Bách Trầm Tùng trả lời, đồng thời kịp phản ứng lại cười: “Cậu thay đổi đề tài nhanh quá.”

Kiều Đình xoay đầu lại: “Cùng một đề tài, tớ có đổi đâu.”

Bách Trầm Tùng không nói gì, tay đang trả lời tin nhắn.

Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã tới.

Lương Phong gọi cậu ra ngoài ăn cơm.

Hai người thật sự đã lâu không gặp, sau khi tay Bách Trầm Tùng lành lại vừa đúng lúc Lương Phong phải đi công tác, gần hơn một tháng rồi.

“Kiều Đình.” Bỗng nhiên Bách Trầm Tùng gọi cậu ta.

Kiều Đình quay đầu lại: “Hả?’

“Cậu ăn ba tô mì… được không?” Bách Trầm Tùng khẽ hỏi.

Kiều Đình: “…”

Bách Trầm Tùng cười cười, cất điện thoại, nhanh chóng đẩy tấm cửa kính kia ra, ‘ding dong’ một tiếng, chỉ còn lại một mình Kiều Đình ngơ ngác ở bên trong, vô cùng đáng thương.

Lương Phong gửi tin nhắn nói đã đến rồi, đang ở quán lẩu đối diện trường, quán đó đã mở rất lâu rồi, bảng hiệu ở cửa thay hết cái này đến cái khác, một thời gian trước vừa thay mới, màu đỏ nhìn rất vừa nổi bật vừa tưng bừng. Bách Trầm Tùng đi qua một con đường ngầm, đứng trước cửa quán lẩu, vừa đẩy cửa ra thì lập tức bị gió lạnh điều hòa phả vào mặt.

Cậu đứng ở cửa nhìn lướt một vòng, tìm thấy một bóng lưng đang dựa vào một góc cạnh cửa sổ.

“Anh đã về rồi đấy à.” Bách Trầm Tùng đi qua, ngón tay khẽ nhịp nhịp trên ghế.

Lương Phong quay đầu lại: “Ừm.”

Một thời gian ngắn không gặp, nhìn anh có vẻ gầy đi một chút, đường nét ngũ quan trên mặt càng trở nên sắc bén, rõ ràng hơn, hiếm khi thấy anh mặc áo sơ mi màu sáng, nhìn dịu dàng hơn, ngón tay anh nhấc chiếc ly thủy tinh lên, nhẹ nhàng gõ vài cái lên đáy ly, cười với Bách Trầm Tùng.

“Trong khoảng thời gian này có còn bận không?” Bách Trầm Tùng ngồi xuống đối diện.

Lương Phong rót cho cậu một ly nước rồi đẩy qua: “Bận xong rồi, thời gian tới không có việc gì.” Anh giương mắt lên nhìn Bách Trầm Tùng: “Bên kia có tạp dề.”

“Hả?” Bách Trầm Tùng khẽ sửng sốt, cậu cúi đầu nhìn, hôm nay cậu mặc một chiếc áo trắng: “Không cần, cũng có phải con nít đâu.”

“Tôi đi lấy một cái.” Lương Phong thật sự đứng dậy đi lấy tạp dề, Bách Trầm Tùng ngồi tại chỗ cười một lúc lâu.

Lương Phong đứng ở quầy bên kia lấy trái cây, Bách Trầm Tùng nhìn từ phía xa xa, không rời mắt.

Rrrr…

Là tin nhắn do Nam Tử gửi đến.

Nam Tử: [Hẹn được rồi.]

Bách Trầm Tùng cúi đầu trả lời: [Được, hẹn ở đâu rồi?]

Nam Tử: [Cô ấy không muốn đi đến chỗ xa nên hẹn ở nhà hàng trà ở gần đây, là cái nhà bên cạnh quán của Lương Phong ấy.]

Bách Trầm Tùng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lương Phong, anh còn đang chọn trái cây.

Bách Trầm Tùng trả lời: [Hẹn lúc nào?]

Nam Tử: [Buổi tối hôm nay.]

Bách Trầm Tùng:…

Thằng nhóc này muốn ép chết ai vậy.

Lương Phong cầm hai đ ĩa trái cây quay lại, đặt trên bàn, anh ngẩng đầu cười nhìn Bách Trầm Tùng: “Sao mặt mày nhăn nhó quá thể thế?”

Bách Trầm Tùng: “Bị xông.”

Lửa đã bật, giữa hai người cách nhau một tầng hơi nước, ghé sát vào thì mặt rất nóng.

Bách Trầm Tùng thả lỏng người, tựa vào ghế nhìn anh chằm chằm: “Anh gầy đi chút rồi.”

“Đừng nói nữa, cả tháng nay không ăn uống đàng hoàng.” Lương Phong gắp một miếng thịt bò, ăn vài miếng thì lại dừng đũa nhìn Bách Trầm Tùng.

Bách Trầm Tùng nhướng mày: “Sao thế?”

“Tối nay đến quán không?” Lương Phong nở nụ cười.

Bách Trầm Tùng lắc lắc đầu, cười: “Đổi thời gian khác đi, tối nay có việc rồi.” Dừng một giây, cậu lại nhanh chóng thêm một câu: “Chuyện của Nam Tử.”

Cậu giải thích rất nhanh chóng.

Lương Phong tò mò nhìn cậu hỏi: “Cậu ta sao thế?”

Bách Trầm Tùng buông thõng cánh tay đang chống trên bàn, chỉnh nhỏ lửa, gắp một miếng thịt: “Cậu ta theo đuổi một cô gái, tối nay tỏ tình, thời gian gấp rút quá, tôi nói đến giúp cậu ấy, còn chưa nghĩ kỹ nữa.”

Bỗng nhiên cậu ngước mắt lên nhìn Lương Phong cười: “Anh thấy hoa tươi và bong bóng thì sao, mặc dù hơi lỗi thời.”

“Đặt ở thùng xe đằng sau?” Lương Phong nhướng mày.

“Ừm.” Bách Trầm Tùng miễn cưỡng đáp một tiếng, khóe miệng cong lên rất cao, nhìn chằm chằm vào người đối diện.

Lương Phong gật đầu cười, ghé sát vào một chút: “Hoa để tôi chọn đi, cậu đi kiếm bóng đèn.”

“Vì sao tôi không thể chọn hoa?” Bách Trầm Tùng cười.

Khóe miệng Lương Phong cong lên, anh nhìn cậu không nói lời nào, nhìn như không nhúc nhích nhưng trong mắt đã nói rất nhiều lời.

Bách Trầm Tùng thả lỏng người giống như chịu thua, cậu cúi đầu cười khiến bả vai run run: “Được rồi, được rồi, anh chọn đi.”

Có lẽ là Lương Phong sợ Bách Trầm Tùng sẽ chọn một đống hoa linh tinh mang về, rõ ràng là cậu chẳng có chút tế bào lãng mạn nào cả.

Bách Trầm Tùng nhắn tin cho Kiều Đình, hai người lên kế hoạch một hồi lâu, dùng huýt sáo để làm ám hiệu thế nào, làm sao để bóng bay vừa tung bay vừa đẹp, kích động giống như mình kết hôn vậy.

Lương Phong và Bách Trầm Tùng ăn cơm xong thì chia binh thành hai đường chạy đi lo việc, ngày đầu tiên Lương Phong quay về đã bị người ta túm lấy đi chạy việc, khi chạy đến cửa hàng bán hoa, chọn mười mấy bó hoa baby, còn có một số hoa mà các cô gái thích, tươi tắn mềm mại, đều là những màu nhạt.

Anh đứng ở cửa hàng bán hoa ôm từng bó từng bó đặt vào cốp xe.

Xe lớn, nên sau khi nhét đầy cốp sau thì nhìn giống như biển hoa vậy.

Nhìn rất đẹp.

Bách Trầm Tùng gọi điện thoại tới nói đã mua xong đèn rồi, đang đứng chờ anh ở cửa tiểu khu.

Lương Phong lái xe qua, cốp xe sau được mở ra, Bách Trầm Tùng ngỡ ngàng mất một lúc lâu.

“Được không?” Lương Phong đứng dựa bên cạnh, cười hỏi.

Bách Trầm Tùng cười: “Đương nhiên là được chứ.” Cậu cầm bóng đèn nhỏ, quỳ gối vào phía trong, khom người treo đèn lên: “Tổng giám đốc Lương của chúng ta thật sự rất biết lãng mạn, nhìn thế này ai mà không động lòng cơ chứ.”

“Cậu thích không?” Lương Phong ngồi trên mép thùng xe nghiêng đầu nhìn cậu.

Bách Trầm Tùng quay đầu lại: “Tôi á?” Cậu ngơ ngẩn vài giây rồi nở nụ cười, khom lưng tiếp tục treo đèn: “Thích nhưng không phù hợp.”

“Vậy kiểu nào phù hợp với cậu?” Lương Phong nhìn chằm chằm lưng cậu, Bách Trầm Tùng cúi người lộ ra nửa đoạn eo.

Không biết hai người đang hỏi về hoa hay về chuyện gì khác.

Bách Trầm Tùng lo việc xong thì khom lưng lùi ra khỏi xe, chống tay xuống ngồi bên cạnh Lương Phong, không trả lời: “Khát quá, tôi đi mua ít nước.”

Mất công hỏi rồi.

Lương Phong vẫn dán mắt vào bóng dáng của cậu, anh ngồi phơi nắng trên mép thùng xe, châm điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn thoáng qua phía đằng sau.

Một biển hoa trắng mềm mại, đèn sáng, thật đẹp biết bao.

Bách Trầm Tùng vẫn chưa bằng lòng.

Cả buổi chiều hai người ngồi trên xe chờ trời tối, phải chờ tới lúc chỗ Nam Tử cơm nước xong, gửi tin nhắn thì họ sẽ lái xe đến đó.

Hoa để ở đằng sau sợ bị bí nên vẫn để mở cốp sau.

Bách Trầm Tùng và Lương Phong ngồi ở mép cốp phía sau, hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác, giống như hai người bán hoa vậy.

Buổi chiều có ít nhất mười người đến hỏi bọn họ hoa bao nhiêu tiền.

Bách Trầm Tùng đến quán photo và cửa hàng mua ít giấy cứng và cọ màu rồi nằm nhoài bên xe viết chữ.

… Em có thể làm bạn gái anh không?

Lương Phong ở bên cạnh nhìn cậu viết, nói chữ viết của cậu rất đẹp, cậu ngẩng đầu nhìn anh cười.

Chọc lỗ trên giấy cứng xỏ thành một hàng rồi treo lên, vừa mở cốp xe ra sẽ thấy hàng chữ đó, rất dễ thấy.

Nam Tử gửi tin nhắn cho cậu nói thời gian khoảng chín giờ, có lẽ tên nhóc kia khá hồi hộp, ngay cả gõ chữ cũng sai.

“Đi thôi.” Bách Trầm Tùng ngồi trên ghế phụ lái, vỗ vỗ nhẹ lên vai Lương Phong.

Lương Phong lái xe quay đầu xong thì nghiêng đầu nhìn cậu: “Vui thế cơ à?”

“Vui chứ, dù sao cuối cùng tên nhóc kia cũng thoát ế rồi.” Bách Trầm Tùng cười.

“Cậu thì sao?” Lương Phong hỏi tiếp.

Bách Trầm Tùng nói: “Tôi không vội.”

“Tôi vội mà.” Lương Phong nhìn gương chiếu hậu, bâng quơ thêm một câu.

Bách Trầm Tùng nhìn sườn mặt anh vài giây, hai người không nói tiếp nữa.

Xe dừng ở cửa nhà hàng, ba người trốn đi giống như ăn trộm vậy.

Nam Tử lề mà lề mề, cuối cùng cũng đưa người ra khỏi nhà hàng.

Kiều Đình kích động, đập ‘bốp’ một cái lên Bách Trầm Tùng đang ngủ gà ngủ gật: “Đến rồi!”

Ba người trốn lên xe.

Nam Tử đưa cô gái kia đến phía đằng này, đứng ở chỗ cốp xe đã chuẩn bị, nhìn cô gái nói: “Anh có thứ cho em xem.”

Đám Bách Trầm Tùng ngồi ở trong xe, dùng sức nhìn ngó qua gương chiếu hậu.

Kết quả là đến cái rắm cũng không nhìn thấy.

Ba người mở hé cửa ra, chuẩn bị có thể lao xuống bất cứ lúc nào.

Lương Phong đếm ba, hai, một, từ từ mở cốp xe lên.

Sau khi mở xong, bầu không khí lặng đi một cách rõ ràng trong vài giây, cô gái kia bỗng nhiên ‘A’ lên một tiếng.

Bách Trầm Tùng quay đầu thoáng chạm mắt với Lương Phong, mở cửa xe nhanh chóng lao xuống.

Kết quả cậu thấy cô gái kia đang ôm Nam Tử, đầu Nam Tử bị người ta ôm siết vào vai vuốt v e, giống như con chim nhỏ nép vào người.

Nhìn rất ngược đời.

Trong đêm tối, ánh đèn ấm áp trong xe và hoa tươi trở nên vô cùng ấm cúng, một hàng chữ rõ ràng treo ở phía trên lấp lánh ánh sáng.

Kiều Đình đứng ở bên cạnh huýt sáo một cái thật to.

Nam Tử đỡ mặt cô gái kia cúi đầu hôn xuống.

“Cậu giỏi lắm!” Kiều Đình rống lên rách cả họng.

Vai Bách Trầm Tùng tựa vào trên thân xe, cậu nở một nụ cười, cậu không ầm ĩ giống như Kiều Đình, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn.

Lương Phong cũng đứng bên cạnh cậu, vai hai người dán sát vào nhau thân mật, bỗng nhiên anh đưa tay về phía Bách Trầm Tùng, trong tay anh đang cầm một bông hoa hồng nhỏ.

Một bông hoa rất đẹp, nho nhỏ nhưng tinh xảo.

Bách Trầm Tùng sửng sốt dán mắt vào bông hoa một lúc lâu rồi lại nhìn Lương Phong, cậu từ từ đưa tay ra nhận lấy.

“Tiện tay lấy.” Lương Phong đút tay vào túi nhìn về đằng trước, khóe miệng cong lên nở nụ cười.

Bách Trầm Tùng nhìn dáng vẻ thoải mái của anh, cảm giác bông hoa này giống như lấy được từ trong thùng rác ven đường vậy.

“Thế à.” Bách Trầm Tùng nâng cao giọng, trên mặt nở một nụ cười rất tươi, chăm chú nhìn về quang cảnh ầm ĩ phía trước, cậu nghiêng người qua: “Cảm ơn.”

Cậu nói xong lại nhanh chóng rụt về.

Lương Phong nâng cánh tay, khoác nhẹ lên trên vai cậu, ghé sát bên tai cậu khẽ nói: “Sau này sẽ tặng cậu to hơn.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN