Lương Phong cúi đầu nhìn cậu chăm chú cười, gật đầu: “Đúng.”
“Đã nói là uống ít thôi, mà vẫn uống đến thế này.” Anh đỡ tay Bách Trầm Tùng đi về phía xe bên kia.
Bách Trầm Tùng từ từ nhắm mắt lại để mặc anh giày vò, người mềm nhũn, lúc nói chuyện giống như đang làm nũng: “Bọn họ… cứ ép em…”
Trong khoảnh khắc khi cậu bị nhét vào trong xe thì nâng giọng la lên: “Không phải em cố ý!” Nói rồi lại nhỏ tiếng lại: “Anh đừng to tiếng với em…”
Lương Phong khom người nhìn cậu, cài dây an toàn cho cậu xong, dùng một tay giữ lấy mặt cậu lắc lắc: “Ai to tiếng với em.”
Bách Trầm Tùng cắn môi nghiêng đầu đi: “Anh.” Một lát sau, cậu khép chặt áo khoác lại một chút: “Lạnh.”
Lương Phong đóng cửa xe lại, vòng qua chỗ ghế lái, mở điều hoà lên.
Người ngồi bên ghế phó lại giống như một con sâu, liên tục vặn vẹo trên ghế, lúc thì lạnh lúc thì kêu nóng, suốt cả đường không có lúc nào ngồi yên.
“Lương Phong.” Bách Trầm Tùng say nên như đang nói mớ.
Tay cậu nâng lên trên không trung rồi lại thả xuống, không biết định làm gì.
Mấy giây nữa cậu lại nâng lên, đặt lên trên cánh tay phải của Lương Phong, vuốt từ trên xuống dưới, lướt qua lướt lại giống như đang vuốt chó vậy.
Cậu uống nhiều, vừa mở miệng đã nói linh tinh: “Sao anh lại cứng như vậy chứ.”
Lương Phong xém chút nữa đã giẫm mạnh chân ga dưới chaan, anh nghiêng đầu nhìn cậu: “Cái gì cơ?”
“Tay ấy, sao lại cứng như vậy chứ.” Bách Trầm Tùng khẽ dịch người, dựa đầu lên cửa kính: “Lương Phong.”
“Ừm.” Lương Phong biết cậu chỉ đang nói lung tung nên đáp có lệ.
“Lương Phong.” Bách Trầm Tùng lại gọi.
“Ừm.”
“Anh.” Bách Trầm Tùng mở mắt ra, mơ màng nhìn về đằng trước.
Lương Phong cười: “Sao thế?”
Bách Trầm Tùng vỗ vỗ tay anh cười, dùng lực khá mạnh, vang lên tiếng bốp bốp: “Em thích anh.”
Lương Phong khẽ sững người mấy giây, nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu một cái, cong khoé miệng: “Thế sao, lần đầu tiên anh biết đấy.”
“Trước đây em chưa từng nói sao?” Bách Trầm Tùng lại mơ màng nhìn anh.
“Hình như không có.” Lương Phong cười.
Bách Trầm Tùng nhắm mắt: “Vậy à.” Cậu nói xong là ngủ luôn, hít thở đều đều, từ từ nhắm mắt lại, thỉnh thoảng lông mi run run mấy cái, giống như con nít.
Ngày mai là năm mới rồi, lúc nãy trước khi đi đón Bách Trầm Tùng, Lương Phong đi siêu thị mua chút đồ Tết, anh không mua quá nhiều, hai người không ăn hết bao nhiêu.
Cũng mua thêm chút pháo hoa, câu đối, lì xì, ít nhất thì cũng phải có cảm giác nghi thức, những năm trước anh vốn không cần mấy thứ này, đêm Giao thừa ăn chút gì đó ở quán bar, đón Tết luôn ở bên đó.
Xe dừng lại ở hầm để xe, Lương Phong xuống xe ra cốp xe xách một đống thứ linh tinh, đầy cả hai tay.
Mở cửa xe ra nhìn thấy Bách Trầm Tùng đang say bét nhè, đầu như muốn nứt ra.
Anh cố gắng dọn đồ qua một tay để ôm lấy cả eo cậu, giữ cậu đứng vững rồi bước về phía cửa thang máy.
Bách Trầm Tùng giống như bùn nhão, lại còn là kiểu bùn nhão biết nhúc nhích.
Cậu vừa vào thang máy đã không chịu yên thân.
Cậu ỷ vào mình đã uống rượu nên đôi tay sờ lung tung trên người Lương Phong, chỗ có thể sờ hay không đều chạm vào hết.
Lương Phong nhịn đến mức chảy mồ hôi ròng ròng, bàn tay người kia nắm lấy thứ bên dưới một cái, Lương Phong xém chút nữa vứt hết đồ đạc xuống đất.
“Em đủ rồi đấy.” Lương Phong ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào con số trên đỉnh đầu.
Còn hai tầng cuối cùng.
Tiếng thang máy vang lên ding, Lương Phong kéo người bước ra ngoại, vội vàng ấn khóa mật khẩu.
Trong phòng không bật đèn, tối om, đồ đạc các thứ không kịp đặt lên bàn mà thả xuống đất, anh khiêng người lên vai bước về phía phòng ngủ.
“Mẹ nó, em sắp nôn đến nơi rồi.” Đầu Bách Trầm Tùng hơi chúi xuống dưới, bị treo đến mức buồn nôn.
Cảm giác buồn nôn này không kéo dài được mấy giây, mông cậu đã đập oạch xuống giường, vai bị người ta ấn chặt xuống.
Lương Phong mang dáng vẻ như một con sói đói, mở miệng muốn nuốt cả người, tay hạ xuống c ởi quần áo, xé bay cả một cúc áo sơ mi của Bách Trầm Tùng.
Anh giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của Bách Trầm Tùng, cúi đầu xuống hôn lên trán cậu, lúc tay đã sắp lần xuống phía dưới thì con chó bên ngoài lại ầm ĩ.
Lương Phong đứng dậy đi đóng cửa, tiện thể còn đổ thêm chút đồ ăn.
Sau khi anh quay lại, Bách Trầm Tùng đã đổi vị trí khác, cậu rụt mình lại quấn chăn thật chặt, chỉ có thể nhìn thấy mỗi cái đầu.
‘Trầm Tùng?” Lương Phong nhoài người bên cạnh khẽ gọi một tiếng.
Bách Trầm Tùng chép miệng mấy cái, ngủ mất rồi.
Lương Phong dựa vào đầu giường lặng im một lúc lâu, không còn gì để nói nữa.
Đi tắm rửa đi ngủ.
Vừa sáng sớm, Lương Phong mở mắt ra thì phát hiện có một người đang ở bên cạnh mình, Bách Trầm Tùng đứng sát giường nhìn anh chòng chọc, giống như đang đóng phim kinh dị.
“Có chuyện gì thế?” Lương Phong dịch người một chút theo bản năng.
“Có phải hôm qua em đã quên chuyện gì đó hay không?” Bách Trầm Tùng nhíu mày.
“Phải.” Lương Phong ngồi xuống, lại còn vô cùng uất ức, liếc mắt nhìn một cái: “Súng anh đã lên đạn đến nơi, cần cởi đã cởi xong, lửa đã đốt rồi mà mẹ nó em lại ngủ mất.”
Bách Trầm Tùng im lặng một lúc, lại bất thình lình đi ra bên ngoài: “Em còn tưởng là có chuyện gì lớn chứ, nghĩ cả nửa ngày cũng không ra, anh ngủ tiếp đi.”
Lương Phong: “???”
“Không phải chứ, em chờ đó.” Ngay cả dép mà Lương Phong cũng không kịp mang đã chạy đuổi theo, ngồi xuống chiếc ghế bên bàn ăn nhìn cậu cười: “Chuyện này còn không phải chuyện lớn à? Giày vò thế này mấy lần là sẽ xảy ra chuyện đó.”
“Không có chuyện gì xảy ra đâu.” Bách Trầm Tùng lấy đồ ăn trong tủ lạnh, quay đầu lại cười: “Em hôn anh mấy cái thì chỗ đó dựng lên nhanh hơn bất cứ kẻ nào.”
Lương Phong nhướng mày, cong miệng, nhìn chằm chằm vào cậu.
Bách Trầm Tùng đóng cửa tủ lạnh một cái: “Đừng có nghĩ nữa, đến đây gói sủi cảo đi.”
“Nghĩ cái gì?” Lương Phong đứng dậy, bước qua rửa tay.
Bách Trầm Tùng nghiêng đầu nhìn anh, dùng đôi mắt nghiền ngẫm liếc mặt nhìn anh một cái, búng lưỡi một cái về phía anh.
Đôi mắt của Lương Phong đã thấy là không nhịn được, lập tức lao đến.
“Em…” Bách Trầm Tùng nhìn thấy tình hình không ổn thì cười cười lùi về sau một bước: “Em bị tiêu chảy.”
Nói xong chạy mất.
Lương Phong tức giận quay đầu lại hét một câu: “Em chỉ biết tra tấn người khác.”
Bách Trầm Tùng rửa tay trong nhà tắm, la lên một tiếng: “Anh trộn thịt đi.”
Lương Phong tức đến mức nghiến răng kêu kèn kẹt mấy tiếng, lúc trộn thịt thì dùng hết sức cả người, hận không thể bỏ Bách Trầm Tùng vào trộn chung luôn.
“Em dẫn nó ra ngoài đi dạo một vòng.” Bách Trầm Tùng chạy ra khỏi phòng tắm, cầm theo dây dắt chó, mặc áo lông của Lương Phong rồi đi ra ngoài.
Cậu giống như đứa trẻ mới mười mấy tuổi, người nhảy lon ton chạy ra ngoài, trong miệng còn hắng hắng mấy tiếng, nói chào năm mới.
Lương Phong nhìn thấy cậu như vậy thì bị chọc cười, cửa chính vừa đóng lại, vừa trộn thịt vừa ngâm nga hát.
Mấy ngày nay, tuyết dưới lầu đã được dọn sạch sẽ, chất hết ở hai bên đường, không khí lạnh buổi sáng luôn khiến người ta sảng khoái, Bách Trầm Tùng chạy chầm chậm, miệng thở ra hơi sương, dắt chó đi dạo nửa tiếng đồng hồ dưới lầu.
Năm mới, dù nằm mơ cậu cũng không nghĩ đến bản thân mình sẽ đứng trước lầu một khu nhà ở xa lạ như thế này, dắt một chú chó, dựa vào một người đàn ông ở bên nhau cùng trải qua năm mới, cảm giác mới lạ và ấm áp không thể nói thành lời.
Dắt chó đi dạo xong, Bách Trầm Tùng đến cửa hàng tiện lợi mua hai chai sữa chua, ngồi xổm xuống ven đường đút cho chú golden một chai, chú chó thè lưỡi li3m sữa chua vẩy đầy xung quanh, trên mũi cọ dính một đám màu trắng, nó lười thè lưỡi ra li3m đi.
Cứ thế giữ cái mũi dính sữa chua bước vào trong nhà, Lương Phong ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn nó một cái: “Lại ăn vụng cái gì rồi.”
Chú chó cụp tai lại, phe phẩy đuôi qua bắp chân Bách Trầm Tùng, cuộn tròn cả người trên sofa, giả vờ như không nghe thấy gì.
“Bắt đầu gói rồi à?” Bách Trầm Tùng đứng bên cạnh rửa tay, nhìn thấy những chiếc hoành thánh đầy cả bàn, mẹ nó cậu sắp cười thành tiếng rồi.
“Làm khó anh quá rồi.” Cậu dọn ghế, hai người bước ra phòng khách, mở một bộ phim, cứ như vậy khoanh chân từ tốn gói sủi cảo.
Trên tay Lương Phong dính bột mì, bỗng nhiên anh đứng lên muốn đi dán câu đối.
Dán xong quay lại, bột mì đã dính hết lên trên mặt.
“Gói đồng xu.” Lương Phong cười cười: “Còn có cái thêm mù tạt.”
Bách Trầm Tùng nhìn một loạt sủi cảo của anh: “Cái nào anh gói liếc mắt một cái đã nhận ra rồi.”
Lương Phong “chậc” một tiếng: “Lại còn chê nữa.”
Cả quá trình phía sau, Bách Trầm Tùng dán mắt vào TV, vừa khéo trên đó đang chiếu đến đoạn đặc sắc, cậu dừng động tác trên tay lại, sững sờ lăn vỏ sủi cảo trên không một lúc lâu, lại còn ghét bỏ Lương Phong che TV của cậu.
Lương Phong đứng dậy, bước vào phòng sách cầm một bộ giấy bút.
Bách Trầm Tùng cũng không để ý, chỉ cho rằng Lương Phong vào phòng bếp uống nước.
Hơn mười phút sau đó, bên cạnh vang lên tiếng bút loạt xoạt, Bách Trầm Tùng chợt quay đầu lại.
Trên tay Lương Phong cầm một bản vẽ, đang ngắm Bách Trầm Tùng rồi vẽ tranh.
“Anh còn biết vẽ nữa à?!” Bách Trầm Tùng trợn tròn mắt.
Lương Phong đáp lại: “Vẽ đại thôi.”
Anh xoay bảng lại, Bách Trầm Tùng há hốc miệng nói không thành lời.
Cái đầu hoạt hình, là kiểu vẽ phác hình người vô cùng cường điệu hoá trên phố, tô thêm chút màu, cái đầu trên trang giấy nhìn rất đáng yêu.
Bách Trầm Tùng mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào TV, nhìn dáng vẻ sững sờ ngây ngẩn, ngố ngố rất đáng yêu.
Một bức khác vẽ Lương Phong.
Bức tranh vẽ vô cùng bình thường, là dáng vẻ rắm thối vô cùng đẹp trai.
Hai bức là một cặp.
Bách Trầm Tùng giống như bị hút hồn, cảm giác giống như đang há hốc miệng nhìn Lương Phong.
Cậu dùng chân chạm vào mắt cá chân của Lương Phong: “Anh cố ý đùa giỡn em.”
“Không đáng yêu sao?” Lương Phong cười.
“Đáng yêu, học từ khi nào vậy?” Bách Trầm Tùng cầm điện thoại chụp một tấm.
“Lúc trước đi du lịch có tìm một họa sĩ ở ven đường học một thời gian.” Lương Phong cũng chụp một tấm.
Hai người thay avatar WeChat, trở thành hai con búp bê đầu to.
“Thế này không phù hợp với hình tượng của em.” Bách Trầm Tùng bĩu môi, ngẩng đầu lên nhìn Lương Phong, bật cười khúc khích.
Lương Phong dùng avatar này mới thật sự mắc cười.
Lúc nói chuyện công việc, mọi người đều cười thành tiếng, nhìn có vẻ cực kỳ không nghiêm túc.
Lương Phong thả điện thoại xuống: “Cứ để vậy đi.”
Buổi sáng đặt hải sản, buổi chiều mang đến, vừa khéo có thể hấp để tối ăn.
Hai người đàn ông quay qua quay lại nấu ăn, chờ đến khi làm xong một bàn thức ăn đã đến buổi tối.
Bữa tiệc buổi tối đặt trước TV, nhưng họ chỉ nghe tiếng thôi.
“Bên chỗ mẹ anh thì sao?” Bách Trầm Tùng cúi đầu bóc tôm.
“Bọn họ có hoạt động, anh gọi điện thoại hỏi một chút.” Lương Phong cầm điện thoại.
Cách mấy giây, video được kết nối, là nhân viên bên đó nhận.
Mẹ Lương Phong cười một tiếng: “Tiểu Phong.”
Mấy giây sau: “Người tặng hoa nhỏ đâu?”
“Hoa nhỏ ở đây.” Lương Phong ra sức cười, màn hình điện thoại còn rung rung, trên miệng Bách Trầm Tùng vẫn còn đang ngậm cái chân cua, ngẩng đầu lên bất ngờ nhìn vào màn hình bị doạ đến mức run cả tay, nhanh chóng cất tiếng chào cô.
Hai người thông qua điện thoại chúc nhau Giao thừa vui vẻ.
Vốn dĩ là một ngày cả nhà sum vầy ăn cơm, bây giờ chỉ có hai người. Tiếng ồn ào ở nhà bên cạnh truyền vào trong phòng, tiếng con nít la ầm ĩ.
Hai người đều không để ý, uống say rồi, không nghe thấy.
Cậu xích người lại dựa vào trong lòng Lương Phong, dùng ngón tay nắm lấy năm ngón tay của Lương Phong, vuốt v e các đốt ngón tay anh.
Có đôi khi cậu khẽ gọi một tiếng anh Phong, gọi đến mức khiến xương Lương Phong mềm cả đi.
Bách Trầm Tùng ngửa đầu, khoác tay lên cổ Lương Phong, dùng sức kéo người xuống.
Lương Phong nghĩ cậu muốn hôn, vừa mới nhắm mắt lại thì bỗng nhiên trên lông mi cảm thấy ấm áp, ươn ướt.
Bách Trầm Tùng hôn lên mắt anh, cười cười, tiếp tục xem TV.
Đến khi còn khoảng mười phút nữa là đến mười hai giờ, ngay cả giày hai người cũng không thay, chỉ đi đôi dép lê, co mình mặc áo lông dài, cầm pháo hoa chạy xuống dưới lầu.
Có rất nhiều người đứng dưới lầu, tất cả đều đang chờ đến mười hai giờ.
Tiếng chuông vừa vang lên, tiếng pháo nổ khắp tứ phía, nổ đến mức tai đau từng đợt. Bách Trầm Tùng bịt tai lại, châm pháo tung lên rồi co giò chạy.
Tiếng pháo vang lên chíu chíu rồi nổ xoè trên bầu trời.
Bách Trầm Tùng bị lạnh đến mức đỏ cả mũi, chân cũng lạnh, đứng giậm chân liên tục.
Bọn họ đứng một góc dưới lầu khu nhà ở, Lương Phong đứng ở phía sau, dang hai cánh tay dùng quần áo bọc cậu lại, dùng một tư thế ôm nhìn có vẻ vô cùng khó chịu.
Lúc pháo hoa sắp dứt, Bách Trầm Tùng xoay người lại, đè Lương Phong vào bức tường lạnh như băng mà hôn, dùng hơi nóng bao quanh anh, hai trái tim ấm áp hoà quyện vào nhau, thở ra những đợt sương mù nóng bỏng.
Lương Phong: “Ngày mai mùng một, anh cho em một bao lì xì.”
Bách Trầm Tùng cười cười: “Anh tự nhét mình vào bao lì xì cho em là được.”
Lương Phong cười thành tiếng: “Vậy phải tốn biết bao nhiêu giấy đây.”
Chóp mũi Bách Trầm Tùng lạnh run, dùng trán chạm vào trán Lương Phong, hai chóp mũi cạ nhau, được hơi thở ấm nóng của anh phả vào ấm hơn một chút.
Lương Phong kéo chiếc mũ áo khoác rộng thùng thình của cậu lên đầu, che khuất hình ảnh hai người hôn nhau.
Khí lạnh xung quanh lập tức tan biến đi rất nhiều, biến thành hơi ấm dễ chịu sau khi thở ra. Bách Trầm Tùng cười dùng chóp mũi cọ cọ anh, khẽ giọng nói: “Chúc anh năm mới thuận lợi, học hành, sự nghiệp thành công.”
Lương Phong nắm tay cậu đút vào trong túi mình, cong môi cười dán lên môi cậu, ngón tay siết chặt lại: “Chúc em ước gì được nấy.”