Tiệm Tạp Hóa Âm Dương - Chương 36
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Tiệm Tạp Hóa Âm Dương


Chương 36


Bách Lý Vô Thù uống một ngụm trà, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Chỉ là tôi chưa bao giờ nghe nói Vô Lượng Tổ Sư nhận đệ tử, tính cách của vị Tổ sư gia này có chút đặc biệt, rất ít khi hiển linh. Cho dù là người trong Huyền Môn của chúng ta cũng rất khó được nhìn thấy ông ấy. Cô có thể được ông ấy nhận làm đệ tử, chắc chắn là người có thiên phú dị bẩm”

Vậy sao? Thẩm Như Như nhớ lại đoạn thời gian vừa mới chuyển đến đây, Tổ sư gia luôn thích nhảy từ trên lầu xuống vào lúc nửa đêm, không hề lạnh lùng chút nào, còn rất dễ nói chuyện, thậm chí còn truyền hai cuốn điển tịch bùa chú cho cô, có lẽ là do cô có linh thể trời sinh…

Có điều, danh tiếng của Tổ sư gia lớn như vậy, mà lại ở chỗ nhỏ bé này của cô, thực sự khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn. Pho tượng thờ ở trên lầu đã nhỏ, pho tượng ở tĩnh thất còn nhỏ hơn, tuy mấy ngày trước đã sửa lại, nhìn tốt hơn một chút nhưng mà vẫn rất tồi tàn. Như vậy xem ra, thật sự đã ủy khuất Tổ sư gia… Nghĩ đến đây, cô mím môi, âm thầm quyết định lấy tám trăm ngàn tệ mà A Quý và Tiểu Phù để lại cho cô ra để mở rộng tĩnh thất, sau đó đổi một kim thân lớn hơn cho Tổ sư gia.

Hai người tự báo sơn môn, tán gẫu một chút về các phái trong Huyền Môn, trên thực tế đều là Thẩm Như Như hỏi, Bách Lý Vô Thù trả lời, cho cô một tiết phổ cập khoa học miễn phí. Không chỉ dừng lại ở việc phổ cập khoa học, hai người còn thảo luận về kinh nghiệm tu luyện của mình. Nhưng mà Thẩm Như Như tu phù đạo, Bách Lý Vô Thù tu võ đạo, hơn nữa môn phái khác nhau, phương pháp tu luyện cũng hoàn toàn khác nhau, trên thực tế, ngoại trừ khống chế linh lực, hai người không có gì để giao lưu.

Thấy sắc trời dần tối, Triệu Hằng Nhất chào tạm biệt rời đi, Bách Lý Vô Thù còn chưa có ý định rời đi, Thẩm Như Như buồn bực nói: “Đạo trưởng Bách Lý, đêm nay anh có về đạo quan không?”

Bách Lý Vô Thù hơi sửng sốt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đã muộn như vậy rồi sao? Tôi phải đi đây” Anh ta đứng dậy, chỉ về phía bên kia bờ sông và nói: “Tháng này tôi sẽ làm việc ở thị trấn Mộ Nguyên, không trở về đạo quan, tôi thuê nhà ở bên kia, đạo hữu Thẩm, nếu có thời gian chúng ta tiếp tục luận bàn. Thẩm Như Như: “…” Cô còn chưa học được bùa công kích, lấy gì ra để luận bàn?

Mười giờ ba mươi phút tối, Thẩm Như Như tắt đèn chuẩn bị đi ngủ, ánh đèn vừa tắt, tiếng gõ cửa lập tức vang lên.

Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng gõ cửa theo quy luật vang lên rõ ràng: “Đông, đông, đông, đông, đông, đông.” Là Viên Nghệ, cô ấy lại đến mua thuốc lá.

Thẩm Như Như trở mình ngồi dậy, khoác một chiếc áo mỏng rồi mở cửa đi ra ngoài. Khi đi qua sân, vịt vàng nhỏ từ trong ổ chui ra, ánh sáng màu cam của chiếc đèn bí ngô chiếu lên người nó, giống như bị nhuộm một lớp màu. Nó đứng trước cửa sổ, nhìn cô chằm chằm, miệng kêu quạc quạc.

“Không sao, mày về ngủ tiếp đi, tao đi một lát sẽ trở lại. Thẩm Như Như vẫy tay với nó, ý bảo nó về ổ đi. Vịt vàng nhỏ đi theo cô hai bước, cuối cùng ngồi xổm dưới gốc hoa quế, không nhúc nhích. Thẩm Như Như bước vào cửa hàng, cửa lớn mở ra, gió đêm thổi tới, tà váy đỏ của Viên Nghệ đang nhảy múa trong gió, bay phấp phới. Bên miệng của cô ấy đang ngậm một điếu thuốc lá dành cho phụ nữ, mái tóc xoăn dài buông xõa ở phía sau, hai tay khoanh trước ngực: “Bà chủ Thẩm, tốc độ mở cửa của cô càng ngày càng chậm. “Nói bậy? Thẩm Như Như bật đèn, đi tìm thuốc là trong tủ: “Tôi vừa nghe thấy tiếng gõ cửa đã đi ra. Lần này cô muốn thuốc lá loại nào? Vẫn lấy vị bạc hà à?”

Gió thổi qua, Viên Nghệ vuốt mái tóc rối của mình, một tay kẹp thuốc lá, miệng nhả ra một làn khói, giọng nói lạnh lùng vang vọng trong Kính Hoa Duyên: “Không mua thuốc lá, chỗ tôi vẫn còn mấy bao.

Tôi đến để nói với cô, sắp tới, có lẽ tôi sẽ rời khỏi thị trấn Mộ Duyên một thời gian.

Động tác của Thẩm Như Như khựng lại, xoay người nhìn Viên Nghệ: “Cô muốn đi đâu?”

“Tìm người. Viên Nghệ bóp điếu thuốc ném vào thùng rác: “Hơn nữa, tôi đã dẫm đạp không ít đàn ông ở thị trấn Mộ Nguyên, khiến cho Ban Đặc Biệt chú ý, tiếp tục ở lại đây không an toàn, tôi phải rời đi. Thẩm Như Như cau mày: “Không phải mỗi lần nhận nhiệm vụ, cô mới động thủ sao? Vì sao lại chú ý cô?” Mỗi con quỷ đều có thể tiếp nhận công việc từ ngân hàng Âm Dương để kiếm tiền, chỉ cần đi qua minh lộ của ngân hàng, công việc này chính là hợp pháp, Ban Đặc Biệt sẽ không can thiệp.

Viên Nghệ cười như không cười mà nói: “Có lẽ do tôi luôn nhận những nhiệm vụ có nội dung gần giống nhau, giống như thương hiệu riêng”

Đúng là rất có thương hiệu, ngay cả Từ Dẫn Châu cũng biết.

Thẩm Như Như suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi có thể giúp gì không? Tìm người hoặc là yểm trợ cho cô, nếu cần cứ nói với tôi. Trước khi đi, A Quý và Tiểu Phù đã nhờ tôi chăm sóc cô, nếu cô xảy ra chuyện gì, tôi sẽ áy náy cả đời”

“Tạm thời không cần, nếu cần gì, tôi tuyệt đối sẽ không khách sáo với cô” Viên Nghệ đột nhiên vươn tay gõ nhẹ lên chóp mũi của Thẩm Như Như: “Yên tâm đi, chuyện này trước đây cũng đã từng xảy ra, chỉ cần né tránh mấy tháng, chờ mọi chuyện trôi qua là được, cũng không tính là nguy hiểm.

Làn da bị đầu ngón chạm vào có cảm giác lạnh lẽo, loại lạnh lẽo này khác với sự lạnh lẽo thấu xương trên người Từ Dẫn Châu, nó giống như băng khô, băng tinh khiết, chóp mũi như bị đông cứng lại.

Khi Thẩm Như Như lấy lại tinh thần, Viên Nghệ đã rời đi. Trên bàn có thêm một chiếc khăn lụa màu đỏ, bên trên là một chiếc vòng tay bằng vàng.

Thẩm Như Như cầm chiếc vòng lên ngắm, đây là một kiểu dáng phổ biến, kiểu cổ điển của Bvlgari, gần như là xuất hiện đầy trên đường, cô cũng có một chiếc do Vương Tây Nhã tặng vào sinh nhật năm kia. Sau này đeo đi học không tiện nên cô đã cất ở nhà tại thành phố S, không đeo trên người.

Bvlgari hay còn gọi là Bulgari, là một thương hiệu được sáng lập bởi thợ kim hoàn Sotirios Bulgari tại Ý vào năm 1884. Đây là thương hiệu chuyên về trang sức và đồng hồ cao cấp.

Viên Nghệ để lại chiếc vòng tay này là muốn cô giữ làm kỷ niệm à? Thẩm Như Như một lát, đang định cất chiếc vòng đi, cô đột nhiên cảm thấy ngón tay chạm phải thứ gì đó không đúng. Trong lòng âm thầm suy đoán, cô giơ chiếc vòng lên đặt dưới ánh đèn huỳnh quang, chỉ thấy hai chữ cái không dễ thấy và một ký hiệu được khắc ở mặt trong của chiếc vòng.

Y&Y

Nó có nghĩa là gì?

Chữ cái đầu tiên trong tên của Viên Nghệ hay là chữ cái đầu trong tên của cô ấy và một người khác… Nếu hai chữ Y này đại diện cho hai người, vậy chắc chắn quan hệ của bọn họ vô cùng thân thiết, rất có thể là người yêu hoặc là vợ chồng.

Thẩm Như Như nhớ lại, vừa rồi Viên Nghệ nói muốn đi tìm người, có phải là đi tìm chữ Y còn lại hay không? Tìm người xưa để tạm biệt gì đó…

Ngồi trong cửa hàng suy tư một hồi lâu, Thẩm Như Như ngáp một cái.

Quên đi, không nghĩ nữa, nếu cô ấy không chịu nói, chắc chắn là đã có tính toán riêng của mình, chỉ cần không xảy ra chuyện gì thì không cần truy cứu đến tận cùng.

Đóng cửa về phòng, đi ngang qua cây hoa quế, Thẩm Như Như liếc mắt nhìn thấy vịt vàng nhỏ đang ngồi xổm dưới gốc cây, đầu nhỏ vùi dưới cánh, lộ ra bộ ng.ực lông xù, không ngừng phập phồng theo hô hấp của nó, vô cùng đáng yêu. Cô đi tới, nhẹ nhàng bế vịt vàng nhỏ lên đặt vào trong ổ, thuận tiện vuốt vuốt bộ lông của nó: “Nhóc con dính người.

Ngày hôm sau, sau khi dậy sớm ăn sáng, Thẩm Như Như thấy vẫn còn sớm, quyết định lấy sổ sách ra tính.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN