Ai Chạm Vào Sứ Trước - Chương 33: C33: Chương 33
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
22


Ai Chạm Vào Sứ Trước


Chương 33: C33: Chương 33


Mồ hôi trên trán Bách Trầm Tùng rơi xuống cổ làm ướt một phần cổ áo, cậu cười, đáp lại một tiếng: “Hẹn gặp lại ngày mai.”

Nắng chiều rải rác trên cửa sổ sát đất, bao lấy Bách Trầm Tùng, cậu cúi đầu, nghịch ngợm bóp chai nước trong tay.

Ngồi ngót nửa giờ, cậu đứng dậy đi vào phòng tắm tắm.

Bây giờ cậu có cảm giác khó nói với Lương Phong, tiến hai bước lùi một bước, còn thiếu bước chân cuối cùng vào cửa nữa thôi.

Ngược lại cậu cũng không sợ cái gì, không mất gì cả.

Thử thì thử thôi.

Trên đường về nhà, Bách Trầm Tùng lại đi ngang qua một quán hoành thánh bèn vào ăn một chén, hơi nóng bốc lên mặt, Bách Trầm Tùng đang vùi đầu nghĩ ngợi.

Cái con người Lương Phong này thì khuyết điểm rất dễ thấy, bạo lực, mồm bậy, móng vuốt cũng bậy, nhìn còn có vẻ lạnh lùng nhưng lúc động đực thì bất chấp mặt mũi.

Trái lại ưu điểm cũng có, chỉ là thể hiện không rõ ràng ra bên ngoài, ở cùng lâu mới có thể nhận ra.

Bách Trầm Tùng thật sự rất tò mò anh yêu đương sẽ như thế nào, đoán chừng sẽ dính người rất chặt.

Ăn chén hoành thành tới đáy, Bách Trầm Tùng nhìn đường phố náo nhiệt ngoài cửa, lơ đãng một lúc lâu.

Mấy ngày nay thời tiết lạnh, Bách Trầm Tùng đã cất áo ngắn tay, quần đùi, đổi hết thành hoodie và quần dài.

Hơn bảy giờ sáng, Lương Phong nhắn tin báo mình đã ra cửa thì ở bên đây, Bách Trầm Tùng vẫn đang đánh răng.

Cậu đành vội vã lấy chiếc hoodie màu xanh dương đậm và quần túi hộp, đội mũ bóng chày rồi ra ngoài.

Lương Phong đổi chiếc xe việt dã màu đen thuần bóng loáng khiến tất cả mọi người đứng ở cửa đều chú ý đến.

Bách Trầm Tùng mở cửa xe, tự giác ngồi vào trong.

“Sữa đậu nành, nóng đó.” Lương Phong đưa chiếc cốc trong tay mình cho cậu.

Người này đang đeo kính râm, thay chiếc hoodie rộng rãi màu đen, khoác áo khoác, quần túi hộp, rất phù hợp với chiếc xe này.

“Cám ơn anh.” Bách Trầm Tùng nhận lấy, rất ấm nóng.

Xe mở cửa sổ, vừa đi thì gió lập tức lùa vào, sáng vẫn còn chút hơi lạnh.

“Dẫn tôi đi đâu? Thần bí thế.” Bách Trầm Tùng hỏi.

“Đi trước…” Lương Phong chợt dừng lại, quay sang cười: “Phấn chấn lên.”

Bách Trầm Tùng không hỏi tiếp, chỉ tỏ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.

Xe chạy liên tục hơn bốn tiếng, Bách Trầm Tùng chưa từng tới nhưng đã từng nghe nói, là một khu du lịch rất nổi tiếng, gần đó có một đoạn biển, đã có rất nhiều người nổi tiếng đã tới đây check in.

Bách Trầm Tùng nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lương Phong, cảm thấy chắc là anh sẽ không nhàm chán đến mức sáng sớm dẫn cậu đi địa điểm du lịch chụp ảnh check in đó chứ.

Cũng không phải là không có khả năng này…

Cậu vẫn đang lẩm bẩm, xe Lương Phong đã quẹo lên sườn núi, chỉ có thể thấy một vùng mờ mờ.

“Rốt cuộc là đi đâu?” Bách Trầm Tùng hỏi anh.

Lương Phong chỉ xuống tấm biển trước mặt.

Nhảy bungee cực hạn.

“Ông nhà anh, Lương Phong, anh đổi tên Lương Điên* cho xong đi.” Bách Trầm Tùng nhìn độ cao ở bên kia thì da đầu tê rần: “Tôi chọc gì anh mà anh nhất quyết muốn hại chết tôi thế?”

*Ở đây Bách Trầm Tùng chơi chữ, Phong và Điên đều có phiên âm là ‘feng’

“Tôi nào nỡ.” Lương Phong nghiêng đầu cười: “Giúp em phấn chấn tỉnh táo thôi.”

“Đầu óc tôi rất tỉnh táo, mình anh muốn tỉnh táo thì cũng đừng có mà kéo theo tôi có được không?” Bách Trầm Tùng hỏi.

Lương Phong: “Không được.”

Bách Trầm Tùng ngửa đầu dựa vào ghế giả c.hết, không nói chuyện.

Xe chạy thẳng lên núi, trên đường không có người, gió càng lúc càng lớn, Bách Trầm Tùng úp mũ bóng chày lên mặt rồi khoanh tay không nhúc nhích cho đến khi Lương Phong dừng xe, mở cửa xe ở phía bên cậu, ghé vào bên cạnh cậu cọ cậu nhột một lát thì Bách Trầm Tùng mới động đậy.

“Xuống thôi.” Lương Phong chống cánh tay trên cửa xe cười.

Bách Trầm Tùng nhìn anh hỏi: “Có thể không đi không?”

“Không thể, đừng làm nũng.” Lương Phong trả lời.

Bách Trầm Tùng: “… Làm nũng cái rắm ý.” Cậu ném mũ ở chỗ ghế lái rồi bước chân đi ra ngoài.

Gió trên núi thổi tóc rối bời, não Bách Trầm Tùng đều mẹ nó sắp rớt ra.

Bục nhảy Bungee cao không nhìn thấy điểm cuối, ngửa cổ lên mãi mới có thể thấy được chỗ cao nhất.

“Lương Phong.” Bách Trầm Tùng ở bên cạnh vừa đi vừa nói.

Lương Phong nhìn cậu, đẩy kính râm xuống gác trên sống mũi: “Hửm?”

“Đột nhiên muốn xem thử người nổi tiếng check in, hai chúng ta chụp ảnh đi.” Bách Trầm Tùng há miệng là một tràng nói nhảm: “Bây giờ tôi rất muốn chụp ảnh.”

“Được.” Lương Phong cười: “Nhảy xong đã.”

Bách Trầm Tùng lầm bẩm, đổi sắc mặt: “Trước đi, nhảy xong tôi lập tức vào nhà vệ sinh ‘du lịch’ một ngày rồi.”

Lương Phong chỉ ra sức cười.

Hai người mua vé bên dưới bục nhảy Bungee rồi ngồi thang máy kính đi lên.

Lương Phong mua vé rất tích cực, đến lúc anh quay đầu thì thấy Bách Trầm Tùng ngồi xổm dưới đất với vẻ mặt khổ sở, buồn rầu kinh khủng.

“Vé đôi.”

Bách Trầm Tùng nhìn anh: “Tôi tự nhảy.”

“Đã mua xong rồi.” Lương Phong ấn thang máy.

Bách Trầm Tùng đút tay vào túi, nghiêng đầu nhìn bên dưới, không hề lên tiếng.

Cậu không sợ độ cao, cũng không sợ những thứ này, nhưng người nào đó sáng ra đã đi nhảy Bungee rồi, không sợ nhảy tới xuất huyết não ư.

Cái tên ngốc Lương Phong này.

Bách Trầm Tùng nghiêng đầu nhìn tên ngốc không có mắt nhìn này, hai người nhìn nhau, tự dưng Bách Trầm Tùng cười lên, quay đầu nhìn cảnh bên ngoài kính cong môi.

Cậu có thể ra ngoài đi chơi cùng với một tên ngốc, chứng tỏ chính cậu cũng nào có tốt hơn.

Thang máy đi thẳng lên như thể không có điểm cuối, chỉ nhìn từ trên cao xuống một cái đã khiến chân mềm nhũn, cuối cùng thang dừng lại ở điểm cao nhất.

Trên này gió lớn, thổi bên tai vù vù, quần áo Bách Trầm Tùng bị thổi phồng lên như cái bao.

“Hai người cùng nhảy đúng không?” Nhân viên cầm trang bị an toàn.

Bách Trầm Tùng hỏi: “Tôi còn lựa chọn khác không?”

Người đó cười lên: “Không có.”

Đai an toàn bất chợt bị kéo căng, Bách Trầm Tùng bị ép chạy về phía trước một đoạn, nhìn hai người giống như miếng keo gôm mặt đối mặt buộc chung vào nhau, ngực áp vào ngực, không hề để ra chút khe hở nào.

Lương Phong nhanh chóng kề trán lên: “Vui không?”

Bách Trầm Tùng trợn mắt.

Hai người từ từ di chuyển đến bục nhảy.

Nhân viên kiểm tra sợi dây lần nữa: “Hai người ôm chặt vào.”

Lương Phong đưa tay giữ lấy người, bàn tay anh kề sát sau lưng Bách Trầm Tùng rồi dùng lực ép về đằng trước, Bách Trầm Tùng chậm rãi nhấc tay lên.

“Nghiêng đầu qua đây.” Lương Phong cười, ấn đầu Bách Trầm Tùng lên vai mình: “Bám chắc vào.”

Bách Trầm Tùng không nói lại anh.

Gió bên tai cậu điên cuồng như gào thét, thổi tới mức nhịp bước của cậu chênh vênh, không cẩn thận là có thể ngã ngay.

Tim trong lồ ng ngực ra sức đập, thân thể kề nhau, sau lưng là gió lạnh, trước ngực lại nóng đến toát mồ hôi.

“Tự các cậu đếm ba hai một nhé?”

Bách Trầm Tùng: “Được.”

Tay cậu vỗ nhẹ trên lưng Lương Phong.

Lương Phong: “Ba, hai…”

“Đệch!”

Lời này là Lương Phong kêu.

Anh còn chưa hô tiếng “một” từ miệng ra, Bách Trầm Tùng đã trực tiếp ôm anh nghiêng người nhảy xuống rồi.

Thằng nhóc này đúng điên rồ.

Cậu cực kỳ thù dai, bị cắn một cái là kiểu gì cũng phải trả lại.

Cảm giác mất trọng lượng tấn công đại não mãnh liệt, gió giống như muốn xé nát người vậy, rơi xuống cùng tận, tựa như một cái động không đáy.

Bách Trầm Tùng gào lên, thiếu chút nữa khiến màng nhĩ của Lương Phong nổ tung.

Hai tay của hai người bám chặt vào lưng nhau, cằm Bách Trầm Tùng chống trên bả vai của Lương Phong đau nhức, thoáng chốc lại bị sợi dây chợt nảy lên thu hút sự chú ý.

Sau khi sợi dây bật lại có sức lực to lớn, người thoắt cái được kéo mạnh lên, lần nữa bị ném lên trời cao, rồi rơi xuống, liên tục tuần hoàn, tuần hoàn tới mức eo Bách Trầm Tùng sắp gãy rồi mới chậm lại.

Hai người treo ngược trên không trung từ từ hạ xuống.

“Không phải anh không sợ sao? Lưng tôi đã trầy vài vết rồi.” Khi nói chuyện, giọng Bách Trầm Tùng khàn khàn, đầu căng ra, chóng mặt phát nhức.

“Em nhìn thử vai tôi.” Giọng Lương Phong nói chuyện khá bình thường: “Giống như đã làm gì.”

Sợi dây chậm rãi đáp xuống mặt hồ, nhân viên đỡ người xuống chầm chậm.

Lúc Bách Trầm Tùng chạm đất thì choáng váng, ngồi trên thuyền bình tĩnh lại thở hổn hển một lúc lâu.

Lương Phong cười ngồi bên cạnh: “Vui không?”

“Cũng được.” Bách Trầm Tùng cười.

Lương Phong hỏi: “Vẫn chụp ảnh sao?”

“Giỡn anh mà anh còn coi là thật.” Bách Trầm Tùng trả lời, thuyền dừng ở lối ra, cậu đứng dậy đi xuống, đưa tay muốn kéo Lương Phong.

Anh nắm tay cậu, đi lên.

“Tôi đã đặt khách sạn xong rồi, để hành lý xuống rồi đi ăn cơm.” Lương Phong cúi đầu nhìn cánh tay đã bị dây siết cho trầy da, Bách Trầm Tùng cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Bách Trầm Tùng đáp được, vừa lên xe thì trực tiếp dựa vào ghế nhắm mắt ngủ.

Xe đi bao lâu, cậu cũng không biết, cửa xe bên cạnh đột nhiên mở ra, một luồng ánh sáng chiếu tới, cậu mới khẽ cau mày nhẹ nhàng dịch người, mở mắt ra thấy là Lương Phong: “Mấy giờ rồi?”

“Hơn hai giờ.” Lương Phong trả lời.

Bách Trầm Tùng xuống xe ngáp một cái, một buổi sáng thật là giày vò.

Lương Phong đã lo xong thẻ phòng nên hai người trực tiếp mang hành lý vào trong thang máy.

Đến tầng thứ hai mươi mốt, thang máy mở ra, hai người đi dọc theo hành lang vào bên trong.

Bách Trầm Tùng càng đi càng cảm thấy không đúng, nhìn trang trí ở nơi này cứ cảm thấy có chỗ nào đó khác thường, khắp trên tường nơi nơi đều là trái tim màu đỏ.

“Anh đặt phòng đôi à?” Bách Trầm Tùng hỏi.

Lương Phong không lên tiếng.

“Ngài Lương à, đang hỏi anh đó.” Bách Trầm Tùng cười.

Lương Phong đột nhiên dừng bước lại trước cửa một căn phòng, cà thẻ mở cửa phòng vang lên tiếng ‘lách tách’.

Bách Trầm Tùng đẩy cửa đi vào thì lập tức sửng sốt.

Giữa phòng là chiếc giường lớn, trên tường có treo trái tim rất lớn, tủ đầu giường cắm đầy hoa.

“Anh muốn cầu hôn với tôi hay là vào động phòng?” Bách Trầm Tùng bất đắc dĩ ngồi ở mép giường, nhìn xung quanh một vòng.

Lương Phong nhìn cậu cười: “Tùy em.”

Bách Trầm Tùng đứng dậy đi vào phòng tắm xem thử, đúng như cậu dự đoán, trong bồn nước có thả một vòng tròn hoa hồng, đèn cũng là loại có màu sắc rực rỡ.

Cậu không có hứng thú với những thứ này, cần giường có thể ngủ được là được.

Bách Trầm Tùng ngả lưng về phía giường, trực tiếp nằm ngửa, mũ áo hoodie che nửa giương mặt.

Phần thắt lưng bị người ta nhéo nhẹ, cậu run lẩy bẩy, vén mũ trên mặt ra, nhìn chằm chằm Lương Phong ngồi ở bên cạnh.

Lương Phong nói: “Vùng gần đây có nước.”

Bách Trầm Tùng trở mình ngồi dậy, nửa nằm: “Trời lạnh thế này.”

“Tôi thấy em thật sự kháng cự mùa đông đó.” Lương Phong cười.

Bách Trầm Tùng chống giường ngồi dậy, đột nhiên cười lên, cậu để ngón tay trên không trung, làm động tác hạ xuống: “Nhảy nước đi.”

Lương Phong gật đầu cười: “Được.”

Ý của Bách Trầm Tùng là đứng ở vách đá ngoài cửa nhảy xuống nước.

Hai người đều không dám ăn quá nhiều cơm trưa, sợ không nhảy nước nổi.

Đúng là ở gần núi có chỗ có thể nhảy nước thật, không quá cao, mùa hè đông người, bây giờ trời lạnh không có ai cả.

Hai người cứ thế leo thẳng lên đến đổ mồ hôi khắp người.

Vách đá không có vật gì che chắn, ít đi rất nhiều cỏ dại, chỉ có một khối nham thạch rất bằng phẳng.

Bách Trầm Tùng nhìn thử xuống dưới, một vùng hồ to lớn.

“Tôi trước nhé?” Lương Phong quay đầu cười.

Anh nói rồi giơ tay c ởi quần áo trên người đến trần trùng trục, quần sịp cũng không giữ lại, tay ôm quần áo.

Mồ hôi sau lưng lóe lên ánh nước dưới ánh sáng, cơ thể đẹp đẽ, đường cong cơ bắp biến đổi theo động tác.

Anh làm vài động tác nóng người, rồi quay đầu nhìn Bách Trầm Tùng đã c ởi quần áo được một nửa, xoay người nhảy xuống.

Nước hồ vang lên ‘ùm’ một tiếng, bốn năm giây sau, Lương Phong chợt chui ra khỏi mặt nước, ngửa đầu lau nước trên mặt.

Bách Trầm Tùng ở bên trên nhìn anh cười, cũng không trì hoãn, chưa tới ba giây sau, cậu cũng nhảy xuống.

Hơi lạnh đánh vào cơ thể bị cảm giác mất trọng lượng thay thế, cắm đầu vào nước lạnh cùng với sóng lớn đánh vào, khiến da bị táp vào có hơi đau nhức.

Cậu chui ra khỏi mặt nước, bị lạnh tới run cầm cập.

T hở dốc phì phò, cậu gọi một câu: “Lương Phong!”

Bốn năm giây sau, không ai trả lời.

“Lương Phong?” Bách Trầm Tùng đảo mắt nhìn trên mặt nước, nhìn vòng xung quanh tròn hai vòng.

Không thấy bóng người.

Trên bờ cũng không có.

“Lương Phong!” Bách Trầm Tùng gào lên, cậu sốt ruột.

Ban nãy người này còn ở trong nước, đột nhiên lại không thấy bóng người, trên núi ngoại ô lại không có người nào khác.

Lòng Bách Trầm Tùng bị nước hồ làm cho lạnh, tim cũng rung theo dữ dội.

Cậu gào thét, gọi tên Lương Phong ở trên mặt hồ.

Bơi một vòng trên mặt hồ, nước hồ quá lạnh, cái lạnh táp vào da giống như bị kim châm vậy, đau phát nhói lên.

“Lương Phong!!”

Chim sẻ trên bụi cây đằng xa tản ra, kêu vài tiếng ‘chiêm chiếp’.

Lúc Bách Trầm Tùng đã chuẩn bị chạy lên bờ lấy điện thoại báo cảnh sát thì nhìn thấy một góc gần nham thạch có gì đó.

Cậu xông tới như điên vậy, thấy được Lương Phong ở đó, anh đang dựa vào nham thạch không có phản ứng gì.

Bách Trầm Tùng bị dọa sợ, cũng chưa nghĩ tới ngọn nguồn chuyện gì xảy ra, có gì khác thường hay không, phản ứng đầu tiên theo bản năng chính là bị thương c.hết đuối rồi.

Cậu kéo người lên bờ, cả người nhỏ nước, da thịt lạnh như băng tiếp xúc với nhau, dính nhớp nhưng lại không có độ ấm.

Giọng Bách Trầm Tùng nói chuyện run rẩy, đôi tay lạnh như băng đặt trên bả vai Lương Phong lay lay.

Hai tay cậu đặt lên lồ ng ngực anh rồi ấn, cấp cứu, cúi người xuống làm hô hấp nhân tạo.

Hơi thở của cậu không ổn định, từng hơi từng hơi đều đang run rẩy, nước hồ lẫn với vị mặn từ khóe mắt.

Ngẩng đầu, cúi người, vận chuyển từng ngụm từng ngụm dưỡng khí. Thật ra môi Lương Phong có độ ấm nhưng vì Bách Trầm Tùng lạnh quá, môi lạnh như đóng băng, đầu óc cũng rối loạn, khi đi lên, ngoại trừ nước ẩm ướt, bên ngoài lạnh như băng thì không nghĩ đến gì khác.

Khí lạnh xung quanh đan xen với hơi thở ấm ám trong miệng.

Đan xen lẫn nhau, hòa hợp.

Cậu thật sự rất sợ.

Lương Phong đột ngột trở mình tựa như xác chết vùng dậy, giơ tay phủ lên lưng Bách Trầm Tùng, nghiêng đầu ho khan vài tiếng.

“Anh không sao chứ?” Bách Trầm Tùng dùng hai tay nâng mặt anh lên, giọng nói giống như bị cọ giấy nhám một đêm, thiếu chút nữa không nói ra được.

Lương Phong thoảng sửng sốt, khóe mắt Bách Trầm Tùng hơi đỏ, người thở gấp với tần số lớn, lần đầu tiên anh thấy cậu hoang mang luống cuống như vậy.

“Tôi không sao.” Lương Phong nhìn cậu, không khí rất lạnh nhưng anh vẫn đưa tay túm đại, trùm quần áo ướt đẫm lên.

Anh vốn không có chuyện gì, ban nãy bắp chân cọ vào nham thạch, cọ chảy máu, lại vừa khéo ở góc nên anh muốn chọc chơi Bách Trầm Tùng một chút, không ngờ lại khiến cậu sợ như vậy.

“Không sao thật à?” Bách Trầm Tùng thấy chân anh, bị rách một đường không sâu.

“Rất xin lỗi.” Cậu đột nhiên cúi người ôm vai Lương Phong, mặt chôn lên đó, liên tục nói rất xin lỗi.

Da thịt lạnh buốt cọ xát với quần áo ướt nhẹp, chậm rãi lấy lại độ ấm.

Lương Phong luôn muốn ôm như vậy, nhưng anh lại không ngờ là dưới tình huống như thế này.

Tim anh như mềm nhũn, không dám nói dối nữa, tay đỡ lấy đầu cậu: “Ban nãy tôi chọc chơi em đó, không có sặc nước, tôi thật sự không sao cả.”

Sắc mặt Bách Trầm Tùng thay đổi thế nào, Lương Phong không nhìn thấy, nhưng giây kế tiếp, anh bị cậu đẩy ra với lực cực mạnh, đẩy khiến anh thiếu chút nữa đập đầu vào đá rồi.

Bách Trầm Tùng xụ mặt, đứng dậy sang bên cạnh, vẻ mặt cậu đáng sợ, giọng lạnh lùng: “Chơi vui lắm sao?”

Lần này Lương Phong sửng sốt thật.

Mà Bách Trầm Tùng cũng tức giận thật.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN