Ôn Dụ dở khóc dở cười, đúng lúc hôm nay cũng chuẩn bị ra ngoài với bạn trai, buổi chiều rút thời gian đi đến trường Trung học phụ thuộc một chuyến.
Ôn Dụ rửa mặt xuống lầu ăn sáng, Ôn Từ Thụ nhìn cô hỏi: “Buổi chiều con và em con đi đâu vậy?”
“Đi?” Ôn Dụ cũng chưa suy nghĩ gì nên bị hỏi không hiểu gì cả. Còn chưa rõ Ôn Từ Thụ nói cái gì thì Lâm Chi ở bên cạnh sốt ruột nói: “Không được, vẫn chuyển trường cho nó đi anh. Chắc chắn là nó muốn đi làm chuyện xấu gì đó, thằng bé này cũng học cách nói dối chị nó rồi.”
Ôn Từ Thụ thấy thế an ủi Lâm Chi, lúc này Ôn Dụ mới lấy lại tinh thần: “Không có không có ạ, dì ơi thực sự con có hẹn với Lâm Triệt. Con đợi ăn cơm xong rồi ra ngoài, buổi chiều đi đón thằng bé. Hai người yên tâm, không có nguy hiểm gì cả.”
“Thật sao?”
Lâm Chi có hơi khó tin, nhưng Ôn Dụ là cô gái rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, lớn như vậy mà chưa bao giờ làm chuyện gì sai trước mắt người lớn, điều này cũng khiến bà ấy an tâm một chút.
Ôn Dụ nói: “Chuyện của Lâm Triệt con đã biết rồi, hai người yên tâm. Thằng bé đã gọi con một tiếng chị, con sẽ cố gắng khuyên bảo nó.”
Lâm Chi và Ôn Từ Thụ liếc nhìn nhau, Ôn Từ Thụ gật gật đầu nói: “Để Ưu Ưu thử xem. Mấy đứa nhỏ có chuyện gì rất hiếm khi nói với người lớn chúng mình, nhưng nói rất nhiều chuyện với chị gái nó.”
“Vậy Tiểu Dụ, dì cảm ơn con trước.”
*
Đợi Ôn Từ Thụ đi làm, Ôn Dụ mới ra khỏi nhà. Lúc này Dư Dạng đã lái xe đậu ở bên ngoài đợi rất lâu, thấy Ôn Dụ đi ra anh xuống xe đi đón.
“Sao anh đến nhanh vậy?” Ôn Dụ vừa mới gửi tin nhắn cho anh xong, nghĩ đi ra trước đợi một lát nhưng không ngờ mới ra ngoài Dư Dạng đã đến rồi.
Dư Dạng nắm chặt tay cô, hai người đi bộ về phía xe, dọc đường thỉnh thoảng nói mấy câu. Ôn Dụ càng trở nên hoạt bát ở trước mặt Dư Dạng, mỉm cười dù vô tình hay cố ý.
Cảnh tượng trước mặt này vừa hay bị Ôn Từ Thụ nhìn thấy khi quay về lấy túi tài liệu. Lúc đầu ông còn tưởng mình nhìn nhầm, mãi đến khi bản thân đứng ở kia nhìn chằm chằm một lúc lâu, đợi bọn họ ngồi lên xe, ông mới hoàn toàn tin.
Con gái ông nuôi hai mươi mấy năm, ông tuyệt đối không nhận nhầm.
Nghĩ đến hôm qua con gái mình còn rất bình tĩnh nói không yêu đương, sáng nay đã ra ngoài hẹn với người ta. Xem tình trạng của bọn họ, ông đoán ít nhất cũng phải yêu được nửa năm.
Sau khi ngồi lên xe, Ôn Dụ vẫn luôn cảm thấy sau lưng lành lạnh, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe. Chỉ là bên ngoài chẳng có cái gì, hoàn toàn không thấy thứ gì cả.
Dư Dạng phát hiện hành động nhỏ của cô, nhìn cô rồi thả chậm tốc độ: “Sao vậy em?”
Ôn Dụ thu hồi ánh mắt lắc đầu: “Không sao, chỉ là tò mò bọn mình đi đâu thôi.”
Ôn Dụ nhìn kiến trúc và tình hình giao thông dần quen thuộc bên ngoài cửa sổ, ký ức thuở xưa từng chút một quay về. Thực ra sự thay đổi lớn nhất ở thành phố B vào mấy năm nay đến từ phố cổ. Những khu dân cư ở đó đều đã phá bỏ và dời đi nơi khác, bây giờ đều mọc lên toà nhà cao tầng, rất sầm uất.
Qua cầu, Dư Dạng tìm bãi đậu xe rồi dừng xe đi vào. Bọn họ đứng bên sông đi bộ, do mùa đông nên cây liễu bên đường đã sớm không còn lá. Hồi đó thành phố và ở đây chỉ cách nhau con sông, nhưng lại là hai thế giới.
Bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này, hai bên cũng không có chênh lệch gì. Nơi đây có quá nhiều kỷ niệm, từ sau khi Ôn Dụ tốt nghiệp cấp 3 cũng không quay lại phố cổ nữa, đợi khi quay về đã cảnh còn người mất.
“Cảm giác như chuyện xảy ra năm lớp 12 chỉ mới hôm qua.”
Dư Dạng nói: “Còn có mười mấy ngày nữa là tám năm rồi.”
Ôn Dụ nhìn về phía anh, cô nhìn thấy cây cầu hình vòm đằng sau anh bèn duỗi tay chỉ vào nói: “Đi chỗ đó nhìn một chút đi anh.” Không đợi Dư Dạng trả lời, cô đã kéo tay anh đi. Đứng trên cây cầu ấy nhìn ra hai bên.
Cô nói: “Hồi đó em cảm thấy chỗ đó cách em rất xa, bây giờ nhìn lại, hoá ra chỉ là thời gian không đúng.”
Cô và Dư Dạng đã tới cây cầu hình vòm này, chỉ là cô cảm thấy, có lẽ Dư Dạng đã không còn nhớ rõ, dù sao cô cũng chỉ là người thầm mến.
Dư Dạng nhét tay vào túi áo lấy ra một món đồ rồi mở ra trước mặt Ôn Dụ. Nhìn thấy món đồ nhỏ trong lòng bàn tay anh, vẻ mặt Ôn Dụ tràn đây kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Đó là số băng cá nhân vẫn chưa được dùng, là băng cá nhân màu hồng, bên trên là hình vẽ chú thỏ con, nhìn qua tràn đầy tâm hồn thiếu nữ.
“Cái này, cái băng cá nhân này anh…”
Dư Dạng giống như giữ món bảo bối mà cất nó lại vào túi: “Chuyện năm đó, quả thực có rất nhiều hình ảnh đã mơ hồ, hết thảy những chuyện anh trải qua cùng em, anh đều đang cố gắng nhớ lại.”
Ôn Dụ hờ hững nhíu mày, duỗi tay ôm lấy anh, vùi đầu vào người anh. Người cô trân trọng cũng đang liều mạng trân trọng cô.
*
Đến gần bốn rưỡi, Ôn Dụ và Dư Dạng đã đi dạo ở phố cổ rất lâu. Cô nhìn thời gian cũng sắp đến bèn vỗ vỗ Dư Dạng: “Chúng ta men theo tuyến đường xe bus số 17 đi đến trường Trung học phụ thuộc đi.”
Có quá nhiều kỷ niệm của họ trên chuyến xe bus số 17 này, lần này quay về nơi bọn họ muốn đến nhất là trường Trung học phụ thuộc, Dư Dạng nhìn đồng hồ: “Giờ này đang là giờ cao điểm tan học.”
Ôn Dụ gật gật đầu: “Sắp tan học rồi.”
“Hmm?”
Ôn Dụ mỉm cười: “Đi thôi, đi đón em trai em. Em đã đồng ý dẫn thằng bé đi gặp người đứng đầu trường, người học giỏi nhất khoá bọn mình.”
Dư Dạng biết chuyện ba Ôn Dụ tái hôn, cô có em trai trên danh nghĩa. Chỉ là anh rất bất ngờ mối quan hệ giữa Ôn Dụ và em trai cô rất tốt.
Tính cách con người không giống nhau, chỉ cần Ôn Dụ vui vẻ, anh cũng không hỏi gì nhiều.
Lâm Triệt ra cổng trường, mấy bạn học câu bả vai cậu ấy: “Đi thôi, đi chơi bóng.”
Lâm Triệt lấy điện thoại ra: “Không đi, hôm nay có chút việc.”
Lâm Triệt rất cao, cũng rất nổi bật, sau khi cậu đi ra có không ít cô gái sẽ lén nhìn cậu. Ôn Dụ xuống xe liếc mắt một cái đã thấy cậu ấy, nhưng bên ngoài cổng trường có rất nhiều người, gọi cũng không nghe thấy nên cô dứt khoát đi qua.
“Lâm Triệt.” Ôn Dụ đến gần một chút mới mở miệng, Lâm Triệt ngẩng đầu vỗ vào tay bạn mình, nói: “Chị tớ đến rồi, đi đây.” Rồi chạy chậm qua.
“Chị, chị dẫn người đến rồi ạ?” Cậu nhìn xung quanh, tò mò hỏi: “Người đâu, ở đâu vậy ạ, em xem xem.”
Ôn Dụ chỉ chỉ xe nói: “Anh ấy sợ xuống xe gặp người quen, đợi em lên xe là có thể gặp được.”
Dư Dạng thấy bọn họ quay lại bèn kéo cửa xe đi xuống đợi. Mấy cô gái bên đường nhìn thấy Dư Dạng thì không dời mắt, tiếc là ánh mắt Dư Dạng chưa từng rời khỏi Ôn Dụ. Mấy cô gái nhỏ nhìn thấy Ôn Dụ mới kéo tay chạy đi.
Trong lòng Ôn Dụ chua xót thở dài, nhìn bạn trai mình: “Có một số người nào đó thật sự là đến đâu cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Lâm Triệt đi theo ngồi lên xe, cậu ngồi đằng sau dòm Dư Dạng chằm chằm. Ôn Dụ nhìn thấy bèn hắng giọng quay đầu lại: “Em nhìn anh ấy làm gì?”
Cậu mang theo ánh mắt cực kỳ không tin tưởng: “Chị, chị chắc chắn là tìm đúng người chứ?”
Từ nhỏ Dư Dạng chưa từng đứng đầu, bởi vì chỉ cần anh muốn, anh vẫn đứng đầu toàn trường, các loại giải thưởng cầm mềm cả tay. Mặc dù bây giờ cũng là nhân vật số một trong ngành, nhưng anh vẫn là lần đầu tiên bị người ta hoài nghi như vậy, bỗng chốc khơi dậy sự háo thắng trong anh.
“Bạn nhỏ, em đang hoài nghi anh?”
“Qua năm là em mười tám rồi!” Lâm Triệt cũng vô cùng không phục “danh hiệu” này, dùng giọng điệu như vậy nói: “Hơn nữa người như các anh không nên có vẻ ngoài dữ dằn, cơ bụng tám múi cơ bắp đầy người, nếu không cũng là hoa đầy cánh tay mới đúng.”
Ôn Dụ bắt đầu giải thích: “Nhìn người không thể nhìn bề ngoài, đẹp trai cũng đâu phải lỗi của anh ấy. Anh ấy chỉ là cao mặc quần áo vào thì gầy, cuối tuần thường đi tập nên có cơ bụng, còn có ai nói anh ấy không có hình xăm.”
Đúng lúc qua đèn đỏ, Ôn Dụ kéo tay áo anh để Lâm Triệt nhìn: “Này, em xem.”
Dư Dạng mơ hồ mở miệng: “Những lời em nói này có liên quan gì đến người đứng đầu trường, học giỏi nhất?”
“Không phải đại ca, người khiến cho lão Lưu nửa đêm nhớ tới cũng sẽ bị tức đến tỉnh dậy nhất là anh?” Lâm Triệt cũng há hốc mồm.
Ôn Dụ gãi gãi chóp mũi: “Trời ơi đều giống nhau, đều là anh ấy.”
Lâm Triệt bán tín bán nghi: “Thật hay giả vậy ạ, đứng đầu toàn trường không phải là chị sao?”
“Chị thề là chị chưa nói một câu nói dối nào.” Ôn Dụ trịnh trọng giới thiệu: “Mặc dù hồi đó anh ấy chỉ học trường mình một năm, nhưng chuyện của anh ấy còn nhiều hơn so với ba năm của người ta. Bây giờ em nhắc anh ấy với lão Lưu, thầy ấy vừa yêu vừa hận đấy.”
Những lời này Dư Dạng ngược lại không phủ nhận, cũng có hơi hiểu được mục đích Ôn Dụ lừa anh là cái gì. Đã đến bước này, lui cũng không có đường lui nên anh chỉ có thể thừa nhận.
“Em bị Tiểu Lưu phạt?”
Lâm Triệt nói chuyện của mình đơn giản lại lần nữa, Dư Dạng bật cười nhìn Ôn Dụ: “Lát nữa đi ăn cơm nhé.”
Cả đoạn đường anh đều không trả lời lời xin giúp đỡ của Lâm Triệt, mà chọn tiệm cơm xong. Sau khi xuống xe, Ôn Dụ nhìn thời gian nói: “Hai người đi trước đi, em mua ba ly trà sữa ở tiệm trà sữa bên cạnh đã.”
Dư Dạng cũng không đi cùng với cô mà cố ý nán lại. Lâm Triệt thấy Ôn Dụ đi xa, gương mặt vốn dĩ tươi cười bỗng lạnh nhạt. Cậu đánh giá Dư Dạng: “Anh là bạn trai của chị em phải không?”
“Phải.” Dư Dạng hoàn toàn không phủ nhận, giống như chỉ mong sao cho tất cả mọi người đều biết vậy.
Lâm Triệt không ngờ anh lại trả lời dứt khoát như vậy, còn có hơi không biết làm sao: “Anh, anh cố tình không đi mua trà sữa với chị em, anh có lời gì cứ nói thẳng.”
“Em trai, hai ta làm giao dịch.”
………..
Đợi Ôn Dụ quay lại, hai người đã gọi món xong, phần nhiều đều là món Ôn Dụ thích. Cô ngồi xuống bên cạnh Dư Dạng, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết hai người này có hơi khác so với trước khi cô rời đi.
“Hai người sao thế?”
Hai người họ liếc nhìn nhau, cùng nhau phủ nhận: “Không có gì cả.”
Lời này càng khiến người ta thêm hoài nghi, Ôn Dụ lại không đoán ra được hai người này có thể đẩy cái gì vì thế cô chọn quả hồng mềm để bóp, cô nhìn Lâm Triệt chằm chằm: “Em nói đi, đã xảy ra chuyện gì.”
“Chị, anh ấy là người yêu của chị phải không?”
Ôn Dụ: “………Chị.”
“Em con nít biết cái gì!” Ôn Dụ nhìn Dư Dạng hỏi: “Anh nói?”
Lâm Triệt cười lạnh: “Quan hệ của hai người thiếu điều viết lên mặt luôn kìa. Em cũng đâu phải đứa ngốc, sao có thể không nhìn ra.”
“Em…” Cô suy nghĩ thôi bỏ đi, cũng không phải là ba biết, lúc về chỉ cần hối lộ Lâm Triệt là được rồi.
Dư Dạng nói: “Ăn cơm trước đi.”
Ôn Dụ hỏi: “Hai người không nói chuyện của lão Lưu sao?”
Lâm Triệt nói: “Chuyện đấy em và anh rể đã thương lượng tốt rồi, chị cũng đừng quan tâm chuyện giữa đàn ông bọn em.”
Anh rể…?