Ngủ Dậy Một Giấc Tôi Gả Cho Tổng Tài - Chương 26: Con Sắp Có Em Gái
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Ngủ Dậy Một Giấc Tôi Gả Cho Tổng Tài


Chương 26: Con Sắp Có Em Gái


Rạng sáng ngày hôm sau, hai người lên đường trở về Bắc Thành. Lâm Thanh Thanh muốn tới phòng làm việc, Dịch Trạch Duyên liền đưa cô qua, sau đó quay lại tập đoàn Dịch Thành.

Lâm Thanh Thanh vừa mới kéo cửa ra liền thấy Tề Kỳ đứng đối diện. Tề Kỳ nhìn cô một lượt, nhíu mày nói: “Cô là vượt quá giới hạn hả?”

Lâm Thanh Thanh: “??” Lâm Thanh Thanh liền hiểu ý cô ấy một chút: “Cô nói hươu nói vượn gì vậy.”

Đã thân quen, thỉnh thoảng hai người sẽ trêu đùa đôi lời.

Tề Kỳ biểu cảm dĩ nhiên: “Không phải đã kết hôn rồi sao? Sao mặt còn xuân tâm nhộn nhạo như vậy?”

Lâm Thanh Thanh vô thức sờ lên mặt, rõ… rõ ràng như vậy sao?

Chỉ là cô cũng không muốn bị Tề Kỳ đem ra làm trò cười, sờ cằm nói: “Tôi không thể xuân tâm nhộn nhạo với ông xã sao?”

Tề Kỳ nhún vai, từ chối cho ý kiến.

“Được rồi, không trêu cô nữa, ca khúc mới phát hành có một chút chuyển biến.”

Lâm Thanh Thanh nghe cô ấy nói như vậy liền lo lắng vô cùng: “Chuyện gì vậy.”

Tề Kỳ nói: “Cô ấn mở APP xem một chút.”

Lâm Thanh Thanh vội vàng lấy di động ra, mở phần mềm APP, vượt ngoài dự kiến của cô, “Tuyết rơi đầy sườn núi” đã chen chân vào bảng những ca khúc mới.

Nhưng không phải Mạc Khanh Nhan hát, mà là một ca sĩ tên là “Cửu Cửu.”

“Cửu Cửu?” Lông mày Lâm Thanh Thanh nhíu lại, vô thức đọc ra cái tên này, cô có chút ấn tượng đối với cái tên này. Lâm Thanh Thanh nhớ lại, lần trước đi ăn cùng Dịch Trạch Duyên, tình cờ gặp một cô gái đi cùng Lương Hân. Cô gái kia cũng là ca sĩ, về sau cô ta bàn tán cùng Lương Hân ở phòng vệ sinh còn bị cô nghe được.

Có điều cô ca sĩ này vẫn luôn không nóng không lạnh. Nghệ danh của cô ta gọi là Cửu Cửu, cũng thuộc công ty MK giống Lương Hân.

Lâm Thanh Thanh cảm thấy rất lạ. Lúc trước, cô đưa bản thảo của bài hát này cho MK, tổng giám đốc Lưu Ổn của MK cũng thể hiện mong muốn, nhưng Lâm Thanh Thanh tự mình đi đến MK từ chối, cũng cầm lại bản thảo rồi, vì sao ca sĩ Cửu Cửu của MK còn dám dùng ca khúc này?

Lâm Thanh Thanh nhìn qua, sáng tác và biểu diễn đều là Cửu Cửu, biên soạn bài hát là một nhóm người, Lâm Thanh Thanh chưa từng nghe qua. Nếu Lưu Ổn thực sự muốn trộm bài nhạc của cô thì lúc trước đã không tự mình viết thư bảo cô đến gặp mặt nói chuyện.

Cho nên, bản thảo này chắc chắn không phải do Lưu Ổn đưa cho ca sĩ dưới tay, mà chính là Cửu Cửu trộm? Dù sao thì cô cũng đã từng đưa bản thảo cho MK, bị ca sĩ của MK vô tình nhìn thấy cũng không phải không có khả năng.

Lâm Thanh Thanh nhìn thời gian, bài hát này phát hành sau bọn cô một ngày. Bọn cô phát hành vào khoảng mười giờ, mà bài hát này là chín giờ ngày hôm sau.

“Có phải cô từng cho người khác nhìn ca khúc này không?” Tề Kỳ hỏi cô.

“Tôi đã từng đưa ca khúc này cho MK, nhưng khi đó tôi từ chối lời mời nên không ký kết, cho nên bản quyền vẫn là của tôi.”

Tề Kỳ trầm mặc một lúc, lời ít ý nhiều, kết luận một câu: “Bài hát này đã bị trộm rồi.”

Lâm Thanh Thanh cũng nghĩ tới điều này.

“Vừa nhận được tin tức, chiều hôm nay Cửu Cửu sẽ biểu diễn ca khúc mới ở buổi họp báo, muốn đi gặp không?”

Tề Kỳ cũng được coi như tiền bối trong giới âm nhạc, tin tức nhanh chóng cũng không có gì lạ. Ánh mắt Lâm Thanh Thanh dần dần nhắm lại: “Tất nhiên rồi.”

Tề Kỳ nói địa điểm buổi họp báo cho cô, có hơi xa. Hiện giờ đã sắp đến 12 giờ, Lâm Thanh Thanh tính toán một chút, từ đây chạy qua đó cũng không còn nhiều thời gian.

“Tôi đi chung với cô.” Cô đang muốn xuất phát thì Tề Kỳ đột nhiên nói.

“Tôi cũng đi.” Mạc Khanh Nhan đi từ phòng thu âm ra cũng nói một câu.

Mạc Khanh Nhan đã thay đổi hình tượng, không còn là trang phục cổ quái theo phong cách punk nữa, tóc dài biến thành những lọn sóng lớn màu nâu đỏ, trên người mặc chiếc váy màu vani, bên ngoài khoác một chiếc áo lông, trên mặt trang điểm nhẹ.

Không còn trang điểm dày đặc và chiếc khoen trên mũi, Mạc Khanh Nhan lập tức khiến cho hai mắt Lâm Thanh Thanh tỏa sáng cùng kinh diễm. Cô ấy mặc chiếc váy nhỏ, dáng người đẹp như vậy, đột nhiên Lâm Thanh Thanh nhận ra mình đã nhặt được bảo bối. Cô gái này không chỉ có giọng hát hay mà dáng người cũng thuộc dạng thượng đẳng, trời sinh chính là để làm một siêu sao ca nhạc.

“Đi thôi, thời gian không còn nhiều nữa.” Tề Kỳ nhắc nhở.

Trên đường đi, Lâm Thanh Thanh tra một chút tin tức liên quan đến bài hát “Tuyết rơi đầy sườn núi.” Mặc dù Cửu Cửu không phải hàng hot, nhưng trong giới âm nhạc vẫn có sự nổi tiếng nhất định. Bài hát này ra mắt, rất nhanh liền có người tìm được bài hát tương tự, chỉ khác phần phối nhạc, cũng chính là bài hát Mạc Khanh Nhan trình bày “Tuyết rơi đầy sườn núi.”

Lâm Thanh Thanh nhìn bình luận bên dưới, càng xem càng tức giận.

“Hiện giờ những ca sĩ nhỏ này muốn nổi tiếng đến phát điên rồi, dám sao chép bài hát của Cửu Cửu.”

“Không sao, tôi chỉ muốn đến đây chửi một câu chó đạo nhạc.”

“Lần đầu tiên nhìn thấy đạo nhạc mà sao chép trắng trợn như thế, thật sự là được mở rộng tầm mắt.”

Bên dưới, đa số đều là bình luận chửi đạo nhạc. Lâm Thanh Thanh cảm thấy rất buồn cười, rõ ràng là bài hát cô sáng tác, bị người ta dập khuôn, thế mà còn bị chửi là đạo nhạc.

Đi vào địa điểm tổ chức buổi họp báo, ba người đi thẳng vào hội trường, xung quanh có không ít phóng viên. Vừa đến chín giờ, người dẫn chương trình đi ra nói vài lời dạo đầu, giới thiệu ngắn gọn, sau đó mời nhân vật chính của hôm nay, Cửu Cửu bước lên sân khấu.

Hôm nay Cửu Cửu mặc cũng rất trang trọng, váy xẻ tà, thanh nhã bước lên sân khấu, nói với khán giả: “Cảm ơn các anh chị phóng viên và các bạn yêu âm nhạc đã đến tham gia buổi họp báo ra mắt ca khúc mới của tôi ngày hôm nay. Như mọi người đã biết, mấy năm nay tôi vẫn luôn học tập, không ngừng phát triển bài hát mới. Bài hát này cũng là tác phẩm kết tinh ba năm của tôi, là tôi dốc hết sức mới nấu ra được tâm huyết của mình. Hôm qua ca khúc mới đã được phát hành trên ứng dụng XX, nhìn vào lượt view thì cũng không tệ lắm, vậy là nỗ lực nhiều năm của tôi coi như không có uổng phí.” Cô ta nói đến đây, khóe mắt liền đỏ lên, ngón tay đè lên khóe mắt, làm không ít người dưới sân khấu thổn thức theo, không ngừng bàn luận mấy năm qua cô ta khó khăn thế nào. Xúc động một lúc, Cửu Cửu lại nói tiếp: “Thôi, không lảm nhảm linh tinh nữa, sau đây tôi sẽ đem đến cho mọi người bài hát mới, tuyết rơi đầy sườn núi.”

Không giống với những người khác đang thổn thức và không ít người vì cô ta mà lau nước mắt, ba người Lâm Thanh Thanh trà trộn trong đám người, mặt mày lạnh lùng.

Tề Kỳ cười lạnh một tiếng: “Cô gái này không làm diễn viên thì thật đáng tiếc.”

Mạc Khanh Nhan cũng nói: “Kỹ thuật hát kém như vậy cũng không cảm thấy ngại.”

Mặc dù lúc này, Lâm Thanh Thanh tức giận hơn bất cứ người nào khác, nhưng nghe được những lời này của đồng nghiệp, cô vô cùng vui mừng. Cô vốn cho là mình một mình một chiến tuyến, dù sao Cửu Cửu sao chép nhạc và lời đều là sáng tác của cô, thế nhưng Tề Kỳ và Mạc Khanh Nhan vẫn nguyện ý cùng cô kề vai chiến đấu, mà hai người này mới chỉ quen cô chưa tới hai tháng.

Cửu Cửu hát xong, cúi đầu với khán giả, dưới sân khấu lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Thế nhưng, trong tiếng vỗ tay, đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Tiểu thư Cửu Cửu, tôi muốn hỏi một chút, bài hát của cô đúng là bản gốc sao?”

Tiếng nói vừa dứt, xung quanh nháy mắt liền yên tĩnh lại. Mọi người vô thức nhìn về nơi phát ra âm thanh, liền thấy một cô gái đang nói, dáng người thon gầy rất đẹp, vẻ đẹp yêu diễm, mang theo cảm giác mê hoặc phong tình.

Cửu Cửu bị tra hỏi cũng nhìn về phía cô gái kia, khi thấy người đó, cô ta hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh sắc mặt đã bình thường trở lại: “Bản gốc bài hát này đúng là của tôi.”

Lâm Thanh Thanh cầm mic trên tay, là Tề Kỳ đã mượn giúp cô từ một người phóng viên quen biết nào đó.

“Tiểu thư Cửu Cửu, cô nói bản gốc bài hát này là của cô, nhưng thật không may, bài hát này của cô đã xuất hiện trên ứng dụng âm nhạc sớm hơn một ngày, không biết đối với chuyện này, cô giải thích như thế nào?”

Lúc này, người dẫn chương trình nói tiếp: “Bạn phóng viên này, chủ đề của buổi họp báo hôm nay liên quan tới ca khúc mới của tiểu thư Cửu Cửu, những chuyện không liên quan đến bài hát xin đừng nói ở đây, cảm ơn.”

Lâm Thanh Thanh nói: “Chuyện này chẳng lẽ không liên quan đến chủ đề bài hát mới của tiểu thư Cửu Cửu sao? Tiểu thư Cửu Cửu ra bài hát mới, không những nhận được những lời khen ngợi, mà còn phải chấp nhận bị hỏi, không phải sao?”

Người dẫn chương trình muốn nói gì đó, nhưng Cửu Cửu dùng tay bảo ngừng. Cô ta cười trả lời câu hỏi của Lâm Thanh Thanh: “Cô nói rất đúng, đương nhiên tôi phải nhận những câu hỏi của mọi người. Bây giờ tôi sẽ trả lời câu hỏi của cô, bản gốc bài hát này đúng là của tôi, về phần vì sao trên mạng xuất hiện một bản giống bản của tôi, tôi không biết. Đương nhiên, tôi sẽ dùng pháp luật để bảo vệ bản quyền của mình. Bạn phóng viên này, cô còn câu hỏi gì nữa không?”

Lâm Thanh Thanh nói: “Tiểu thư Cửu Cửu trả lời rất tự tin.”

Cửu Cửu nói: “Đương nhiên rồi, bản gốc bài hát này là của tôi, đương nhiên tôi có tự tin của mình.”

Bản gốc bài hát này là của tôi, Lâm Thanh Thanh cảm thấy vô cùng buồn cười.

“Cô nói bài hát này là của cô, vậy cho tôi hỏi một chút, lời bài hát này nói về điều gì?”

Vẻ mặt Cửu Cửu vô cùng tự tin: “Kể về chuyện cũ của một thi sĩ thất bại.”

Lâm Thanh Thanh lại hỏi: “Trong bài hát này có câu “Ngày xưa lúc ly biệt, Khanh Khanh dựa bên bờ, Dương Liễu Y ở lại, hương nước mắt đầy mặt. Hôm nay khi trở lại, vịt đầu xanh trên mặt nước, mưa tuyết rơi đầy sườn núi, không thấy hồng nhan.” Hai câu này rất giống một câu thơ trong Kinh Thi: “Xưa kia tôi đi trước, Dương Liễu Y ở lại, nay tôi nghĩ đến, mưa tuyết rơi đầy sườn núi” không biết có phải tiểu thư Cửu Cửu cũng tham khảo Kinh Thi không?

Cửu Cửu nói: “Đương nhiên, mấy năm gần đây tôi vẫn luôn làm mình phong phú hơn, còn đặc biệt đi học đại học, mỗi bài Kinh Thi đều có thể đọc thuộc lòng, thích nhất là bài này.”

“Đã như vậy, bài thơ này tiểu thư Cửu Cửu rất quen, sẽ không sai?”

Cửu Cửu hào phóng tự tin: “Chắc chắn không phạm sai lầm.”

Cô ta kiên định cùng tư tin, người bên dưới lập tức vỗ tay, không ít người yêu âm nhạc đều vì thần tượng của mình khiêm tốn học tập, không sợ bị hỏi, can đảm trả lời mà vỗ tay.

Lâm Thanh Thanh cúi đầu cười: “Thực ra các người sai rồi, tôi không phải phóng viên mà chính là tác giả của bài hát này. Không sai, tôi chính là tác giả của bài hát này, không phải tiểu thư Cửu Cửu.”

Lâm Thanh Thanh vừa dứt lời, xung quanh lại xôn xao.

Cửu Cửu đứng trên sân khấu hoảng loạn rồi chớp mắt một cái, nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt. Cô ta đứng thẳng trên sân khấu, cười châm chọc: “Bài hát này đúng là sáng tác của tôi, nhưng nếu cô nói cô là tác giả của bài hát này, nếu như không có chứng cứ thì không thể thuyết phục tất cả mọi người, đừng quên ở đây có không ít phóng viên.”

Muốn dùng truyền thông ép cô lui sao? Tưởng cô sợ chắc?

Lâm Thanh Thanh rất bình thản, vẻ mặt ung dung không vội: “Vừa nghe tiểu thư Cửu Cửu hát “Tuyết rơi đầy sườn núi”, trong đó chữ “Mưa” là tiếng thứ nhất. Nếu tiểu thư Cửu Cửu thuộc lòng Kinh Thi thật, lời hai câu này cũng là tham khảo Kinh Thi, không phải cô không biết trong lời bài hát, “Mưa” được dùng là động từ, hẳn phải đọc tiếng thứ tư chứ?”

Nghe được những lời này của Lâm Thanh Thanh, người dưới sân khấu đều lấy điện thoại ra tìm cách đọc câu thơ này chính xác, lúc này một nhân viên cũng vội vàng đến chỗ Cửu Cửu rỉ vào tai cô ta vài câu.

Trong mắt Cửu Cửu lóe lên bối rối, hình như có chút lo lắng. Nhưng cô ta vẫn duy trì bộ dạng trấn tĩnh, gượng cười hai tiếng: “Xem ra người sửa lỗi chính tả cuối cùng đã lầm, chữ này đúng là đọc tiếng thứ tư, cũng là do khi học, tôi sơ ý chủ quan, để mọi người chê cười rồi.”

Cô ta nói xong lại cúi người với khán giả, thái độ khiêm tốn, nói xin lỗi cũng rất chân thành.

“Thái độ khiêm tốn quyết tâm học tập của tiểu thư Cửu Cửu thực sự đáng khen, xem ra tật xấu sơ ý chủ quan không chỉ có Tiểu thư Cửu Cửu có, mà ngay cả tôi cũng có. Thực ra trong Kinh Thư “Mưa tuyết bay”, hai chữ Mưa mù mịt, một chữ là chữ thứ nhất, một chữ không phải. Thế nhưng trong “Mưa tuyết bay” lại là tuyết bay đầy trời. Dùng từ bay, như vậy nó chính là làm động từ mà không phải từ hình dung, như vậy trong “Mưa tuyết bay”, “Mưa” lại không dùng làm động từ, nó phải là tiếng thứ nhất. Bài hát này không phải là sáng tác của tiểu thư Cửu Cửu sao? Từ “bay” trong lời bài hát cuối cùng là “bay” hay là “mù mịt”, Tiểu thư Cửu Cửu, chính cô cũng không hiểu rõ sao?”

(Editor: Chỗ này mình không hiểu lắm nên edit bừa đó, mọi người đừng để ý nha)

Lâm Thanh Thanh vừa dứt lời, Cửu Cửu càng bối rối hơn, mặt mày tái nhợt. Bên dưới, tiếng bàn luận này càng nhiều, trong lời bài hát, rõ ràng là “cảnh mưa tuyết bay”, như vậy liên tưởng đến lời cô ta vừa thừa nhận mình sơ ý chủ quan, không khỏi khiến người ta cảm thấy giấu đầu lòi đuôi.

Lâm Thanh Thanh chăm chú nhìn người trên sân khấu: “Cho nên tiểu thư Cửu Cửu, mời cô xác minh cho chúng tôi biết, bài hát này là cô sáng tác sao?”

Không biết có phải câu hỏi này quá sắc bén hay vẫn là bản thân Cửu Cửu quá đa nghi, cô ta vô thức lùi về sau một bước, nửa ngày không nói nên lời. Nhân viên thấy thế, vội vàng ra hiệu cho người dẫn chương trình đã sợ ngây người. Người dẫn chương trình liền hiểu, vội vàng hòa giải: “Buổi họp báo ra mắt ca khúc mới đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi người đã tới.”

“Từ đã!” Giọng Lâm Thanh Thanh vang vọng cả hội trường, ai cũng không ngờ cô gái nhìn có vẻ gầy yếu lại bùng lên mạnh mẽ như vậy. Cô từng bước đi đến khán đài, ép hỏi: “Tiểu thư Cửu Cửu, cô vẫn chưa trả lời tôi, bài hát này là cô sáng tác sao? Lấy tâm huyết của người khác chiếm thành của mình, luôn miệng nói là mình sáng tác, không phải vừa rồi tiểu thư Cửu Cửu còn rất tự tin sao? Sao vậy? Vì sao đến một chữ cũng không nói được gì?”

Lập tức có nhân viên đến bảo vệ Cửu Cửu sau lưng, giống như Lâm Thanh Thanh là một nhân vật nguy hiểm sẽ uy hϊếp tính mạng của cô ta vậy. Mặc dù bị nhiều người che chở như thế nhưng nhìn Cửu Cửu lại vô cùng chật vật.

Ngay trong lúc tình thế hỗn loạn, tổng giám đốc MK đột nhiên chen chúc trong một đám người bỗng xuất hiện, đi đến cầm micro, nói với mọi người: “Chuyện vừa rồi tôi đã nghe nói, cảm ơn mọi người đã đến ủng hộ, đồng thời, đối với chuyện ngoài ý muốn trong buổi họp báo này, tôi vô cùng xin lỗi mọi người.”

Lâm Thanh Thanh nhíu mày cười, nụ cười châm chọc: “Ông chủ Lưu, tôi luôn kính trọng đối với công ty, lần trước không phải tôi đã tự mình đến từ chối lời mời của ông chủ Lưu sao? Hợp đồng cũng không ký, bản quyền còn ở trên tay tôi, chỉ chớp mắt mà bài hát này đã bị ca sĩ dưới tay ông chủ Lưu dùng, có phải ông chủ Lưu quá hiền rồi không?”

Lưu Ổn vội vàng cười nói: “Lâm tiểu thư hiểu lầm rồi, chuyện này tôi cũng vừa mới biết. Chắc Lâm tiểu thư không biết, dưới tay tôi không ít nghệ sĩ đều có ekip của mình, công việc của nghệ sĩ đều là ekip và quản lý của họ sắp xếp, chuyện tôi quản rất ít, đối với việc này tôi cũng không biết làm thế nào. Nhưng mà, Cửu Cửu là nghệ sĩ của công ty tôi, điều này không thể phủ nhận, bởi vì ekip của Cửu Cửu khiến Lâm tiểu thư tổn thương, chuyện này tôi sẽ trao đổi với bọn họ, sẽ sớm cho Lâm tiểu thư một câu trả lời hài lòng. Về phần chúng tôi vi phạm bản quyền gây nên tổn thất, chúng tôi cũng sẽ tự gánh chịu hậu quả.”

Không hổ danh là tổng giám đốc công ty lớn, phong cách xử sự quả nhiên dứt khoát lại gọn gàng. Lưu Ổn vừa dứt lời, chuyện này cũng coi như nắp quan tài đã đóng, bài hát của Cửu Cửu đúng là đạo nhạc của người khác. Dưới sân khấu, có biết bao nhiêu người tỏ ra thất vọng. Họ vốn cho rằng thần tượng của mình bặt âm vô tín ba năm là do cẩn trọng sáng tác, không ngờ rằng ba năm mới phát hành bài hát mới lại là đạo nhạc của người khác, hơn nữa còn bị tác giả bài hát gốc làm mất mặt trước mọi người.

Nghe từng tiếng than thở thất vọng, sắc mặt Cửu Cửu càng thêm trắng bệch. Cô ta cúi chào khán giả, sau đó được bảo vệ hộ tống rời khỏi hội trường.

Người ta nói đưa tay không đánh người đang cười, Lưu Ổn đã hạ mặt mũi xuống xin lỗi Lâm Thanh Thanh, Lâm Thanh Thanh cũng không tiếp tục gây sự nữa.

Cô cùng Tề Kỳ và Mạc Khanh Nhan rời khỏi hội trường. Tề Kỳ nói với cô, bài hát của Cửu Cửu trên ứng dụng âm nhạc đã bị xóa bỏ, xem ra Lưu Ổn cũng rất có thành ý.

Buổi họp báo hôm nay có rất nhiều truyền thông và phát sóng trực tiếp. Bởi vì tác dụng của truyền thông, bài hát này cũng được chú ý hơn, cộng thêm Mạc Khanh Nhan có giọng hát lay động cùng với đại thần Tề Kỳ tự mình phối nhạc, bài hát này nhanh chóng chen lên vị trí đầu tiên trên bảng xếp hạng những bài hát mới.

Đây là chuyện Lâm Thanh Thanh chưa từng nghĩ tới. Cô dự đoán không cao, cũng chưa từng nghĩ bài hát này có thể khiến Mạc Khanh Nhan một đêm thành danh. Cô đã chuẩn bị xong thủy quân, thậm chí ngay lúc xuất hiện chuyện của Cửu Cửu, cô còn dự tính đến chuyện xấu nhất, không ngờ rằng trong họa gặp phúc, bài hát này đạt được sự chú ý chưa từng có.

Trong thời gian vài giờ, lượt view tăng nhanh hoàn toàn vượt ngoài mong muốn của ba người. Thành tích tốt như vậy, ba người chưa bao giờ dám mơ.

Lâm Thanh Thanh lập tức mời ekip chụp áp phích cho Mạc Khanh Nhan. Cô tin rằng sau khi nghe tiếng hát của Mạc Khanh Nhan, không ít người sẽ tìm kiếm thông tin về Mạc Khanh Nhan, cho nên cô cần chuẩn bị đầy đủ.

Ba người đều rất kích động. Không ngờ phòng làm việc nho nhỏ lại có thể tạo ra bài hát hot như thế. Đương nhiên, bên cạnh kích động, Tề Kỳ cũng không quên nhắc nhở Lâm Thanh Thanh.

“Bây giờ ngày càng có nhiều người chú ý đến Mạc Khanh Nhan, kế tiếp chắc chắn sẽ còn có rất nhiều quảng cáo và buổi trình diễn thời trang mời, tốt nhất cô nên tìm cho cô ấy một người đại diện xử lý những chuyện này, một mình cô sẽ bận không nuốt nổi.”

Câu nói này của Tề Kỳ khiến Lâm Thanh Thanh tỉnh táo hơn. Lúc trước, cô ký hợp đồng với Mạc Khanh Nhan, không chỉ hát mà còn có quản lý. Về sau Mạc Khanh Nhan tức giận, nói chắc chắn phải tìm cho cô ấy một người đại diện riêng, còn có trợ lý nữa. Nhưng Lâm Thanh Thanh lại rơi vào khó khăn, trong giới âm nhạc, cô không quen biết nhiều người. Xem ra, chuyện người đại diện có lẽ lại phải nhờ vị nhà cô giúp đỡ rồi.

Tề Kỳ lại nói tiếp: “Gần đây tôi thăm dò được, Mộc Tùng hình như không có việc gì, vừa mới hết hợp đồng với ông chủ cũ, nếu như cô có hứng thú, tôi có thể giới thiệu cho hai người làm quen.”

Lâm Thanh Thanh cảm thấy cái tên Mộc Tùng này có chút quen tai, cẩn thận nghĩ mới bừng tỉnh ra, Mộc Tùng không phải là người đại diện của Nhiễm Nam sao, mà hình như ở trong giới người đại diện, anh ta cũng rất nổi danh.

Lâm Thanh Thanh gật đầu như giã tỏi: “Đương nhiên có hứng thú.”

Tề Kỳ nhân tiện nói: “Vậy được, mấy ngày nữa tôi sẽ dẫn anh ta đến.”

Lâm Thanh Thanh cảm thấy thế giới này thật là kỳ diệu, mà cô may mắn vô cùng, muốn cái gì liền có cái đó, như là có thần trợ giúp vậy.

Bên này, Lâm Thanh Thanh thu hoạch được rất nhiều, nhưng Cửu Cửu bên kia lại vì chuyện này mà trở thành trò cười, một thời gian dài không dám lộ diện trước mặt công chúng.

Buổi họp báo của Cửu Cửu kết thúc thảm hại, sau đó liền đi thẳng tới trụ sở muốn gϊếŧ Lương Hân, không ngờ ở đây còn có người khác, người này cô ta cũng biết, là tổng giám đốc tập đoàn Bích Nhi – Tưởng Như Yên. Gần đây Lương Hân rất thân với cô ta, còn được làm người phát ngôn của tập đoàn Bích Nhi.

Cửu Cửu xảy ra chuyện lớn như vậy, tính khí đã xấu đến cực hạn, cũng không lo đến chuyện người khác đang ở đây, vừa vào cửa liền chỉ vào mặt Lương Hân: “Không phải cô nói bài hát này là cô viết sao? Còn nói xem giao tình nhiều năm như vậy giữa chúng ta liền tặng cho tôi, quả nhiên không có đĩa bánh nào từ trên trời rơi xuống, bài hát tốt như vậy mà cô không cần, hết lần này đến lần khác muốn tặng cho tôi, rõ ràng là cô muốn đào hố chôn tôi mà.”

Lương Hân bị cô ta chỉ trích, một chút bối rối cũng không có, không mặn không nhặt nói: “Tốt xấu gì cô cũng là một minh tinh, cô xem hình tượng bây giờ của mình đi, có khác gì một người phụ nữ chanh chua không?”

Người phụ nữ chanh chua? Hiện giờ Cửu Cửu đang muốn gϊếŧ người.

“Tôi sẽ nói cho tất cả mọi người, bài hát này là cô đưa cho tôi, cô mới chính là người đạo nhạc.”

Lương Hân giang tay ra, biểu cảm tùy cô.

“Nhưng mà, tôi muốn nhắc nhở cô trước, người làm thơ soạn nhạc đều là cô, cô không hiểu thấu còn kéo tôi xuống nước, có bao nhiêu người tin tưởng cô đây?”

“Cô….”

Cửu Cửu chán nản.

Nhưng Cửu Cửu còn chưa đến mức mất hết lý trí, cô ta cũng không ngốc. Bây giờ Lương Hân là người phát ngôn của tập đoàn Bích Nhi, có Tưởng Như Yên làm chỗ dựa, dù cô ta có dùng hết sức mạnh cũng không thể nào.

“Cô sẽ gặp báo ứng.” Cuối cùng, Cửu Cửu cũng chỉ không cam lòng gào lên một câu.

Sau khi Cửu Cửu rời đi, Tưởng Như Yên nói: “Tôi thật sự không nhìn nhầm, Lương tiểu thư quả nhiên rất thông minh, chiêu mượn đao gϊếŧ người này dùng vô cùng hiệu quả.”

Lương Hân vội vàng nói: “Tưởng tổng quá khen rồi.”

“Chỉ là, tôi không ngờ Lâm Trân Trân lại có một đứa em gái lợi hại như vậy.”

“Đương nhiên lợi hại rồi, sau lưng người ta còn có nhân vật ghê gớm mà.”

“Hả?”

Lương Hân ghé vào bên tai Tưởng Như Yên, nhỏ giọng nói: “Dịch Trạch Duyên.”

“Dịch Trạch Duyên?”

Bắc Thành không ai không biết đến Dịch Trạch Duyên.

“Lần trước tôi thấy cô ta và Dịch Trạch Duyên cùng đi ăn cơm, hai người họ nhìn qua rất thân mật.”

Tưởng Như Yên nhắm mắt lại: “Không ngờ nhân phẩm của cô ta và chị cô ta đều như nhau. Dịch Trạch Duyên đã kết hôn, vợ người ta ở Kỳ Châu, nghe nói là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.”

Nghe nói như thế, Lương Hân hơi kích động, như cô ta nghĩ, Lâm Thanh Thanh sao có thể trèo cao với được loại người như Dịch Trạch Duyên chứ.

Mối quan hệ của Tưởng Như Yên rất rộng, những tin tức này chắc chắn không thể sai.

Dịch Trạch Duyên có vợ, hiện còn ở quê Kỳ Châu. Nếu cô ta biết ở đây có con hồ ly tinh Lâm Thanh Thanh thông đồng cùng chồng mình, không biết cô ta có tức chết không.

Đột nhiên hai mắt Lương Hân sáng lên: “Tôi nhớ ra mấy ngày nữa MK sẽ tổ chức một buổi dạ hội từ thiện, đến lúc đó, Lưu Ổn chắc chắn sẽ mời Lâm Thanh Thanh đến, dù sao trong lòng anh ta vẫn còn áy náy với Lâm Thanh Thanh về chuyện của Cửu Cửu, không biết bên Tưởng tổng có mời được Dịch Trạch Duyên không?”

“Có ý gì?”

Lương Hân mỉm cười, cười đến rất ôn nhu: “Tôi cũng sẽ lặng lẽ gửi một bức thư mời qua bên kia, nếu để cho Dịch phu nhân biết Dịch Trạch Duyên có phụ nữ ở đây, chắc cô ta hẳn có hứng thú tới xem người phụ nữ này là ai.”

Tưởng Như Yên nghe vậy, nháy mắt liền cảm thấy hào hứng. Cô ta tán dương cười nói: “Không tệ. Yên tâm, tôi sẽ giúp cô.”

**

Buổi chiều, Dịch Trạch Duyên tan làm trước đi đón con trai.

Tiểu Uyên nhìn thấy anh liền vui vẻ, kéo anh đến một chỗ vắng, sau đó thần thần bí bí hỏi: “Ba ba, có phải con có sắp có em gái không?”

Dịch Trạch Duyên: “Sao trong đầu con toàn là em gái vậy?” Anh ngồi xổm xuống trước mặt con, cười nói: “Không nhanh như vậy đâu.”

Bạn nhỏ nhíu mày: “Vậy còn bao lâu nữa?”

“Sẽ không quá lâu đâu, rất nhanh thôi.”

Hai mắt Tiểu Uyên sáng lên: “Thật ạ?”

“Ừm.”

Hai cha con lên xe, Tiểu Uyên nghĩ đến gì đó, lại hỏi: “Có phải ba ba ôm mẹ rồi không? Có phải người mẹ rất mềm rất dễ chịu không?”

Dịch Trạch Duyên ho nhẹ một tiếng: “Đương nhiên, về sau mẹ sẽ ngủ cùng ba.”

“Vậy về sau con không thể ngủ với mẹ nữa sao?”

“Tiêu Uyên là tiểu Nam tử hán, phải học ngủ một mình, không thể nghĩ đến chuyện ngủ cùng người lớn.”

Tiểu Uyên bĩu môi, vẻ mặt không vui: “Một lần cũng không thể sao? Không phải ba ba dạy con phải học cách chia sẻ với người khác sao?”

Trong đầu Dịch Trạch Duyên toàn dấu hỏi chấm, sau đó lập tức nghiêm mặt: “Trên đời này, thứ gì cũng có thể chia sẻ cho con, duy chỉ có mẹ con là không được, cô ấy là của một mình ba.”

“Mẹ cũng là mẹ của con mà.” Bạn nhỏ không phục nói.

“Đầu tiên cô ấy là vợ của ba, sau đó mới là mẹ của con.”

“…”

Dịch Trạch Duyên nói rất kiên định, dùng uy nghiêm của một người ba mà nói. Trong lòng Tiểu Uyên vô cùng khổ sở, nhưng không dám đối nghịch với ba, liền nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Qua cầu rút ván.”

“Gì? Con học câu này ở đâu?”

Tiểu Uyên không nói chuyện, cả người quay sang một bên, cáu kỉnh với ba. Dịch Trạch Duyên chỉ nhìn thấy bả vai nho nhỏ cùng cái gáy trắng nõn.

Anh nhẹ nhàng giật áo của bé: “Tức giận?”

Nói như vậy, nhưng trên mặt anh lại tràn ngập ý cười, không hề có ý tứ dỗ dành người khác.

Bạn nhỏ không lên tiếng. Dịch Trạch Duyên cảm thấy vật nhỏ này đáng yêu chết mất, đang cáu kỉnh còn muốn lưu lại cái gáy mỏng manh cho anh nhìn. Anh đưa tay chống lên cửa xe, bình tĩnh nói: “Không phải ba cũng từng dạy con, tiểu Nam tử hán phải học cách tự lập sao? Ba rất yêu mẹ, cũng rất yêu con, không phải con cũng biết sao?”

Được Dịch Trạch Duyên nhắc nhở, đột nhiên Tiểu Uyên nghĩ đến ba của bé cũng thật đáng thương. Ba của các bạn khác đều ngủ cùng mẹ, thế nhưng mẹ bé lại không ngủ cùng ba.

Khó khăn lắm mẹ mới chịu ngủ cùng ba, bé lại muốn đoạt mẹ của ba thì có hơi quá mức.

Tiểu Uyên nghĩ thông suốt, tâm tình lại tốt lên. Bé xoay người lại, xoa bàn tay nhỏ: “Con biết rồi.”

Con ngoan của anh dễ dỗ như vậy, Dịch Trạch Duyên rất hài lòng, xoa cái đầu nhỏ hạt dưa của bé.

Cảm xúc của Tiểu Uyên đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Không đầy một lát liền vui vẻ nói chuyện phiếm với ba, nói về chuyện trong trường học, ngay cả chuyện nhỏ như ai rơi mất hộp bút cũng muốn nói với anh.

Dịch Trạch Duyên đỡ trán. Anh nhớ đến trước kia cô gái nhỏ cũng như vậy, chuyện to như hạt vừng cũng đặc biệt nói cho anh. Khi đó anh bị thương, dù muốn viết chữ “Ừ” cho cô cũng phải ghép vần, cố gắng dùng đầu ngón tay ấn chữ. Bây giờ sinh ra một đứa con trai cũng có tính cách suốt ngày lải nhải như vậy, hễ có thời gian thì đều bla bla không ngừng, thật là…

Bạn nhỏ nói một tràng cũng không thấy ba tỏ thái độ gì, liền cẩn thận hỏi: “Có phải ba cảm thấy con nói rất nhiều không?”

Dịch Trạch Duyên: “…”

Anh nhìn vẻ mặt thận trọng của bạn nhỏ, bé đang nhíu mày, khuôn mặt nhỏ giống cô đến mấy phần, không có việc gì nghe bé lải nhải cả ngày thì phiền muốn chết. Thế nhưng đối với khuôn mặt đáng yêu giống cô đến mấy phần như vậy, anh không tức giận nổi.

Thôi thôi, nói làm gì, chính mình sinh ra nó còn sao nữa.

Cho nên anh cười xoa xoa cái đầu nhỏ của bé: “Không có, ba đang nghe.”

Bạn nhỏ yên lòng, càng nói hăng say hơn.

Khi hai cha con trở về, Lâm Thanh Thanh đã về đến nhà. Vài ngày chưa thấy con trai, vừa thấy Tiểu Uyên, Lâm Thanh Thanh liền chạy đến ôm bé vào lòng, hôn mấy cái trên mặt bé.

Bạn nhỏ Tiểu Uyên rất giống Lâm Thanh Thanh, rất dễ thẹn thùng, bị mẹ hôn liền xấu hổ đỏ mặt, tựa vào vai mẹ tránh né.

Lâm Thanh Thanh lấy đồ chơi của bạn nhỏ ra. Quả nhiên, không ngoài dự đoán của cô, Tiểu Uyên rất thích cái mặt nạ thỏ tinh kia.

Dịch Trạch Duyên ở một bên nhìn hai mẹ con chơi đùa, trong lòng lại tràn đầy cảm giác trống rỗng. Trước đây chỉ cần nhìn là anh đã cảm thấy thỏa mãn, nhưng còn bây giờ…

Anh đi đến, vuốt vuốt mặt con trai, sau đó lại xoa xoa mặt cô gái nhỏ của anh.

Hiện giờ… anh có thể tham dự, tất cả đều là của anh, là của anh. Thực sự là… thực sự là thỏa mãn muốn chết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN