Chỉ Muốn Gần Bên Em - Chương 70
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
65


Chỉ Muốn Gần Bên Em


Chương 70


Vào buổi sáng trở về Bắc Kinh, Khương Dao đã @ Tây Trừng và Lương Duật rồi cường điệu phát biểu ở trong nhóm: “Tối nay rảnh, em muốn đến ăn cơm!”

Đã một tuần kể từ khi Tây Trừng thả quả bom đêm giao thừa trên vòng bạn bè của mình.

Khương Dao ở Hải Nam vào đêm giao thừa, sau đó chuyển đến Hạ Môn, sau khi kết thúc hai buổi triển lãm, cô ấy mới kịp trở về.

Kiều Dật xuất hiện, nhắc nhở cô: “Nghe nói tối nay sẽ có tuyết lớn.”

Khương Dao: “Không sao cả! Mặc kệ là tuyết hay gió! Anh có muốn đi cùng không?”

Kiều Dật quả quyết giơ tay đi cùng.

Đến khi tan làm, Tây Trừng mới xem tin nhắn trong nhóm, phát hiện đã có người phản hồi trước cô. Anh hỏi Khương Dao muốn ăn gì, nhận được câu trả lời là: “Không quan trọng. Nếu phải chọn thì… Lẩu đi.”

Khương Dao cũng tặng kèm một gói biểu tượng cảm xúc ý vị sâu xa.

Rõ ràng đến ăn cơm là giả, nhưng đích thân tra hỏi mới là thật.

Khương Dao đến sớm, lúc này Lương Duật Chi đang chuẩn bị đồ ăn. Cô ấy đã hỏi rõ Tây Trừng về tuyến thời gian: “Thì ra hồi Tết đó anh đến Thiệu Hưng! Chẳng trách… Em còn nói anh im lặng chơi trò mất tích.” Khương Dao hiểu ra cười lớn, nhưng sau đó lại cau mày nói, bọn họ quá đáng: “Hai người thật sự được lắm, tính ra thì đã một năm rồi, cũng không có ai nói cho em biết?”

Giọng điệu lên án.

Tây Trừng chỉ có thể xin lỗi. Trước đây cô chưa từng nghĩ tới chuyện này, hiện tại nghĩ lại, lúc đó cô và Lương Duật Chi đều không chủ động công khai mối quan hệ của mình, có lẽ là do cả hai đều vô thức cảm thấy giai đoạn đó không ổn định.

“Khi hai người chia tay, chị rất buồn. Trước khi ra nước ngoài chị còn cãi nhau với anh ấy. Một năm sau đó chị đã phớt lờ anh ấy, luôn trách anh ấy không trân trọng em.”

Tây Trừng bối rối, im lặng rồi nói: “Không phải anh ấy không trân trọng em.”

“Chuyện này không còn quan trọng nữa.” Khương Dao rất nhanh đã yên tâm, trong lòng hưng phấn nhưng lại thấy tủi thân: “Em không biết chứ nếu hai người làm lành, người vui vẻ nhất chắc chắn sẽ là chị.”

Tây Trừng mỉm cười nói: “Bây giờ em biết rồi.”

“Thành thật mà nói, việc em tuyên bố công khai thực sự…” Khương Dao nhấn mạnh với vẻ mặt “ngọt ngào quá mức”: “Chị ghen tị với anh trai chị quá, sao anh ấy lại may mắn như vậy.”

Khương Dao vẫn nhớ ngày hôm sau cô ấy không thể nhịn được gọi điện cho Lương Duật Chi để hỏi thăm. Nếu bình thường anh sẽ không kiên nhẫn, chỉ qua loa, chưa nói được vài lời đã cúp điện thoại, nhưng hôm đó anh cực kỳ tốt bụng giống như gió xuân sang, tác dụng của quả bom ngọt ngào thật sự đáng sợ.

Đang nói chuyện, Kiều Dật đã đứng ở bên cửa phòng khách gõ hai lần: “Hai cô ơi, thì thầm xong chưa?”

Đến gọi họ ra ăn cơm.

Bữa lẩu đoàn tụ này kéo dài đến muộn. Khi Kiều Dật đưa Khương Dao đi, bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi nhẹ. Ai cũng uống rượu nên Kiều Dật bảo tài xế ở nhà đến đón.

Tây Trừng đưa bọn họ ra ngoài, đứng ở bậc thềm quan sát một lúc, từng bông tuyết nhỏ lần lượt rơi xuống, cô dùng tay đỡ lấy, vừa chạm vào lòng bàn tay cô đã không còn thấy nữa, chỉ để lại chút cảm giác mát lạnh.

Tuyết không thú vị chút nào, làm gì có dấu hiệu của bão tuyết.

Nhiệt độ bên ngoài rất thấp, Tây Trừng chỉ mặc một chiếc áo len, một lúc lạnh chịu không nổi nên quay người quay vào trong.

Trong bếp, Lương Duật Chi đang rửa bát.

Im lặng, có người đến ôm lấy eo anh, gần gũi nói: “Anh vất vả rồi.”

Lương Duật Chi tránh bàn tay dính đầy nước, nghiêng mặt cười hỏi: “Gì thế này? Lén ăn đường à?”

Anh chọc vì biểu hiện ngọt ngào bất chợt của cô.

Cánh tay của Tây Trừng vẫn không buông lỏng. Trong trạng thái nửa bị xiềng xích này, Lương Duật Chi rửa sạch số bát đĩa còn lại qua nước, đặt tất cả vào máy rửa bát, lấy giấy ra lau khô tay, sau đó nắm lấy bàn tay đang siết chặt quanh eo mình, lật người lại ôm vào lòng.

Ý cười giữa lông mày và mắt anh vẫn còn đó, cả người anh đang trong trạng thái vui vẻ.

Cả hai đều có hơi men bia tươi họ đã uống tối nay.

“Hôm nay trông anh vui thế?” Tây Trừng ngẩng đầu nhìn anh. Thực ra, không chỉ hôm nay, gần đây anh đều như vậy.

Lương Duật Chi nói “Ừ” và thẳng thắn thừa nhận: “Anh không có lý do gì để tâm trạng tồi tệ cả.” Anh hỏi cô: “Còn em, hôm nay em có vui không?”

Tây Trừng gật đầu: “Đúng rồi, Khương Dao nói chúng ta tìm thời gian đi trượt tuyết, đang là mùa tuyết rơi. Chúng ta lại có thể chơi cùng nhau.”

Vẻ mặt của Lương Duật Chi trở nên bình tĩnh, anh nhìn cô.

“Sao anh cảm giác người làm em vui vẻ là Khương Dao nhỉ?”

Tây Trừng lập tức cười nói: “Không phải mà, anh ghen với em gái anh sao?”

Lương Duật Chi ôm eo cô không nói gì.

Tây Trừng nhìn vào mắt anh. Nghĩ đến Khương Dao nói rằng cô ấy và anh đã cãi nhau trước khi ra nước ngoài, cô ấy phớt lờ và đổ lỗi cho anh về nguyên nhân khiến họ chia tay. Tất nhiên, anh chưa từng giải thích hay nói rõ sự thật với Khương Dao. Tại sao?

“Lương Duật Chi.”

“Ừm?”

“… Không có gì.”

Tây Trừng bỗng nhiên không muốn hỏi nữa.

Cô khẽ mím môi, kiễng chân ôm anh, yêu cầu anh cúi đầu xuống, hôn lên khóe mắt anh.

Gần đến hết năm.

Tư Cách tổ chức cuộc họp thường niên, vừa đúng là last day của Tây Trừng tại đây. Thủ tục nghỉ việc của cô đã hoàn thành, tất cả những đồng nghiệp quen thuộc của cô đều biết cô sắp đi du học.

Tưởng Tân Ngữ đã chủ động xin làm tổng phụ trách cuộc họp thường niên này, Anna, đối tác cũ của Tây Trừng sẽ cùng hỗ trợ.

Họ sắp xếp một buổi chia tay nhỏ cho Tây Trừng vào cuối cuộc họp thường niên, Tưởng Tân Ngữ đích thân chủ trì.

Tây Trừng không biết họ thu thập ở đâu ra nhiều ảnh lúc cô làm việc như vậy, đồng thời còn cắt ra những đoạn video hậu trường về hoạt động của cô, gần như ghi lại toàn bộ hai năm rưỡi của cô ở Tư Cách.

BGM vừa xem là biết do Anna chọn, nửa đầu hài hước, nửa sau giật gân.

Ở cuối video, từng chữ thảo xinh đẹp lần lượt hiện lên: Chúc Tây Tây của chúng ta thành công trong học tập, tiền đồ như gấm.

Mắt Tây Trừng đỏ lên.

Khi giải tán, Fanny như thường lệ đi tới nhéo mặt Tây Trừng: “Có thời gian thì quay lại chơi nhé.”

Anna ôm chầm lấy cô: “Sau này nếu em và ông chồng chín điểm tu thành chính quả thì nhớ mời chị nhé.” Từ khi Tây Trừng đăng ảnh lên vòng bạn bè, Anna sốc mấy ngày, sau đó khi nhắc đến Lương Duật Chi đều dùng cái này tên. Tây Trừng gần như đã thích nghi.

Tưởng Tân Ngữ cuối cùng đi tới: “Thế nào, cảm động không?”

Tây Trừng mỉm cười gật đầu, chủ động ôm cô ta: “Cảm ơn chị Tân Ngữ.”

Sau khi thu dọn xong những thứ cuối cùng ở nơi làm việc, Tây Trừng xách túi giấy xuống tầng dưới đến bãi đậu xe B2, Lương Duật Chi đang đợi cô trên xe. Khi Tây Trừng tới gõ cửa kính ô tô, anh đang xem điện thoại.

Khi ngồi vào, cô liếc nhìn và nhận ra đó chính là mình trong video.

Tưởng Tân Ngữ đã quay một số đoạn clip ngắn trong cuộc họp thường niên và đăng chúng lên vòng bạn bè. Anh đang xem hai đoạn cuối, hình ảnh của cô lần lượt xuất hiện trên màn hình lớn, dáng người gầy gò ở nhiều cảnh khác nhau, nghiêm túc, thoải mái, cuối cùng là khuôn mặt tươi cười, cô được người nào đó chụp lại trong một hoạt động xây dựng nhóm ngoài trời, dáng vẻ hoàn toàn không có chuẩn bị, lúm đồng tiền hiện lên rực rỡ.

Xem đến cuối và dừng lại ở những lời chúc phúc kia.

Còn một đoạn là tại cuộc họp thường niên, máy ảnh rung lắc ngẫu nhiên và sự phấn khích giữa âm nhạc, Fanny đang nhéo má Tây Trừng.

Lương Duật Chi đặt điện thoại di động xuống, nói: “Đồng nghiệp rất thích em.”

Tây Trừng mỉm cười nhìn anh: “Vâng. Vậy nên?”

“Không có vậy nên.” Anh đưa ngón tay ra nhéo má cô một cái: “Thắt dây an toàn đi.”

Tây Trừng ngoan ngoãn thắt dây an toàn, anh khởi động xe, dọc theo hành lang lái xe ra ngoài, ánh hoàng hôn còn sót lại của buổi chiều mùa đông chiếu qua cửa sổ phía trước.

Tây Trừng quay đầu lại nhìn tòa nhà từ cửa sổ, trong lòng nói: Tạm biệt.

*

Sau khi giải quyết xong chuyện từ chức, Tây Trừng bước vào trạng thái chờ Tết, nhưng Lương Duật Chi vẫn rất bận. Tây Trừng vốn muốn đợi anh cùng đi, nhưng mấy ngày nay bà ngoại bị cảm nên cô về Thượng Hải trước. Nghỉ việc sớm vì cũng muốn ở với bà trong vài tháng tới.

Lương Duật Chi trở lại ngay trước đêm giao thừa. Anh đến vào buổi trưa và đi thẳng đến nhà ông nội.

Buổi tối, Tây Trừng lái xe tới đón anh.

Cô dừng lại ở con đường ngoài sân, xuống xe gửi tin nhắn cho Lương Duật Chi, có người đang đi ra ngoài sân.

Tây Trừng nhìn thoáng qua đã nhận ra.

“Thầy Lương.”

Lương Bạc Thanh có chút bất ngờ, liếc nhìn chiếc xe đã hiểu, tiến lại gần hỏi: “Về khi nào?”

“Đã mấy ngày rồi.” Tây Trừng ngẩng đầu lên: “Bà ngoại nói ngày mai chú đến.”

“Dự kiến vậy.” Lương Bạc Thanh nói: “Lần trước gặp thầy Đàm, thầy ấy nói đã viết thư giới thiệu cho cháu, sắp đi du học sao?”

“Vâng.”

“Thế thì tốt.” Anh ta dừng lại: “Có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với chú.”

Tây Trừng gật đầu, nhìn khuôn mặt gầy gò của chú ấy: “Năm nay chú rất bận à?”

“Hơi bận, trong tay có một hạng mục khá gấp, đẩy nhanh tiến độ…” Lời nói dừng lại, anh ta nhìn theo ánh mắt của Tây Trừng, nhìn thấy Lương Duật Chi đang ở cửa. Lương Bạc Thanh thu hồi ánh mắt, lại nhìn lên mặt Tây Trừng, nhìn rõ ràng biểu cảm của cô. Từ ngày đầu năm anh ta luôn muốn tìm cơ hội để nói chuyện với cô, hỏi cô vài câu nghiêm túc, nhưng hiện tại anh ta cảm thấy không cần thiết nữa.

Lương Bạc Thanh mím môi nói: “Tây Tây, chú đi trước.”

Tây Trừng định thần lại, nhớ tới lời muốn nói, gọi: “Thầy Lương.”

Lương Bạc Thanh dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô.

“Chú ý sức khỏe, đừng làm việc quá sức.”

Anh ta mỉm cười dịu dàng, dùng ánh mắt ấm áp gật đầu với cô, sau đó chỉ vào cửa sân: “Qua bên kia đi.”

Cho đến khi Lương Duật Chi lên xe, Tây Trừng vẫn quan sát vẻ mặt của anh, thắt dây an toàn, quay lại nhìn cô với ánh mắt dường như vô cảm: “Đừng nhìn anh chằm chằm như thế.”

“Vậy thì anh cười đi.”

Anh không phản ứng, đang định khởi động xe thì lại nghe thấy giọng nói của cô: “Nếu không em sẽ hôn anh.”

Vừa nói, cô vừa định nhéo cằm anh nhưng đã bị giữ lại.

“Em muốn làm gì?” Anh kéo cô lại gần, làm điều cô muốn làm, khi anh tách ra đồng thời buông tay cô, liếc nhìn khuôn mặt hơi đỏ bừng của cô: “Có thời gian thì luyện tập lại.”

Tây Trừng hồi phục lại.

Lương Duật Chi từ trong túi áo lấy ra mấy viên kẹo đưa tới: “Ông nội đưa cho.”

Ông cụ không còn tỉnh táo nữa, đôi khi còn nhầm tưởng anh là Lương Mậu Quân, lại dùng đồ ngọt dỗ anh như thể còn là một đứa trẻ.

Tây Trừng cầm trong tay, tự mình bóc một cục ra ăn, đồng thời cũng bóc một cục đút cho anh, nói: “Ông nội anh không sao chứ?”

“Như mọi khi, có thể kiểm soát nó và ngăn nó trở nên nghiêm trọng đã được coi là một kết quả tốt.”

Đến đèn đỏ, xe dừng lại ở ngã tư.

Tây Trừng nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, Lương Duật Chi nhìn cô, ấm áp nói: “Không sao đâu.”

Buổi tối, Lục Minh mời họ đi ăn tối tại một nhà hàng do anh ta mở cùng một người bạn Hồng Kông, chuyên về ẩm thực Mã Lai. Lương Duật Chi không quan tâm, nhưng Tây Trừng lại khá hứng thú.

Nhìn kỹ hơn sẽ thấy việc trang trí nội thất cửa hàng mang lại cảm giác rất tốt nhưng việc kinh doanh dường như không xứng đáng với sự đầu tư vào trang trí.

Lục Minh sắp xếp chỗ ngồi cho bọn họ rồi bị gọi đi. Anh ta có vẻ khá bận rộn, mười lăm phút sau mới tới. Lục Minh biết Lương Duật Chi sẽ không có đánh giá tốt nên bỏ qua ý kiến ​​của anh, hỏi cảm nhận của Tây Trừng.

Tây Trừng thích món nasi lemak* nhất, khen ngợi nó vài lần.

[*] Nasi lemak là món ăn có nguồn gốc từ ẩm thực Mã Lai bao gồm cơm thơm nấu trong nước cốt dừa và lá dứa. Nó thường được tìm thấy ở Malaysia, nơi nó được coi là món ăn quốc gia. Đây cũng là một món ăn bản địa ở các khu vực lân cận có đông người dân tộc Mã Lai như Singapore và miền Nam Thái Lan.

undefined

Lục Minh nghe xong rất hài lòng.

Gần ăn xong, Trâu Gia gọi điện, Tây Trừng đi ra ngoài nhận. Lục Minh và Lương Duật Chi nói về chuyện tranh chấp trong nhà tháng này, tất cả đều là do di chúc, khiến anh ta cáu kỉnh dù chẳng quan tâm đến chuyện gì. Bây giờ bụi bặm cuối cùng cũng đã lắng xuống, quay lại trên người Lương Duật Chi: “Lần trước em đã giúp anh thử thăm dò thái độ của mẹ anh…” Anh ta lắc đầu: “Có vẻ còn rất kiên quyết. “Đến hôm ăn tất niên, mọi người đừng cãi nhau nữa. Đã bao nhiêu năm rồi, em rất muốn ăn một bữa thật ngon.”

Lương Duật Chi nói: “Không có gì để cãi nhau, bà ấy cũng hiểu thái độ của tôi.”

Suy nghĩ của Lục Minh nhảy dựng lên: “Em nói… Nếu anh đã có quyết tâm như vậy thì sao không lấy chứng nhận kết hôn luôn đi, thứ nhất là để mẹ anh bỏ cuộc, thứ hai là trói chặt Tây Tây. Tránh cho người ta ở ngoài hai năm không có anh, chuyện gì cũng có thể xảy ra.” Nhìn vẻ mặt của Lương Duật Chi, anh ta vẫn không biết kiềm chế bản thân lại: “Anh đừng có không tin, chuyện như vậy xảy ra rất nhiều. Tây Tây vẫn còn trẻ, mới hơn hai mươi tuổi đầu, chuyện gì cũng có thể xảy ra phải không?”

Im lặng trong vài giây.

Lương Duật Chi nhìn anh ta: “Đừng ở trước mặt cô ấy nói lung tung.”

“Yên tâm đi, em đã học được bài học rồi.” Lục Minh lấy ra một chiếc hộp, vẻ mặt chân thành ném cho anh: “Đền bù cho anh.”

Lương Duật Chi mở hộp ra.

Lục Minh: “Chắc chắn phù hợp với thẩm mỹ của anh.”

Anh ta đơn giản là ủng hộ thương hiệu của bạn mình, nhưng đáng tiếc hiện tại anh ta đang độc thân và không có nhu cầu gì, anh ta đột nhiên nảy ra ý tưởng trong sự kiện ngày hôm đó.

Lục Minh cảm thấy mình có thể trở thành một người em tốt trên đời.

“Không đăng ký giấy kết hôn thì cũng phải có thứ gì đó để tuyên bố chủ quyền của mình chứ. Anh có thể dỗ Tây Tây đeo. Ít nhất nó cũng chứng tỏ cô ấy không độc thân đúng không?”

Lương Duật Chi đóng nắp hộp, đang định ném lại cho anh ta thì Tây Trừng quay lại.

Lục Minh mỉm cười nhướng mày nhìn cô, như không có chuyện gì xảy ra.

Tây Trừng liếc nhìn Lương Duật Chi rồi tiếp tục ăn món nasi lemak còn lại.

Năm nay, tiệc tất niên của nhà họ Lương cuối cùng cũng diễn ra yên bình, hiếm có dịp mọi người tụ tập cùng nhau. Để có cuộc đoàn tụ và hòa bình giả tạo này cũng không hề dễ dàng, tâm trạng và tinh thần của ông cụ rất tốt. Qua bảy giờ rưỡi, Lương Duật Chi đưa ông cụ về.

Đến bãi đậu xe, đỡ ông cụ lên xe, vừa đóng cửa lại, Lương Bạc Thanh cũng rời khỏi bàn đi tới: “Duật Chi, để chú đưa ông về.”

Lương Duật Chi nhìn anh nói: “Chú có thể lái xe của ông nội được không?”

“Chú từng lái rồi, không sao đâu.”

Lương Duật Chi lùi lại hai bước và mở khóa chiếc xe phía sau của mình.

Lương Bác Tình hỏi: “Đi gặp Tây Tây sao?”

“Vâng.” Anh dừng lại, quay mặt đi, Lương Bạc Thanh đang muốn nói: “Cháu mua pháo hoa chưa?”, nhưng lời nói nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng anh ta chỉ mỉm cười mở cửa bước vào xe.

Vừa đến tám giờ, bà ngoại và dì Chu đều xem TV, Tây Trừng ở cùng họ và trả lời tin nhắn chúc mừng như thường lệ.

Xuân Vãn được phát sóng trực tiếp hơn mười phút, một tin nhắn từ Lương Duật Chi gửi tới: “Em ra ngoài đi.”

Tây Trừng nói với bà ngoại rằng cô sẽ ra ngoài chơi một chút, lát nữa sẽ quay về ăn bánh trôi. Dì Chu không khỏi bật cười, biết trong lòng bà cụ cũng hiểu rõ nên trả lời trước: “Khi nào về thì báo cho ta biết, để ta nấu trước.”

“Vâng ạ.” Tây Trừng đáp lại, nhanh chóng mặc quần áo đi ra ngoài.

Cô tưởng Lương Duật Chi đang đợi cô trong xe, nhưng vừa ra khỏi cửa cô đã đụng phải anh.

“Tại sao anh lại đứng ở đây?”

Chắc hẳn đã lâu lắm rồi, khi anh ôm cô, hơi lạnh trên áo khoác phả vào người. Tây Trừng sờ ngón tay anh, cảm thấy khô lạnh, nhanh chóng kéo anh lên xe.

“Em bảo bà ngoại lát nữa quay về ăn bánh trôi.”

“Có phần của anh không?” Anh không uống rượu, nhưng hơi mệt mỏi, lười biếng dựa vào ghế nhìn cô.

“Có chứ, em nghĩ dì Chu đã chuẩn bị rất chu đáo.” Tây Trừng thắt dây an toàn: “Nếu không có thì em sẽ cho anh một nửa.”

Lương Duật Chi mỉm cười đáp lại: “Được.”

Tây Trừng quay đầu nhìn anh, trước khi anh khởi động xe, cô cúi đầu lấy ra một vật gì đó ở trong góc: “Đây là cái gì?”

Lương Duật Chi ngước lên thì đã thấy cô đã cầm chiếc hộp nhẫn trên tay.

Anh sững người.

Tây Trừng trực tiếp mở ra, đúng như cô nghĩ.

Nhẫn đôi, hình tròn trơn.

Thiết kế đơn giản nhưng tinh tế.

Nhìn không ra, thẩm mỹ của Lục Minh còn khá biết theo xu hướng.

Lương Duật Chi muốn nói là Lục Minh chủ động đưa cho, cũng muốn nói với cô rằng đó chỉ là một món phụ kiện, không phải chiếc nhẫn nào cũng có ý nghĩa như vậy. Tuy nhiên, anh còn chưa kịp nói gì thì Tây Trừng đã lấy chiếc nhẫn đó ra và đeo nó vào tay.

Cô hầu như không do dự.

Thưởng thức hai ba giây, Tây Trừng ngước mắt lên hỏi: “Muốn em giúp anh không?”

Có thể thấy rõ sự thay đổi trong mắt anh, sau đó anh đưa tay ra mà không nói gì.

Tây Trừng đeo chiếc nhẫn nam vào ngón giữa bên trái và cẩn thận điều chỉnh nó về đúng vị trí.

“Rất đẹp.”

“Ừm.”

“Em nói tay của anh rất hợp để đeo cái này, thoả mãn thẩm mỹ của người mê tay đẹp.”

“… Em mê tay đẹp?”

“Trông em không giống à?”

Lương Duật Chi chỉ cười đáp lại, nắm lấy bàn tay phải có đeo nhẫn của cô, cúi đầu hôn lên mu bàn tay trắng nõn.

Chiếc xe khởi động, lao qua con đường cây ngô đồng trong bóng đêm.

– ——————

Tác giả có lời muốn nói:

Khi câu chuyện chính kết thúc, người lớn tuổi trong gia đình ra đi, ngoại truyện tạm gác lại. Thật xin lỗi.

Tôi thực sự không muốn viết đến việc Tây Tây sắp kết hôn, nên dừng lại ở đây.

Tôi không có đủ năng lực viết nên ngay từ đầu tôi đã không hài lòng với câu chuyện này. Tôi luôn cảm thấy mình không thể viết được như ý mình muốn nhưng cũng không muốn nó cứ bị khóa trong chuyên mục của tôi mãi mãi nên mục tiêu tiếp theo của tôi là hoàn thành nó. Tôi thừa nhận rằng phần trình bày cuối cùng không tốt và tôi chấp nhận mọi lời chỉ trích. Lừa đảo thực sự là một vấn đề lớn đối với tôi và dường như cuốn sách nào cũng xin lỗi về điều đó. Chân thành xin lỗi.

Dù sao, cảm ơn tất cả các bạn đã đồng hành. Tạm biệt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN