Sáng ngày hôm sau khi ma ma đem đồ ăn đến đặt lên bàn ta. Ta thậm chí còn không để ý tới.
“Người làm sao vậy?”
Ta “ừm” một câu rồi mãi mới phản ứng kịp.
Ta đang nhớ lại chuyện xảy ra tối qua. Thật sự không nghĩ đến Tiêu Hoài không đem theo cả thị vệ. Chỉ đến đây một mình.
Càng khiến ta lo lắng hơn nữa là những lời hắn nói trước khi rời đi.
Hắn không gọi ta đứng lên cũng không nhúc nhích. Một lúc sau lại ngồi xổm xuống. Ngón trỏ lưới qua má ta. Giọng nói trầm thấp nhưng lại chứa phẫn nộ.
“Thẩm Ngu, nàng cho rằng có cái danh muội muội này là có thể rời xa ta sao?”
“Ta khuyên nàng nên thu lại những suy nghĩ không nên có.”
Thiên hạ rộng lớn, nơi nào cũng là của họ Tiêu. Dù nàng có chạy đến cùng trời cuối đất, ta cũng đều có thể bắt nàng lại dễ dàng.
Ma ma lại đẩy bát đũa đến trước mặt ta.
“Công chúa, người đang nghĩ gì thế?”
“Ta đang nghĩ…” Ta dùng đũa quấy cháo trong chén, “Những chuyện trên thế gian này căn bản không đơn giản như ta tưởng.”
“Ma ma, có lẽ ta nên gả đi thôi”
Xế chiều Lục Nhận lại tới. Lần này hắn đem theo bánh dạt dẻ của An thị phường.
Bánh hạt dẻ ở đây mua rất khó. Hầu như lần nào cũng phải xếp hàng.
Thật kì lạ, dường như ở trên người Cố Phong ta cảm nhận được cảm giác cực kì thân thuộc. Cứ như đã rất lâu về trước có gặp qua hắn.
Hắn biết ta thích bươm bướm và thích ăn vặt. Đặc biệt là bánh hạt dẻ. Và cũng biết ta thích đi nghe Thuyết Thư kể chuyện. Thích đi thả diều vào mùa xuân.
Cứ giống như đã quen biết từ lâu.
Hắn dẫn theo bạch mã đi về phía sau núi.
“Hoa đỗ quyên ở đó đã nở rộ. Thẩm cô nương có muốn cùng đi ngắm không.”
Ta gật nhẹ đầu.
“Lục Nhận, chuyện lần trước ngươi nói ta đã nghĩ qua rồi.”
“Hai chúng ta biết đâu lại hợp nhau đó.”