Cửa Hàng Tiện Lợi Viễn Đông - Chương 9: Ôm Chú
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


Cửa Hàng Tiện Lợi Viễn Đông


Chương 9: Ôm Chú


Sáng nay không khác gì mấy so với những ngày trước, nhưng đến sẩm tối cơm nước xong, bạn của Lan Tử Nhan hẹn cậu ra ngoài chơi rất đột xuất.
Trùng hợp thay hôm nay bạn về một chuyến rồi ngày mai lại đi, Lan Tử Nhan không thể từ chối, hơi khó xử mà xin ông chủ Ngụy cho nghỉ phép.
Ông chủ Ngụy đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó nở nụ cười: “Đi đi, thanh niên nên ra ngoài vận động nhiều một chút.

Không sao đâu, trong tiệm có chú mà.”
Nói thì nói vậy, ông chủ Ngụy vẫn không có nhịn được hỏi đến là kỹ càng.
Nắm giữ được tin tức sơ bộ có: Bạn học cùng cấp ba, nam, chỉ có một người, phạm vi hoạt động đại khái là ở quảng trường rộng nhất phía tây thành phố.
Anh nhìn Lan Tử Nhan quay về thay quần áo mới, tiếp đó rời nhà chạy bluegogo đi.
(*) Chú thích: bluegogo là một tiện ích xe đạp công cộng do công ty Thiên Tân Lộc Đỉnh thành lập.
Lần này Lan Tử Nhan đi, có thể nói là ông chủ Ngụy trông chờ mòn mỏi, hồn cũng bay theo bóng lưng cậu, nhìn chằm chằm điện thoại miết nhưng chẳng biết mình đang nhìn cái gì.
Già trẻ ngoài cửa ầm ĩ nhao nhao ngoài cửa khiến anh phiền lòng, không biết nam sinh chơi cùng Nhan Nhan nhà anh là người như thế nào, liệu có mưu đồ gây rối gì với em ấy không!
Ông chủ Ngụy cũng biết mình chỉ suy nghĩ quá nhiều, nhưng sau khi phủ định vẫn cứ nghĩ tiếp.

Anh sực nhớ tới hai ngày trước cô của anh kêu anh đến nhà bà để lấy mận về ăn, lo nghĩ tới Lan Tử Nhan mãi mà quên béng chuyện này.
Vỗ đùi cái bốp, tối nay phải đi một chuyến!
Nói đi là đi, ông chủ Ngụy cầm chìa khóa, quay về thay giày, nhắn nhủ với những người ở cửa một tiếng, cuối cùng lái xe máy điện nhỏ của mình chạy đi “xịch xịch xịch”.
Dù sao đây cũng không phải lần đầu ông chủ Ngụy bỏ bê tiệm của mình, mọi người đều chẳng thấy quái lạ, chỉ xem như anh có chuyện quan trọng phải làm.
Trước tiên là anh đến nhà cô để lấy mận theo kế hoạch, cụ già kéo anh đi tán gẫu cả buổi trời, nói đông nói tây, cuối cùng kêu anh mau tìm một người đặng yên bề gia thất, đừng để cha mẹ dưới suối vàng cũng bất an.
Lần đầu tiên Ngụy Viễn Đông không giả bộ ngu ngơ với cô của anh, thề thốt: “Cô, cô yên tâm đi, con sẽ dẫn một người về cho cô nhanh thôi.”
Cô và dượng của anh đều vui mừng rỡ, mỉm cười tiễn anh đi.
Rời khỏi nhà cô của anh thì đã sắp chín giờ, Ngụy Viễn Đông chạy xe máy điện lái không nhanh không chậm đến trung tâm thương mại, nghĩ rằng có lẽ Lan Tử Nhan đang ở nơi nào đó trong đây.
Anh thuần thục đậu xe xong, đi được vài bước thì nhớ ra chưa cầm mận theo, vòng về nhìn cái hộp mận kia, do dự một chốc rồi vẫn quyết định để nó trên xe.
An ninh của huyện lỵ này không tệ, hơn nữa cũng sẽ không có ai ăn trộm mận theo mùa đang bán đầy đường đâu.
Nhưng chẳng sao, không quan trọng bằng Nhan Nhan nhà anh.
Ngụy Viễn Đông đi tới cửa rồi lại không biết nên đi đâu, hẳn là sẽ không tìm ra, bảo anh trở về thì lại không cam tâm lắm.
Gửi tin nhắn? Không thích hợp, cũng không biết nên nói gì.
Đang rầu rĩ, Ngụy Viễn Đông trông thấy tiệm bánh mì ở lầu một, bèn quyết định đi mua một ít về cho Nhan Nhan ăn đêm.
Sau khi thanh toán hoàn tất, anh chợt nhớ ra lầu ba có một khu trò chơi là điểm yêu thích của thanh niên, thế là không thèm nghĩ ngợi đã đi thang máy lên lầu ba.
Khi ấy đã gần chín giờ rưỡi, nhân viên trong khu trò chơi không nhiều, Ngụy Viễn Đông ra khỏi thang máy đi chưa được hai bước đã thấy Lan Tử Nhan và một nam sinh khác đang ở trên máy nhảy.
Động tác của nam sinh thông thạo, Lan Tử Nhan so ra thì có vẻ cứng nhắc hơn, song hai người đều cười rất tươi, hiển nhiên là vô cùng vui vẻ.
Ông chủ Ngụy xách túi bánh mì, nội tâm phức tạp muôn phần, chạy mất dạng trước khi Lan Tử Nhan chưa phát hiện ra anh.
Đi tới cửa lại hối hận, chửi bản thân mình ngu, rõ ràng nên tiến thẳng đến chào hỏi, sau đó đón người ta về nhà.
Tại sao xuất hiện ở đây ư? Chẳng phải lý do là để tùy anh bịa sao?
Hiện tại Ngụy Viễn Đông càng không cam lòng hơn, chưa thấy người ta thì chớ, giờ thấy rồi còn bó tay hơn lúc không thấy.
Đang bối rối không biết có nên đi lên lại hay không, đã nhìn thấy bọn họ đi thang máy xuống.
Anh hơi lùi ra xa một chút, rồi quay về lại điểm ban đầu, “vô tình gặp” Lan Tử Nhan và bạn của cậu.
“Chú!” Lan Tử Nhan kinh ngạc, trong sự hiểu biết của cậu, Ngụy Viễn Đông hẳn phải đang trông tiệm.

“Ồ, Nhan Nhan, các em sắp về rồi à?” Ông chủ Ngụy làm ra vẻ như “không ngờ”.
“À, dạ, chuẩn bị về.”
“Này là ông chú đẹp trai có tiền mày kể á hả?” Người bạn bên cạnh không khỏi hỏi một câu.
Lan Tử Nhan đẩy cậu ta, mắng khẽ: “Phắn.”
“Khéo quá, để tôi đưa các em về.

Cậu bạn này ở đâu nhỉ?” Ông chủ Ngụy thể hiện tác phong lịch sự, không có thái độ thù ghét gì đối với nam sinh chẳng giống tình địch này.
“Không cần không cần, cảm ơn chú ạ, chú đưa “Nhan Nhan” về là được rồi.” Người bạn nhấn mạnh hai chữ “Nhan Nhan”, “Nhà cháu gần lắm, đi vài bước đã đến.” Dứt lời bèn tạm biệt Lan Tử Nhan, rời đi.
Để lại một mình Lan Tử Nhan đối mặt với Ngụy Viễn Đông.
“Đóng cửa ra ngoài mua chút bánh ngọt.” Anh giơ túi đồ trên tay, giải thích với Lan Tử Nhan lý do mình xuất hiện ở đây.
“À.” Lần đầu tiên Lan Tử Nhan tiếp xúc chính diện với Ngụy Viễn Đông ở nơi chốn khác, nhất là sau khi bạn thân vừa trêu đùa một cách mập mờ nên càng thêm ngượng ngùng.
Bối rối một cái là chẳng biết nên nói gì.
“Đi thôi, tôi đậu xe bên kia.” Ngụy Viễn Đông bảo Lan Tử Nhan đi theo mình, đoạn nghĩ tới điều gì đó, khựng lại quay đầu hỏi cậu, “Uống trà sữa không? Phối với bánh mì thành điểm tâm luôn.”
Lan Tử Nhan chưa kịp phản ứng bánh mì và cậu thì có quan hệ thế nào, nhưng hiện giờ cậu cũng không muốn uống trà sữa.
“Chậc.” Ngụy Viễn Đông thốt lên đầy phiền muộn trước khi Lan Tử Nhan đưa ra câu trả lời, “Định mời cậu bạn kia uống ly trà sữa mà, dù sao cũng là bạn em.”
Lan Tử Nhan thắc mắc hơn, bạn mình? Mời trà sữa? Là sao? Ông chủ Ngụy đang giỡn với cậu hả? Hay là có mưu đồ khác?
Tuy cậu khá bối rối, nhưng vẫn từ chối: “Không cần đâu, nó mặt dày lắm, có ăn hay không cũng được ạ.” Sau đó thúc giục Ngụy Viễn Đông đi khởi động xe.
Ngụy Viễn Đông biết Lan Tử Nhan xấu hổ, không chọc cậu nữa, ngoan ngoãn đi lái xe ra.
Lần đầu tiên Lan Tử Nhan ngồi xe máy điện của ông chủ Ngụy, cái cảm thụ phải nhắc tới chính là hồi hộp, rồi nhận thấy ông chủ Ngụy lái xe rất vững, không nhanh không chậm, an toàn hơn mình lái nhiều.
Cơ mà chẳng biết nên để hai tay ở đâu, để trên chân mình ư, cậu lại muốn tiếp xúc tứ chi cùng ông chủ Ngụy, không muốn bỏ qua cơ hội này.

Ôm ông chủ Ngụy ư, lại không biết có ổn hay không.
Loay hoay nửa ngày, cậu vẫn thử đặt tay lên hông ông chủ Ngụy, đúng lúc tốc độ tăng nhanh, cậu thuận thế ôm lấy anh.
Cơ thể và bắp thịt rắn chắc khiến thân nhiệt cậu tăng cao cực nhanh, hương vị pheromone đàn ông trên người Ngụy Viễn Đông xộc đến làm cậu mất hồn.
Mạnh mẽ mà tràn đầy cảm giác an toàn, khiến cậu cứ muốn ôm mãi.

Ông chủ Ngụy được cậu ôm, tâm trạng sầu não bị đánh tan hết cả, chỉ hy vọng con đường này hãy dài hơn một chút, Nhan Nhan có thể sát vào anh lâu hơn một chút.
Tối nay, cái ranh giới ấy, cái cửa sổ giấy ấy đã có dấu hiệu thủng.
Đậu xe ổn thỏa, nhưng trái tim hai người vẫn chưa ổn nổi.
Lan Tử Nhan đành buông tay ra, xuống xe mở cửa nhà mình.
“Cầm bánh mì ăn đi.”
“Không…!không cần đâu chú, tôi no lắm.” Lan Tử Nhan từ chối như thường lệ.
“Ít nhiều gì cũng ăn xíu đi, để lại ngày mai làm bữa sáng cũng được.”
“Chú ăn đi, tôi…” Lan Tử Nhan kiên trì một cách gian nan.
“Tôi không ăn mấy món này, nóng lắm, sợ béo.” Anh vén áo mình lên, tự giễu, “Bụng bự ghê chưa.”
Dựa vào việc tối nay đích thân sờ tay lên, cùng với phần bụng của ông chủ Ngụy mà cậu nhìn thấy dưới ánh đèn đường, chẳng những không bự, còn cực kỳ chắc, không có thịt dư nào.
“Chú không béo!” Tông giọng của Lan Tử Nhan đột nhiên vút cao.
Ông chủ Ngụy giật mình, đoạn khôi phục bình thường: “Em vẫn khách sáo với chú à? Mua riêng cho em đấy biết chưa? Mau cầm đi.”
Lan Tử Nhan không ngờ Ngụy Viễn Đông thẳng thắn như vậy, muốn nói gì đó, nhưng càng hồi hộp thì càng không thốt nên lời, chỉ có thể nhìn Ngụy Viễn Đông bưng nửa hộp mận bỏ vào nhà cậu, cuối cùng lái xe đi.
“Chú!” Lan Tử Nhan lấy can đảm, hô một tiếng về phía Ngụy Viễn Đông.
Ngụy Viễn Đông dừng lại, xoay người nhìn cậu.
“…!Ngủ ngon.” Lan Tử Nhan chỉ thốt ra được hai chữ này, cũng nhận được câu “Ngủ ngon” của Ngụy Viễn Đông.
Rồi vẫn phải đi, tắt đèn xe, Ngụy Viễn Đông về nhà mình, mở đèn phòng khách.
Lan Tử Nhan cũng vào nhà, trong lòng trống rỗng, vừa mới tách nhau ra thôi, cậu đã bắt đầu nhớ cái ôm của Ngụy Viễn Đông.
Thật ra cũng không đúng, bọn họ chưa từng ôm nhau thật sự, ắt hẳn là đang khát khao, cậu đang khát khao cái ôm của Ngụy Viễn Đông.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN