Đầu Lương Phong kêu ong ong mấy chục giây, đợi đến khi Bách Trầm Tùng ngẩng đầu, sợi tóc cọ vào mặt anh thì anh mới phản ứng lại được.
Anh đặt tay lên lưng Bách Trầm Tùng dùng sức ấn xuống, ôm người vào: “Một mình em, sau này đều là của em hết.”
Bách Trầm Tùng cười mãi, kề bên tai anh trầm giọng trả lời: “Được.”
Lương Phong dịch tay xuống viền quần cậu, chuẩn bị xuống thắt lưng, Bách Trầm Tùng lại túm lấy ngón tay anh.
“Anh vẫn phải làm mà.” Bách Trầm Tùng nhoài trên vai anh nói.
Lương Phong trả lời: “Không làm nữa.”
“Em vừa thấy Wechat của anh có một trăm tin nhắn mới.” Bách Trầm Tùng nâng đầu lên, đẩy anh ra, dịch sang bên cạnh nằm xuống: “Ông chủ Lương, mau tăng ca đi.”
Lương Phong thật sự cạn lời, nhưng trên mặt lại nở nụ cười.
Cũng may cậu nằm bên tay anh, nghiêng đầu liếc mắt cũng rất thỏa mãn.
Một lát sau, Bách Trầm Tùng nhắm hai mắt hơi mê man đi, rất buồn ngủ, tay anh dịch sang bên cạnh thăm dò, chạm mà thấy nóng hổi, Lương Phong buông tay dịch lên mò tay cậu rồi nắm lấy, cứ nắm như thế.
Bên tai là tiếng bàn phím lách cách, tay bị người ta nắm, Bách Trầm Tùng thoáng yên lòng, trực tiếp ngủ thiếp đi.
Đến khi Lương Phong sắp xong xuôi nghiêng đầu nhìn qua, không biết từ lúc nào Bách Trầm Tùng đã quay người hướng mặt về phía anh.
Cái con người này vào sau khi ngủ thì trút bỏ hết gánh nặng, nhìn dịu dàng đi không ít, hơi thở đều đều nhịp nhàng phả ra hơi nóng, lông mi thi thoảng rung rung vài cái.
Lương Phong cúi người xuống, mặt tiến tới bên gò má Bách Trầm Tùng, cẩn thận như thăm dò, đặt một nụ hôn lên hàng mi ấy.
Bách Trầm Tùng lầm bầm một tiếng, chưa tới một giây đồng hồ sau lại không có động tĩnh gì nữa.
Lương Phong tắt máy tính, chút ánh sáng cuối cùng trong phòng đã lụi đi, ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua lớp rèm mỏng chiếu vào trong phòng, ánh sáng rất yếu ớt.
Lương Phong nghiêng người giang hai cánh tay muốn ôm người, kết quả Bách Trầm Tùng đột ngột trở mình, quay lưng về phía anh, Lương Phong trợn hai mắt nhìn sững sỡ ra một lúc trong bóng tối, suy nghĩ liệu có phải tên nhóc này cố ý hay không.
Còn Bách Trầm Tùng ở sau lưng bởi vì hơi thở nhịp nhàng, chậm chạp lên xuống mà ngủ rất say.
Lương Phong khoác cánh tay lên bên hông cậu, khẽ ôm vào, cằm đè vào tóc trên đỉnh đầu cậu, khẽ cọ vài cái rồi cũng ngủ.
Nói tới cũng vừa khéo, ngày hôm sau, hai người cùng tỉnh, cả đêm Bách Trầm Tùng không nhúc nhích, cánh tay bị đè tới tê rần.
Xoay người đã thấy gương mặt tuấn tú của Lương Phong kề bên cạnh, anh mở mắt nhìn cậu, chắc là vừa tỉnh.
Bách Trầm Tùng chạm vào sợi tóc trên trán anh, cưng chiều cười.
Thật ra hai người đều không phải người ngủ nướng, nhưng lúc này kề sát bên nhau lại không dậy nổi.
Bách Trầm Tùng vất vả lắm mới vén chăn định dậy, vừa nhổm người đã bị Lương Phong chặn lại lôi xuống, lần này anh trực tiếp bổ nhào vào người cậu.
Bách Trầm Tùng không cảm thấy sao cả, cười nói anh giống như con nít, chống cánh tay lên lại định dậy, bắp đùi vừa dịch đi thì đụng phải thử gì đó, cứng cứng.
Cậu giật mình quay đầu liếc anh, không động đậy.
Hiện tượng bình thường vào buổi sáng nhưng đã mở mắt nằm cố thêm một lúc lâu rồi, nên mất đi lâu rồi, sao mà vẫn cứng vậy chứ.
“Trong đầu anh lại nghĩ loạn cái gì rồi?” Bách Trầm Tùng nửa ngồi dậy quay đầu nhìn anh.
Lương Phong cười xấu xa, nắm tay cậu dịch xuống bên dưới, nóng tới mức Bách Trầm Tùng khẽ run rẩy, vội vàng rụt tay lại.
Trò đùa vô liêm sỉ.
“Anh từ từ hãng dậy, em đi rửa mặt đây.” Bách Trầm Tùng cười vội vã xuống giường: “Em cũng không đi qua đi lại trước mặt anh, tiết kiệm một ngày trêu chọc anh không xuống giường nổi.”
Bách Trầm Tùng rửa mặt xong đi ra, Lương Phong đã thay quần áo xong, đứng bên cửa sổ thu dọn hành lý, hôm nay phải trở về. Đề mục luận văn Bách Trầm Tùng đã quyết định xong mấy hôm trước đến bây giờ vẫn chưa viết gì cả, không ngờ chỉ quyết được đề mục như thế, đáng nhẽ mấy ngày nay phải tranh thủ làm.
Mà đoán chừng Lương Phong cũng dồn một đống việc.
“Đã dọn xong chưa?” Bách Trầm Tùng hỏi, đảo mắt kiểm tra một vòng.
“Rồi.” Lương Phong đứng dậy đi về phía phòng tắm, đi được nửa đường lại dừng lại nói: “Quên một thứ.”
“Hả?” Mặt Bách Trầm Tùng ngây ra.
Lương Phong sải hai bước đến gần, dùng sức bóp mặt cậu: “Quên dắt theo em.”
Bách Trầm Tùng thoáng sửng sốt, cúi đầu cười: “Thần kinh.”
Cậu gọi điện thoại cho Nam Tử, cậu ta vẫn đang ngủ, nói lát nữa trưa rồi về.
Bách Trầm Tùng lên tiếng chào nói đi trước.
Xe đi một mạch, Lương Phong đưa Bách Trầm Tùng tới cổng trường, đỗ xe dưới tàng cây.
“Lát nữa gặp nhé.” Lương Phong với người sang bên cạnh, kề sát mặt lại.
Bách Trầm Tùng không rõ, ngơ ngác đáp lại: “Được.”
Lương Phong thấy cậu không động đậy.
Bách Trầm Tùng: “Eo.. của anh đau à?”
Lương Phong: “Em có thể…”
“Cái vết dâu trên cổ áo kia của anh rõ quá, buồn cười ghê.” Bách Trầm Tùng còn tỏ vẻ rất vui.
Mà khóe miệng Lương Phong đã mẹ nó co giật: “Em đúng là nói không biết xấu hổ.”
Bách Trầm Tùng bật cười, không dám chậm trễ, sợ Lương Phong túm lấy cậu, mở cửa bèn chạy mau đi, đứng bên ngoài cửa sổ cúi đầu nhìn anh: “Đi chậm thôi, bảo bối.”
Chỗ nào đó của Lương Phong đã cứng lên rất rõ ràng.
Bách Trầm Tùng cười quay đầu rời đi.
Đến khi người ở trong xe bình tĩnh lại, Bách Trầm Tùng đã đi gần tới cổng trường rồi.
Rrrr…
Lương Phong: [Em gọi lần nữa đi.]
Bách Trầm Tùng: [Gọi gì?]
Thôi, bắt đầu giả ngu rồi, Lương Phong quăng điện thoại đi không ép hỏi nữa. Thằng nhóc Bách Trầm Tùng kia ngậm miệng rất chặt, ép không nói nổi.
Dọc đường đi, Bách Trầm Tùng rất vui, cảm giác thi thoảng trêu chọc người ta rất thú vị, cậu rất thích cái vẻ mặt câm nín nói không nên lời đó của Lương Phong.
Trên đường tới thư viện, cậu thuận đường chạy tới căn tin mua một lọ sữa đậu nành nóng, uống vài ngụm lại đói bèn ôm một cái bánh bao vừa đi vừa ăn.
Một trận gió thổi qua, sữa đậu nành và bánh bao nguội ngắt.
Áo khoác vẫn là của Lương Phong, Bách Trầm Tung thổi đi chút hơi lạnh trên tay, chụp mũ lên đầu, tay cũng rụt vào theo.
Thư viện quanh năm đông đúc, tìm một tầng miễn cưỡng kiếm một chỗ góc ngồi tạm.
Bách Trầm Tùng đứng ở lầu một vừa mua cốc cafe uống vài hớp mà đắng đến nhíu mày lại.
Chuyện thi thạc sĩ đã quyết định xong, trước đó cậu gửi tin nhắn cho giảng viên, mấy ngày này cần phải chuẩn bị tài liệu.
Bách Trầm Tùng lười biếng rúc vào một góc trên ghế, chiếc mũ che đi nửa gương mặt, ánh sáng nhạt của máy vi tính chiếu tới khiến cậu khẽ cau mày.
Khoảng thời gian này đúng thật là chơi đến điên rồi, lúc này nhìn thấy tài liệu mà não không nhảy số nổi.
Nhìn một cái là khó chịu, ngón tay không ngừng gõ trên đùi, chân mày không hề giãn ra.
Người bàn bên cạnh đổi thành người này tới người khác, lúc sau đã không có ai, mọi người đi ăn cơm hết rồi.
Mông Bách Trầm Tùng dính như nhựa cao su vậy, ngồi đó không nhúc nhích.
Cứ thế ngồi đó đến năm sáu giờ chiều.
Sửa sang tài liệu xong, cậu ngẩng đầu ra nhìn thử bên ngoài, trời đã sắp tối rồi.
Cậu cúi đầu nhìn qua điện thoại di động, nãy giờ vẫn luôn không xem tin nhắn.
Một tiếng trước Lương Phong nhắn tin cho cậu, hỏi cậu làm xong chưa.
Bách Trầm Tùng trả lời lại: [Em về đây.]
Lương Phong: [Được.]
Gửi thêm một bức ảnh, Bách Trầm Tùng cau mày nhìn một lúc lâu, Lương Phong ở trong phòng bếp, nhìn giống như chỗ bếp sau quán bar kia.
Lương Phong: [Tới ăn cơm.]
Trong lòng Bách Trầm Tùng thật sự do dự vài giây có muốn đi hay không. Thích người ta là thật, không muốn ăn cơm anh làm cũng là thật.
Sợ bị độc chết.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể đả kích sự tự tin của ông chủ Lương, ăn thì vẫn phải ăn, chẳng qua về rồi lại pha thêm gói mì thôi. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạn Trai Chó Con Giúp Tôi Vả Mặt Em Kế Trà Xanh
2. Chất Xúc Tác Ngọt Ngào
3. Không Thể Buông Tay Anh
4. Nhật Ký Giám Sát Trà Xanh
=====================================
Bách Trầm Tùng trả lởi: [Giờ em qua.]
Gọi xe đến quán bar, lúc này không có khách nào, Băng Tử đứng ở cửa vừa thấy cậu thì lập tức vẫy tay, kéo cậu từ cửa chính đi vào.
Lầu một vừa quét dọn vệ sinh xong, Băng Tử dẫn cậu lên tầng hai, đi về phía căn phòng kia của Lương Phong.
“Anh ấy nấu cơm?” Bách Trầm Tùng len lén hỏi.
“Đúng, anh ấy nấu.” Băng Tử cười.
“Thế, cậu ăn chưa?” Bách Trầm Tùng nhỏ giọng hỏi.
Băng Tử lắc đầu, cười ngốc nghếch: “Chưa ăn, anh ấy để phần cho cậu rất nhiều, không cho tôi ăn.”
Lại còn nhiều nữa, lòng Bách Trầm Tùng lập tức nặng trĩu.
Đẩy cửa vào là mùi hương cà ri, ngửi thấy rất nồng.
Lương Phong ngồi trước bàn rót rượu, nghe được tiếng động bèn quay đầu, cười hất cằm: “Tới ăn nào.”
“Đây.” Bách Trầm Tùng đi vào, Băng Tử cũng đi vào theo.
Trên bàn có bày một đ ĩa cơm cà ri vẫn đang tỏa hơi nóng.
“Ban nãy em không để ý điện thoại.” Bách Trầm Tùng ngồi xuống bên cạnh Lương Phong: “Nhìn kỳ công quá, anh làm bao lâu đó?”
“Mẹ nó ít nhất hai tiếng, lần đầu tiên anh ấy nấu còn tra mặn.” Băng Tử chen miệng nói to.
“Sao đột nhiên anh nghĩ đến chuyện nấu cơm thế?” Bách Trầm Tùng hỏi tiếp.
Băng Tử lại chen miệng tiếp: “Anh ấy muốn làm cơm tình yêu cho cậu, nướng thịt bò bít tết ấy lại nướng thành than đá, cái thứ đó cứng đến nỗi có thể làm búa, giờ vẫn đang nằm trong thùng rác bên ngoài ấy!”
Lương Phong lạnh mặt dựa lưng vào ghế sofa: “Cậu không nói lời nào cũng không ai coi cậu là người câm đâu.”
“À… em đi xuống lầu xem lửa tắt chưa.” Băng Tử ra cửa mà miệng vẫn còn đang lẩm bẩm: “Thiếu chút nữa làm nổ cả phòng bếp rồi.”
“Phụt.” Bách Trầm Tùng không kìm được, thoáng cái nghe được tiếng động ở cửa thì lập tức phụt cười.
“Nếm thử chút xem.” Đầu gối Lương Phong huých cậu.
“Được.” Bách Trầm Tùng cúi đầu xúc một muỗng lớn đút vào miệng, nhai một lúc: “Được đấy.”
“Thật à?” Lương Phong nhướng mày: “Thật à?”
Bách Trầm Tùng cười: “Thật.”
Cậu không lừa người, quả thật là được. Chỉ là cơm cà ri bình thường, hơn nữa còn rất đậm đà.
Cậu vùi đầu vô thức ăn hết sạch cái đ ĩa đó.
Có thể thấy rõ sự vui sướng trên gương mặt kia của Lương Phong, khóe miệng cong lên, ngửa người dựa vào ghế sofa châm thuốc, cái tay hư hỏng lần mò sau lưng Bách Trầm Tùng.
Nửa ly rượu Lương Phong để lại, Bách Trầm Tùng lấy tới uống, ăn no căng bụng, dựa vào sau, vào khuỷu tay Lương Phong.
Trời lạnh nhưng người anh lại ấm áp, Bách Trầm Tùng dịch vào trong một chút, hoàn toàn làm ổ trong lòng Lương Phong.
Trong phòng yên tĩnh, không tiếng động.
Hơi thở Lương Phong dần nặng nề, tay vừa khéo vắt lên cánh tay Bách Trầm Tùng, nắm lấy, từ từ mân mê.
“Đợt này nghẹn hả?” Bách Trầm Tùng đột nhiên cất lời: “Cảm giác lửa trong người anh lớn quá.”
“Hửm?” Lương Phong cúi đầu nhìn cậu. Bách Trầm Tùng ngẩng mặt lên, lộ ra ý cười, tay chậm chạp dịch xuống rồi chợt nắm một thứ lên.
Người Lương Phong đột nhiên khom lại, theo bản năng trầm giọng, lần nữa ngước mắt lên, toàn bộ lửa cháy bên trong bị khêu ra đều là d*c vọng, hai đôi mắt nhìn nhau chằm chằm, hơi thở nặng nề thêm.
Bách Trầm Tùng không buông tay: “Nghẹn không?”
Lương Phong nhìn cậu chằm chằm: “Nghẹn đến mức anh sắp bị bệnh rồi.”
“Nói gì mà đáng thương thế.” Bách Trầm Tùng cười lên, bất ngờ trở mình, đè Lương Phong trên ghế sofa: “Giúp anh một lát nhé?”
Ghế sofa bằng da bị chà xát vang lên tiếng rẹt rẹt, Bách Trầm Tùng vắt qua đùi anh vùi đầu xích gần lại nhìn anh chăm chú, Lương Phong giơ bàn tay nâng nửa bên mặt cậu: “Em học ở đâu đấy.”
“Nghĩ vớ nghĩ vẩn.” Đầu Bách Trầm Tùng vùi trong cổ áo anh thở ra một hơi: “Không phải anh nên để em tự giác chút à.”
Lương Phong nắm tóc cậu: “Bình thường trông em rất đứng đắn.”
“Đó không phải chỉ là trông thôi à.” Bách Trầm Tùng cười, hơi thở nóng rẫy phun ra càng nặng nề.
Lương Phong cười vuốt tóc cậu, vẫn là lần đầu tiên anh bị người ta dẫn dắt như vậy.
“Anh ra mồ hôi.” Bách Trầm Tùng dùng mu bàn tay lau cổ anh, cọ đi tầng mồ hôi mỏng kia. Cậu lại vùi đầu xuống, hít một hơi thật sâu trong cổ áo Lương Phong: “Anh đừng đổi nước hoa, mùi này rất được, em thích.”
“Được.” Lương Phong khẽ cười, một tay khác phủ lên lưng Bách Trầm Tùng từ từ len vào trong vạt áo, mò tới chiếc hông cứng rắn cường tráng kia.
Đôi lúc Bách Trầm Tùng thật sự giống như chó vậy, nhe răng, còn rất cố chấp, có lúc lại mềm nhũn cúi người xuống để người ta vuốt lông.
Con người nhìn cái gì cũng không hiểu, bình thường lạnh nhạt, Lương Phong không ngờ trong chuyện này cậu lại cởi mở như vậy.
Rất chủ động, chủ động đến mức dọa Lương Phong sợ hết hồn, khóa kéo của anh bị người ta kéo rẹt một cái, còn dùng sức rất thô bạo. Bách Trầm Tùng cởi dây quần thể thao kéo xuống gối Lương Phong, cúi gằm.
Hai người khẽ khàng va chạm vào nhau, trong mùa đông giá rét, người Lương Phong khô nóng tới luống cuống. Ngày hè oi bức, hai cây gậy sắt cạ vào nhau sinh ra lửa, nóng bỏng cọ xát thành tiếng, lại bị nước trên đỉnh đầu bất ngờ phun ra giội tắt, “soạt” một cái văng ra khắp xung quanh trên mặt đất đều là những vệt nước mờ.
Đầu Bách Trầm Tùng chôn trong ngực anh, ngực phồng phồng lên xuống điên cuồng thở hổn hển, lúc ngẩng đầu, hơi thở nóng bỏng phả lên xương quai xanh của đối phương giống như cá mắc cạn trên bờ cát vậy.
Lương Phong thở hổn hển kéo cằm cậu, cúi đầu hôn lên, không triền miên như trước mà là hung hãn hôn lên tạo ra tiếng động.
Thoạt nhìn người trên ghế sofa ăn mặc chỉnh tề, nhìn cẩn thận lại thấy loạn, hai người đè nhau tới không lộ ra kẽ hở.
Bách Trầm Tùng thở chậm nhấc người lên, trên cổ tay vẫn quấn dây da của Lương Phong, đỏ lên, hằn ra vết.
Ban nãy vô tình quấn lấy, cầm rồi quên bỏ ra.
Chiếc áo sơ mi đen của Lương Phong ngập tràn vết bẩn, nước đọng thành từng mảng phun khắp nơi.
Bách Trầm Tùng dọn quần áo xong, liếc ghế sofa, may quá, không bẩn.
Lương Phong nằm đó không động đậy, nhìn cậu chằm chằm, có hơi thất thần, Bách Trầm Tùng vùi người bên cạnh cười lên: “Anh mau dậy đi, đừng làm như em giống như tra nam xách quần lên chạy trốn, giống như không ai quản anh thế.”
Bách Trầm Tùng cầm cốc nước rót nước.
Lương Phong đứng dậy thắt chặt dây lưng, rũ mắt nhìn cậu, cười: “Tay mỏi nhừ à, cầm cốc cũng run kìa.”
“Nói đúng đấy.” Bách Trầm Tùng uống một ngụm: “Lần sau không làm nữa, mệt quá.”
Lương Phong ngồi trên ghế sofa: “Được, lần sau em nằm, anh phục vụ.” Anh nghiêng đầu cười lên: “Em làm thế này là thưởng anh nấu cơm cho em à?”
Bách Trầm Tùng thoáng sững sờ, thật ra cậu vốn không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ là cảm thấy mấy ngày nay khiến Lương Phong nghẹn, rất đáng thương, đúng lúc phòng không có người.
Nếu anh đã nói như vậy, Bách Trầm Tùng dứt khoát đáp lại: “Ừ.”
Lương Phong: “Lúc nữa ăn khuya không? Anh làm cho em.”
Bách Trầm Tùng: “…”
Người này rõ là mũi hếch lên trời rồi.