Ai Chạm Vào Sứ Trước - Chương 45: C45: Chương 45
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
12


Ai Chạm Vào Sứ Trước


Chương 45: C45: Chương 45


Hưu Hưu nói với Văn Anh trên wechat về việc đi xem Sở Yến thi đấu vào cuối tuần sau.

Nhưng cô bạn thân không biết đang làm gì, hiếm thấy không trả lời ngay lập tức. Theo lý mà nói, Văn Anh vốn là một nửa fan đua xe, sau khi nghe xong hẳn là phải mừng như điên, gửi ba hàng dấu chấm than chứ.

Dù ngay khi vừa đến nhà, hàng dấu chấm than muộn màng được gửi đến nhưng cũng đủ thấy choáng ngợp.

Không chỉ vậy, cô ấy còn gọi điện trực tiếp.

“Thật không? Cuối tuần sau hả?” Giọng nói phấn khích của Văn Anh cao vút.

“Êy, Sở Yến ở bên cạnh mình, cậu có cần tự mình hỏi anh ấy không?” Hưu Hưu nói.

Nghe vậy, đầu bên kia điện thoại im lặng hai giây, khi lại vang lên, giọng nói thỏ thẻ dịu dàng hơn rất nhiều, cô nhướng mày nói: “Hả? Anh ấy có ở đó không?”

Hưu Hưu không để ý đến sự thay đổi giọng điệu đột ngột của cô ấy, thản nhiên nói: “Đúng rồi, mình vừa từ sân bay về, anh ấy cứ muốn đến đón, suýt chút nữa khiến đầu óc mình quay cuồng.”

Sở Yến lấy một quả táo tàu, cắn một miếng, dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào đầu cô, tức giận nói: “Vâng vâng vâng, anh đòi đến đón em, con nhỏ vô ơn.”

Giọng nói của anh ta không nhỏ, Văn Anh tất nhiên nghe được, nói: “Hưu Hưu, sao lại cãi nhau với anh ấy nữa?”

Hưu Hưu trừng mắt: “Anh ấy luôn bắt nạt mình mà! Anh Anh, thế mà cậu lại nói đỡ cho anh ấy, cậu có còn là bạn thân của mình nữa không!”

Văn Anh vội vàng giải thích: “Mình không phải nói đỡ cho anh ấy, những lời mình vừa nói rõ ràng là tốt cho cậu đó chứ?”

Nghe được lời nói gấp gáp của Văn Anh, Hưu Hưu cuối cùng cũng muộn màng nhận ra một điều.

Có gì đó không ổn, Anh Anh có gì đó không ổn.

Trong đầu cô dần dần hiện lên một số hình ảnh trong quá khứ, sau khi suy nghĩ một lúc mới ngộ ra, kinh ngạc mở miệng: “Anh Anh, không lẽ cậu…”

Văn Anh hoảng hốt ngắt lời cô: “Không, không, cậu đang nghĩ vớ vẩn gì thế?” Trình Yến còn ở đó, xin cậu đừng nói lung tung nữa!

Để ngăn cản cô gái ngốc nghếch này nói thêm lời gì gây sốc, Văn Anh vội vàng cúp điện thoại: “Mình, mình phải đi học bù, cúp máy đây.”

Hưu Hưu tiêu hóa một lúc rồi chuyển sự chú ý sang Sở Yến đang ngồi phịch xuống ghế sofa như một ông chủ.

Nhận thấy ánh mắt của cô, Sở Yến ngẩng đầu lên, cười toe toét, nhướng mày: “Cái gì, phát hiện thấy anh đẹp trai rồi phải không?”

Đôi mắt Hưu Hưu khẽ chớp, tâm trạng phức tạp khó diễn tả.

Mù rồi, Anh Anh mù rồi hả.

Người này có gì tốt chứ? Nhìn anh Tiểu Chấp mà xem.

Hưu Hưu theo bản năng tìm kiếm bóng dáng của Tạ Chấp.

Ớ, anh Tiểu Chấp đâu rồi?

Vừa nhìn thấy dáng vẻ của cô, Sở Yến đã biết người này đang làm gì, lười biếng nói: “Lên lầu rồi, vừa lúc nãy em và Văn Anh chị chị em em trên điện thoại đó.”

Hưu Hưu thì thầm: “Gì mà chị chị em em? Hừ, đã bảo anh đọc nhiều sách hơn mà vẫn không nghe.”

“Haha,” Sở Yến nói: “Dù sao ông đây cũng đang học ở đại học trọng điểm. Em là một học sinh cấp ba còn chưa được thi vào đại học mà dám nói cái này với anh à?”

Hưu Hưu vỗ ngực, kiên quyết nói: “Anh cứ chờ trở thành người có trình độ học vấn thấp nhất trong nhà đi, đồ kém cỏi!”

Sở Yến nghẹn họng trả lời cô: “Anh đợi đấy!”

“Đang nói gì thế, sao ầm ĩ như vậy?” Một giọng nữ du dương từ bên cạnh vang lên.

Hưu Hưu vui vẻ quay đầu lại: “Mẹ!”

Người đến không ai khác chính là Quý Tư Vận, bà mỉm cười xinh đẹp từ huyền quan bước vào.

Sở Yến theo bản năng ngồi thẳng dậy, nhưng cảm thấy như vậy còn chưa đủ, đứng dậy ngoan ngoãn chào hỏi: “Dì Quý.”

Quý Tư Vận mỉm cười gật đầu với anh ta: “Cứ ngồi đi, sao phải khách sáo thế?”

Hưu Hưu vô cùng quyến luyến nắm tay bà: “Mẹ, không phải mẹ nói mấy ngày nữa mẹ mới về sao? Vậy là hoàn thành trước dự kiến ​​à?”

“Ừ, kết thúc rồi. Lần này có thể nghỉ phép dài ngày, mẹ kiệt sức rồi.”

Hưu Hưu nghe vậy thì vội vàng đẩy Quý Tư Vận ngồi lên sofa, hết lòng hết sức bóp vai cho mẹ: “Mẹ vất vả rồi, để con gái yêu mát xa cho mẹ bớt căng thẳng nhé.”

Quý Tư Vận hài lòng nheo mắt lại và hỏi về tình hình hiện tại của Sở Yến.

Sở Yến không hề trả lời qua loa, vẻ mặt thật sự rất nghiêm túc, sự cà lơ phất phơ khi đối mặt với Hưu Hưu trước đây đã bị quét sạch.

Hưu Hưu đột nhiên nhớ tới một chuyện nghiêm túc: “Mẹ, thứ hai tuần sau lớp con có buổi họp phụ huynh, mẹ có thời gian không?”

“Họp phụ huynh?” Quý Tư Vận nghĩ về lịch trình và trả lời: “Được, mẹ sẽ đi.”

Hưu Hưu mỉm cười: “Chủ nhiệm lớp con chắc sẽ vui phải biết!”

Quý Tư Vận mỉm cười lắc đầu, thấp giọng thở dài: “Nghĩ lại thì, hình như mẹ chưa đi họp phụ huynh cho con nhỉ.”

“Mẹ bận mà.” Hưu Hưu an ủi ngược lại: “Ai bảo mẹ của con là người nổi tiếng chứ.”

Quý Tư Vận đã trên con đường trở thành ngôi sao một cách suôn sẻ kể từ bộ phim của bà thành công hơn mười năm trước, giành được đủ các giải thưởng lớn nhỏ và hiện là một diễn viên thực lực nổi tiếng với cả tài năng điện ảnh và truyền hình.

Hai mẹ con trò chuyện một lúc thì Sở Yến đứng dậy chào ra về.

Hưu Hưu hỏi anh: “Anh không ở lại ăn cơm sao?”

Sở Yến xua tay nói: “Anh có hẹn với bạn rồi, nhớ trận thi đấu tuần sau nhé.”

Quý Tư Vận nhìn Sở Yến bước đi xa và thở dài: “Sao lại có cảm giác như mới không lâu, các con đều đã lớn thế này rồi.”

Hưu Hưu nói: “Mẹ, con đã nói với mẹ rồi thời gian trôi nhanh vì mẹ quá bận rộn. Con thì cảm thấy mình lớn quá chậm đây này.”

Quý Tư Vận chỉ nói: “Bây giờ con không hiểu đâu. Khi con lớn hơn, con sẽ chỉ ghét thời gian trôi qua quá nhanh.”

Nói xong lại hỏi: “Mẹ nghe cha con nói Tiểu Chấp cũng về rồi, người đâu rồi?”

Hưu Hưu nghĩ tới vừa rồi Tạ Chấp lại biến mất, cô mím môi: “Ở trên lầu, không biết đang bận việc gì, chán quá.”

Quý Tư Vận có một sự tin tưởng kỳ lạ đối với Tạ Chấp: “Dù sao cũng là công việc, nên con đừng làm phiền thằng bé.”

“Con biết rồi.” Hưu Hưu ngoan ngoãn đáp lại, cũng chỉ tức giận ngoài miệng vậy thôi.

*

Sở Hàn Lan đúng giờ cơm về đến nhà.

Bởi vì không biết Quý Tư Vận đã về nhà sớm nên sau khi bất ngờ nhìn thấy vợ mình, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày không tránh khỏi lộ ra chút kinh ngạc.

“Sao em về sớm hơn mà không báo với anh một tiếng?”

Quý Tư Vận nói: “Nói thì có ích gì? Anh có thời gian đến đón em sao?”

“Vậy cũng không đúng.” Sở Hàn Lan nói: “Dù sao, em mãi mãi là ưu tiên số một của anh.”

Hưu Hưu khoa trương lau chỗ nổi da gà trên cánh tay: “Đủ rồi ạ, cha mẹ yêu quý của con ơi, con gái cưng của cha mẹ còn muốn ăn tối, không muốn bị nhét no cẩu lương đâu.”

Sở Hàn Lan cười nói: “Ăn cơm thôi, ai bỏ đói con được!”

Hưu Hưu “hừ” một tiếng rồi chạy lên lầu và nói: “Con đi gọi anh Tiểu Chấp.”

Khuôn mặt tươi cười của Sở Hàn Lan im lặng một lúc rồi hỏi Quý Tư Vận: “Có phải con gái chúng ta bám Tạ Chấp quá không?”

Quý Tư Vận không để ý nhiều: “Bây giờ anh mới biết?”

Sở Hàn Lan nói: “Đó là bởi vì trước đây con bé còn nhỏ.”

Quý Tư Vận mỉm cười vui vẻ: “Em nghĩ vậy cũng tốt.”

Trong bữa tối, Sở Hàn Lan hỏi Tạ Chấp về chuyến đi đến Thành Đô: “Mọi chuyện thế nào rồi?”

Tạ Chấp gật đầu: “Không có vấn đề gì ạ.”

“Tốt lắm. Nếu cháu cần giúp đỡ gì thì cứ nói với chú.”

“Không cần đâu ạ.” Tạ Chấp nói: “Cám ơn chú Sở”

Hưu Hưu ngắt lời: “Là chuyện căn nhà phải không?”

“Ừm.”

Tạ Chấp vừa trả lời, Sở Hàn Lan nghiêm mặt nói: “Con nhóc này, con sắp thi đại học còn chạy đây chạy đó, không biết cái gì quan trọng à.”

“Cha, con tự biết mình mà.” Hưu Hưu vặn lại: “Hơn nữa, kỳ thi đại học không chỉ phụ thuộc vào hai tháng cuối cùng, nên cha đừng lo lắng.”

Sở Hàn Lan tức giận nói: “Con cứ cả ngày vô tâm như vậy làm sao cha không lo lắng được?”

Hưu Hưu mím môi, đáng thương nhìn Quý Tư Vận: “Mẹ, mẹ quản lý cha đi. Cha nói làm con không thể ăn ngon nè.”

Hai mẹ con vẫn luôn ở cùng một phe, sau khi nhận được tín hiệu cầu cứu của con gái, Quý Tư Vận chậm rãi múc một thìa canh cho vào bát Sở Hàn Lan: “Anh ăn đi.”

Sau khi chặn miệng Sở Hàn Lan, Quý Tư Vận quay đầu lại và hỏi Tạ Chấp: “Tiểu Chấp, cháu cũng đã tốt nghiệp. Tiếp theo có kế hoạch gì chưa?”

Tạ Chấp buông đũa trong tay xuống, ngước mắt nhìn Hưu Hưu bên cạnh.

Hưu Hưu nghiêng đầu, tỏ vẻ khá tò mò.

Tạ Chấp khẽ mím môi, sau đó đưa mắt nhìn đối diện, nghiêm túc nói: “Chú Sở, dì Quý, trước kia cháu đã thuê một căn nhà ở bên Lang Kiều, ngày mai cháu sẽ chuyển đến đó.”

Hưu Hưu bị sốc.

Chuyển đi?

Tại sao lại chuyển đi?

Sở Hàn Lan cũng không có vẻ quá bất ngờ, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy lát nữa cháu nói chuyện với quản gia, sắp xếp xe đưa đồ của cháu đến đó.”

Quý Tư Vận cũng nhẹ nhàng dặn dò: “Mình cháu ở ngoài phải biết tự chăm sóc bản thân, có thời gian có thể quay lại bất cứ lúc nào.”

Sở Hàn Lan cười trêu chọc: “Tiểu Chấp không phải đứa con gái ngốc nghếch của chúng ta, bốn năm ở nước ngoài nó chưa từng phạm sai lầm gì.”

“Mọi người đang nói gì vậy?”

Hưu Hưu đột nhiên đứng dậy, phá vỡ bầu không khí hoà hợp lúc này.

Tại sao không có ai trong số họ nghĩ rằng đó là một vấn đề lớn, tại sao mọi người lại bình tĩnh nói về việc chuyển đi như vậy?

Hành động của cô khiến ba người đồng loạt nhìn sang.

Đôi mắt của Quý Tư Vận lóe lên và khi định nói: “Hưu Hưu…”

Hưu Hưu chỉ nhìn Tạ Chấp, trong mắt tràn đầy bướng bỉnh: “Anh Tiểu Chấp, tại sao anh lại muốn dọn ra ngoài?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN