Ra khỏi công viên hải dương đã là xế chiều, ban nãy cả người Bách Trầm Tùng ướt đẫm vì lúc xem trình diễn bị phun nước cả người, Lương Phong nói cậu là đứa con được ông trời chọn, bảo cậu đi mua vé số. Đi ra cửa vài bước thì quần áo đã khô rồi, chỉ là gió thổi vẫn cảm thấy hơi lạnh.
Lương Phong kéo cậu lên xe, bật điều hòa, hơi nóng thổi chầm chậm, nếu đứng bên ngoài thì chắc tám mươi phần trăm là bị cảm rồi.
“Hai người bọn họ đi đâu rồi?” Bách Trầm Tùng ngồi ghế phụ lái giũ cổ áo, phe phẩy nhẹ nhàng.
Lương Phong ngồi lên chà hai tay cho cậu: “Ở cửa hàng đồ lưu niệm, đang mua búp bê.” Anh giơ tay lên sờ cổ Bách Trầm Tùng: “Lạnh không?”
Bách Trầm Tùng cười: “Không lạnh, em sắp bị nướng chín rồi, tay anh thì lại như nước đá.”
“Vừa dùng nước đá rửa tay xong.” Lương Phong cởi áo khoác, sau đó vài giây thì bắt đầu thấy nóng.
Bách Trầm Tùng vẫn đang nghiêng đầu phe phẩy cổ áo, trong xe cực kỳ yên lặng, Lương Phong đang trả lời tin nhắn.
Đã hai ba ngày anh không họp rồi, cả ngày trả lời mấy trăm tin nhắn, nhắn lại tới đau cả ngón tay.
Điều hòa thổi vù vù.
Ục…
Bụng Bách Trầm Tùng réo lên một cách bất ngờ, chính cậu cũng không kịp phản ứng.
Cậu chậm chạp cứng người quay đầu, cảm thấy lúng túng định lén liếc xem Lương Phong phản ứng thế nào.
Kết quả cậu vừa đưa mắt tới thì Lương Phong đã cười nhìn cậu chằm chằm.
“Đói à?” Lương Phong cười.
“Ừ.” Bách Trầm Tùng nghiêng đầu dựa vào cửa sổ: “Người lớn mà.”
“Còn lớn cơ á?” Lương Phong bật cười: “Đã lớn hơn chỗ nào rồi?”
Bách Trầm Tùng nghiêng đầu nhướng mày: “Cho anh sờ thử chút.”
Bệnh bỉ ổi sẽ lây.
Thế mà Lương Phong còn gật đầu: “Buổi tối sẽ sờ.”
“Năm, bốn, ba…” Bách Trầm Tùng dựa vào ghế, miễn cưỡng kéo dài giọng, đột nhiên bắt đầu đếm ngược.
“Đệch.” Lương Phong chửi bậy, lập tức xoay người nhào qua, trong lúc vội vàng quỳ đầu gối xuống sàn xe thì bị cấn, người anh to cao như vậy thành ra đỉnh đầu đụng vào trần xe.
Bách Trầm Tùng bị anh chọc cười, người này giống như sói ác đói mấy năm vậy.
Lương Phong chống cánh tay lên ghế ấn người: “Anh kiểm tra thử xem.” Tay anh khẽ bóp ngang hông cậu một cái, vừa chỉ một cái, lúc đang định chuẩn bị bóp cái thứ hai thì ầm…
Cửa xe mở ra.
“Mẹ nó, tại sao hai người lại đánh nhau thế?” Miệng Nam Tử đang nhai kẹo dẻo, kéo dài giọng.
Tiểu Lê ở bên cạnh cũng thoáng sửng sốt, tay đang cầm kẹo Marshmallow và gấu bông cá heo.
Trong bầu không khí ngột ngạt đó, chân Bách Trầm Tùng đập xuống sàn đến choáng váng.
Lương Phong cũng không ổn lắm, mặt sầm lại, đầu đập vào trần xe, nhìn rất bực bội, chỗ muốn bóp lại không bóp được, còn bị người ta bắt gặp khi đang làm chuyện xấu.
Bách Trầm Tùng nhìn anh ở đó ngẩn người thì khẽ dùng đầu gối chọc anh, “khụ” một tiếng, nhỏ giọng: “Về thôi.”
Lương Phong từ từ ngồi về chỗ, cổ áo lệch hẳn đi.
“Hai người hay thật đấy, đi ra ngoài mà còn đánh nhau được. Bách Trầm Tùng, có phải cậu lại trêu chọc ông chủ Lương rồi hay không?” Nam Tử vẫn đang tự lẩm bẩm: “Cậu chẳng rút ra bài học gì cả, đánh nhiều lần đều không được, thế mà còn trêu chọc người ta.”
“Tớ sai rồi.” Bách Trầm Tùng cười: “Sau này tớ không trêu chọc anh ấy nữa, anh ấy giống như sói vậy, muốn đè cũng không đè nổi.”
Lương Phong nghiêng đầu liếc cậu, chỉ cười không lên tiếng.
“Hôm qua em có tra được gần đây có quán thịt nướng cũng được.” Tiểu Lê cầm điện thoại: “Đi không?”
Mấy người gật đầu nói được, mở bản đồ chỉ đường ra, đi chỉ mất mười mất phút.
Mặt trời sắp xuống núi, ông chủ mới bày băng ghế dài ra, nhưng cũng không bày nhiều, dẫu sao ngoài trời gió lớn.
“Ông chủ, bên trong có chỗ ngồi không?” Nam Tử hỏi.
“Có, vừa mở cửa, khách khứa còn chưa tới, các cậu là bàn đầu tiên.” Ông chú cười rồi dẫn bọn họ đi vào trong.
Bọn họ tìm một bàn sát bên trong ngồi, Nam Tử vừa nhấc mông lên, Bách Trầm Tùng đã biết cậu ta định làm gì.
“Tớ không uống rượu đâu, hôm qua uống nhiều rồi, hôm nay thôi đi.” Bách Trầm Tùng nói phủ đầu một câu.
Nam Tử dừng bước lại: “Thế… thế Lương…”
Lương Phong phất tay, cười: “Tôi cũng thôi.”
“Vậy tôi…” Nam Tử luống cuống đứng đó.
“Thôi anh ngồi xuống, đừng lấy rượu nữa!” Tiểu Lê lại khẽ đẩy cậu ta: “Đi lấy mấy chai nước cam đi.”
Nam Tử thở dài: “…Được” rồi ngoan ngoãn lấy vài chai nước cam về.
Bọn họ ngồi chưa đến mười phút, bên ngoài đã có chừng ba bốn bàn, gần như sắp ngồi kín chỗ rồi.
Lần này Tiểu Lê ra ngoài phải chịu khổ thật, mấy người đàn ông không uống rượu thì hút thuốc, thể nào cũng có một cái tật xấu.
Cả căn phòng khói mù lượn lờ, khói và thịt nướng cùng phả ra hơi nóng.
Thuốc lá trong tay Nam Tử cứ phả về phía Tiểu Lê khiến cô nàng tức giận, liên tục tránh đi.
“Em như Thất tiên nữ vậy, người người ta thì tỏa hương thơm ngát, còn em thì tỏa hương thuốc lá.” Tiểu Lê đẩy cậu ta: “Anh đi ra, không ngồi chung với anh nữa, em ngồi với anh Trầm Tùng.”
Nam Tử cuống, chỉ tay: “Không được, cậu ấy cũng… ”
“Tớ làm gì?” Bách Trầm Tùng cười, tay đang cầm xâu thịt nhai.
Cậu đói quá, không rảnh thong dong hút thuốc, chỉ cắm đầu ăn, trước mặt có một chồng xiên que.
