Hoa Nhài Nhỏ Của Anh - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
32


Hoa Nhài Nhỏ Của Anh


Chương 17


“Sao cậu bây giờ mới đến vậy?” Lương Kình Tùng thường không có việc gì, tình huống bình thường không có nguyên nhân gì đặc biệt, anh ta đều sẽ đến Kim Đỉnh.

Từ lúc nãy Thẩm Thận liền ngồi ở đây, cả người âm trầm lại lạnh lùng, dáng vẻ có chuyện giấu kín.

“Ra ngoài lượn một vòng?” Thẩm Thận không đụng tới ly rượu trước mặt, trong bóng tối, chấn động rất lớn.

Lòng anh ngứa ngáy, muốn lượn xe rồi.

“Đây là dục cầu bất mãn?” Lương Kình Tùng suy nghĩ, tự nhiên mà nghĩ đến phương diện kia.

Thẩm Thận nhìn chằm chằm anh ta, ngữ khí rất lạnh, “Về sau không cần nhắc cô ấy trước mặt tôi.”

Lần này tới lượt Lương Kình Tùng ngẩn người, “Tôi nhắc đến ai rồi?”

Thẩm Thận không trả lời, nói, “Một người không chút dấu hiệu muốn rời xa cậu, đây là vì sao?”

Người này không cần nói cũng biết là ai.

Lương Kình Tùng cầm lấy chìa khóa xe của mình, “Cãi nhau? Phụ nữ đều như vậy, cậu không cần hỏi tại sao, dỗ dành nhiều là được.”

Thẩm Thận ngồi ở đó, nhàn nhạt, “Không phải cãi nhau.”

Lương Kình Tùng chỉ không rõ nhướng mày, “Ồ?”

Thẩm Thận không để ý anh ta, tự ý đứng lên, “Đến hay không?”

Lương Kình Tùng gọi vài người cùng đi, “Đến nha, đi ngoại ô phía nam, có địa điểm có thể vui vẻ.”

Ngoại ô phía nam gần núi, đa số là đường núi lò xo, ngay cả đèn đường cũng lác đác không bao nhiêu. Ở nói này đua xe, còn có một loại cảm giác cấm kỵ bí ẩn dưới đêm tối, vô cùng kíc.h thích.

Phóng xe ba vòng, cũng không có loại cảm giác vui sướng như lúc trước, Thẩm Thận phẫn nộ xuống xe, chỉ mở đèn pha của xe.

Lúc này đây đã là rạng sáng, gió trên đỉnh núi thổi qua lạnh đến thấu xương, anh lại chỉ mặc chiếc áo khoác mỏng, phác họa thân hình thon dài gầy gò.

Lương Kình Tùng đưa qua một điếu thuốc, Thẩm thận nhận lấy, đốt lên đặt ở trong miệng ngậm lấy, nhả ra vòng khói, ngón tay từng đốt rõ ràng hơi ửng đỏ.

Tuy rằng gần cuối ngọn núi là một mảng tối đen, nhìn xuống núi vẫn thấy có ánh sáng liên miên của thành phố.

Thẩm Thận qua một hồi, mới nói chuyện, “Làm sao dỗ?”

Nói ra anh đến bây giờ cũng không biết tại sao Hứa Mạt đột nhiên muốn nói chia tay, chỉ riêng lý do thời hạn đến rồi này cũng không thể làm người khác hiểu được.

Nhưng anh tùy ý quen rồi, chưa bao giờ sẽ hạ mặt đi dỗ cô. Đa số chỉ trêu chọc cô, bản thân Hứa Mạt liền sẽ mềm mại đón lấy, ngoan ngoãn lại nghe lời. 

Nghe thấy câu nói bất thình lình này của Thẩm Thận, Lương Kình Tùng ngây người một lát, “Hả?”

Anh ta phản ứng lại, chế nhạo Thẩm Thận, “Cậu nói đùa gì vậy? Hứa Mạt nghe lời như vậy, thật sự muốn cùng cậu tách ra?”

Lương Kình Tùng xoay người lại, cũng theo đó dựa lên trước đèn xe, ánh đèn trước xe mỏng manh bị anh ta che khuất nửa bên.

“Người anh em, nếu thật sự muốn rời khỏi cậu, liền buông tay đi, nếu không về sau cậu thật muốn nuôi cô ấy ở bên người sao, lần trước tôi chỉ tùy tiện nói, cậu thấy tôi tiêu sái tự tại bao nhiêu, không làm việc gì giả tạo, cũng không cho người khác hoang tưởng, anh tình em nguyện.

Thẩm Thận phủi tàn thuốc, “Cô ấy là bạn gái tôi.”

Lương Kình Tùng vỗ vai anh, “Cậu đùa gì với tôi thế? Cậu nghĩ như vậy người ta chưa chắc nghĩ như vậy, không nói cái này, liền tính cậu không muốn liên hôn, cậu có nghĩ qua tương lai của cậu với cô ấy chưa?”

Thẩm Thận chau mày, “…..Cô ấy còn nhỏ.”

Lương Kình Tùng cười lên, không biết hoài niệm điều gì, “Đây không phải rõ ràng rồi sao, cô ấy không muốn dây dưa, nhất phách lưỡng tán*, dỗ trở về vẫn là tiếp tục cãi nhau, cậu tiếp tục tìm người mới không phải xong rồi.” 

*Nhất phách lưỡng tán: Là chỉ những chuyện hoàn toàn cắt đứt xem như chưa có gì xảy ra.

Thẩm Thận âm trầm liếc nhìn anh ta, “Lăn.”

Lương Kình Tùng cũng không cáu, anh ta biết Hứa Mạt cuối cùng đối với Thẩm Thận có chút khác biệt, nhưng bây giờ cáu kỉnh tới tấp như vậy, nhưng thật không giống Thẩm nhị thiếu cao cao tại thượng kia.

Nửa đêm trở về nhà, Thẩm Thận tùy ý nằm lên trên giường, quần áo cũng không cởi liền như vậy nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mặt bên gối vẫn còn lưu lại mùi hoa nhài nhàn nhạt, vấn vít bên cạnh anh, không thể xua tan.

Thẩm Thận buồn bực không có nguyên nhân, túm lấy cái gối đó, ném thẳng xuống đất.

Nằm một hồi, không có một chút buồn ngủ, anh ngồi thẳng người dậy, đi đến phòng tắm, chuẩn bị đi tắm rửa.

Trên bệ nhà tắm, bàn chải tự động đặt ở đó, màu hồng với màu xám nhạt, là một đôi.

Thẩm Thận im lặng trong nháy mắt, chuyển mắt nhìn qua, khăn tắm chia làm hai bên, ngăn nắp nằm đó, xám và trắng xen kẽ.

Trên khăn của Hứa Mạt có may vài bông hoa không rõ, khăn tắm của cô giống với cảm giác cô cho người khác.

Xung quanh nơi này đều tràn ngập hơi thở của cô.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Thận gọi bác Tần đến.

“Đổi toàn bộ cho tôi, bao gồm chăn đệm, bác Tần, sau này cũng đừng tiếp tục liên lạc với cô ấy nữa.” Thẩm Thận đêm qua ngủ không tốt, tinh thần có chút kém, hơi mang theo chút lệ khí.

Nếu cô nhất định muốn đi, vậy thì đi.

Suy nghĩ trong lòng cô, anh một chút cũng không muốn biết, anh lại không phải thiếu cô liền không thể sống.

Bác Tần đứng ở bên cạnh, nghe Thẩm Thận dặn dò cũng không lập tức hành động, chỉ là chần chờ hỏi lại nhiều lần, “Thiếu gia, cậu xác định sao, cậu nghĩ kỹ rồi?”

Thẩm Thận thấy tim bản thân nghẹn lại không có thoải mái, bác Tần sao cũng như vậy.

“Nghĩ kỹ rồi, lập tức đổi, đổi toàn bộ.” Trong ngữ khí của Thẩm Thận kiếm thấy mang theo chút kích động.

Thím Chu ở bên cạnh nhìn vậy, chỉ cảm thấy thiếu gia nhà mình là đang giận dỗi, vô cùng đáng yêu.

Lần cuối cùng anh trẻ con như vậy là khi anh đang học cấp hai.

Thím Chu theo ý phụ họa, mặt mày mang theo nụ cười hiền từ, tương tự như cách dỗ dành trẻ em, “Vâng vâng đổi hết đổi hết, bây giờ liền đổi cho cậu.”

Thẩm Thận: “….”

“Ai da, chiếc áo len này thật tinh tế, sờ lên cũng thoải mái, chính là mặc lên người quá dày rồi, cái này còn giữ lại không?” Thím Chu tiện tay cầm lên một cái áo, hỏi anh.

Thẩm Thận nhìn qua, là áo len màu xanh lam mà bà nội Hứa đan cho anh.

Ngừng một hồi, anh thu mắt, “Vậy giữ lại cái này đi.”

Tống Đình cảm thấy gần đây Thẩm Thận rất không bình thường, đổi cách nói khác, chính là so với trước đây càng buông thả.

Tụ tập quán bar, đua xe, lúc này anh một chút cũng không yếu thế.

Tâm tư cũng càng muốn bay lên, lúc trước còn sẽ giữ đúng mực, gần đây quả thật giống như chú khổng tước xổ lồng, thường thường liền chạy ra ngoài.

Động một chút liền muốn thể hiện tính khí thiếu gia, toàn bộ công ty đều dày đặc một luồng áp suất thấp, rất sợ làm cho anh không vui.

Tống Đình còn cẩn thận phát hiện, nữ nhân viên cũng không dám thảo luận anh, là bởi vì lần trước có một nữ sinh nhìn anh say mê, bị dọa khóc bởi sự lạnh lùng của anh.

Anh ta nói bóng nói gió với Trần Thanh Huy, đối phương ra vẻ cũng có chút nghi hoặc, đối với điều này không biết chút gì.

Không dễ dàng tóm được Thẩm Thận, Tống Đình cuối cùng nhịn không được, “Cậu dạo này làm sao vậy, trong công ty căn bản nhìn không thấy bóng dáng cậu.”

Thẩm Thận lười biếng cho anh ta một ánh mắt cảnh cáo.

“Tôi dùng tiền lương cao mời cậu đến, là muốn cậu đến tám chuyện của tôi?”

Tống Đình cười lấy lòng, “Muốn nói đến tình bạn cùng trường cùng phòng, ai cũng không nhiều bằng ngài, tôi đây là có lòng tốt quan tâm.”

Anh ta tiếp tục chân chó, “Công ty này không phải là chủ kiến của cậu, tôi là muốn nói cậu lần sau có thể không cần không nói lời nào liền vứt công việc cho tôi hay không?”

Anh ta chính là đến nhậm chức vụ này, nhưng anh ta không muốn ngốc như Trần Thanh Huy, cần cù tận tụy.

Thẩm Thận cười lên, chỉ là nụ cười này nhìn làm sao cũng dọa người, “Không thể.”

Tống Đình nâng gọng kính màu vàng, “Ở sau lưng Hứa Mạt cả ngày làm những việc mèo mả gà đồng, tôi thật sự xem thường cậu.”

Nụ cười của Thẩm Thận thu lại, sấp mặt, “Sau này trước mặt tối đừng nhắc đến cô ấy.”

“Tại sao vậy? Chỉ bởi vì cô ấy ra ngoài ăn cơm với nam sinh, ngay cả nhắc đến cũng không thể?” Tống Đình thật sự xem thường d.ục vọng chiếm hữu của Thẩm Thận rồi, tỉ mỉ nghỉ lại, dạo này anh không thích hợp, giống như cũng từ sự việc trên weibo lần trước bắt đầu.

Thẩm Thận yên lặng nhìn qua.

“Cậu đừng như vậy, tôi rất buồn nôn nha.” Tống Đình nói xong dụi da gà nổi lên trên cánh tay mình.

“Ăn cơm cái gì?” Thẩm Thận nghẹn hồi lâu, cuối cùng vẫn là hỏi ra.

“Cậu không phải chứ, không quan tâm con gái người ta như vậy? Trong vòng bạn bè đều có nha, tự mình đi xem, tôi đi trước.” Tống Đình lại nói nhỏ, phàn nàn rất nhiều, mới đi trở về.

Vòng bạn bè?

Thẩm Thận âm thầm suy nghĩ, ấn mở wechat không thường dùng.

Bên trong đó ngoại trừ gia đình và bạn bè thân thiết, cũng chỉ thêm cô. Nhưng hai người bình thường không nói chuyện ở trên này.

Ngẫu nhiên anh có hứng thú, thấy cô đăng vòng bạn bè, cũng sẽ ấn thích.

Cô đổi ảnh chân dung, không quá dễ nhận ra. Thẩm Thận ấn vào, chỉ thấy trống không.

Anh cho rằng mạng không quá tốt, vuốt mới một chút, vẫn như cũ.

Thẩm Thận có không nhạy bén cũng nên phản ứng lại rồi.

Hứa Mạt đây là che chắn anh.

Trong phòng làm việc truyền đến một trận âm thanh kỳ lạ, Trần Thanh Huy ngồi dậy muốn đi kiểm tra, cửa theo đó liền bị đẩy mở, Thẩm Thận đi nhanh ra ngoài.

Anh trực tiếp đến trước bàn của Tống Đình, “Đưa điện thoại của cậu cho tôi.”

Tống Đình vừa đang tìm cá, chột dạ tắt đi trang mạng, tiếp đó lại bắt đầu phản kháng, “Nhìn điện thoại tôi làm gì?”

Ngày xưa, cần tài liệu quan trọng nào trực tiếp gửi là được, bây giờ ra quân ồ ạt như vậy, anh ta cũng là một quý công tử, mặt vẫn cần chứ.

“Điện thoại của tôi vừa đập bể rồi.” Thẩm Thận nhẹ nhàng bâng quơ, ngữ khí bay bổng giống như thứ anh đập không phải là điện thoại mà là một quả hạch đào nhỏ.

Tống Đình lầm bầm một câu có bệnh, cuối cùng bị ép buộc dưới sự uy hiếp của Thẩm Thận, ném điện thoại cho anh.

“Không được ấn mở bộ sưu tập ảnh nha, tôi cảnh cáo cậu.” Ánh mắt Tống Đình khóa chặt vào tay của Thẩm thận, chỉ sợ anh có bất kỳ sự tập kích bất ngờ nào.

Thẩm Thận ấn mở wechat của Hứa Mạt, vòng bạn bè mở ra.

À.

Tin mới nhất là ngày hôm qua..

“Học trưởng muốn tôi giúp anh ấy làm quảng cáo, tiệm này thật sự rất ngon, lúc trước tôi quay phim từng đi qua, hi vọng mọi người rảnh rỗi đều đi nếm thử.”

Còn có một bức ảnh kèm theo, là bộ dáng hai người ăn cơm cùng nhau, nụ cười thản nhiên, nhìn thế nào cũng thấy vui vẻ.

Anh cho rằng cô nói như vậy, chắc là không tốt hơn so với anh, không ngờ rằng thoạt nhìn bộ dáng bình yên đó so với trước đây càng thêm vui tươi.

Không có người biết rằng, hành vi phóng túng dạo này của anh, tất cả đều là không yên lòng.

Thẩm Thận nhìn hồi lâu, mắt sáng như đuốc, giống như muốn nhìn thủng một lỗ lên điện thoại của Tống Đình.

Hồi lâu, anh cuối cùng nói chuyện, đôi mắt đào hoa trước nay mang theo nụ cười giờ phút này không chút gợn sóng, “Xóa bạn tốt, bây giờ liền xóa.”

“Chết tiệt, làm gì muốn tôi xóa bạn tốt với Hứa mỹ nữ, tôi không muốn.” Tống Đình thấy anh gần đây kỳ quái, còn chạy lại đây xem wechat của Hứa Mạt, thật sự là công tử nhà giàu rảnh tới mông rồi.

“Chờ chút, cô ấy có phải che chắn cậu rồi không hả ha ha ha ha.” Trong đầu Tống Đình vừa đi chuyển liền nghĩ rõ ràng, vẫn đang cười trên nỗi đau của người khác.

Nhưng mà Thẩm Thận không có cho anh ta bất kỳ cơ hội nào, ném điện thoại cho anh ta, “Tôi đã xóa rồi.”

Tống Đình tức giận, “Dựa vào cái gì, cậu cái bạo quân bóc lột người khác!”

“Dựa vào hai chúng tôi bây giờ đã chia tay.” Thẩm Thận liếc nhìn anh ta, nghe không ra ngữ khí gì.

“Chết…..tiệt!” Tống Đình lúc này không nói nữa.

Thẩm Thận nhìn Trần Thanh Huy, vừa muốn để anh ta cũng xóa, nhưng không biết nhớ tới cái gì, cuối cùng không có dặn dò.

Anh móc ra điện thoại mà màn hình đã chia năm sẻ bảy, mở khung nói chuyện của Hứa Mạt ra.

[Chúng ta nói chuyện.]

Nhưng mà giây tiếp theo, một dấu chấm than đỏ chót nhảy ra, rõ ràng lại chói mắt, từng giây từng phút nhắc nhở anh.

Đây không chỉ là che chắn, cô thậm chí trực tiếp xóa anh luôn rồi.

Hứa Trạm cuối cùng tiếp nhận kiểm tra của bệnh viện, sau khi xác định không trở ngại, thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất viện.

Gần đến cuối năm, thời gian mấu chốt này, căn bản mua không được vé xe trở về.

Cậu Hứa thấy hai đứa trẻ không có nơi đi, để hai người đến nhà mình.

Hứa Mạt nhớ lại mỗi lần mợ Hứa nói bóng nói gió, cuối cùng vẫn là không muốn tiếp tục làm phiền cậu mình. Nhà cậu cũng không lớn, lại dung nạp hai ngươi vào cũng không thuận tiện. 

“Không sao đâu cậu, cháu chờ tý nữa tìm khách sạn gần đây, ở trước đến lúc có thể ngồi xe buýt trở về.” Hứa Mạt uyển chuyển từ chối đề nghị của cậu Hứa.

Tuy rằng trước mắt rất nhiều người đã không ngồi xe đường dài nữa, nhưng sự tồn tại của xe buýt, thật sự đem đến sự thuận tiện cho nhiều người không mua được vé xe.

Quan trọng là năm nay vẫn là muốn về quê ăn tết. Hứa Mạt không yên tâm bà nội một mình ở nhà, lão nhân gia nhất định còn đang lo lắng cho hai chị em cô.

Cậu Hứa không lay chuyển được cô, cẩn thận suy nghĩ biểu hiện vợ con trong nhà, cuối cùng lại nói, “Vậy như thế đi, cậu lái xe đưa hai đứa về, đi cao tốc.”

“Xe đường dài người khá nhiều, lại xóc nảy, tiểu Trạm mới xuất viện, vẫn là cậu đưa hai đứa về tốt hơn.”

Hứa Mạt suy nghĩ, vẫn là gật đầu.

Kỳ thật đi cao tốc cũng kẹt xe, rất nhiều người bận rộn một năm trong thành phố lớn, chỉ muốn lúc qua năm mới cả nhà đoàn viên, không ít người đều nhân cơ hội này, lái xe trên cao tốc sum họp với gia đình.

Trên đường gần như tiêu hao hết cả một ngày, mới trằn trọc về tới nhà.

Cậu Hứa có chút mệt nhọc, nhưng vẫn là không để ý sự khuyên ngăn của Hứa Mạt, lập tức không ngừng chuẩn bị trở về, “Xin nghỉ một ngày phép, không muốn lưu lại ấn tượng xấu với ông chủ, cậu đi trước đi.”

“Cậu à, vậy cậu chú ý an toàn nha, mệt mỏi nhanh chóng tìm khu vục vụ nghỉ ngơi, không thể mệt mỏi lái xe, an toàn trên hên.” Hứa Mạt từ trong nhà lấy ra một ít đồ khô, để lên xe để ông mang theo.

Cậu Hứa vỗ vai cô, muốn nói gì đó lại không nói ra, lái xe rời đi.

Hứa Mạt nhìn đèn đuôi xe đi xa hồi lâu, sờ s.oạng trong bóng tối trong sân, đi vào trong.

Hứa Trạm vẫn đang ở trong phòng bà nội, có lẽ là nói những lời xuất phát từ nội tâm, Hứa Mạt mượn ánh đèn mờ nhạt, đẩy mở cánh cửa cũ kỹ.

Bà nội sớm đã lên giường nghỉ ngơi, lão nhân gia không cần sử dụng thiết bị truyền thông, không biết hai chị em đêm nay đã trở về.

Nửa đêm nghe thấy động tĩnh trong sân, cô còn cho rằng trộm tiến vào, nghe thấy âm thanh quen thuộc, cô mới kéo đèn, nửa ngồi trên giường, thế nào cũng không thể tiếp tục ngủ.

“Tiểu Nám, cháu cuối cùng trở về rồi, nhanh đến chỗ bà nội.” Đôi mắt bà nội đã không còn rõ nữa, nhưng vẫn hiền từ.

Hứa Mạt nhìn bà nội, vành mắt đỏ lên, trái tim giống như phiêu bạt rất lâu cuối cùng cập bến, ấm áp.

“Bà nội, là cháu này, Tiểu Mạt trở về rồi.” Hứa Mạt ngồi bên giường ôm lấy bà.

Hứa Trạm ngồi ở bên cạnh, “Được rồi chị, muộn thế này, liền đừng khóc nữa, ngày mai tiếp tục nói dông dài, để bà nội ngủ đi.”

Bà nội nắm lấy tay Hứa Mạt không muốn buông, “Hộp hoa bên trái phía dưới giường của bà có đặt chút tiền, cháu cầm lấy mà dùng.”

Hứa Trạm lần này nhập viện, sợ là lại tốn không ít tiền.

“Không cần đâu bà nội, cậu đã trả vài ngày, còn lại cháu cũng đều trả hết rồi.” Hứa Mạt dụi mắt, đây là tiền dưỡng lão của bà nội, cô không muốn dùng.

Mấy ngày này cô chắp vá lung tung, cầm tất cả tiền để dành lúc trước lấy ra cũng đủ rồi.

Chỉ là tiền học bổng mỗi năm phát một lần, nếu tiếp tục dùng, học phí năm tiếp theo liền không biết chống đỡ thế nào.

Còn may cô có thể nhận thông cáo, chi phí lần này cũng vô cùng khả quan, cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn. 

“Lại là A Thận đứa nhỏ này giúp đỡ phải không, không thể luôn như vậy, tiền này cầm lấy đưa cho nó, bà nội vẫn là tích lũy một ít.”

Chợt nghe thấy xưng hô này, Hứa Mạt ngẩn người.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN