Lần đầu Ngụy Viễn Đông trông thấy Lan Tử Nhan, anh đã rất linh hoạt nhạy bén ý thức được rằng tương lai của mình sẽ không đi theo hướng anh từng hình dung nữa.
Anh quay về khu dân cư cũ của huyện lỵ này ngót nghét năm năm rồi, cuộc sống yên bình thong dong trong năm năm qua đã khiến thể xác lẫn tâm hồn anh thả lỏng, những tổn thương của quá khứ dần được thời gian chữa lành.
Vào một buổi trưa vô cùng nhàn nhã ấm áp, Lan Tử Nhan đã xuất hiện ở cửa hàng tiện lợi của Ngụy Viễn Đông.
Tiệm của Ngụy Viễn Đông tên là “Cửa hàng tiện lợi xưởng phân bón”, nhưng xưởng phân bón đã đóng cửa mười mấy năm trước, chỉ còn sót lại khu nhà trọ công nhân viên cũ mèm cùng cư dân lác đác.
Cửa hàng tiện lợi của Ngụy Viễn Đông chẳng hề tiên tiến hay cao cấp, nó chỉ như tiệm bán tạp hóa chật hẹp xập xệ có thể bắt gặp ở khắp thị trấn nhỏ mà thôi.
Điều anh theo đuổi chính là mùi vị tuổi thơ nguyên thủy này, dẫu có tiền đi chăng nữa cũng chẳng định tân trang, chỉ sửa chữa chắp vá, nom không đến mức quá xấu xí.
Lúc ấy anh vừa ăn cơm trưa xong, đang rảnh rỗi ngồi trong cửa tiệm nhà mình lướt video ngắn.
Video lồng tiếng về một chú chó làm anh cười sặc sụa mất luôn cả hình tượng.
Thường ngày khách tới đều là hàng xóm quen thuộc, Ngụy Viễn Đông cũng không bận tâm về cái nhìn của bọn họ.
“Ông chủ, cho hỏi lấy đồ giao hàng ở đâu ạ?”
Một câu nói bất thình lình của cậu thanh niên trong veo như nước giếng sau vườn nhà, khiến Ngụy Viễn Đông cảm thấy khoan khoái quá đỗi.
Không ngoài dự đoán, khi ngẩng đầu lên, anh lập tức bị chấn động bởi vẻ đẹp của thanh niên này.
Đường nét gương mặt của thanh niên cực kỳ sạch sẽ thanh tú, trên sống mũi cao trắng bóc có đeo cặp kính gọng kim loại, bờ môi mỏng hơi cong lên như vầng trăng khuyết vương ý cười ôn hòa.
Cậu mặc áo phông trắng thuần, khí chất toàn thân cứ như thư sinh chuyển kiếp đến từ thời cổ đại, nhẹ nhàng lịch sự, nho nhã bất phàm, nhưng hơi thiếu một chút cảm giác không thể đến gần, khiến Ngụy Viễn Đông rất muốn bắt người lại gặm một cái.
Quả là hồ ly tinh không nhận thức được sự quyến rũ của mình.
Ngụy Viễn Đông làm chủ ở đây đã năm năm, xưa nay chưa từng gặp ai đáng yêu thế này, ấy không đúng, anh cảm thấy trong cuộc đời bốn mươi năm dài đằng đẵng của mình cũng chưa từng gặp nhân vật nào thần tiên như vậy.
Có vẻ là sinh viên đại học.
Anh sững sờ mười mấy giây mới phản ứng kịp: “À giao hàng nhanh, em giao cái gì?”
“Người đó gửi tin nhắn, kêu tôi tới cửa hàng tiện lợi này lấy.” Cậu sinh viên cho Ngụy Viễn Đông xem tin nhắn trên màn hình di động, nói một cách có trật tự.
Cuối cùng Ngụy Viễn Đông cũng hoàn hồn triệt để: “Ồ ồ, nhắn tin cho em đúng không? Em xem thử ở cửa đi.”
Cậu sinh viên nói cảm ơn xong cất điện thoại tiến về phía cửa.
Vóc dáng cao cao gầy gầy nhưng thân hình thì thẳng tắp như cây tùng, chiếc quần âu rộng màu xám tro cũng chẳng thể che giấu cặp mông đầy đặn của cậu.
Làm trong đầu Ngụy Viễn Đông xuất hiện hình ảnh đè cậu lên đùi mình, lột cái quần xám của cậu xuống, vỗ mạnh bờ m0ng trắng đó đến khi sưng đỏ.
Má! Đúng là đồ già dê không biết xấu hổ!
Ngụy Viễn Đông nhẫn tâm khinh bỉ chính mình.
“Ông chủ, cần ký tên không? Hay lấy đi luôn?” Thoắt cái cậu sinh viên đã tìm được gói hàng của mình, ló đầu ra hỏi Ngụy Viễn Đông.
Ngụy Viễn Đông không nghe rõ, cậu bèn hỏi lại lần nữa.
“Lấy đi luôn đi.”
Cậu sinh viên nói lời cảm ơn, rồi sau đó Ngụy Viễn Đông không nhìn thấy cậu nữa.
Hồn bay phách lạc sau khi vừa thấy đã yêu là điều mà Ngụy Viễn Đông sống gần bốn mươi năm chưa bao giờ trải nghiệm.
Lỡ va phải lưới tình với một cậu nhóc có lẽ còn chưa tới hai mươi tuổi.
Không biết xấu hổ thật đó! Ngụy Viễn Đông!
Anh thầm mắng bản thân nhưng nhanh chóng không nhịn cười nổi.
Vốn dĩ có biết xấu hổ đâu!
Ngụy Viễn Đông phân tích thử, nhóc sinh viên là gương mặt mới, thậm chí không biết cách lấy hàng thế nào, nhất định là vừa dọn tới.
Hiện tại đang nghỉ hè, khả năng cao là vừa ra ngoài thuê phòng vừa đi làm.
Đứa nhỏ ngoan quá đi.
Ngụy Viễn Đông tự động tưởng tượng ra câu chuyện động lòng người rằng, sinh viên nghèo khó phải tự lực cánh sinh, dựa vào việc làm thêm để kiếm đủ học phí, giảm bớt gánh nặng giúp người nhà.
Nhưng tình tiết tiếp theo bỗng đi theo hướng bất chính.
Cậu sinh viên bề ngoài mạnh mẽ, nội tâm yếu ớt bất đắc dĩ bị một người đàn ông trưởng thành cường tráng nhiều tiền bao nuôi, cuối cùng đổ cái rụp dưới sức hấp dẫn của người đàn ông, hai người cùng nhau trải qua cuộc sống hạnh phúc không biết xấu hổ.
“Cộc cộc cộc”.
Một bé gái mười tuổi gõ bàn của Ngụy Viễn Đông.
“Bác ơi, con muốn mua kẹo que.”
Ngụy Viễn Đông đang mơ mộng hão huyền bị đánh thức, mất kiên nhẫn xua tay với cô bé: “Đi đi! Đừng gọi chú là bác, chú già lắm hả?”
“Bác lớn hơn ba con thì là bác đúng mà ạ, với lại bác cũng 40 tuổi rồi.” Cô bé vươn tay tự gỡ hai cây kẹo que trên cái giá.
“Con bỏ tiền lên bàn bác rồi nha.” Lúc đi tới cửa bé đột nhiên xoay người, hô về phía Ngụy Viễn Đông, “40 tuổi còn chưa có vợ, quê quá đi!”
Ngụy Viễn Đông mặc kệ lời châm biếm của cô bé, dù sao anh giữ chức đồ chơi hình người cho đám trẻ ở đây cũng không phải ngày một ngày hai nữa.
Chẳng qua vẫn lặng lẽ đứng trước tấm gương trên giá nhà mình, nhìn cái bóng ngược bên trong, lẩm bẩm: “Không già đâu nhỉ?”
“Đẹp trai lắm mà nhỉ?”
“Đủ tư cách tán em ấy mà nhỉ?”
Bỏ bê bản thân đã năm năm nay, Ngụy Viễn Đông không còn chú ý tới hình tượng của mình nữa.
Vừa lầm bầm vừa mở điện thoại, đặt một bộ mỹ phẩm dưỡng da đắt chết người.
Còn định buổi tối đến trung tâm thương mại mua quần áo mới, rồi đăng ký khóa tập thể dục cá nhân.
Anh đặt điện thoại xuống thở phào một hơi, vui mừng, dễ chịu.
Nhóc sinh viên, phải thuộc về anh.