Vào giờ giải lao giữa lúc huấn luyện, tôi đã đi đến căn tin để mua nước.
Tiện thể mua thêm một que kem.
Lúc ấy tôi còn chưa quen đường, từ căn tin đi ra vừa vặn trông thấy Trần Việt đi ngang qua.
Trần Việt lớn hơn tôi một tuổi, hiện đang là phó đội trưởng của lớp chúng tôi. Chắc bây giờ anh ấy đang đi quan sát lớp chúng tôi huấn luyện.
Tôi nghĩ thầm, nếu tôi đi theo anh ấy thì có lẽ sẽ trở lại được sân tập.
Vì vậy, tôi đã lẻn theo sau Trần Việt.
Nhân tiện chiêm ngưỡng tấm lưng đẹp trai của anh ấy.
Kết quả là do tôi cứ trầm mê sắc đẹp từ bóng lưng của anh nên không phát hiện ra con đường càng đi càng lệch, cuối cùng còn theo tới phòng y tế của trường.
Khi trông thấy tấm biển phòng y tế, tôi mới đột nhiên phản ứng lại.
Định bỏ chạy thật nhanh, nhưng đúng lúc này Trần Việt phát hiện ra tôi.
“Trần Nguyệt?” Trần Việt gọi tôi lại, giọng nói lộ vẻ nghi ngờ: “Em cũng tới đây tiêm thuốc à?”
Hoá ra anh không quay về sân tập, mà là do ngã bệnh nên đã xin nghỉ phép để đến đây tiêm.
Tuy nhiên, tôi không thể nói rằng tôi không biết đường nên đã lẻn theo sau anh tới nơi này.
Vì thế, tôi cắn răng biện hộ: “Em thấy có hơi say nắng nên muốn đến phòng y tế nằm nghỉ một chút.”
Lúc nói ra lời này, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng may mắn.
May sao lúc nãy trên đường đi tôi đã giải quyết xong que kem rồi, nói dối sẽ không bị lộ đuôi.
Thế nhưng, sự may mắn của tôi đã chấm dứt bởi vì một chai nước hoắc hương*.
*Nước hoắc hương Patchouli: được chiết xuất từ lá cây hoắc hương. Cây hoắc hương thường được sử dụng trong ngành sản xuất nước hoa, dược phẩm, chăm sóc sắc đẹp, liệu pháp hương thơm và thiền định giúp khử mùi, đuổi côn trùng, k1ch thích tiêu hóa, làm đẹp, tái tạo tế bào, tăng tuần hoàn máu, giúp đầu óc thư giãn,….
Có rất nhiều người bị cảm nắng khi huấn luyện quân sự, nhưng phòng y tế của trường thì lại bận rộn nhiều việc. Bác sĩ của trường vừa nghe nói tôi bị say nắng đã ngay lập tức đưa một chai nước hoắc hương cho tôi.
Một ngụm nước hoắc hương xông thẳng tới não của tôi, tôi không bao giờ muốn nếm thử mùi vị này thêm một lần nào nữa.
Sau khi uống xong, tôi định quay về nhưng Trần Việt lại đang ngồi dựa người trên giường để chờ truyền dịch. Bác sĩ bận không ngơi tay, thấy tôi có quen biết Trần Việt bèn bảo tôi ngồi bên cạnh anh để canh bình truyền.
Vì vậy, tôi bị buộc phải thưởng thức anh đẹp trai đang truyền dịch suốt hai tiếng đồng hồ.
Phải nói là anh đẹp trai thật đấy, phiên bản đàn anh dịu dàng hay phiên bản đẹp trai ốm yếu gì tôi cũng xơi được hết!
Máy lạnh trong phòng y tế của trường thoải mái ghê.
Tôi ngồi trên ghế gật gù buồn ngủ.
Khi tôi đang ngoẹo đầu thiếp đi, Trần Việt bỗng nhiên gọi tôi: “Trần Nguyệt.”
Tôi bị anh đánh thức nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn, đôi mắt lơ mơ ngơ ngác nhìn anh.
Trần Việt vẫy tay kêu tôi lại giống như đang ngoắc một đứa trẻ rồi nói: “Đừng ngồi dưới luồng gió của máy lạnh, sẽ bị cảm đấy. Em qua đây ngồi ngủ này.”
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi không còn năng lực suy nghĩ nữa, chỉ cảm thấy anh nói rất có lý.
Thế là tôi đã di chuyển ghế đến sát bên giường của anh, trườn người nằm dài trên giường, nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ chỉ sau vài giây.
Tôi không biết mình đã ngủ trong bao lâu.
Vừa tỉnh lại, tôi đã nghe thấy tiếng lầm bầm của bác sĩ bên cạnh mình: “Cô bé này thật là… bảo bé nó đến đây trông chừng cậu truyền dịch, sao lại ngủ thiếp đi mất rồi? Ngủ còn rất say nữa chứ!”
Lại nghe thấy tiếng Trần Việt cười đáp lại trên đỉnh đầu tôi: “Em ấy vẫn còn là một đứa bé chưa trưởng thành mà.”
Toàn thân tôi cứng đờ, không dám mở mắt hay cử động.
Nhưng kỹ năng giả vờ ngủ của tôi quá vụng về, Trần Việt nhận ra ngay lập tức.
Trần Việt vỗ nhẹ lên đầu tôi: “Em, mặt trời lặn rồi kìa, dậy thôi.”
“…”
Tôi vẫn không dám ngẩng đầu lên.
Bởi vì tôi xấu hổ khi phát hiện ra tôi đã ch4y nước miếng trong lúc ngủ!
Bây giờ nước miếng vẫn còn đọng bên khoé miệng, nhưng tôi lại không thể lau.
Mãi trầm mê trong vẻ đẹp của Trần Việt nên đã đi theo anh đến phòng y tế, giúp anh trông bình truyền dịch rồi lại ngủ gục bên giường của anh, còn ch4y nước miếng nữa….
Tôi được buff kỹ năng đội quần à?!
Tôi không còn mặt mũi nào để ngước mặt lên nữa, cuối cùng tôi quyết định ngoan cố giả chết.
Thế nhưng, vào lúc tôi đang kiên trì tiếp tục giả vờ ngủ thì đột nhiên tôi cảm thấy có một tờ khăn giấy mềm được đặt lên miệng tôi và nhẹ nhàng lau.
Tôi:!!!
Trần Việt đang lau nước miếng cho tôi á?!
Cứu tôi!
Cứu tôi trời ơi!
Tôi hoảng hốt bật dậy và giật lấy tờ khăn giấy trong tay anh, nói với giọng điệu kinh sợ: “Đàn… đàn anh, để em tự làm….”
Trần Việt nhìn tôi cười, “Em chịu tỉnh rồi à?”
Tôi im lặng lau nước miếng trên miệng mà không dám nói lời nào.
Tôi nào dám nói chứ?
Trần Việt bước xuống giường, khởi động cơ thể rồi nói: “Buổi huấn luyện quân sự hôm nay của em đã kết thúc, vừa hay đến giờ ăn tối, chúng ta đi ăn cùng nhau nhé?”
Khi anh đề cập đến chuyện này, tôi mới sực nhớ ra: “Em đã trốn tập quân sự mất rồi!”
“Anh đã gọi điện thoại cho đội trưởng xin nghỉ phép giúp em rồi, anh báo rằng em bị say nắng nên đã đến phòng y tế để nghỉ ngơi.”
Đội trưởng cũng là đàn anh cùng trường của chúng tôi, là bạn học cùng lớp với Trần Việt nên xin nghỉ phép rất dễ dàng.
Lời nói này của anh tương đương với Định Hải Thần Châm*, trấn an tôi thành công.
*Định Hải Thần Trân Thiết (hay còn gọi là Định Hải Thần Châm) là tên đầy đủ của Như Ý Kim Cô Bổng trong tay Tôn Ngộ Không, là bảo vật trấn thủy trong thiên hà, cũng là một trong những pháp bảo mà Thái Thượng Lão Quân tạo ra. Khi không sử dụng, Ngộ Không thu bé cây gậy lại bằng kích thước của một cây kim (thần châm) và giấu đằng sau tai của mình.
Nhưng câu tiếp theo, Định Hải Thần Châm đã ngay lập tức biến lớn thành cây gậy Như Ý trong tay Tôn Ngộ Không, đảo lộn long trời lở đất tâm tình vừa mới bình ổn của tôi.
Trần Việt cười nói: “Nhưng mà đội trưởng của em có kể với anh rằng mấy tiếng trước, cậu ấy còn trông thấy em ăn kem que ngay chỗ cổng căn tin. Chẳng lẽ đàn em bị say nắng sau khi ăn kem xong sao?”
Tôi: “…”
Cảm ơn Phật Tổ Như Lai và Quan Thế Âm Bồ Tát, ngoại trừ kỹ năng đội quần thì con còn được buff thêm kỹ năng nói dối bị vạch trần nữa.
Tôi không biết liệu những người khác gặp phải trường hợp này thì còn có mặt mũi nào mà ở lại đây không?
Chứ riêng tôi thì đã mất hết thể diện rồi đấy.
Để lại một câu “Tạm biệt đàn anh” xong thì tôi vội vã co giò bỏ chạy.
Lần trước tôi đi hóng hớt mấy anh đại ca đánh nhau ngay dưới nhà mình cũng chẳng chạy nhanh như bây giờ.