Ánh Trăng Không Biết - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Ánh Trăng Không Biết


Chương 21


Theo thông lệ hàng năm thì trường Trung học phụ thuốc đi học lại vào đúng ngày 16 tháng 1 âm lịch, chương trình của nửa năm sau ngắn hơn nửa năm trước.

Sau hôm đi học lại, Ôn Dụ đến văn phòng giao bài thi Vật lý từ kỳ nghỉ đông cho Trương Vệ Quốc, mới vừa đi tới cửa, kéo cửa văn phòng ra thì đúng lúc đụng Dư Dạng từ bên trong đi ra.

“Vào đi.” Dường như Dư Dạng biết cô muốn tới, tầm mắt dừng ở trên bài thi trong lòng cô. Không ai chú ý khoé môi cậu hơi nhếch lên mà chỉ nhìn thấy cậu tránh đường để Ôn Dụ đi vào trước, rồi mới đóng cửa lại ra ngoài.

Ôn Dụ đặt bài thi lên bàn Trương Vệ Quốc, bổ sung thêm tờ giấy: “Đã thu đủ rồi thầy.”

Trương Vệ Quốc mở tách trà uống hớp trà nóng, lúc đặt tách trà xuống ánh mắt nhìn về phía Ôn Dụ, mở miệng nói: “Thời gian của cuộc thi Vật lý đã định rồi, vào đầu tháng 4. Trường mình tổng cộng có năm bạn tham gia, lớp mình chỉ có em và Dư Dạng.”

Nói xong, ông ấy xoay người lấy thời gian biểu trong ngăn kéo ra, phía trên có thời gian cụ thể và công việc chú ý, ông ấy đưa tờ giấy cho Ôn Dụ.

“Đúng rồi Ôn Dụ.” Trương Vệ Quốc nói chuyện thật sự muốn nói cho cô biết: “Tình huống của Lâm Nam Vũ em cũng biết đó, thầy nghĩ như vầy, nếu không hai đứa đổi chỗ ngồi, em ngồi cùng bàn với Dư Dạng thế nào?”

“Em!?”

Chuyện ngồi cùng bàn không phải lần đầu tiên Trương Vệ Quốc nhắc đến. Lần trước là lúc vừa mới khai giảng, lúc đó quan hệ của cô và Dư Dạng còn chưa quen thuộc như bây giờ.

Nếu nguyên nhân Trương Vệ Quốc chuyển Lâm Nam Vũ và Dư Dạng là do Lâm Nam Vũ có suy nghĩ gì với Dư Dạng, vậy cô…

Cũng không tốt hơn chỗ nào.

Trương Vệ Quốc thấy cô không dứt khoát từ chối như trước nữa bèn rèn sắt khi còn nóng: “Hai đứa đều phải tham gia cuộc thi, bình thường có thể thảo luận đề với nhau, thầy cũng yên tâm.”

Tính cách Ôn Dụ ngại ngùng khiêm tốn, là tính cách hầu như tất cả thầy cô đều thích. Trương Vệ Quốc kỳ vọng cô cao hơn các thầy cô khác nên trong mắt ông ấy, Ôn Dụ là học sinh ngoan nhất.

Cô mím môi, ngập ngừng nói: “Nhưng mà em muốn trao đổi chuyện này với Dư Dạng một chút.”

“Không cần trao đổi.” Trương Vệ Quốc cười nói.

Ôn Dụ: “Dạ?”

Trương Vệ Quốc cầm tách trà lên, “Em ấy đồng ý rồi.” Ông ấy nhìn thời gian, sắp đến giờ lên lớp bèn kẹp sách giáo khoa dưới cánh tay: “Đi thôi.”

Không ai có thể ngăn cản nguyện vọng của Trương Vệ Quốc, vì vậy Ôn Dụ ngồi cùng bàn với Dư Dạng một cách kỳ lạ như vậy.

Lúc đầu cô tưởng ngồi cùng bàn với Dư Dạng thì ngay cả uống miếng nước cũng mất tự nhiên, nhưng ngoài dự đoán thì tình huống này không tồn tại.

Bình thường Dư Dạng đi học không phải ngủ thì là nằm bò lên bàn híp mắt nghe giảng, hoặc là giải các loại đề hoá học vật lý. Cậu đi học đều yên lặng hơn người khác, mấy lần đều khiến cho Ôn Dụ cảm thấy bên cạnh mình không có ai ngồi.

Bọn họ yên lặng làm bạn cùng bạn trong một tuần.

Hôm cuối tháng, thời tiết vẫn còn chưa ấm lên, trên người Ôn Dụ không thoải mái lắm. Có lẽ là hôm đi học lại thu dọn đồ gấp quá, toàn bộ miếng dán giữ nhiệt đều ở lại căn hộ của Trình Hoài Sâm.

Cô thể hàn, mấy ngày qua bị cơn đau tra tấn làm sắc mặt tái nhợt không có tinh thần, cộng thêm không có miếng dán giữ nhiệt, cô chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.

Lương Diên khoác vai Dư Dạng, mỗi người xách theo cặp, ở cửa lớp 3 đối mặt với Ôn Dụ ôm bụng không thoải mái.

Lương Diên duỗi tay chào hỏi cô bị Ôn Dụ qua loa liếc mắt nhìn một cái, hơi hơi khom người quay về lớp học.

“Đấy vẫn là em gái Ôn mà tớ quen biết sao?”

Dư Dạng nhìn bóng lưng Ôn Dụ mấy lần, khuỷu tay đụng vào Lương Diên, cậu ném cặp cho cậu ấy, “Cầm vào giúp tôi.”

“Hả?” Lương Diên ôm hai cái cặp, có hơi lờ mờ: “Cậu vứt cho tớ, thế cậu đi đâu?”

Dư Dạng sải bước rời đi, hơi giơ tay về phía sau, thản nhiên nói: “Tản bộ.”

“………”

Ôn Dụ đi từ ký túc xá đến lớp đã phải dùng hết sức lực, cô trở lại chỗ ngồi, vịn bàn để ngồi xuống. Một tay cô ôm bụng, đầu gối lên tay còn lại nghỉ ngơi.

Không biết qua bao lâu, cô từ từ nhắm hai mắt phát hiện bên cạnh có người thả cái gì đó lên bàn cô, tưởng Khương Tinh nhét đồ ăn vặt cho cô nên từ từ ngẩng đầu lên.

Ôn Dụ híp mắt nhìn Khương Tinh đang múa bút thành văn bổ sung bài tập ở đằng trước, ánh mắt thuận thế chuyển sang cái túi bên cạnh. Trong đó có cả một hộp miếng dán giữ nhiệt, cô chớp mắt nhìn, không thể tin được mà quay đầu nhìn về phía Dư Dạng.

Lúc này Dư Dạng giống như người không có việc gì, treo cặp ở bên cạnh, cảm nhận được ánh mắt của cô mới quay đầu nhìn về phía cô.

“Cậu…” Ôn Dụ ôm cái hộp dán giữ nhiệt vào trong lòng, rủ mắt mỉm cười: “Cảm ơn.”

Dư Dạng chỉ “ừm” một tiếng đơn giản, lại nói: “Không cần cảm ơn.”

Ôn Dụ tan học đến WC dán miếng dán giữ nhiệt quay về, bụng có chút hơi nóng nên sắc mặt cô mới thay đổi.

Trong tiết tiếng Anh, Dư Dạng cúi đầu giải đề, hoàn toàn không nghe giảng, đây là thái độ bình thường của cậu nhưng Ôn Dụ thì không.

Cô viết lên tờ giấy, nhét qua phía cậu.

[Không phải đã nói rồi sao, cùng nhau thi vào đại học ở thủ đô, nghiêm túc nghe giảng.]

Dư Dạng nhìn tờ giấy ấy đến hai lần, cầm bút, phóng khoáng viết hai chữ, cảm thấy không ổn bèn gạch đi viết lại, rồi truyền qua cho cô: [Làm xong câu này.]

Ôn Dụ nhìn vết mực bút bị gạch kia, nhìn thấy rõ ràng phía trên viết một chữ “không”, phần sau cậu không nói.

Dư Dạng định làm câu cuối cùng xong rồi đặt đề thi Vật lý sang bên cạnh, mở sách tiếng Anh ra, nhìn số trang của cô rồi đối chiếu lật sách của mình.

Có sự thúc giục của bạn cùng bàn tốt là Ôn Dụ đây, mấy ngày nay Dư Dạng học tập vô cùng để tâm, ngay cả khi tan học cũng đang học bài. Mấy lần Lương Diên tìm cậu ra ngoài chơi bóng, cậu đều từ chối thẳng.

Trước đây Khương Tinh vừa quay đầu lại là nhìn thấy Dư Dạng nằm bò ra bàn ngủ hoặc chơi điện thoại, nếu hai loại này đều không tồn tại, vậy chỉ có một khả năng là cậu không ở trong lớp. Nhưng mấy ngày nay, chỉ cần cô ấy quay đầu lại nói chuyện với Ôn Dụ, có thể nhìn thấy hai con người đang nỗ lực học tập này.

“Khụ khụ.” Khương Tinh dựa tường, dùng bút gõ gõ lên bàn Ôn Dụ, vẫy tay tỏ ý bảo cô lên phía trước một chút, che miệng, khẽ hỏi: “Hai cậu chịu đả kích gì vậy?”

Ôn Dụ học dáng vẻ của cô nàng, dùng giọng điệu giống vậy nói: “Cậu đoán đi.”

“Ôn Ôn cậu học hư rồi, sao có thể bắt chước tớ chứ.”

Cô mới vừa nói mấy câu với Khương Tinh mà thôi, Dư Dạng ở bên cạnh đã ngẩng đầu lên, chống đầu, nhìn hai cô, giọng điệu vẫn khiến cho Khương Tinh rụt rè như trước: “Ôn Dụ, nói xong chưa, câu này tôi không biết, quay lại giảng một chút.”

“Ồ được.”

Lâm Nam Vũ theo đó quay đầu lại, cô ấy nhìn Khương Tinh hỏi: “Hai người bọn họ sao vậy?”

“Không biết, có lẽ điên rồi.”

Một tháng sau, tiếng Anh của Dư Dạng đột nhiên tăng mạnh, hơn nữa thành tích môn Tự nhiên của cậu vốn dĩ đã đáng sợ rồi. Lần thi tháng này, cậu từ một đại ca lớn mà ai cũng sợ trở thành người đứng đầu toàn trường.

Mặc dù thi tháng là phạm vi nhỏ, nhưng giáo viên tiếng Anh đã phải sững sờ rất lâu khi nhìn thấy bài thi tiếng Anh của Dư Dạng, bài này chỉ bị trừ năm điểm phần bố cục.

Bà ấy mang theo bài thi tìm Trương Vệ Quốc, hoàn toàn không thể tin được mà chỉ vào bài thi được 140 điểm của Dư Dạng: “Dư Dạng lớp các anh không sao chứ…”

Trương Vệ Quốc kiêu ngạo lấy tổng bảng điểm ra đưa cho giáo viên tiếng Anh: “Tôi đã nói không có học sinh hư, học sinh kém mà, chỉ cần chịu bỏ thời gian ra bồi dưỡng, bọn họ đều là đứa trẻ tốt.”

Ông ấy cũng bởi vì chuyện này, chuyện để cho Dư Dạng và Ôn Dụ ngồi cùng bàn là lựa chọn sáng suốt.

Sau khi tan học, ở sân thể dục.

Lương Diên ôm bóng rổ chạy qua tìm bọn họ, ánh mắt cậu ấy nhìn về phía Dư Dạng, mở to hai mắt: “Moá, anh Dạng, cậu thật sự có thể thi đứng đầu toàn trường luôn ấy hả.”

Vốn dĩ cậu ấy chỉ tưởng Dư Dạng ba hoa khoác lác nên không để tâm. Dù sao có một học sinh xuất sắc nỗ lực là Ôn Dụ ở đây, anh Dạng của cậu ấy nhiều nhất cũng xem như là một học sinh tồi.

“Không phải chứ em gái Ôn, cậu nhường phải không?” Lương Diên nghĩ muốn nổ đầu cũng không dám tin đây là sự thật.

Ôn Dụ thờ ơ cong môi, nhìn về phía Dư Dạng nói: “Thật sự không nhường, là cậu ấy quá lợi hại.”

Khương Tinh chép miệng chậc lưỡi, nhướng mày nói: “Hai người các cậu năng nổ lấy giải thường cuộc thi Vật lý, còn không được cử đi học Thanh Bắc sao.”

Mấy cậu con trai chơi mấy trận bóng ở sân bóng rổ, Ôn Dụ nghe thấy điện thoại trong áo khoác Dư Dạng vang lên tiếng chuông gọi điện thoại. Cô nhân lúc Dư Dạng đi nhặt bóng, đứng dậy gọi một tiếng: “Dư Dạng, có điện thoại.”

Cậu không nghe rõ, lau mồ hôi chạy về phía cô, sợ cô không thích mùi vừa mới chơi bóng xong trên người mình nên duy trì khoảng cách nhất định với cô: “Cái gì?”

Ôn Dụ cầm áo khoác của cậu đi qua đưa cho cậu: “Ban nãy có người gọi điện thoại cho cậu.”

“Ồ.”

Cậu bấm mở điện thoại nhìn thấy dãy số xa lạ, nhướng mày gạt qua. Mới vừa mở miệng thì đầu bên kia điện thoại không để cho cậu có cơ hội nói chuyện nào, trong phút chốc, cậu nhíu mày lại. Tần Cố mới vừa chạy tới, muốn hỏi cậu xảy ra chuyện gì, Dư Dạng cầm áo khoác không nói một lời chạy ra bên ngoài.

Lương Diên thấy Dư Dạng vội vã chạy đi thì cầm bóng rổ chạy chậm lại đây: “Anh Dạng có chuyện gì vậy?”

Mấy người lắc đầu, trong đầu của Ôn Dụ đều là hình ảnh cậu nhíu mày kia, đây là lần đầu tiên cô thấy Dư Dạng căng thẳng như vậy.

Cô không khỏi lo lắng theo.

Chuyện chiều hôm đó qua đi, hai ngày liên tiếp Dư Dạng cũng không đi học. Cô gửi tin nhắn, không ai trả lời, gọi điện thoại cũng tắt máy, cô chỉ có thể nhân lúc nộp bài tập hỏi Trương Vệ Quốc nhưng ông ấy chỉ nói Dư Dạng xin nghỉ mấy ngày, cụ thể xảy ra chuyện gì thì không nói.

Cô là người có thói quen suy nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng xấu trước, mấy ngày nay không có tin tức của Dư Dạng, trái tim cô vẫn luôn treo lơ lửng.

Mãi đến ngày thứ 3, gần đến giờ lên lớp, Lương Diên chủ động đến lớp tìm cô.

“Anh Dạng là…” Không đợi Lương Diên nói xong, cô dẫn cậu ấy xuống sân thể dục dưới lầu, đợi bọn cô đến sân thể dục thì cũng đến giờ lên lớp.

“Dư Dạng làm sao vậy?” Cô sốt ruột hỏi: “Có phải cậu ấy xảy ra chuyện gì rồi không, cậu biết cái gì thì nhanh nói đi.”

Bình thường cô làm chuyện gì cũng không nhanh không chậm, đây là lần đầu tiên muốn biết một chuyện cấp bách như vậy.

Lương Diên nói: “Ông nội anh Dạng nằm viện, mấy ngày nay cậu ấy vẫn luôn ở bệnh viện, bây giờ tình hình chắc chuyển biến tốt rồi. Tớ cũng mới vừa liên lạc với cậu ấy, cậu ấy bảo tớ nói cậu không cần lo lắng, thứ 2 tuần sau cậu ấy quay về.”

Biết được tin tức này, tâm trạng thấp tha thấp thỏm của cô mấy ngày nay cuối cùng cũng xem như dễ chịu, cô nhắc đến: “Ông nội Dư không sao là tốt rồi.”

Cô nhớ đến bà ngoại của mình, hốc mắt có hơi ẩm ướt, ngẩng đầu lên thở dài một hơi, kìm nén cảm xúc trở về lần nữa, một giọt nước mắt cũng không rơi xuống.

“Cảm ơn cậu.”

Vốn dĩ Lương Diên muốn đưa khăn giấy cho cô nhưng nhận ra không cần thiết, cậu ấy đành phải nhét khăn giấy về: “Cảm ơn cái gì, đều là anh em.”

“Nhưng mà em gái Ôn này, hình như cậu trốn học rồi.” Trong lòng cậu ấy không khỏi cảm thấy có hơi tội lỗi, người trước mặt chính là một trong những năm học sinh xuất sắc nhất trong mắt tất cả các giáo viên, khiến cậu ấy không thốt nên lời.

Ôn Dụ quay đầu lại nhìn toà nhà dạy học: “Trốn học thì trốn thôi.”

“Vậy tớ chẳng phải thành tội nhân sao?”

Ôn Dụ rủ mắt, nghĩ đến người kia nói: “Có lẽ là bản lĩnh trưởng thành.”

Cô cảm thấy dường như bản thân thật sự bị Dư Dạng tiêm nhiễm rồi, trước đây đừng nói là trốn học, nói chuyện trên lớp thôi cô cũng không làm, còn bây giờ thì sao.

Thật đúng là… gần mực thì đen.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN