“Đệt! Không ngờ nhanh thế mà tụi mình đã gặp nhau rồi!” Lý Giang Cao ném cặp sách lên bàn học, nói với vẻ chẳng mấy vui tươi.
“Tỉnh táo lên đi! Một tháng này chúng ta vẫn còn phải chung sống hoà thuận đấy!” Đỗ Nhược liếc mắt nhìn Lý Giang Cao, thong thả phe phẩy cây quạt trên tay, tôi ngồi bên cạnh bật cười thành tiếng.
Hôm nay là ngày đầu tiên của tháng Bảy, sau kì thi học kì hai thì học sinh lớp 11 chúng tôi phải quay lại trường học.
Mùa hè nóng đến cháy rụi mà chẳng hưởng được tí điều hoà nào, dưa dấu cũng không có để ăn, chỉ có quạt trần quay vòng vòng trên đầu cùng với đống bài tập làm mãi chả xong. Người vừa lên tiếng là thằng em Lý Giang Cao của tôi, và người còn lại là bạn cùng bàn tên Đỗ Nhược.
“Mẹ nó chứ học! Ông đây chắc chắn là học sinh mà đến cả Thanh Hoa cũng không chiêu mộ nổi!” Lý Giang Cao quạu quọ nói, quay đầu xử lí tiếp đống bài tập toán vừa mới in xong.
Gắng gượng chịu đựng đến năm giờ chiều, đúng lúc tiếng chuông tan học vang lên, Lý Giang Cao lập tức thoăn thoắt đứng dậy giục giã tôi: “Đi nè! Mau về thôi!”
Tôi xách cặp cùng nó bước ra khỏi phòng học.
“Tao không thể học nổi thêm một ngày nào nữa.”
“Ai mà chả thế, ngày mai còn mắc viết chính tả, ông trời đúng là muốn triệt đường sống của tao mà!” Lý Giang Cao trưng ra bộ mặt tràn ngập chua chát lẫn oán hận.
“Thế ngày mai mày định học thuộc lòng nguyên bài văn à?” Tôi vỗ vai nó.
Nó cười lạnh một tiếng: “Trừ khi giáo viên môn Văn quỳ xuống cầu xin tao.” Cả hai chúng tôi không thèm kiêng nể bật cười rồ rộ trên cầu thang.
Vừa về tới nhà thì mẹ đã dọn sẵn đồ ăn lên bàn, tôi ném cặp sách chạy đi rửa tay, đúng lúc chạm phải anh trai đang bước ra khỏi phòng làm việc
“Sao hôm nay anh không ra ngoài chơi?” Tôi chen trước một bước lách vào nhà vệ sinh.
“Chết tiệt, ngày đầu tiên em trai đi học mà anh lại ra ngoài chơi bời, ai mà nỡ chứ.” Anh trai tôi cố ý thờ dài, lấy tay xoa xoa mi tâm.
“Anh còn cười trên sự đau khổ của người khác!” Tôi hất nước vào mặt anh, còn chưa kịp co giò bỏ chạy thì đã bị anh trai ôm ghì lấy eo, anh véo nhẹ tai tôi sau đó phả vào đó một luồn hơi thở ấm nóng: “Nhóc khốn kiếp.”
Tôi tránh khỏi vòng tay anh rồi chạy ra ngoài, trái tim bỗng đập thình thịch khó kiểm soát.
Anh trai tôi năm nay vừa hoàn thành xong kì thi đại học, anh lớn hơn tôi hai tuổi. Trong trí nhớ của tôi, chúng tôi đã từng có khoảng thời gian giành giật đồ chơi và đồ ăn vặt với nhau khi còn bé xíu, thế nhưng không rõ từ khi nào, tôi bắt đầu thích bám theo phía sau anh trai như một cái đuôi lủng lẳng, và anh cũng sẵn sàng chơi cùng tôi. Thậm chí chúng tôi còn khiêm tốn nhường nhịn nhau một số việc, dù sao thì mối quan hệ vẫn luôn tốt đẹp.
Tên hai chúng tôi bắt nguồn từ câu nói nổi tiếng của Khuất Nguyên: “Lộ mạn mạn kì tu viễn hề, ngô tương thượng hạ cầu tác (*).”
*Con đường này hãy còn dài đằng đẵng, tôi vẫn sẽ ngược xuôi kiếm tìm.
Tính ra tên của tôi được đặt bởi anh trai tôi. Theo thời mẹ nói, hồi ấy cha tôi muốn có một cô con gái, tên cũng đã chọn xong rồi, gọi là Lục Mạn Mạn, nhưng cuối cùng tôi lại được sinh ra, cái tên dành cho con gái này hiển nhiên không dùng được nữa.
Anh trai tôi khi đó mới hơn hai tuổi đầu nói: “Con tên Lục Tu Viễn, vậy thì đặt em trai là Lục Tu Mạn đi.”
Song tôi không thể nào ngờ được ngay sau khi bị anh trai gọi một tiếng “nhóc khốn kiếp”, mẹ nó tôi lại gặp mộng xuân!
Đối tượng thế mà chính là anh trai tôi!
Tôi tỉnh dậy lúc năm giờ sáng và phát hiện quần lót mình bị ướt đẫm một mảng, tâm trạng thật sự rất khó lòng diễn tả.
Nếu để người khác trông thấy thì quá mất mặt! Tôi lập tức đứng dậy đi vào phòng tắm tẩy rửa cơ thể một lượt, đồng thời giặt sạch quần lót rồi phơi lên.
Tôi đang định về phòng mình thì đột nhiên nghe thấy từ phòng anh trai vang lên tiếng mở cửa.
Tôi đứng ở phòng khách, bên dưới treo một bức tranh với gam màu trung tính. Chợt nhớ đến câu nói của Lý Giang Cao ngày hôm qua, “Ông trời đúng là muốn triệt đường sống của tao mà.”
Anh trai dùng ánh mắt chẳng rõ ý vị nhìn tôi: “Ồ, mới sáng sớm đã thả chim đi dạo rồi à!”
Tôi nhanh chóng chạy về phòng ngủ, “Anh có bệnh hả! Mới năm giờ anh dậy làm gì!”
Đờ mờ! Xấu hổ chết đi được! Càng nhục nhã hơn là cả ngày hôm đó đầu óc tôi cứ luôn nghĩ về giấc mơ đêm qua!
Tôi không ngừng trấn an bản thân đây hẳn là do trùng hợp, mãi cho đến khi Lý Giang Cao đưa những bức ảnh nữ sinh ăn mặc gợi cảm mà nó gom nhặt được từ các lớp học khác tới trước mặt rồi hỏi “Có nóng bỏng không?”, ấy vậy mà lòng tôi lại chẳng dấy lên được gợn sóng nào.
Tiêu đời! Tôi chắc chắn không được bình thường rồi! Bởi vì khi nhìn những bức ảnh đó, trong đầu tôi toàn nghĩ đến dáng vẻ trên giường của anh trai!
Anh trai tôi cao 1m87, chân dài trắng nõn, cơ bụng săn chắc, nếu như có thể sờ vào đám cơ đó, tiếp tục làm những chuyện quá đáng hơn thế nữa…
Đúng lúc này chuông vào lớp lại vang lên, thử hỏi ai mà nghe lọt tai bài vật lý cơ chứ.
Đỗ Nhược lấy bút chọt vào người tôi, ra vẻ thần bí hỏi tôi có biết Cố Phồn lớp kế bên hay không, tôi lắc đầu hỏi nhỏ có chuyện gì, nhỏ bảo với tôi Cố Phồn là đồng tính luyến ái.
Quên chưa nói, nhỏ là một hủ nữ lâu năm, mỗi ngày đều truyền tải vào đầu tôi muôn hình vạn trạng kiến thức lạ lùng.
Đỗ Nhược mặt đầy hí hửng nói với tôi rằng nhỏ đã thêm QQ của Cố Phồn, khen cậu ta và đối tượng hẹn hò ngọt ngào muốn chết.
Thường ngày nghe thấy loại chuyện này tôi căn bản chả có cảm giác gì, nhưng hôm nay thì khác.
Vì dường như tôi cũng là đồng tính luyến ái, mà người tôi thích còn là anh trai mình.
Trong giờ học tôi lướt điện thoại thấy QQ của Cố Phồn dưới tường tỏ tình, tôi rất muốn thêm bạn với cậu ta, nhưng thêm rồi thì phải mở lời thế nào bây giờ?
Xin chào bạn học, đây là lần đầu tiên mình làm gay, bạn có thể truyền thụ chút kinh nghiệm cho mình được không?
Tôi bị chính ý tưởng của mình chọc cười, tắt điện thoại di động.