“Được được được, tớ không hút nữa là được rồi.” Nam Tử lại kéo người về, há miệng ăn một xâu ớt xanh nướng, cay đến mức miệng hít hà.
Bách Trầm Tùng không biết đã ăn bao nhiêu, ăn đến lúc sau bất chợt lại no, rất bất chợt, cậu cắn một miếng nấm trong tay sau đó chuyển tay đút vào miệng Lương Phong.
“Thảo nào người ta muốn đánh cậu.” Nam Tử nhìn cậu, nói.
Bách Trầm Tùng đáp lại: “Tớ no rồi.”
“Vận động cái cho tiêu cơm chút đi.” Nam Tử theo đà trả lời.
Không biết Lương Phong bị rút mất sợi gân nào, chợt nghiêng đầu liếc Bách Trầm Tùng thè lưỡi, chọc đầu gối vào người cậu cười nói: “Buổi tối vận động một lát.”
Bách Trầm Tùng sững ra vài giây, giơ tay lấy chiếc màn thầu nhỏ chặn miệng anh lại.
Cái anh già lưu manh này đúng là đi đâu cũng trêu chọc người ta được.
Bọn họ cơm nước xong xuôi thì lái xe về khách sạn ngủ, rút đi một đêm ở nông trại nghỉ dưỡng.
Trên đường về, Tiểu Lê ngủ, bả vai Nam Tử bị người ta gối lên, cậu ta cũng buồn ngủ, dựa đầu vào rồi cũng thiếp đi.
Hai người đằng trước thì vẫn tỉnh táo.
Nhìn Lương Phong như không có hành động gì nhưng tay phải đã duỗi sang bên cạnh, túm lấy bàn tay phủ trên đùi của Bách Trầm Tùng, x0a nắn vài cái.
Khoảng thời gian này, Bách Trầm Tùng rất ngoan ngoãn, ôm hôn cậu đều không phản đối, ngoan quá.
Biểu hiện không thật này khiến Lương Phong nhất thời xúc động, muốn làm vài chuyện quá đáng.
Anh nghiêng đầu liếc Bách Trầm Tùng đang bình tĩnh nhìn bên ngoài cửa sổ, lập tức dịch tay về phía bắp đùi chợt túm lấy chỗ nào đó không thể nói.
Bách Trầm Tùng y chang cá vừa ra khỏi nước, giãy nảy lên.
Cậu đập lên cánh tay Lương Phong một cái, mà đã đập đỏ cả lên.
Bách Trầm Tùng thoảng sửng sốt, làm bộ chút: “Không sao chứ.”
“Gãy rồi.” Lương Phong trả lời.
“Nhớ kỹ chút.” Bách Trầm Tùng cười: “Anh có thể nhắc trước chút hay không, làm em giật cả mình, túm em hỏng cả rồi.”
“Được.” Lương Phong cười nhìn cậu.
Đến khách sạn, mấy người họ tản ra, Bách Trầm Tùng cùng Lương Phong trở về căn phòng có chủ đề cực kỳ khoa trương được hoa tươi vây quanh kia.
Vừa đẩy cửa một cái, hương hoa hồng xen lẫn hương nước xịt phòng phả tới.
Phòng đã được quét dọn qua, hoa tươi đã được thay mới một loạt.
Bách Trầm Tùng xoay người đút thẻ cửa, “cạch” một tiếng, đèn ở trên sáng lên.
Cậu vừa quay người lại, eo đột nhiên bị một đôi tay nắm lấy, Lương Phong đè cậu lên tường, bàn tay không ngừng di chuyển men theo hai bên vạt áo đi lên làm lộ ra vòng eo rắn chắc, áo đã trượt xuống nhưng tay Lương Phong vẫn đang ở bên trong chưa ra.
Anh cúi đầu cạ lên cổ Bách Trầm Tùng, hơi thở dồn dập nóng bỏng phả vào da cậu, người Bách Trầm Tùng khô nóng đến luống cuống, vừa định đẩy người ra một chút thì Lương Phong đột nhiên há miệng ngậm lấy yết cầu cậu.
Bách Trầm Tùng ra sức dựa người về sau, miệng không nhịn được rên khẽ.
“Thích không?” Lương Phong cười xấu xa khẽ ngẩng đầu nhìn cậu.
Bách Trầm Tùng hoàn hồn, vùng vằng đẩy ra, bước nhanh thoát ra: “Em đi tắm.”
Cửa phòng tắm vừa đóng lại, Lương Phong ở bên ngoài cười mãi, lấy máy tính ra dựa vào đầu giường làm việc.
Ở bên kia, Bách Trầm Tùng tắm xong, vừa mặc xong qu@n lót thì khóa cửa kêu “lách cách”.
“Đệch, mẹ nó anh từ từ.” Bách Trầm Tùng muốn túm cái quần theo bản năng, đến khi túm được lại sững ra vài giây.
Cậu đâu có tr@n truồng, luống cuống gì chứ.
Khóa cửa chợt dừng lại, “lách cách” mở ra.
Bách Trầm Tùng đứng trước gương, vòng tay được tặng sinh nhật được để ở bên cạnh, cậu cầm lên định đeo vào cổ tay thì Lương Phong đứng ở đằng sau vòng tay ôm lấy cậu giống như chú chó lớn vậy, chóp mũi ra sức cọ bên tai cậu.
“Em thơm quá.”
“Nếu em tắm xong không thơm thì còn nói được vậy à.” Bách Trầm Tùng giơ tay với khăn, tay vừa giơ lên lại bị người ta ấn xuống.
Cậu bị người ta túm lấy xoay một vòng, lưng dựa vào bồn tắm.
Lúc này Lương Phong hôn nhẹ nhàng hơn nhiều, cánh tay chống hai bên thành bồn, nhẹ nhàng dịu dàng hôn lên môi Bách Trầm Tùng, chạm vào rồi khẽ dịch ra, rồi ngậm lấy, cắn lấy, ma sát rồi m út mát.
Đến bây giờ Bách Trầm Tùng mới phát hiện ra mình không chịu nổi sự dịu dàng thế này.
Tay trượt đi cọ vào thành bồn tắm phát ra tiếng.
Bên hông bị người ta x0a nắn cẩu thả, xoa rồi lại nắn, tiết tấu giống y chang khi hôn môi.
Thoáng cái chợt tách ra, đầu Bách Trầm Tùng nóng lên, đầu lại còn tự giác nghiêng về đằng trước đuổi theo khiến Lương Phong đứng đó bị chọc cười.
Hơi nước trong phòng tắm còn chưa tan hết, hơi ẩm chưa bay đi.
Bách Trầm Tùng đưa tay cọ lên da Lương Phong, vừa cúi đầu đã phát hiện người này đã c ởi quần áo từ sớm.
“Anh làm gì đó?” Bách Trầm Tùng vô thức hỏi.
“Tắm.” Lương Phong trả lời: “Hay là em tắm lần nữa nhé?”
“Thôi.” Bách Trầm Tùng nghiêng người muốn ra ngoài, ra đến cửa lại bị người đằng sau đuổi theo ra.
Bàn tay anh phủ lên gò má cậu, hơi dùng sức đẩy bên mặt làm đầu cậu nghiêng đi.
Lại là nụ hôn dồn dập kéo đến.
“Em tin rồi.” Ngực Bách Trầm Tùng phập phồng thở hổn hển nói.
Lương Phong nói: “Tin cái gì?”
“Anh thế này đúng là đã nhịn mấy năm, hai hôm nay giống như trúng thuốc vậy, như sói đói nhìn thấy thịt, vồ lấy cái người tiêu tiền như rác em đây là nhiệt tình dùng sức.”
Lương Phong trả lời: “Anh đã làm gì đâu.”
“Ồ.” Bách Trầm Tùng nhìn ành: “Vậy anh thu cái tay trên mông lại cho em đi.”
Lương Phong cười thả lỏng tay, ngoan ngoãn đóng cửa đi vào tắm.
Bách Trầm Tùng thay chiếc quần thể thao màu xám tro, mấy ngày này, cậu vẫn luôn mặc đồ của Lương Phong, vừa khéo anh đang để trên ghế một chiếc áo phông, Bách Trầm Tùng cầm lấy trực tiếp mặc lên.
Nhoài người lên giường xem tiktok trong điện thoại, hai con mèo đứng đánh nhau, vô cùng ngốc nghếch, Bách Trầm Tùng cười, giây tiếp theo điện thoại đột nhiên rung lên hiển thị một cuộc điện thoại đến.
Là giảng viên gọi.
Giảng viên hỏi cậu đã nghĩ kỹ chưa, mấy ngày nay thầy đã bắt đầu chuẩn bị tài liệu đăng ký rồi.
Mà mấy ngày nay, Bách Trầm Tùng rõ là chơi bất chấp, vẫn luôn trốn tránh chuyện này, giờ nghĩ lại, đầu như muốn nứt ra.
“Thầy à, em nghĩ xong sẽ cho thầy câu trả lời vào sáng mai.” Bách Trầm Tùng lại trì hoãn thêm.
Lương Phong vừa tắm xong ra tới thì thấy Bách Trầm Tùng đang nằm bò trên giường, người vùi vào gối không động đậy.
Anh lấy quần áo trong vali, giơ tay mặc lên, khẽ gọi: “Ngủ rồi à?”
“Hả?” Bách Trầm Tùng dịch người: “Vẫn chưa.”
Lương Phong cầm máy tính ngồi bên cạnh cậu, dựa vào đầu giường: “Nghĩ gì thế?”
Anh cứ thế một tay gõ bàn phím, một tay vuốt lưng Bách Trầm Tùng giống như vuốt mèo vậy, chầm chậm xoa vài cái, nóng hầm hập.
Bách Trầm Tùng đột nhiên dịch người, víu đùi Lương Phong nghiêng qua, áp nửa người lên bụng Lương Phong, nghiêng đầu nhắm mắt lại, tìm một tư thế thoải mái.
Lương Phong thoáng kinh ngạc, dời mắt khỏi máy tính, cúi đầu nhìn chằm chằm Bách Trầm Tùng, đây vẫn là lần đầu tiên người này chủ động trong mấy ngày nay.
Lúc Bách Trầm Tùng không nói chuyện, thật ra nhìn gò má trông rất ngoan, không có sự lạnh nhạt xa cách trước kia.
Ngón tay Lương Phong len lỏi vào tóc cậu xoa xoa, trong vẫn còn hơi ẩm.
“Chuyện học thạc sĩ lần trước, anh nói xem em có nên đi hay không?” Bách Trầm Tùng nhỏ giọng, giống như độc thoại vậy.
“Em muốn đi không?” Lương Phong hỏi.
“Muốn đi.” Bách Trầm Tùng quay đầu lại, úp đầu nằm dí trên bụng Lương Phong.
Hít thở một cái, nơi đó vừa nóng vừa phỏng.
Lương Phong im lặng hít vào kìm nén, Bách Trầm Tùng người ta đang hỏi chuyện nghiêm túc, nhìn rất rối rắm, kết quả trong đầu anh lại toàn là mình đã cứng rồi, nói ra chuyện này rõ là không có nhân tính.
“Vậy thì đi thôi.” Giọng nói của Lương Phong lại nhỏ đi chút, vừa kìm nén vừa nói.
Bách Trầm Tùng đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh cười: “Vậy chẳng phải là em lại làm sinh viên mấy năm nữa sao?”
“Sau này em muốn làm cũng không làm nổi nữa rồi.” Lương Phong cười.
Bách Trầm Tùng lại vùi đầu xuống, không lên tiếng. Thật ra Lương Phong cũng đoán được đại khái, cười nói: “Cũng không khác gì, sau này anh nuôi em, anh em nhiều tiền.”
Bách Trầm Tùng bị chọc cười, vùi đầu mà bả vai vẫn rung rung, thở dài: “Thế thì lại không cần, anh mời em thêm vài bữa cơm, uống vài bữa rượu là được.”
“Em đúng là không hề có lòng tham gì cả.” Lương Phong gập máy tính để sang bên cạnh.
Ngón tay anh vén vạt áo Bách Trầm Tùng lộ ra tấm lưng.
“Sao thế?” Lưng Bách Trầm Tùng lành lạnh.
“Vết lần trước mất rồi.” Lương Phong nhìn lưng cậu.
Bách Trầm Tùng vỗ đùi anh: “Anh còn không biết xấu hổ mà nói.”
Lương Phong cười một lúc lâu: “Cho em một vết nữa.”
“Cảm ơn ý tốt của anh, không cần.” Bách Trầm Tùng trả lời.
“Lật người lại.” Lương Phông nói.
Anh nói xong mà Bách Trầm Tùng vẫn không động đậy, Lương Phong lại chọc eo cậu: “Lật lại.”
“Lật lật lật, anh lật bánh rán à.” Bách Trầm Tùng đành chịu trở mình, nằm ngửa trong tay Lương Phong.
Người ta vén vạt áo cậu lên, đầu chôn vào trong ngực cậu, cúi đầu hít một hơi.
Đau quá, Bách Trầm Tùng túm tóc anh, rõ rành người này cố tình để lại dấu vết cho người ta.
“Lần sau đổi chỗ.” Lương Phong nghiêng người cười.
“Vẫn chưa đã ghiền à.” Bách Trầm Tùng cười.
Lương Phong còn “ừ”, cười rồi lại dựa vào đầu giường, đưa tay lấy lại máy tính tới, còn chưa mở ra thì Bách Trầm Tùng đột nhiên đè tay anh lại, lấy máy tính để sang bên cạnh.
Đầu Lương Phong toàn dấu hỏi, không biết cậu muốn làm gì.
Bách Trầm Tùng nhìn cậu, nhổm dậy dùng sức nhoài lên người anh, ôm lấy mặt Lương Phong, vùi vào cổ anh, môi chạm vào trên đó.
Nói thật lúc này Lương Phong hơi không chịu nổi, Bách Trầm Tùng chủ động hơi dọa người, lần trước khiến anh nổi da gà là khi còn trong sân của nông trại nghỉ dưỡng, lúc này lại khiến cho anh kích động đến xương cốt tê dại.
“Đổi chỗ đi, em làm thế là ngày mai anh không mặc áo được.” Lương Phong cười.
Bách Trầm Tùng đáp lại: “Không được” khiến Lương Phong lập tức ngơ ngác, sững ra đó không động đậy, tay vịn ngang hông cậu cũng không dịch chuyển nữa.
Lần đầu tiên Bách Trầm Tùng làm chuyện này lúc tỉnh táo, chính cậu cũng rất kinh ngạc, nhưng cảm xúc và miệng không nhịn được đã nói ra vậy rồi.
Môi cậu áp lên da cổ mỏng manh, cảm nhận được nhịp đập mãnh liệt, cậu dùng sức hít một cái, gọi một tiếng không rõ: “Anh.”
Đầu Lương Phong tê dại, không động đậy.
Bách Trầm Tùng lại dùng sức hít lần nữa, hít đến nỗi phần da nơi đó đã ứ máu, miệng nói rõ ràng: “Sau này anh Phong là của em, của một mình em.”