Đường Vận đã chọn một nhà hàng náo nhiệt, đầy khói và pháo hoa, đặt một phòng riêng. Khi đóng cửa, cũng không thể nghe thấy tiếng náo nhiệt bên ngoài, rất thích hợp cho buổi liên hoan.
Chỉ có điều, Đường Vận vừa mới đặt món xong, hai đồng nghiệp bỗng nhớ ra hôm nay là sinh nhật của bạn gái và một người có việc gia đình, tất cả đều bỏ đi mất, chỉ còn lại Đường Vận và Lăng Vân Phàm trên bàn ăn.
“Tại sao mọi người lại không đáng tin như thế chứ!” Đường Vận tức giận đập vào bàn.
Đường Vận đang lo lắng không biết làm sao để ăn hết món ăn trên bàn, thì hắn nhận được một cuộc gọi từ Kỷ Thương Khung.
Kỷ Thương Khung: “Anh đang ở đâu? Đi uống rượu không?”
Kỷ Thương Khung đang gặp rắc rối trong tình cảm, thường xuyên tìm Đường Vận để uống rượu để quên đi những nỗi sầu.
Đường Vận: “Bộ phận đang tổ chức liên hoan!”
Kỷ Thương Khung: “Làm sao có thể tổ chức liên hoan mà không mời sếp chứ!”
Mười lăm phút sau, Kỷ Thương Khung xuất hiện trong phòng riêng, mặc áo sơ mi hoa, mặc quần xà lỏn và đi dép trong nhà.
Đường Vận khinh thường nhìn anh: “Mày ăn mặc như này, tao lại tưởng mày đang chuẩn bị bay đến bãi biển nghỉ mát gì đó cơ đấy.”
Kỷ Thương Khung cười hả hê: “Tôi có gu thời trang tốt mà!”
Đường Vận nói: “Thật là P!” (*)
(*) Raw là: “好个P啊!” có thể được hiểu là “Vớ vẩn quá!”, “Vô nghĩa quá!” hoặc “Tệ quá!”.
Lăng Vân Phàm nhìn vào chiếc áo sơ mi kẻ đen đỏ trên người Đường Vận, khẽ mở miệng, suy nghĩ một lúc, rồi im lặng ngậm miệng lại.
Thực tế, khi Kỷ Thương Khung vừa vào phòng riêng, anh đã chú ý đến Lăng Vân Phàm, cười nói: “Thực tập sinh, cậu đến làm việc rồi à?”
“Dạ.” Lăng Vân Phàm gật đầu, “Chào sếp.”
Kỷ Thương Khung kéo một cái ghế và ngồi xuống: “Tôi nhớ cậu họ Lăng đúng không?”
Lăng Vân Phàm lại gật đầu.
“Vậy tôi sẽ gọi cậu là Tiểu Lăng.” Kỷ Thương Khung hỏi tiếp, “Không phải là bữa tiệc của bộ phận sao? Tại sao chỉ còn hai người?”
Đường Vận lấy đũa, gắp một hạt đậu phộng vào miệng: “Hai người còn lại bỗng nhiên có việc gia đình nên phải đi.”
“Thật không may.” Kỷ Thương Khung hỏi, “Có rượu không?”
Đường Vận: “Đây là nhà hàng nhỏ, không phải quán bar, không có những loại rượu mà mày thích uống đâu.”
Kỷ Thương Khung lấy thực đơn ra xem: “Không sao đâu, uống sao cũng được, gần đây tôi không uống rượu thì buổi tối không ngủ được.”
“Tao không uống cùng mày đâu, xin lỗi.” Đường Vận nói.
Sau đó, hai người cùng uống cho đến khi say mèm.
Lăng Vân Phàm không thích uống rượu, vì vậy cậu không uống nhiều. Lúc này, mỗi mình cậu tỉnh táo, nhìn hai người nằm sấp trên sàn nhà, trợn mắt há mồm.
May thay, chủ nhà hàng và Đường Vận là bạn của nhau, họ đã đồng ý giúp Lăng Vân Phàm đưa người về nhà.
Lăng Vân Phàm chỉ phải đối mặt với Kỷ Thương Khung.
“Sếp, sếp.” Lăng Vân Phàm giúp Kỷ Thương Khung ngồi trên ghế, nắm chặt vai người đàn ông, lắc mạnh, “Sếp, nhà của anh ở đâu vậy?”
Mặt Kỷ Thương Khung đỏ bừng, ánh mắt lạc hướng: “Tôi… tôi biết tôi rất đẹp trai… nhưng, nhưng tôi đã có người mà tôi thích rồi… nên đừng… đừng ôm tôi… tôi rất chung tình… chung tình…” Sau đó anh ngất đi.
Lăng Vân Phàm: “…”
Nên ném người này ra ngoài đường cho xong.
Lăng Vân Phàm nặng nề xoa lông mày, đặt hy vọng vào Đường Vận.
Cậu đến bên cạnh Đường Vận, người đang nằm ngửa trên sàn như một chữ “đại 大” và hỏi: “anh Vận, anh có biết nhà của sếp ở đâu không? Tôi sẽ đưa anh ấy về.”
Đường Vận mê man mở mắt ra, nhắm mắt lại và nói: “Biết… tôi…tôi biết.” Sau đó, hắn liệt ra tất cả thông tin riêng tư của Kỷ Thương Khung như số điện thoại, ngày sinh, địa chỉ căn hộ và nhiều hơn thế nữa.
“Được rồi, dừng lại đi.” Lăng Vân Phàm nhận được địa chỉ, ngăn cản Đường Vận tiếp tục tiết lộ thông tin, “Anh Vận, cái gì anh cũng nói được, người không biết sẽ tưởng tôi đã cho anh uống thuốc đấy.”
Lăng Vân Phàm nói chào với chủ nhà hàng, nhờ anh ta chăm sóc Đường Vận, sau đó giữ chặt cánh tay của Kỷ Thương Khung, đưa anh lên taxi.
Đứng bên đường một lúc lâu trong gió lạnh, cuối cùng cậu cũng gặp được một tài xế sẵn sàng chở người say rượu, Lăng Vân Phàm chật vật đặt Kỷ Thương Hải đang khập khiễng vào ghế sau của taxi, sau đó lên xe và báo địa chỉ của mình cho tài xế.
Ông chú lái xe có kỹ năng lái xe không thua kém gì nhà vô địch đường đua Haruna. Chú ta phanh gấp và lái xe một cách uyển chuyển, thậm chí khiến cả Kỷ Thương Khung đang ngồi như một đống bùn, cũng bị lắc lư theo từng cú chuyển động.
Kỷ Thương Khung bị lắc đến tỉnh, mở mắt lơ đãng không biết đang sống vào năm nào, ai đang ngồi bên cạnh mình. Anh ôm lấy cánh tay của Lăng Vân Phàm, bắt đầu khóc: “Hu hu, Tiểu Trạm, anh thích em.”
Nghe thấy tiếng động, ông chú lái xe đặt tai về phía sau ghế ngồi, lắng nghe một cách chăm chú.
Lăng Vân Phàm cảm thấy đầu óc mình đang rối tung lên, cậu nghĩ nếu không tăng lương cho mình, thì thật là bất công.
Trong khi đó, Kỷ Thương Khung vẫn đang gào thét: “Anh cảm thấy em cũng thích anh, hu hu, cảm giác của anh luôn rất chính xác, hu hu hu. Vì anh chỉ là Beta nên không được sao? Hu hu, vậy là em không còn thích anh nữa à?.”
Sau đó, ông chú lái xe và Lăng Vân Phàm nghe Kỷ Thương Khung hát một vở kịch bi kịch trên suốt hành trình, tình yêu sâu đậm, tình cảm chân thành. Đến khi cả hai xuống xe, ông chú lái xe không kìm được hỏi Lăng Vân Phàm: “Đồng ý với cậu ta đi, đừng để cậu ta gây phiền phức cho lỗ tai của người khác nữa, tai chú cũng ù hết lên đây này.”
Lăng Vân Phàm trả lời: “Cháu không phải là người mà anh ta nói đến, nên hiện tại không chỉ tai, mà cả đầu của cháu cũng ù nữa.”
May mắn thay, công sức không phải là vô ích, Cuối cùng Lăng Vân Phàm đã thành công kéo Kỷ Thương Khung về căn hộ mà anh đang sống.
Sau khi sắp xếp cho Kỷ Thương Khung, Lăng Vân Phàm đã hoàn thành nhiệm vụ và rút lui, nhưng cậu cũng mệt mỏi đến chết đi được, về nhà, cậu tắm rửa xong liền ngã ra ngủ.
Ngày hôm sau, Lăng Vân Phàm đi làm tại studio, ngay lập tức nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi, quầng mắt đen sát cánh mày của Đường Vận.
Đường Vận giữ chặt cái đầu đau nhức như muốn nứt ra, lầm bầm: “Tôi chắc chắn sẽ không bao giờ uống rượu với thằng ngốc đó nữa.”
“Anh Vận, hôm qua anh có về nhà an toàn không?” Lăng Vân Phàm hỏi.
“Có, cảm ơn cậu đã quan tâm.” Đường Vận cảm ơn.
“Chuyện nhỏ thôi.” Lăng Vân Phàm cười rạng rỡ, mở máy tính và bắt đầu nghiên cứu mã nguồn mà Đường Vận giao cho cậu.
Khoảng mười một giờ, nhân viên nhân sự gõ cửa văn phòng: “Thực tập sinh, sếp gọi cậu vào phòng làm việc của anh ấy.”
“Sếp gọi tôi?” Lăng Vân Phàm nhìn lên với sự hoài nghi.
“Ừ đúng vậy, mau đi đi” Nhân viên nhân sự không muốn lãng phí thời gian, hoàn thành nhiệm vụ thông báo, rồi đi giày cao gót rời đi.
Lăng Vân Phàm không thể tiếp tục công việc trong tay, đi tìm Kỷ Thương Khung.
Lăng Vân Phàm bước vào phòng làm việc của Kỷ Thương Khung, nhận thấy trong phòng bày đầy những chậu cây, trong đó nổi bật vài bông hoa hướng dương, những cánh hoa vàng rực đập vào mắt cậu, bên cạnh kệ hoa có một giá vẽ màu trắng sữa. Những cửa sổ lớn, sạch sẽ trong căn phòng tràn ngập ánh nắng vàng, trông nó giống một phòng vẽ hơn là một văn phòng.
Dường như Kỷ Thương Khung có thể trạng tốt hơn Đường Vận, anh mặc một chiếc áo sơ mi hoa màu xanh nhạt, mái tóc vàng được vuốt ngược ra sau, trông rất sung sức.
“Sếp.” Lăng Vân Phàm gõ cửa, đứng ở cửa hô lớn.
“Nào, nào, ngồi xuống đi.” Kỷ Thương Khung chào đón nhiệt tình. “Xin lỗi về hôm qua, không ngờ tôi lại say đến như vậy. Cảm ơn cậu đã đưa tôi về nhà.”
Lăng Vân Phàm: “Không có gì, đó là việc tôi nên làm.”
Kỷ Thương Khung: “Ờm, cái này, tôi muốn mời cậu đi ăn trưa, coi như cảm ơn cậu vì hôm qua đã đưa tôi về.”
Lăng Vân Phàm: “Sếp à, anh không cần phải khách khí như vậy.”
Kỷ Thương Khung: “Không có gì, chỉ là chiêu đãi bình thường mà thôi. Dù sao thì cậu cũng phải ăn trưa mà đúng không?”
Lăng Vân Phàm cũng suy nghĩ một chút, nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy tiếc nuối và sự kiên trì của Kỷ Thương Khung, cậu gật đầu đồng ý.
Ban đầu, Kỷ Thương Khung muốn mời cả Đường Vận đi cùng, nhưng mỗi khi gặp, Đường Vận lại muốn bắt nạt anh, vì lo cho tính mạng của mình, Kỷ Thương Khung đã từ bỏ ý định này.
May mắn là Kỷ Thương Khung là người dễ gần, còn Lăng Vân Phàm hóm hỉnh và hòa đồng, khi hai người ở riêng không cảm thấy ngại ngùng.
Kỷ Thương Khung đưa Lăng Vân Phàm đến một nhà hàng ẩm thực kiểu Hồng Kông, chọn một phòng nhỏ, đặt một bàn đầy đủ món ăn, cảm ơn Lăng Vân Phàm một lần nữa và trò chuyện với cậu: “Cậu là sinh viên của Đại học B à? Cậu chưa tốt nghiệp sao?”
Tuân thủ nguyên tắc rằng khi có ai đó mời, không ăn chính là ngốc, Lăng Vân Phàm cũng không khách khí với Kỷ Thương Khung. Cậu gắp thức ăn vào bát và nói: “Ừm, sang năm tôi sẽ tốt nghiệp.”
“Cảm thấy nhóm làm việc của chúng ta thế nào?” Kỷ Thương Khung cười hỏi, “Có quen với công việc không?”
Lăng Vân Phàm: “Tôi đã quen rồi, anh Vận đã dạy tôi rất nhiều.”
Kỷ Thương Khung cảm thán: “Khi anh Vận không xấu tính, anh ấy thật tốt.”
Lăng Vân Phàm: “……”
Cậu thật sự hiểu rõ về bản chất của văn học vô nghĩa rồi.
Kỷ Thương Khung lại hỏi: “Cậu cảm thấy tựa game mà công ty chúng ta đang chuẩn bị làm thế nào?”
Ban đầu, Kỷ Thương Khung chỉ đang tìm chủ đề nói chuyện, không ngờ Lăng Vân Phàm lại trả lời theo góc nhìn của một người chơi và đưa ra nhiều ý tưởng thú vị khiến Kỷ Thương Khung cảm thấy mới lạ.
Sau khi ăn xong bữa trưa, hai người trò chuyện rất vui vẻ. Kỷ Thương Khung ngưỡng mộ Lăng Vân Phàm, còn Lăng Vân Phàm cảm thấy Kỷ Thương Khung rất thân thiện và dễ gần.
Sau khi ăn uống no nê, Kỷ Thương Khung lấy hóa đơn trên bàn: “Tôi đi thanh toán, cậu đợi tôi một chút.”
“Được.” Lăng Vân Phàm gật đầu.
Khi Kỷ Thương Khung rời khỏi phòng sau, Lăng Vân Phàm gãi cái bụng đang no, nghĩ rằng nhà hàng này có hương vị rất tốt, lần sau sẽ đến cùng Kỷ Thương Hải.
Lúc này, điện thoại di động của Lăng Vân Phàm reo lên.
Cậu cầm điện thoại lên và thấy tên của Kỷ Thương Hải đang sáng trên màn hình, đôi mắt cậu sáng hẳn ra.
Lăng Vân Phàm vui mừng nhấc máy: “Alo?”
Nhưng ai ngờ, khi Kỷ Thương Hải mở miệng, giọng điệu tức giận nói: “Cậu đang ở đâu? Không phải đang nghỉ hè sao? Tại sao không ngoan ngoãn ở nhà?
Lăng Vân Phàm ngẩn người: À, cậu đã đi công tác về rồi à? Tôi đang ở gần phòng thực tập.
“Thực tập?” Giọng điệu của Kỷ Thương Hải ngay lập tức trở nên lạnh như băng.
“Đúng.” Lăng Vân Phàm không hiểu tại sao Kỷ Thương Hải lại tức giận, cậu cảm thấy hơi bối rối, lập tức giải thích, “Trước đây tôi luôn muốn nói với cậu, nhưng không tìm được cơ hội phù hợp. Vì hè này tôi đang rảnh, tình cờ được cố vấn giới thiệu cho một vị trí thực tập lương tốt nên tôi đi phỏng vấn…”
Nhưng Lăng Vân Phàm chưa nói xong, đã bị Kỷ Thương Hải cắt ngang.
Kỷ Thương Hải nghiêm khắc lên tiếng: “Cậu thiếu tiền à? Thiếu tiền thì sao không nói với tôi? Tại sao lại đi thực tập? Tôi chỉ đồng ý để cậu hoàn thành việc học, chưa bao giờ nói cậu được đi thực tập. Tại sao cậu lại đi quá giới hạn, ngoan ngoãn ở nhà không được sao? Điều này khó đến vậy à?”
Lăng Vân Phàm im lặng…
Một cảm giác lạ lẫm và khó chịu tràn về trong tâm trí của Lăng Vân Phàm, sự chỉ trích vô cớ từ Kỷ Thương Hải khiến cậu cảm thấy xa lạ.
Đầu dây bên kia, Kỷ Thương Hải cũng nhận ra mình đã nói không đúng lời, hắn thở một hơi dài, nhanh chóng thấp giọng xin lỗi: “Tôi… tôi không có ý muốn giận dữ với cậu, xin lỗi, công việc của tôi quá bận rộn, đầu óc hơi lẫn lộn, xin lỗi, Vân Phàm, xin lỗi, đừng ghét tôi.”
Ban đầu Lăng Vân Phàm cảm thấy không thoải mái, nhưng nháy mắt cậu lại mềm lòng: “Không sao, ai cũng có lúc tâm trạng không tốt, không cần phải luôn luôn xin lỗi. Khi cậu đi công tác ở thành phố khác, vào buổi tối có thể ngủ ngon không?”
Kỷ Thương Hải cười khổ: “Không có cậu bên cạnh, ngủ ngon sao được.”
Lỗ tai Lăng Vân Phàm nóng lên, sờ sờ một bên mặt: “Vậy cậu về sớm chút.”
“Tôi đang cố gắng.” Kỷ Thương Hải nhẹ nhàng nói, “Vân Phàm, cậu… cậu có thể không đi thực tập không? Tôi không muốn cậu làm việc quá sức, nếu cậu thiếu tiền, cậu có thể nói với tôi.”
Lăng Vân Phàm: “Tôi không thiếu tiền, tôi…”
Lăng Vân Phàm chưa nói xong, từ phía Kỷ Thương Hải truyền đến tiếng ồn ào.
Kỷ Thương Hải thở dài, có chút bực bội: “Ở đây có một số việc cần xử lý, tôi sẽ gọi lại cho cậu sau.”
Lăng Vân Phàm: “A… được, vậy cậu đi làm việc của cậu đi.”
Kỷ Thương Hải vội vàng cúp điện thoại.
Xung quanh trở nên im lìm, suy nghĩ trong tĩnh lặng trở nên mẫn cảm hơn, Lăng Vân Phàm lại cảm thấy một chút không thoải mái và lạ lùng.
Cậu đi theo cảm xúc của mình, một câu hỏi xuất hiện trong đầu.
Nếu Kỷ Thương Hải không trở về, làm sao hắn biết Lăng Vân Phàm không ở nhà?”