Hoa Nhài Nhỏ Của Anh - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Hoa Nhài Nhỏ Của Anh


Chương 14


Lương Giang Hành là đạo diễn bộ phim ngắn này của cô, này đây, thật sự ít gặp mặt là việc không thể nào.

Anh không thích, vậy sau này cô sẽ tận lực ít tiếp xúc một chút, nhưng hiện giờ, Hứa Mạt vẫn chưa cảm thấy bản thân với Lương Giang Hành liên lạc qua lại có gì không thỏa đáng, hai người cũng không phải thân mật như vâỵ, nhiều lắm là quan hệ bạn bè nói nhiều vài câu.

Thẩm Thận nhìn Hứa Mạt ngoan ngoãn đáp ứng, vẻ mặt cuối cùng hòa hoãn lại một chút.

Xe vững vàng chuyển động, bác Tần ngồi ở ghế lái phía trước.

Thẩm Thận mò lấy tay cô, mềm mại trắng nõn, vu.ốt ve vài cái, anh mở miệng, “Bọn em có phải sắp nghỉ đông rồi?”

Anh bỗng nhiên nhớ đến, bạn gái nhỏ là sinh viên đại học, còn có các ngày lễ.

Hứa Mạt nghĩ một hồi, “Vâng…”

Cô hiếm khi thở dài, có chút phiền muộn, “Thời gian qua thật nhanh nha….không nghĩ tới lại sắp chuẩn bị thi cuối kỳ rồi…”

Thời gian cố gắng phấn đấu cả ngày lẫn đêm lại sắp đến, mỗi năm thời gian này giống như đánh giặc. Cuối kỳ với giữa kỳ vẫn khác nhau, còn có khảo hạch biểu diễn có chút nghiêm khắc, đến lúc đó tiến sĩ Tống tự mình nghiệm thu, chỉ là nhớ tới đó, Hứa Mạt liền bỗng dưng khẩn trương.

Thẩm Thận thấy bộ dạng như lâm đại địch của cô, nhẹ cười lên, “Sớm nói qua với em, quá khẩn trương không phải chuyện tốt, em nên học thả lỏng vừa phải.

Hứa Mạt nhìn về phía anh, giống như trong ký ức chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn của anh, luôn đều là bộ dạng thành thục, vân đạm kinh phong.

Như vậy cô học không được.

Giống như mỗi lần nhìn thấy anh, trong lòng cô cũng luôn là suy đoán chút gì đó, gắt gao ràng buộc cô.

“Thả lỏng sao?” Hứa Mạt lẩm bẩm nói.

Thẩm Thận hướng về phía cô, hơi gật đầu, sau đó túm lấy tay cô, thuận thế kéo cô tiến vào ngực, sáp đến bên tai cô, nói một câu gì đó.

Hứa Mạt nhất thời mặt nóng lên, quay mặt qua chỗ khác, nghiêng mặt chôn vào trong ngực anh.

Từ góc độ của Thẩm Thận nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy đường nét nửa bên khuôn mặt trơn bóng trắng nõn của cô. Lông mi đen mun hơi run rẩy, mí mắt ửng lên chút hồng phấn, giống như búp bê sứ yên tĩnh, tinh xảo lại dễ vỡ, trời sinh đã thích hợp người khác phủng ở trong lòng bàn tay.

“Kỳ lễ ở bên anh nhiều chút, hả?” Thẩm Thận thu mắt, giọng nói du dương.

“Nhưng mà em đã xem xong vé xe về nhà rồi….” Hứa Mạt tay không an phận, theo bản năng vẽ vòng tròn lên cánh tay của anh.

Lịch của trường học có thể tìm thấy trên tài khoản công khai của trường, vì phòng ngừa giành không được vé, cô sớm đã làm xong quyết định.

“Bác Tần sẽ sắp xếp tốt.” Thẩm Thận bình tĩnh nhìn cô.

“…..Vậy được thôi.”

Đêm đã rất muộn rồi.

Chạc cây trên đường Bàn Sơn đã hiu quạnh như vậy rồi, lá còn thừa trơ trọi đọng lại trên cây, che không được quang ảnh đèn đường lờ mờ tản ra.

Trang viên An Viên sớm đã có người chờ ở ngoài cửa, Thẩm Thận ôm cô xuống xe, ôm vòng qua eo cô, véo lên trên một cái.

“Quá gầy rồi.” Anh cảm thán một tiếng.

Hứa Mạt kỳ thật nơi nên có đều rất no đủ, vòng eo nơi này lại vô cùng tinh tế, đầy một nắm vòng tay.

Hôm nay ở đây, người lại đổi nhóm khác, Hứa Mạt không thấy một người quen mặt.

“Đây là bạn mới của anh sao?” Hứa Mạt ngồi xuống cùng anh, Thẩm Thận cầm lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch, đường từ cằm đến cổ đặc biệt lưu loát rõ ràng, giống như lưỡi dao khắc ra.

“Em nói phải thì phải.” Anh cười lên. tay lại bắt đầu không đàng hoàng.

Đầu ngón tay mang theo chút lạnh băng, liền như vậy thăm dò vào trong phía bên trong áo khoác của cô.

Không có người chú ý chi tiết nhỏ ở bên này, mập mờ im ắng là mê người nhất. 

Hứa Mạt đè lại bàn tay đang làm loạn của anh, tiếp tục vấn đề vừa nãy, “Trước kia em chưa thấy qua bọn họ.”

Thẩm Thận tiếp tục càn rỡ, chút sức lực nhỏ đó của cô căn bản không so được với anh, không biết sợ giãy dụa cũng chỉ là một loại mùi vị dục cự còn nghênh.

“Như vậy sao…..” Âm cuối của Thẩm Thận kéo dài, mang theo ý vị không rõ cào vào lòng người.

Trong góc u tối không rõ, làm nền cho khuôn mặt càng thêm anh tuấn bức người của anh, giống như mạ thêm một lớp ánh sáng thần bí.

“Bạn mới hay không anh không biết, nhưng mà tư thế mới anh trái lại có thể mở khóa vài cái.” Âm thanh của Thẩm Thận ép xuống rất thấp, liền sáp gần đến bên tai Hứa Mạt.

Cô cảm thấy bản thân sắp nóng đến nổ tung rồi.

Rất nhiều lúc anh thật sự có loại khả năng đó, làm người khác khó kìm lòng nổi, hãm sâu vào trong.

Thẩm Thận nói được làm được, chưa từng nuốt lời. Buổi tối kéo cô không biết mệt mỏi tìm tòi, một đêm này, ở An Viên nơi này, trước là phòng tắm, lại đến sô pha, thảm lông bên dưới sô pha, băng ghế cuối giường, cuối cùng mới đến giường lớn mềm mại.

Đến cuối cùng, Hứa Mạt chỉ biết nhắm mắt, không ngừng rê,n rỉ, tùy ý động tác của người đàn ông ở phía sau.

Một lúc lâu, anh mới tận hứng.

Ngày hôm sau, thể nghiệm của cô so với trước đây đều muốn nặng thêm một phần bủn rủn do bị nghiền ép qua.

“Bận hết đoạn thời gian cuối năm này, em với anh đi một chuyến Châu Âu.” Thẩm Thận đã mặc xong quần áo, ngồi ở cạnh giường, chọc lấy nửa khuôn mặt nhỏ lộ ra bên ngoài của cô.

“….Vâng.” Giọng Hứa Mạt ồ ồ, giống như nghĩ tới cái gì, “Sinh nhật năm nay của anh tổ chức ở đâu đây?”

Sinh nhật của anh đều ở kỳ nghỉ đông của Hứa Mạt, hai người theo thường lệ đều ở cùng nhau.

Thẩm Thận ngẩn người, một hồi mới trả lời, “Thì ra Tiểu Mạt nhà anh nhớ kỹ như vậy.”

Đôi mắt đen láy của Hứa Mạt chớp chớp, trong buổi sáng tinh mơ này, ướt át, vô cùng làm người yêu thích.

Cô không nói chuyện, cả người xê dịch vào bên dưới chăn, muốn che khuất bản thân.

Thẩm Thận nhẹ cười, vớt cô từ trong chăn ra, hôn lên mí mắt cô, “Thôi vậy, quà lần trước bù cùng nhau đi?”

Mặt Hứa Mạt có chút đỏ, quà lần trước cô luôn không bù kịp, thì ra anh luôn nhớ.

“Được rồi, anh đi đây, có thời gian đến chỗ anh, bên kia để thím Chu mua nhiều đồ ăn, chờ lát nữa bác Tần đưa em trở về, nhớ đưa hộ chiếu cho ông ấy.”

Nói xong anh muốn đi, Hứa Mạt hiếm thấy túm lấy tay anh, Thẩm Thận quay đầu lại, nhướng mày.

Hứa Mạt dặn dò, “Trên đường cẩn thận.”

Anh đua xe đua quen rồi, bản thân lái xe luôn có chút phanh không kịp.

Thẩm Thận không đặt ở trong lòng, tùy ý đáp, nhấc người đi ra ngoài.

Thời gian qua năm mới, Thịnh Điện nghênh đón kỳ thi cuối kỳ.

Đêm giáng sinh với nguyên đán năm nay, Thẩm Thận rất bận, hai người liền không có gặp nhau.

Ưng Thư Nguyệt thấy những cặp đôi khác thành đôi thành cặp, liền hỏi cô, tại sao không cùng chúc mừng với bạn trai.

Lúc ấy nghe tới điều này, trong lòng Hứa Mạt kỳ thật thở ra một hơi.

Càng về sau, cảm giác không muốn gặp anh của cô càng ngày càng mãnh liệt. Cách thời gian năm đó hai người ước định sớm đã qua vài tháng rồi, cô luôn đang đợi, đợi anh tự mình mở miệng.

Cô hiểu rõ đạo lý thiêu thân lao đầu vào lửa, cách kịp thời ngăn chặn tổn hại, đó là sống đủ tỉnh táo.

Quan hệ bây giờ của hai người, không có tiến thêm một bước, cũng không có lùi một bước. Như thế này, cô thậm chí cảm giác rất an toàn.

“….Vẫn là nắm vững ôn tập đi Thư Nguyệt.” Hứa Mạt sau khi hồi thần suy nghĩ, lại nói, “Động tác nhớ kỹ, tớ cảm thấy thăng bằng còn phải luyện tập thêm một hồi, cậu thấy sao?”

Ưng Thư Nguyệt thành công bị di chuyển lực chú ý, ngồi xuống thảm yoga, “Thảm này dùng tốt, cậu chút nữa thử xem.”

Tất cả đều đâu vào đấy tiến hành, sau khi các loại khảo hạch đi qua, thành tích cũng rất nhanh liền xuất hiện.

Hứa Mạt nhìn thành tích của mình trong hệ thống giáo dục, tim nhấc lên cuối cùng bỏ xuống được rồi.

Dựa theo tình trạng hiện tại, chỉ cần cô có thể tiếp tục duy trì, vậy thì trước khi tốt nghiệp tổng hợp lại thì khả năng chiếm ba vị trí đầu tiên, cô còn có chút hi vọng có thể thực hiện.

Kỳ nghỉ đông bắt đầu, thăm hỏi bà nội với em trai ở trong nhà một tiếng, cô liền cùng với Thẩm Thận đến đảo nhỏ ở Châu Âu bên kia đại dương bên kia.

Đất đai bên đây rộng lớn, theo hải lưu gột rửa, mỗi khu vực đều có khí hậu riêng, hoàn toàn khác biệt.

Một nhóm người Thẩm Thận lại chọn bờ biển Vàng, ở đây nằm ở phía nam Brisbane. Nhiệt độ thích hợp, bãi cát chất lượng tốt, vô cùng thích hợp lướt sóng vân vân, một loạt hạng mục giải trí trên biển.

Anh cao quý quen rồi, nơi cư trú là khách sạn Thẩm Thị-Hoa An Đình Thành ở phân bộ nước ngoài mở, biệt thự đơn độc, dựa gần biển, tính tư mật rất tốt.

Đi cùng anh là đám bạn hồ bằng cẩu hữu, trong nhà đều là không phú thì quý, cũng ở tại bên cạnh, cách rất gần.

Vài ngày trước cũng trôi qua rất nhàn nhã, ngày này, Thẩm Thận hiếm thấy không đánh bài, kéo cô cùng nhau đi đến bên biển đi dạo.

Khu vực này là bãi biển tư nhân, phóng tầm nhìn ra, căn bản không có bóng dáng con người.

Hạt cát nhỏ mịn, dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời chiều, ửng lên ánh sáng kim sắc, lấp lánh lấp lánh. 

Thẩm Thận mặc áo sơ mi hoa văn, quần bãi biển, mang cặp kính đen, hai tay tùy ý đút vào túi quần.

Làn da anh nghiêng về trắng lạnh, quần áo màu sắc phụ trợ, càng lộ vẻ mặt anh tuấn kiêu ngạo chọc người của anh.

“Mấy ngày này cảm thấy thế nào?” Nói xong, ánh mắt anh chuyển về phía xa, giống như đang nhìn nơi tận cùng của đại dương.

Nơi trời và biển tiếp xúc, tạo thành một đường xanh thẳm.

“Khá tốt, khí hậu ở đây rất trong lành, làm cho người ta cảm thấy thoải mái.” Gió biển mang có chút mạnh, thổi bay mái tóc đen mun của cô, Hứa Mạt nhấc tay vén ra sau tai.

Anh với đám bạn đánh bài không phân ngày đêm, cô chỉ im lặng ở bên, buồn ngủ thì đi ngủ, tỉnh lại cũng có thể nhìn phong cảnh đằng xa từ sân thượng của biệt thự.

“Năm nay có tính toán gì?” Thẩm Thận nghiêng đầu qua hỏi, tỉ mỉ nhìn cô.

“Học tập tốt, ngày ngày đi lên.” Nhận thông cáo kiếm tiền, làm tốt công tác chuẩn bị đầy đủ đóng phim.

Đương nhiên rồi, những suy nghĩ trong lòng ở phía sau, cô không nói ra.

“Chỉ như vậy?” Thẩm Thận nhướng mày, kính đen gác trên sống mũi, lộ ra đôi mắt hoa đào câu người.

“Vâng….” Hứa Mạt không yên lòng, cô vừa nãy chỉ luôn khều cát mịn ở dưới chân.

Lực chú ý toàn bộ ở phía dưới, lúc này cô dứt khoát ngồi xổm xuống, dùng tay vỗ vỗ, moi ra thứ giống nhau, kinh ngạc nói, “Woa, là vỏ sò!”

Môi anh đào của bạn gái nhỏ hơi gương lên, mặt mày hoạt bát linh động, khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ hơi cúi xuống, tập trung tinh thần tiếp tục nỗ lực bới cát, qua một hồi, cô càng vui vẻ hơn, giơ lên một vật thể không rõ, “Anh xem! còn có con cua nhỏ!”

Thẩm Thận ý vị không rõ nhẹ hừ một tiếng, tùy tiện đáp một tiếng “ừm.”

Thế mà qua một hồi, Hứa Mạt còn chưa có phản ứng, tiếp tục chôn đầu, không chút ý tứ muốn quan tâm anh.

Thẩm Thận ngồi xổm xuống, rất quen đi gãi ngứa cô, chuyên chọn những nơi mẫ,n cảm.

Hứa Mạt sợ nhất cái này, cười lên xin tha, hai người cứ như vậy náo thành một đoàn.

Lúc sau dừng lại, Thẩm Thận đè cô lên mặt cát, chồng lên.

Hai tay Hứa Mạt chống lên lồng ngực rộng tràn đầy sức mạnh của anh, hơi thở không ổn định.

Thẩm Thận cứ như vậy cúi xuống nhìn cô rất lâu, chính lúc cô chống đỡ không nổi, anh liền xoa mái tóc theo gió mà bay của cô, sau đó in xuống nụ hôn nóng bỏng, lũ lượt mà tới.

Kỳ thật Thẩm Thận sở dĩ chọn Châu Âu trái lại thật sự không có suy nghĩ qua sinh nhật của mình.

Chúc mừng sinh nhật đối với anh mà nói, kỳ thật so với bình thường mua vui không khác mấy, do vậy anh không có để trong lòng.

Nếu như nói có điểm tốt, vậy chính là tránh được tiệc sinh nhật tối mà Thẩm lão gia tử mỗi năm sắp xếp cho anh, trong lúc yến tiệc linh đình, nói không chừng muốn trêu chọc nhiều chuyện phiền phức.

Quốc lộ Châu Âu rộng rãi, bãi biển Vàng nơi này đi vào, có rất nhiều đoạn đường rừng rậm, đường đèo lò xo uốn lượn quanh co, rất thích hợp đua xe.

Đối với Thẩm Thận mà nói, loại cảm giác máu nóng sôi trào mỗi khi đua xe xong, cũng chỉ có thắng lợi sau khi ngươi lừa ta gạt trên thương trường mới có thể so sánh được.

Sinh nhật ngày này, anh như thường lái xe đua, kiêu ngạo lướt một buổi trưa, lúc này mới thu tâm lại.

Những người bạn kia sớm đã chuẩn bị cho anh tất cả, trực tiếp tổ chức tiệc sinh nhật ở trên bãi cát.

Ban đêm tuy rằng đã bật đèn chiếu sáng, nhưng mà bóng đêm vẫn chiếm khá nhiều.

Mọi người đều tặng quà qua, anh mở ngay tại chỗ, mỗi loại đều là vô cùng xa xỉ, Thẩm Thận tùy ý lật lật, trái lại thiếu hứng thú.

Lương Kình Tùng tặng sinh tử đồ* trăm năm hòa hợp, có thể nói là rõ ràng nhất giữa đám đông. 

*Sinh tử Đồ: Tranh sinh con.

Bên trên có một em bé đầu to mập mạp, dáng vẻ ngây thơ có thể dùng tay bế lên, trắng trẻo mềm mại, giữa mi tâm chấm một nốt ruồi đỏ.

Anh ta vỗ vai Thẩm Thận, lời nói thành khẩn, “Cậu trái lại cũng không thiếu thứ gì, vậy lão tử liền hiến tặng sự chúc phúc chân thành nhất, chúc cậu với Tiểu Mạt hạnh phúc!”

Nói xong, Lương Kình Tùng nháy mắt với Hứa Mạt.

Trong tay Thẩm Thận cầm bức tranh, thuận theo ánh mắt của Lương Kình Tùng, cũng hướng về Hứa Mạt nhìn qua, khóe môi hơi cong.

Nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Thận, Lương Kình Tùng cuối cùng cảm thấy bản thân lần này vỗ mông ngựa đúng rồi.

Anh ta vẫy tay với Hứa Mạt, “Nữ chính nhanh đến, phát biểu một chút cảm nghĩ.”

Hứa Mạt có chút thẹn thùng, không rõ ràng có cái gì cảm nghĩ tốt gì.

Đây là…..Đây là ý muốn cô sinh con sao? Nhưng cô không bằng lòng nha.

Thẩm Thận thấy cô chậm chạp không đáp lại, cho rằng cô ngại ngùng.

Anh đi lên phía trước, “Quà của em đêm nay chúng ta về phòng mở ra.”

Hứa Mạt ngẩng đầu nghi hoặc “hả?” một tiếng, tiếp xúc với ánh mắt mang theo ý cười của anh, cuối cùng vẫn là gật đầu. 

Cầm lấy món quà bản thân tự mình chuẩn bị, Hứa Mạt vẫn có chút lo lắng bất an, không hiểu sao hồi hộp.

Thẩm Thận là người dễ bắt bẻ, không biết anh có vừa ý không.

Biệt thự là phong cách hai tầng, một căn chính là cô với Thẩm Thận ở.

Lúc vừa mới trở về, Lương Kình Tùng đi theo vào, Thẩm Thận liền để cô lên lầu trước.

Chờ một hồi, anh còn chưa trở lại, Hứa Mạt dứt khoát mở cửa, đi về phía cầu thang xoắn ốc.

Thảm trải sàn mềm mại hoa lệ, phủ kín cả tầng, chân đạp lên một chút âm thanh cũng không có.

Cô vừa muốn nhấc chân đi xuống, liền nghe thấy giọng nói của Lương Kình Tùng, không có khoa trương với ngả ngớn như trước, mà Thẩm Thận đang ngồi đưa lưng về phía cô.

“Cậu cuối cùng nghĩ thế nào, Thẩm lão gia tử đều làm phiền đến tôi bên này rồi, cậu liền không thể quan tâm huynh đệ cậu là tôi một chút sao?”

Thẩm Thận ngồi trên sô pha, lười biếng lắc hai chân đang bắt chéo, “Không thể.”

“Ai…Không phải tôi nói, cậu đi xem mắt một chút có làm sao? Liên hôn thôi, cũng không có tổn hại gì, Tiểu Mạt cũng có thể luôn để ở bên cạnh nha.”

Thẩm Thận mặt không biểu tình, không biết đang nghĩ những gì, để anh liên hôn, tuyệt đối không thể nào.

Những thứ này trong lòng anh tự có tính toán, nhưng không cần nói nhiều với Lương Kình Tùng, Anh vén nửa mí mắt, “Liên quan gì đến cậu.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN