Nghịch Thiên Thần Thú: Tuyệt Thế Thiên Tài - Chương 14: Chủ nhân tới cứu nàng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
22


Nghịch Thiên Thần Thú: Tuyệt Thế Thiên Tài


Chương 14: Chủ nhân tới cứu nàng


“Đây là ai?” “Đó không phải thiên mã của Bạch gia sao?”

“Người đại diện Bạch gia để xuất chiến không phải Đế Cơ à”

Mọi người đều trợn tròn mắt.

Đồng thời chủ nhân những linh thú đó cũng vội kéo linh thú của mình đi, thật là xúi quẩy quá.

Trước có Đế Cơ áp chế, sau có Ân Niệm dụ dõ.

Trong mắt linh thú của họ còn có người chủ nhân này hay không!

Mọi người quá tức giận, nhưng lại không dám lên tiếng.

“Nàng ta có phải người của Bạch gia các ngươi không?” Có người vội vàng đi hỏi các tộc lão Bạch gia.

Các tộc lão sửng sốt giây lát, sau đó đại tộc lão mới phản ứng lại, cao giọng cười to và nói: “Đúng vậy, là hài tử của Bạch gia chúng ta, Bạch Lộ, ném lệnh bài ra đi!”

Ân Niệm nghe thấy giọng nói của ông ta thì trực tiếp ném lệnh bài trên tay xuống, lệnh bài rơi vào dàn tế của Bạch gia rồi đùng một tiếng bắn ra tia lửa.

Ngọn lửa sáng bừng dâng lên, ngưng tụ thành một chữ Bạch.

“Đó là người của Bạch gia?”

“Từ khi nào Bạch gia xuất hiện người như vậy? Ngươi có thấy phản ứng vừa rồi của các linh thú không? Giá trị phù hợp nhất định rất cao!”

Đám thiên mã ngẩng đầu, đáp xuống đất rồi run run chân lên.

Ân Niệm nhảy xuống lưng ngựa, trùng hợp đứng ở đối diện Tô Lâm Yến. So với Tô Lâm Yến ăn diện lộng lẫy thì cách ăn mặc của nàng có vẻ đơn giản hơn nhiều.

“Biểu tỷ hôm nay thật là… Cực kỳ nổi bật” Tô Lâm Yến dịu dàng cười với nàng, nhưng bàn tay giấu trong áo lại siết chặt lại, đầu ngón tay đâm sâu vào thịt.

“So ra vẫn kém Đế Cơ ngài.” Ân Niệm xoay người nhìn thoáng qua đấu trường thú, tìm được vị trí của Bạch gia rồi dứt khoát xoay người đi qua.

Các tộc lão vui mừng nhìn nàng, trông thật hiền từ biết bao.

Nhưng chỉ có Ân Niệm biết, từ nhỏ đến lớn người thích chà đạp nàng nhất chính là bọn người của Bạch gia. Khi mẹ nàng sắp mất, người phụ quân yếu đuối có cũng như không kia không chịu nổi áp lực đến từ Bạch gia nên đã để họ trực tiếp chà đạp mẹ đến chết.

Mà đối với nàng, mấy tộc lão Bạch gia này đều hận không thể giết nàng, nhưng lại không muốn nàng dễ dàng chết như Vậy.

Chúng tra tấn nàng để chứng minh lòng trung thành của mình đối với Đế Hậu.

AI Giữa họ chỉ có mối thù sâu như biển! Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Ân Niệm lại lộ ra nụ cười thân thiết: “Tộc lão, con đến trễ do ban đầu thiên mã không nghe lời.”

Người của Bạch gia nhìn nhau, sau đó nhìn những thiên mã đi theo phía sau nàng giống như chó con.

Cái này mà gọi là không nghe lời?

Vậy chẳng phải trước kia những thiên mã đó không coi họ là người?

Đại tộc lão lại rất đắc ý: “Con ngồi xuống đi, có phải chưa kiểm tra giá trị phù hợp lần nữa không?”

Ân Niệm gật đầu, rũ mắt nói: “Cô cô không quan tâm, Đế Cơ nhìn thấy con cũng không vui lắm, con cũng ngại nhắc đến chuyện này.”

Sắc mặt tộc lão Bạch gia lập tức trầm xuống: “Con đã bày ra thiên phú kinh người như thế mà Đế Hậu vẫn không để bụng?”

Hiện giờ tuy Bạch Linh là gia chủ trên danh nghĩa của Bạch gia, nhưng lại càng ngày càng lơ là với họ, chắc là cảm thấy Bạch gia yếu thế nên không thể trợ giúp được bà ta nữa! Hừ!

Ân Niệm nhìn thấy các tộc lão ai cũng lộ ra sắc mặt âm trầm thì quay mặt đi cong cong môi.

Muốn lật đổ Đế Hậu để báo thù thì đầu tiên phải xử lý Bạch gia sau lưng bà ta trước.

Đại gia tộc không dễ nhổ tận gốc cũng không phải vấn đề, làm chúng bất hòa là được rồi.

Hiềm khích là từ từ lan rộng, cuối cùng biến thành vết rách không cách nào hàn gắn được.

Đế Hậu cũng đang rất khó chịu!

‘Tô Lâm Yến còn đang quấy phá làm ầm lên: “Mẫu hậu xem ả đi! Nếu Bạch gia suy nghĩ một chút cho con thì sẽ không để Bạch Lộ này đi ra, cho dù bọn họ thích Bạch Lộ, nhưng chờ quốc yến lần này kết thúc không được sao? Đây là trận tỷ thí đầu tiên trước mặt các thế lực lớn sau khi con có Phượng Nguyên!”

Đế Hậu nhìn chăm chăm Ân Niệm với sắc mặt khó coi. “Yên tâm đi Yến Nhi.” Không biết Đế Hậu nghĩ tới cái gì mà dần dần bình tĩnh lại: “Bạch gia và hoàng thất Vạn Thú chỉ có một đối tượng để dồn hết toàn lực bồi dưỡng, đó chính là con!”

Bà ta sẽ diệt trừ tất cả trở ngại giúp nữ nhi của mình.

“Nhưng lần này ả đã giành nổi bật, con.

“Gấp cái gì!” Đế Hậu quát nhẹ một tiếng, lộ ra một nụ cười tươi: “Nhìn lên bầu trời đi, đó là cái gì?”

Tô Lâm Yến giật mình, ngẩng đầu liền thấy một khối lửa thật lớn bay ra từ sâu trong cung điện. Khối lửa đỏ như máu kia làm Ân Niệm lập tức cảm thấy tim mình đập rộn lên.

“Đó là…” Ân Niệm đã nổi cả da gà lên.

Tất cả mọi người nghe thấy tiếng phượng kêu lảnh lót, ngẩng đầu muốn xem thế nào thì bị ngọn lửa sáng ngời làm chói lòa cả mắt.

“Phượng thú ra tới!” Chu Thiếu Ngọc đột nhiên ngồi thẳng lưng lên, nheo mắt lại nhìn lên trên không.

Tuy rằng là ấu thú (thú non), nhưng uy áp mạnh mẽ lại làm người của các thế lực lớn ở đây đều rung động.

Linh thú cũng có tư chất khác nhau giống như con người, mà phượng thú là loài đỉnh cao trong các linh thú, ngày sau nếu bồi dưỡng thành công thì có thể sánh ngang với cường giả Đại Thần Cảnh.

Bách Biến vốn đang lười biếng lập tức nheo mắt lại, không giống với người khác, tầm mắt của nó căn bản không bị ngọn lửa cản trở nên trực tiếp thấy được tình cảnh bên trong.

Ngay sau đó Bách Biến đột nhiên đứng dậy, đáy mắt hiện ra một tia sát ý.

“Bách Biến ngươi làm sao vậy?” Ân Niệm vừa chuẩn bị trấn an nó liền nghe thấy mọi người bên cạnh kinh hô.

“Đó là cái gì?”

“Thứ gì rơi xuống?”

Những hạt châu màu máu đỏ chỉ chít rơi vào trên tay mỗi người, sinh cơ và linh lực nồng đậm tràn ra từ những hạt châu kia.

Ân Niệm cũng bắt được một viên, nhưng chờ nàng thấy rõ đây là thứ gì thì trái tim đau nhói lên.

Đây là máu của phượng hoàng!

Nhiều máu như vậy… Cả người Ân Niệm lạnh lẽo đứng nhìn mọi người ở đây hưng phấn đi cướp đoạt những hạt châu đó.

“Chư vị đi đường xa đến đây, số Phượng Hoàng Ngưng Lộ này xem như chút tâm ý nho nhỏ của Vạn Thú Quốc chúng ta.” Giọng nói mang theo ý cười của Đế Hậu vang lên, bà ta cũng xuất hiện trên không trung đấu trường thú: “Vậy ta tuyên bố, Đấu Thú Quốc Yến chính thức bắt đầu!”

Trong sân vang lên tiếng vỗ tay điên cuồng. Ngay cả người của những thế lực lớn cũng lộ ra nụ cười.

Dù trực tiếp ăn hay làm thuốc thì máu phượng hoàng cũng rất hiếm có.

Phượng hoàng bay một vòng liền về tới cung điện, vừa đến cung điện thì Lạt Lạt đã đổ ập xuống từ giữa không trung.

Bụng cô bé bị cắt một cái lỗ, đau đến cả người cuộn lại trong góc, mà trên mắt cá chân của cô bé có cột một sợi dây xích màu bạc nhìn sơ qua giống như xích chân, nhưng thực tế lại đâm sâu vào thịt chui vào kế xương, chỉ cần chủ nhân của dây xích muốn thì có thể làm Lạt Lạt đau đớn muốn chết đi sống lại.

Gái lỗ trên bụng Lạt Lạt đang từ từ khép lại, Tô Lâm Yến đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn: “Mau đứng lên, đừng làm ảnh hưởng cuộc chiến tiếp theo, nếu ngươi thua thì xem ta trừng trị ngươi như thế nào!”

Ngày trước nếu nghe thấy lời này, Lạt Lạt đã sớm nổi trận lôi đình.

Nhưng lúc này cô bé lại rất im lặng.

Vừa rồi hình như… Cô bé cảm nhận được khí tức của chủ nhân!

Hốc mắt Lạt Lạt đỏ lên, nhất định là đúng rồi.

Chủ nhân tới cứu cô bé.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN