Anh rời Bắc Kinh cả tuần và không hề gặp cô.
Anh rời đi sau cuộc họp buổi sáng vào thứ hai. Vào nửa đầu tuần, có một diễn đàn nhỏ về đổi mới khoa học và công nghệ ở Hàng Châu, anh nhận được thư mời của một đàn anh trong khoa tham dự với tư cách khách mời, sau đó rẽ qua Tô Châu để thăm ông nội.
Lúc nhỏ anh sống ở Tô Châu một thời gian dài, khi đủ tuổi đi học mới về Thượng Hải, sau đó ra nước ngoài, nhiều năm qua cơ hội về ở lại lâu cũng không nhiều.
Ông nội đã tám mươi tám tuổi, sống một mình trong ngôi nhà cũ, bên cạnh chỉ có người giúp việc và tài xế đã chăm sóc ông nhiều năm. Ngoài ra ông còn có một con mèo, ông thường trồng hoa trồng cỏ, tự do tự tại.
Lương Duật Chi ở lại một đêm. Anh vẫn ở trong căn phòng cũ phía đông của tầng hai, buổi sáng mặt trời chiếu rất tốt.
Hai chậu hoa tuyết lớn màu xanh được người giúp việc là dì Trương đặt ở cửa sổ bao phủ toàn bộ bệ cửa sổ bằng cây xanh tươi tốt, chúng nở hoa um tùm.
Anh dựa vào khung cửa sổ nhìn một lúc thì điện thoại di động vang lên.
Chế độ không làm phiền đã mang lại cho anh sáu giờ bình yên và anh tích lũy được rất nhiều tin nhắn chưa đọc, tin nhắn mới nhất là từ “Khải An Uông Thấm Như” hỏi anh có thích trượt tuyết vào cuối tuần không. Khải An là đối tác lâu dài của Tinh Lăng.
Tiếp theo là tin nhắn của Kiều Dật: Xem vòng bạn bè đi! Xem cậu đã bỏ lỡ gì rồi!
Anh thực sự đã vào vòng bạn bè và phát hiện ra đó là ngày kỷ niệm một năm khai trương quán bar của cậu Kiều.
Cũng không hiểu tại sao một quán bar đang thua lỗ lại tổ chức tiệc chúc mừng.
Có mấy bức ảnh và video tương tự nhau liên tiếp, chia sẻ khung cảnh ồn ào từ mọi góc độ thành một khung chín ô, anh không có chút hứng thú nào, chỉ lướt qua.
Sau đó anh nhìn thấy Đường Tây Trừng.
Một bức vẽ đơn giản đen trắng về một con hươu một sừng, tên Wechat của cô là chữ thường xx. Cô đã gửi một bức ảnh chụp một cái cây hình quả khế trong một chiếc bình sứ màu vàng.
Đây là thứ mà Lương Duật Chi đã từng thấy trước đây. Cô đã mang theo cái này khi từ Thượng Hải trở về vào tháng ba. Thật không may, chiếc túi giấy cầm tay trên đường bị đứt và làm đổ một lớp bụi bẩn lên xe của anh.
Anh không biết nó là gì nhưng trông giống như một “quả khế”.
Lúc này dì Trương gõ cửa gọi anh xuống ăn sáng.
Lương Duật Chi tắm rửa sơ qua, thay quần áo đi xuống lầu, ông nội ra ngoài ngắm hoa, con mèo đen trong sân nhảy tới, ngồi xổm dưới chân ông như một cục lông.
Dì Trương làm món hoành thánh nhỏ với bắp cải xào ớt, dựa theo khẩu vị của anh.
Lương Duật Chi ăn rất nhiều, dì Trương thấy vậy cũng vui mừng, bà cắt cành hoa nhài khô và trò chuyện cùng anh.
Cuối cùng, không tránh được câu hỏi liệu năm nay mình có tìm được bạn gái hay không.
Không giống những người khác, lời nói của dì Trương đơn thuần chỉ là sự quan tâm của người lớn, bà không có ý thúc giục, cũng không có ý tò mò, Lương Duật Chi cũng không chán ghét, chỉ cười nói: “Sao mà dễ dàng như vậy ạ, không ai cần cháu cả.”
Dì Trương sau đó cười chọc anh nói bậy, anh cái gì cũng giỏi, làm sao không ai cần anh. Sau đó bà lại dịu dàng nói không phải nóng vội, mới hai mươi bảy tuổi, chưa già, cứ từ từ dành thời gian tìm một người phù hợp. Ngoại hình hay điều kiện gì đó không phải là điều kiện tiên quyết.
Lương Duật Chi vừa lắng nghe vừa ăn hết phần hoành thánh còn lại.
*
Cuối tuần, Đường Tây Trừng ra ngoài, cô bắt tàu điện ngầm đến ga Hồ Đoàn Kết rồi đi bộ đến Page One.
Người rất đông, nhưng lại yên tĩnh đến lạ thường, có nhiều trẻ em đọc sách, cô ở đó đến bốn giờ chiều. Khi rời đi, cô gặp một người ở Thái Cổ Lý cổng Bắc quận Nam.
Họ đi ngang qua nhau và Tây Trừng nhận ra trước.
Đường Nhược Linh đang nói chuyện với người đàn ông bên cạnh, giọng điệu vừa dịu dàng lại vừa quở trách, cho đến khi cô ta vô tình quay mặt lại, bắt gặp ánh mắt của Tây Trừng. Cô ta sững người trong giây lát, nhưng ngay sau đó trở lại bình thường, cô ta cùng người đàn ông bước đi.
Buổi tối thì nhận được tin nhắn Wechat.
Đường Nhược Linh: Em có ở trường không? Chị sẽ đến gặp em.
Tây Trừng trả lời: Không có ở đấy.
Đường Nhược Linh: Đang ở đây đợi em.
Cô ta đã gửi định vị của mình, đó là một quán cà phê gần Đại học Z.
Tây Trừng bắt taxi tới, Đường Nhược Linh đang ngồi bên cửa sổ. Cô ta không còn mặc chiếc váy ban ngày mặc nữa mà thay một chiếc áo gió sáng màu và quần jean, phong cách trang nhã trông giống mẹ cô ta.
Thấy Tây Trừng đi vào, cô ta chỉ vào vị trí đối diện.
“Chị gọi cho em một ly latte yến mạch.” Vừa nói, ánh mắt cô ta dừng lại trên khuôn mặt của Đường Tây Trừng, nhìn kỹ một lúc rồi mỉm cười: “Càng ngày càng xinh đẹp, hẹn hò gì chưa?”
Tây Trừng lắc đầu.
Đường Nhược Linh lại cười: “Em đang học năm ba đại học đúng không? Bài vở rất nhiều nhỉ? Không có việc gì thì hẹn hò yêu đương đi.”
Đường Tây Trừng không thay đổi sắc mặt, cũng không đính chính với cô ta.
Đường Nhược Linh nói mấy câu rồi mất kiên nhẫn, cúi đầu uống cà phê.
Ngồi như vậy mấy phút, cô ta từ trong túi xách lấy ra một cái hộp, đẩy đến trước mặt Tây Trừng: “Tặng cho em. Chị đến để casting, ngày mai phải đi nên không dẫn em đi ăn được.”
Trong lúc này, bàn bên trái có người nhìn bọn họ liên tục, thấy cô ta đứng dậy bèn đi tới hỏi có tiện cho Wechat không.
Đường Nhược Linh không để ý đến, cầm túi xách đi ra ngoài.
Chàng trai tóc ngắn có chút thất vọng, quay sang Tây Trừng và hỏi lại câu hỏi tương tự lần thứ hai.
“Không tiện.” Tây Trừng dùng ngôn ngữ ký hiệu trả lời.
Đối phương bị làm cho bất ngờ, lúng túng đứng ở đó, cuối cùng bạn ngồi bên cạnh gọi lại.
“Thì ra là một người đẹp bị câm…”
“Đừng nói nữa…”
Cố ý hạ giọng.
Tây Trừng mở món quà Đường Nhược Linh đưa cho. Đó là một chiếc vòng tay, kiểu dáng không mấy nổi bật nhưng quả thực là một khoản phí bịt miệng xa xỉ.
Nhưng cô ta đã suy nghĩ quá nhiều, Tây Trừng không có hứng thú quan tâm đến việc cô ta đang hẹn hò với ông già nào.
Thứ hai đi làm, giờ cao điểm buổi sáng vô cùng tắc nghẽn, tàu điện ngầm gặp sự cố và rất nhiều người ở Tinh Lăng đã đến muộn, trong đó có Đường Tây Trừng. Cô chưa ăn sáng, sau khi đến nơi, cô kiểm tra dữ liệu do các bộ phận khác gửi đến, ghi vào bản thảo, xem lại lần cuối và cập nhật lên tài khoản chính thức. Sau khi làm xong việc này, cô đi đến phòng trà để hâm nóng bữa sáng bằng lò vi sóng.
Lúc này, người đứng đầu các phòng ban đang họp định kỳ, đây là thời điểm tốt để lười biếng.
Có tất cả mọi thứ có thể làm trong phòng trà, bao gồm pha cà phê, cắt trái cây và tặng kẹo cưới. Những tin đồn đáng giá trong tuần mới đi kèm với sự lan truyền nhanh chóng này.
Một đồng nghiệp lễ tân hỏi: “Anh có biết tại sao tuần trước L lại biến mất cả tuần không?”
Đối mặt với ánh mắt tìm tòi thông tin của mọi người, cô ấy hạ giọng nói: “Trốn tránh.”
Trốn tránh ai?
Chị ở phòng bên cạnh đã tìm ra manh mối: “Tôi nghe Tiểu Triệu nói sếp Uông của Khải An hình như đang đuổi theo sếp Lương. Theo đuổi rất dữ dội, chỉ là vô tình tránh được mấy lần thôi.”
“Nhân tiện, cô ấy có vẻ là cháu ngoại của ông chủ Khải An. Gia đình không đơn giản. Khải An là một khách hàng quan trọng, liệu sếp Lương có hy sinh bản thân mình vì công ty không?”
“Vậy cô ấy mạnh hơn cả chị của Bên B ở công ty quảng cáo trước đây à?”
“Chỉ nghe Tiểu Triệu nói khí thế lắm.”
Tiểu Triệu là trợ lý của Lương Duật Chi.
Đường Tây Trừng ngồi trên sofa nhỏ ăn xong bánh sandwich rồi đứng dậy quay lại chỗ làm việc của mình.
Cuộc họp kết thúc, Đào Nhiễm bị giữ lại.
Lương Duật Chi hỏi cô ấy là Đường Tây Trừng thế nào rồi.
Anh vẫn chưa quên cuộc điện thoại với Lương Bạc Thanh tuần trước.
Đào Nhiễm cảm thấy kỳ quái. Cô ấy ở đây lâu như vậy cũng chưa từng hỏi thăm, hôm nay lại đột nhiên quan tâm thế.
Không đoán được ông chủ đang nghĩ gì, cô ấy thành thật trả lời: “Rất tốt. Cô ấy làm việc rất nghiêm túc, tài khoản công khai đó chủ yếu là giao cho cô ấy làm.”
“Không có gì khác à?”
Đào Nhiễm không hiểu lắm: “Cái gì khác?”
Đương nhiên, Lương Duật Chi cũng nhận ra câu hỏi này quá chung chung, nhưng anh không hiểu rõ. Có lẽ Lương Bạc Thanh quá nhạy cảm vô căn cứ.
Không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào vấn đề như vậy, anh nói ngắn gọn: “Nói về ấn tượng của cô đi.”
“Tôi không biết nhiều về cô ấy. Không có vấn đề gì trong giao tiếp ở nơi làm việc, cũng không tiếp xúc nhiều với mọi người. Anh cũng biết hoàn cảnh của cô ấy, trong nhiều trường hợp chắc chắn sẽ có bất tiện.” Thật ra cô ấy biết ở bộ phận R&D có một chàng trai mới nhậm chức có thể thiện cảm với Tây Trừng, đã đến tìm cô mấy lần nhưng lại không thấy gì sau đó.
Cô ấy không đề cập đến chuyện này.
Trở lại khu văn phòng, Đào Nhiễm vẫn chưa rõ mục đích của Lương Duật Chi.
Là vì không vừa ý cô ấy không chủ động báo cáo tình hình sao? Không giống, giọng điệu rất bình thường, không hề có chút trách móc nào cả.
Hay là Đường Tây Trừng có gì đó không hài lòng nên đã nói với anh?
Nhìn bóng người đang lặng lẽ gõ phím ở vị trí làm việc, Đào Nhiễm không thể phủ nhận suy đoán này. Cô không có thời gian để tìm hiểu sâu hơn, công ty đã tung ra dòng sản phẩm tài chính mới, bộ phận thương hiệu cũng có nhiều công việc hỗ trợ hơn.
Với một đợt lạnh mới ập đến, mọi người ở Tinh Lăng đều bận rộn trong điều kiện nhiệt độ giảm mạnh. Lương Duật Chi hầu như ngày nào cũng có mặt ở đây, mọi người ở các bộ phận khác nhau đều phải tăng ca vào cuối tuần.
Không ngờ lúc này lại có người tạo thêm phiền phức.
Hôm đó là thứ sáu, Tây Trừng có lớp, trưa không ăn gì, sáng thứ bảy đến làm việc, cô nghe nói hôm qua cô Uông của Khải An mặt hằm hằm đã đến đây.
Người ăn dưa kể lại câu chuyện một cách sống động, miêu tả Uông Thấm Như đến văn phòng chặn Lương Duật Chi như thế nào, chất vấn anh có phải cố ý tránh mặt cô ta không, uống cà phê nửa tiếng đồng hồ cũng không chịu rời đi. Cuối cùng quản lý bộ phận R&D nhanh trí đi tới giải cứu.
Các đồng nghiệp ở phòng hành chính đến phân phát đồ ăn nhẹ và trái cây, họ lại bắt đầu trò chuyện.
Có người cười khen cô Vương: “Cô ta cũng dũng cảm quá!”
“Vậy L có bị rung động không?”
“Nghe nói sếp Lương không cho cô ta đụng vào dù chỉ một ngón tay.”
Câu chuyện này đã trở thành một tình tiết thú vị trong công việc bận rộn, ai cũng háo hức xem những mẩu tin nhỏ của sếp, điều này dường như khiến chính những người mệt mỏi vì công việc cũng vô cùng vui vẻ.
Trong nửa ngày, Tây Trừng đã hiểu được gần như toàn bộ chi tiết từ các phiên bản khác nhau.
Đến bốn giờ chiều, ngoại trừ bộ phận R&D, những người khác hoàn toàn đều bận rộn làm việc.
Sau khi các đồng nghiệp trong phòng rời đi, khu văn phòng cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh. Tây Trừng vẫn còn hai đoạn video cần xử lý, nếu đi nhanh hơn thì sẽ mất khoảng một giờ.
Thật ra cũng không cần gấp. Buổi tối cô không có việc gì khác để làm, răng khôn của cô đã bị viêm hai ngày nay, ngay cả bữa tối cô cũng không muốn ăn, chỉ mang theo cơm nắm.
Năm giờ rưỡi, trời đã tối.
Lương Duật Chi từ bộ phận R&D trên lầu đi xuống, đèn ở khu B vẫn sáng.
Đi ngang qua quầy cà phê nhỏ, vô tình liếc sang một bên và nhìn qua tấm kính điều khiển điện tử, cả không gian chỉ có một người, cô đang dựa vào vách ngăn của trạm làm việc ăn cơm nắm.
Điện thoại rung liên tục, sau khi đi về văn phòng, anh mở ra mấy tin nhắn Wechat, đều là của Khương Dao—
Người bận rộn đã xong việc chưa?
Cuối tuần rồi.
Muốn mời anh đến đây không dễ dàng gì, sáu giờ rưỡi đến được phải không?
Lương Duật Chi trả lời cô ấy: Gần đến rồi.
Chưa đầy hai phút sau, lại có tin nhắn mới:
Để em bí mật nói cho anh biết tối nay ngoài những người nhà ta, chị Thù Gia cũng có mặt ở đây, chị ấy là con gái của đồng đội bố em.
Vì vậy anh hiểu rồi đó, chuẩn bị tinh thần đi nha!
Lương Duật Chi có chút khó chịu, anh tựa lưng vào ghế hút một điếu thuốc rồi đứng dậy, cầm áo khoác trong tay, lấy chìa khóa xe.
Tây Trừng vừa bước vào thang máy, nhìn thấy một bóng người đi tới lối đi, giơ tay ấn nút mở thang máy.
Dáng người anh cao, có đôi chân dài nên bước tới rất nhanh mà không cần phải tăng tốc.
Khi Tây Trừng đang do dự không biết anh muốn đến tầng một hay tầng hầm bên dưới thì Lương Duật Chi đã đưa tay ra ấn “B1”.
Anh không nói gì, chỉ có sự im lặng trong toàn bộ không gian chật hẹp.
Từ khoảng cách chưa đầy nửa mét, Tây Trừng thần kỳ cảm nhận được tâm trạng anh không được tốt. Anh không nói lời nào, thực sự rất lạnh lùng, toàn thân có một loại cảm giác xa lạ mãnh liệt.
Thang máy chưa dừng lại nửa chừng, con số màu cam nhảy hết lên “1”, cánh cửa mở ra.
Tây Trừng bước ra ngoài, người phía sau đột nhiên lên tiếng.
“Đường Tây Trừng.”
Cô quay đầu lại sau khi nghe thấy âm thanh.
Lương Duật Chi một tay ấn giữ thang máy, ánh mắt nhẹ nhàng rơi vào trên người cô: “Em rảnh không?”