Bầu không khí đã bị phá hủy hoàn toàn.
Tây Trừng thò đầu ra khỏi ngực Lương Duật Chi, mặt đỏ bừng, có chút sợ hãi nghi ngờ: “… Chuyện gì vậy?”
“Tên ngốc nghếch, cái thằng phiền phức mà anh đã nói với em rồi đó.” Lương Duật Chi tức giận đến mức muốn bẻ gãy cổ Lục Minh.
Đây là lần đầu tiên Tây Trừng nghe anh dùng từ “ngốc nghếch” để chỉ người khác, rõ ràng thực sự rất tức giận.
“Em trai của anh đó hả?”
Lương Duật Chi gật đầu, cau mày giải thích: “Trước đó anh bảo cậu ta lấy đồ, nhưng lại quên đổi mật khẩu.” Anh không còn gì hối hận hơn bây giờ.
Tây Trừng nhặt áo len lên, vừa mặc vừa nói: “Anh ấy có việc đến tìm anh à?”
“Nó không sao, nó bị điên thôi.” Lương Duật Chi giơ tay vuốt mái tóc rối bù của cô: “Em sợ à?”
Tây Trừng nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Một chút.” Mượn cánh tay anh nhảy xuống khỏi bàn bếp, chỉnh lại quần áo, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Em không sao, anh thế nào?”
Lương Duật Chi: “Anh đang phân vân có nên đánh chết cậu ta hay không.”
Tây Trừng cười thành tiếng: “Anh không… à, thế thì sao chứ!”
Kết quả là một cái nhìn cảnh báo.
Nhưng cô còn cười to hơn nữa.
Xảy ra chuyện này làm cho xấu hổ mất hứng, nhưng phản ứng của anh lại khá buồn cười.
Lương Duật Chi không biết tại sao cô có thể cười vui vẻ như vậy: “Đây là chuyện cười với em sao?”
“Đương nhiên là không, anh không sao chứ?” Mắt Tây Trừng không khỏi cong lên rõ ràng, lúm đồng tiền cũng hiện rõ ra.
Lương Duật Chi nhéo mặt cô nói: “Đừng lo lắng.”
“Được.” Tây Trừng ngừng cười: “Đi xem em trai anh đã đi hay chưa.”
Lục Minh đương nhiên không rời đi, nhưng vẫn có chút lương tâm, chạy ra ban công đợi, nghĩ mình phải tinh tế, giao toàn bộ không gian cho bọn họ. Một lúc sau, anh ta nhìn thấy Lương Duật Chi chỉnh tề đi vào phòng khách, kinh ngạc nói: “Anh nhanh vậy à?”
“Cậu muốn chết phải không?”
Lục Minh vừa bước vào phòng khách đã lùi lại một bước, vẻ mặt vô tội: “Em không cố ý mà. Sao anh hung dữ thế.” Lúc này, anh nhìn thấy một bóng người từ bên trong đi tới, kéo lấy Lương Duật Chi.
Chỉ sau một cái nhìn, Lục Minh lập tức nhận ra đó là người anh ta từng gặp trước đây.
Hay lắm, từ năm ngoái đến giờ vẫn thế này!
Anh ta vẫy tay chào Tây Trừng, mỉm cười rạng rỡ.
Tây Trừng cũng mỉm cười với anh ta, đồng thời nhìn “người phiền phức” này trong miệng Lương Duật Chi, anh ta cao gầy nhưng lại có khuôn mặt trẻ con, nhìn qua chưa đến hai mươi lăm tuổi, cười lên trông càng trẻ hơn, hơi giống thần tượng 10 điểm của Anna.
“Xin chào, anh tên là Lục Minh.”
“Chào anh.” Tây Trừng vừa nói xong đã bị Lương Duật Chi chắn tầm mắt, “Cậu không cút đi à?” Anh nói với Lục Minh.
“Chưa nói chuyện xong mà, tết nhất đừng đuổi khách.” Lục Minh chưa có ý định rời đi: “Em mang đồ nấu lẩu đến đây! Vốn là định gọi cho Trùng Nguyên, nhưng bây giờ xem ra không cần nữa.” Anh ta tự nhủ, chạy ra cửa xách một cái túi lớn tới: “Hai người chắc cũng đói rồi nhỉ? Chúng ta ăn nhé?”
“…”
Tây Trừng đại khái có thể đoán ra người này có phong cách gì. Nhìn thấy khuôn mặt u ám của Lương Duật Chi, cô lại muốn cười, có thể tưởng tượng, những năm đó bọn họ cùng nhau đi học nhất định hỗn loạn gà bay chó chạy.
Cô nắm chặt tay người bên cạnh, chủ động nói: “Vậy chúng ta ăn lẩu trước đi, không cần nấu gì nữa.”
Lương Duật Chi nghiêng đầu nhìn cô: “… Em chắc chắn chứ?”
Tây Trừng mỉm cười gật đầu.
Nửa đường bỗng nhiên xuất hiện món lẩu bất ngờ và kỳ lạ này, Tây Trừng đã hoàn toàn hiểu được cảm giác của Lương Duật Chi. Anh là người trầm tính, lại có một đứa em trai lắm lời như vậy, bọn họ lớn lên cùng nhau, không có cảm giác phiền phức mới là lạ.
Tây Trừng gần như đã biết được toàn bộ thời thiếu niên của Lương Duật Chi từ Lục Minh. Khi nhắc đến chuyện này, anh ta nói không ngừng nghỉ, có thể diễn đạt một cách hài hước, ngay cả Tây Trừng cũng cảm thấy thú vị, không khỏi nghe tiếp.
Chỉ có Lương Duật Chi đã cố gắng ngăn cản anh ta nhiều lần.
Khi Tây Trừng vừa đi lấy nước cam ép, anh đã cảnh báo Lục Minh: “Cậu nên biết chừng mực.”
“Em còn chưa đủ chừng mực sao?” Lục Minh nói: “Em còn chưa nói với Tây Tây là anh nhận thư tình, còn bị con gái chặn đường trên đường để bày tỏ tình cảm.”
“Cậu thử nói linh tinh nữa đi. Thư tình không phải do cậu nhét vào à? Chuyện chặn đường tỏ tình đó không phải cậu cho người ta thời gian địa điểm sao?” Lương Duật Chi nói: “Đừng áp dụng những gì cậu làm với phụ nữ lên người cô ấy, nhớ rõ thân phận của cậu.”
Lục Minh ra vẻ ngây thơ: “Em không nhớ rõ thân phận chỗ nào. Chỉ tìm chủ đề nào đó để nói chuyện sôi nổi thôi mà. Chẳng phải giống anh thì Tây Tây chán chết à?”
“Tây Tây là cho cậu gọi hả?”
“Vậy em gọi là gì? Chị dâu?” Lục Minh nhún vai: “Anh còn chưa đi xa đến thế đâu.”
“Không cần phải gọi gì cả, chỉ cần im lặng và cút đi thôi.”
“Được rồi được rồi, đừng mắng em nữa, cô ấy đến rồi.”
Tây Trừng bưng nước cam quay lại: “Hai người đang nói gì vậy?”
Lục Minh cười khúc khích hai tiếng: “Không có gì, nói chuyện tình cảm anh em thôi.”
Tây Trừng nhìn biểu cảm của Lương Duật Chi, hiển nhiên không phải như vậy. Cô mỉm cười nhìn anh với ánh mắt an ủi.
Mãi đến khoảng bảy giờ tối, Lục Minh mới tạm biệt Tây Trừng dưới cái nhìn trừng trừng của Lương Duật Chi. Anh ta vừa rời đi, nét mặt Lương Duật Chi trông đã khá hơn rất nhiều.
Tây Trừng nói: “Hình như em biết kẻ thù của anh là ai rồi.”
“Không hẳn vậy.” Lương Duật Chi quay lại nhìn cô: “Nếu không phải em giữ cậu ta lại thì anh đã đuổi ra ngoài rồi. Giờ em biết cậu ta rất phiền phức chưa?”
“Có một chút nhưng cũng vui tính và dễ thương.”
“Em nghĩ là anh sẽ vui khi nghe em khen ngợi cậu ta phải không?”
Tây Trừng mỉm cười nói: “Em thu hồi câu này.”
Hai người cùng nhau dọn dẹp đống lẩu lộn xộn trên bàn ăn.
Khoảng tám giờ, Tây Trừng tắm xong, quấn khăn tắm đi ra ngoài xin Lương Duật Chi đòi lấy quần áo mặc.
Anh đang trả lời email, nhìn lên và nói với cô: “Em tự tìm một cái đi.”
Tây Trừng đi vào phòng thay đồ, anh có rất nhiều áo sơ mi, hầu hết đều là những đường cắt chỉnh tề, được treo ngay ngắn. Cô muốn tìm thứ gì đó bình thường hơn, cô nhìn từng cái một, nhưng chưa kịp lựa chọn, cô đã nghe thấy một giọng nói: “Chọn không được sao?”
Tây Trừng quay lại thì thấy Lương Duật Chi đang tựa vào cửa.
Cô ậm ừ và tiếp tục xem.
Lương Duật Chi đi tới, vén mái tóc dài của cô từ phía sau, cúi đầu ngửi mùi thơm trên vai cô: “Vậy thì đừng mặc nữa.”
“Ừm… cũng được.” Vai Tây Trừng bị cằm của anh chọc ngứa: “Anh không cạo râu à?”
“Ừ, chưa cạo.” Vừa rồi anh chỉ tắm qua loa thôi: “Có đau không? Vậy anh cạo bây giờ nhé?”
“Thôi không cần, chỉ hơi ngứa thôi.”
“Ngứa quá không?” Anh dường như là cố ý, đưa cằm đụng vào gáy cô.
Tây Trừng co rúm người lại, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: “Anh đổi mật khẩu rồi à?”
Anh mỉm cười đáp lại, cảm thấy có chút hài lòng, giọng nói trầm xuống: “Em có bị bóng ma tâm lý không?”
“Anh không có à?”
“Em thử đi.”
Anh tiến sát lại.
Chỉ cách anh bộ quần áo mỏng manh và khăn tắm, Tây Trừng chắc chắn có thể cảm nhận được, cô vừa định đáp lại thì bị anh lật người lại, hôn cô, đẩy cô đến trước gương trong tư thế ép sát.
…
Sau khi nghỉ ngơi, Lương Duật Chi phát hiện khuỷu tay và đầu gối của Tây Trừng đều bị thương, bị bong da, rõ ràng là đỏ bừng. Anh tìm thuốc mỡ chống viêm và bôi lên cho cô. Tây Trừng buồn ngủ, vì đau mà cau mày, hỏi anh: “Ngày mai khi nào anh xuất phát?”
“Buổi chiều.”
“Sao anh đi làm lại sớm hơn cả em? Hồi còn ở Tinh Lăng sao em không thấy anh làm việc chăm chỉ như vậy nhỉ.” Tây Trừng mở mắt nhìn anh: “Đừng bôi nữa, đủ rồi.”
Anh ném lọ thuốc đi và nói: “Sáng mai anh sẽ đưa em về rồi phải đến chỗ ông nội.”
“Được rồi, anh không tiễn em cũng không sao, em tự về được.”
“Anh có thời gian.”
“Được ạ.” Tây Trừng cuối cùng cũng hỏi hắn: “Vậy hôm nay anh bình tĩnh xong chưa? Em đang nói chuyện của thầy Lương.”
Lương Duật Chi nhìn cô nói: “Em đâu cho anh thời gian để bình tĩnh lại.”
Tây Trừng: “Vậy ngày mai anh bắt đầu tĩnh tâm lại đi, cho đến khi em trở về, thời gian đủ rồi, không chiếm thời gian hiện tại, không hề lãng phí chút nào.”
Anh mỉm cười nói: “Biết tính toán quá nhỉ.”
Anh quay người, tắt đèn, nằm xuống ôm cô vào lòng.
Sáng hôm sau, Lương Duật Chi đưa Tây Trừng về nhà. Anh sẽ bay về Bắc Kinh vào buổi chiều.
Ngày Tây Trừng trở về, anh đến Thanh Đảo, chuyến đi kéo dài bốn ngày, hai người lỡ hẹn, không gặp nhau.
Sau Tết, Tưởng Tân Ngữ tổ chức một cuộc gặp mặt và gọi cả Khương Dao, tại địa điểm cũ, quán bar nơi ba người họ lần đầu tiên gặp nhau. Tan làm, Tây Trừng đi xe cùng Tưởng Tân Ngữ tới đó.
Khương Dao tới muộn.
Cô ấy từ Anh về vào cuối năm ngoái và nhàn rỗi cho đến Tết Nguyên đán. Gần đây cô ấy đang có ý định khởi nghiệp với một đàn chị, thành lập công ty triển lãm của riêng mình, đang trong giai đoạn chuẩn bị nên cô ấy vô cùng bận.
Cô ấy ngồi xuống, uống nửa ly nước có ga, hít một hơi dài: “Mệt chết đi được. Cả đời này chưa bao giờ siêng năng như vậy! Mới mấy ngày nay mà cảm thấy mệt mỏi và gầy đi rồi.”
Tưởng Tân Ngữ nhìn khuôn mặt mũm mĩm của cô ấy, cười nói: “Xin lỗi nhé, chị thật sự không nhìn ra đấy.”
“Đừng ác như vậy chứ chị Tân Ngữ.”
Khương Dao lại hỏi Tây Trừng: “Ở Thiệu Hưng đón năm mới vui chứ? Chỗ đó cách chị rất gần. Lúc đó chị muốn đến thăm em, nhưng ai biết mẹ chị sẽ thay đổi lịch trình vào lúc đó.”
“Cũng tạm ạ.” Tây Trừng nói: “Có lẽ cũng giống như Tô Châu. Chị ở đó bao nhiêu ngày?”
“Nhà chị ở lại đến mùng Ba rồi đi. Anh trai chị chẳng đáng tin cậy gì cả, anh ấy nói sẽ cùng nhau rời đi, nhưng ngày mùng Một đã biến mất rồi.” Khương Dao không thể không phàn nàn. Nói xong, cô nghĩ nói điều đó trước mặt Tây Trừng không thích hợp, nên lập tức đổi chủ đề: “À, chị Tân Ngữ, Tết của chị thế nào? Có phải chị lại bị ép đi xem mắt không?”
“Không, đợt hàng năm nay chất lượng kém đến mức ngay cả bà nội chị cũng coi thường. Đến tay bà sàng lọc đã lọt đi hết rồi, đúng là bà nội tốt của chị.”
Ba người cùng nhau cười lớn.
Lúc Tây Trừng đi vệ sinh được nửa đường, Khương Dao thở dài với Tưởng Tân Ngữ, tiến lại gần: “Em cũng không biết phải đối mặt với Tây Tây thế nào.”
“Có chuyện gì vậy? Không phải đang vui vẻ đối mặt à?”
Khương Dao mím môi, gượng cười nói: “Đêm mồng sáu Tết, bố em gọi anh ấy đến ăn tối. Tổng cộng có một tiếng rưỡi, anh ấy đã xem điện thoại hơn mười lần, lúc đó đã bảy tám giờ tối, không phải giờ làm việc.”
Tưởng Tân Ngữ: “Vậy nên?”
“Không phải rõ ràng sao?” Khương Dao khẳng định nói: “Anh ấy có một mối khác rồi.”