Trác Du nhìn lông mi thon dài của cậu khẽ chớp, đáy mắt ướt dầm dề, mông lung nhìn về phía hắn.
Sau đó Đàm Đinh đột nhiên nhìn Trác Du cười.
Đó là một nụ cười vô cùng ngọt ngào và đẹp đẽ, Trác Du còn chưa kịp hiểu vì sao Đàm Đinh lại cười thì thấy cậu đem đầu trốn trốn đi, chỉ để lộ ra một đôi mắt, nhút nhát, rụt rè lại có chút thẹn thùng nhìn chằm chằm về phía hắn.
Trác Du nghĩ chính mình có phải hay không đi quá giới hạn, rốt cuộc thật ra hai người bọn họ mới chỉ là thân thiết hơn, hơn nữa bộ dạng hiện tại của Đàm Đinh không quá thanh tỉnh, hỏi người ta vấn đề này… có chút giống nhân lúc cháy nhà đi hôi của.
“Có.”
Không nghĩ tới Đàm Đinh đỏ mặt nhưng lại gọn gàng dứt khoát nhỏ giọng nói: “Hơn nữa…. hắn… là người trên Thu Y Sơn.”
Trác Du trực tiếp từ trên giường nhảy dựng lên.
Hắn khó có thể tin mà quay đầu: “Cái gì?”
Chẳng qua là thuận miệng bát quái một chút… Nguyên lai tiểu sư đệ giống như đầu gỗ này của hắn thật sự đã sớm có người trong lòng.
Trong đầu Trác Du bắt đầu lướt nhanh qua một đống khuôn mặt của các nữ đệ tử trên Thu Y Sơn, từ gương mặt hiền lành của nữ đệ tử phòng bếp đến khuôn mặt của nữ đệ tử đanh đá – A Li, tức khắc giật mình, chỉ cảm thấy ánh mắt của Đàm Đinh tựa hồ có chút vấn đề.
“Nhìn có đẹp không?”
Trác Du vô cùng lo lắng hỏi: “Bao nhiêu tuổi? Biết công phu không? Là ai a? Là ai a??”
Đàm Đinh đầu tiên là ngẩng đầu nhìn Trác Du một cái, lại thẹn thùng mà rũ mắt xuống lộ ra vành tai hồng hồng.
Trác Du trong lòng lộp bộp.
Không ổn a không ổn, Trác Du nghĩ, bộ dáng thẹn thùng ngây ngô như vậy, lỗ tai hồng rực như sắp bị thiêu cháy… Chẳng lẽ Đàm Đinh đối với vị cô nương này đã sớm động chân tâm?
“Bộ dáng tất, tất nhiên là rất đẹp.”
Đàm Đinh ngáp một cái, xoa xoa mắt trong chốc lát, nhưng ngay sau đó lại thực kiêu ngạo mà ngẩng đầu, nói: “Công phu của hắn vô cùng đỉnh, cùng tôi không phân cao thấp, là, là người tài mạo song toàn.”
Trác Du: “!”
“Hắn lớn tuổi hơn tôi một chút, còn việc hắn là ai…”
Đàm Đinh ngoan ngoãn mà từng bước từng bước trả lời câu hỏi của Trác Du, chỉ là gương mặt cùng lỗ tai ngày càng hồng, cuối cùng thậm chí còn giống như có chút hờn dỗi mà trừng mắt nhìn Trác Du một chút. Du vấn
Cậu nấc lên một cái, đem mặt hướng vào gối cọ cọ, sau đó rầu rĩ mà mở miệng chất vấn: “Cậu là ai chứ? Tôi sẽ, sẽ không nói cho cậu…”
Bị ngắt quãng ở chỗ mấu chốt này Trác Du thật sự là gấp muốn chết.
Kỳ thật hắn cũng không rõ chính mình gấp gáp cái gì, từ trước đến nay hắn đều lười nghe mấy thứ bát quái linh tinh này nọ nhưng mà hiện tại không biết vì sao hắn lại vội vàng muốn biết người được Đàm Đinh che chở dưới đáy lòng đến tột cùng là ai.
Có thể là do ngày thường Đàm Đinh quá thanh lãnh ít lời, nhìn giống thiếu niên không dính khói lửa phàm tục, ai mà nghĩ được hóa ra cậu cũng sẽ yêu thầm đâu, thật sự là khiến người ta nhịn không được… muốn tìm tòi nghiên cứu một phen.
“Có phải là A Li không?”
Trác Du dứt khoát bắt đầu mò kim đáy biển mà đoán: “Hay là Thu Sảng?”
Đàm Đinh ngây người một chút, sau đó bắt đầu điên cuồng lắc đầu.
“Thu Sảng đã có người thích, là A Hùng – người bán bánh hấp ở chợ.”
Đàm Đinh giống như là rất không cao hứng nói: “A Li nấu cơm rất… rất khó ăn, tôi sẽ không thích… cô ấy.”
Trác Du: “…….”
“Tuy rằng người tôi thích, ngẫu nhiên sẽ hung dữ với tôi một chút…”
Đàm Đinh nói nói, lại chống cằm ngượng ngùng mà nở nụ cười, tựa hồ đến đuôi mắt đều tràn ra ái mộ cùng thẹn thùng: “Chính là tôi biết hắn đối với tôi rất tốt, hắn rất ôn nhu, cũng thực thông minh, chẳng, chẳng qua là có chút mạnh miệng nhưng hay mềm lòng…”
Trác Du càng nghe tâm tình càng phức tạp.
Võ công tốt, dung mạo tốt, lớn tuổi hơn Đàm Đinh, sẽ ngẫu nhiên răn dạy nhưng trong xương cốt lại vô cùng ôn nhu… Sắc mặt Trác Du bỗng chốc xanh lét.
Con mẹ nó người này còn không phải là….
“Cậu thích sư tỷ? Lê Nhi sư tỷ?”
Trác Du cả kinh, không xác định mà hỏi.
Đàm Đinh dừng một chút, không thể tưởng tượng được ngước mắt nhìn Trác Du một cái.
Đáy mắt cậu giống như cất dấu ánh sáng nhu hòa, sáng lấp lánh, lại mang theo ba phần ai oán bảy phần khiếp sợ, giống như không thể tin được trên đời này có người ngu như vậy.
Nhưng mà này ánh mắt ở trong mắt Trác Du lại là hương vị khác.
Hắn cho rằng chính mình đoán trúng cho nên Đàm Đinh mới có thể khiếp sợ như vậy, tức khắc trong lòng lạnh một nửa, chỉ cảm thấy tiểu sư đệ này thật là thâm tàng bất lộ*, nhất minh kinh nhân**.
(*Thâm tàng bất lộ: đại khái là chỉ những người che dấu tài năng của mình, thể hiện ra bên ngoài là sự bình thường.
**Nhất minh kinh nhân: Ví lúc bình thường không động thanh sắc, đột nhiên làm những việc khiến người ta kinh ngạc. Đại loại là: không hót thì thôi, đã hót thì ai cũng phải kinh ngạc.^-^)
Cũng thật biết chọn người thích a, thích ai không thích lại thích nữ ruột của sư phụ mình, lá gan thật là lớn a…
“Đương nhiên không phải.” Giây tiếp theo Đàm Đinh liền tức giận mà phủ nhận: “Sư tỷ là người thân nhất của tôi, là người nhà của tôi, cậu… cậu là đồ đại ngốc sao?”
Tuy rằng không thể hiểu được mà bị mắng đại ngốc, nhưng mà Trác Du hoàn toàn không tức giận nổi, trái tim trong lồng ngực hắn bất giác vô thanh vô thức mà hạ xuống.
Vừa rồi hắn nghĩ rất là kỳ cục —— hai người này tuy nói là trai tài gái sắc, chính là đặt ở cùng nhau thật sự rất quái dị, tưởng tượng Đàm Đinh mỗi ngày dùng ánh mắt ái mộ nhìn chằm chằm sư tỷ, trong lòng Trác Du nháy mắt nhảy lên một cổ tư vị rất vi diệu, không thể nói rõ là tư vị gì nhưng chính là vô cùng kỳ quái lại phức tạp.
Tuy rằng sư tỷ cũng là người rất tốt…
“Kia, vậy cậu rốt cuộc thích ai a?”
Trác Du ồm ồm hỏi: “Có biết là cậu nói chuyện chỉ nói một nửa như vậy sẽ làm người ta tò mò muốn chết không?”
Đàm Đinh vẫn là không nói gì.
Trác Du đợi một lúc lâu ngẩng đầu mới phát hiện nam hài đã đem nửa khuôn mặt chôn ở trong chăn, dịu ngoan mà cuộn tròn ở bên cạnh hắn ngủ say.
—–
Sáng sớm hôm sau Trác Du liền lôi kéo Đàm Đinh ra ngoài.
Đàm Đinh giống như là đã quên hết tất cả, đoạn kí ức đối thoại tối qua liền không có, thời điểm ăn sáng ôm bắp ngô gặm đến vui vẻ, dì Hứa nhìn thấy cũng không nhịn được mà trộm che miệng cười.
Trác Du muốn nói lại thôi, sau đó chung quy vẫn là không có nhắc lại.
Đương nhiên vấn đề đầu tiên muốn giải quyết chính là thể chất của Đàm Đinh—— hai người ở công viên chạy chạy vài vòng, lại ở chỗ yên tĩnh không ai thấy mà qua lại đánh mấy chiêu hoạt động gân cốt, cuối cùng ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát ở ghế ngồi của vườn hoa bên cạnh, chỉ cẩm thấy đến thở cũng sướng.
Trác Du quyết định dạy Đàm Đinh một ít thứ thực dụng.
“Trong hai ngày này, cậu phải triệt để mà hiểu được cách sử dụng điện thoại, bởi vì cái khối sắt này giống như kiếm của chúng ta, chính là linh hồn của mỗi người ở thế giới này.
Trác Du rung đùi đắc ý mà giáo dục: “Nó có thể kết bạn, có thể đưa tin có thể trả tiền có thể chụp ảnh, mà những kĩ năng cơ bản đó cậu phải biết dùng một cách thành thục mới có thể bình yên sống ở thế giới giới này, hiểu không?”
Đàm Đinh lâu rồi không có tập thể dục như vậy, ngồi thở hổn hển nhưng vẫn nghiêm túc mà gật đầu với Trác Du.
“Được.”
Trác Du không thờ ơ mà chỉ về quán đồ uống cách đó không xa: “Đi mua bình nước đi, nhưng cậu nói cho tôi cách mua trước đã.”
Đàm Đinh thân mình cứng đờ.
“Nói với hắn tôi muốn mua một bình nước, sau đó mở điện thoại…”
Đàm Đinh cắn môi dưới, vắt hết óc nhớ lại: “… sau đó mở wechat, sau đó, sau đó mở giao diện thanh toán…”
“Thanh toán …giao diện thanh toán…”
Âm thanh Đàm Đinh ngày càng yếu, cuối cùng cậu nản lòng, cúi đầu bẻ bẻ ngón tay nhỏ giọng nói thầm: “Vì sao tôi không thể trực tiếp trả bạc?”
“Tập tục ở thế giới này khác với thế giới của chúng ta, cầm bạc nặng lại còn dễ bị trộm, dùng wechat tiện lợi, nhanh chóng hơn nhiều.”
Trác Du nghiêm túc mà giáo dục: “Sau khi mở giao diện thanh toán sẽ xuất hiện mã QR, để người ta quét nó xong thì cậu có cầm bình nước và rời đi, hiểu không?—— đi thôi đi thôi.”
Đàm Đinh cọ tới cọ lui mà cầm điện thoại đi.
Trác Du nhìn bóng dáng của cậu có chút sững sờ.
Ngày hôm qua hắn cân nhắc cả đêm, vẫn là không nghĩ ra cô nương “tài mạo song toàn” mà Đàm Đinh thích đến tột cùng là ai.
Trác Du từ trước đến nay luôn là người thích náo nhiệt, luôn là cùng mọi người ngồi bên nhau nói chuyện phiếm, mà trong ấn tượng của hắn Đàm Đinh là người triệt để thoát ly khỏi quần thể, cậu chắc chắn không giống hắn ngày nào cũng quấn lấy sư tỷ, Trác Du nghĩ tiếp xúc Đàm Đinh với các cô nương trên Thu Y Sơn sợ là còn không nhiều bằng Đàm Đinh tiếp xúc với hắn đâu.
Trác Du sách một tiếng.
Chính mình suy đoán cả một đêm dẫn đến ngủ không ngon, tiểu tử Đàm Đinh này thì hay rồi, chuyện gì cũng không nhớ, cuộn tròn ở bên cạnh hắn ngủ vô cùng ngon.
Hơn nữa Trác Du phát hiện người này lúc ngủ còn thích đá chăn, nếu không phải sợ Đàm Đinh bị cảm lại sau đó lại ốm lại ngất thì hắn cũng không thèm đắp chăn lại nhiều lần cho cậu như vậy.
Thật là quá ngốc! Phiền toái chết người!
Cách đó không xa Đàm Đinh thương lượng hồi lâu rốt cuộc cũng chậm rì rì mà móc ra điện thoại trong túi.
Cậu cúi đầu vụng về mà chọc chọc điểm điểm lung tung một lúc lâu, chủ tiệm đồ uống là một nam nhân trẻ tuổi, trông thể trạng giống như là một Alpha, giơ mã quét mỏi đến sắp gãy cả tay nhưng vẫn là kiên nhẫn mà đợi Đàm Đinh.
Chủ tiệm chờ đến nhàm chán liền bắt đầu nhìn chằm chằm mặt Đàm Đinh.
Trác Du nhìn chủ tiệm kia giống như đang ấp ủ ý gì đó, vừa định mở miệng nói thì Đàm Đinh lại đột nhiên ngẩng đầu, vô cùng cao hứng mà giơ mã QR ra trước mặt chủ tiệm.
Trác Du: “Phốc.”
Chủ tiệm không nói gì, chỉ cười cười quét mã, sau đó đưa bình nước và hóa đơn cho Đàm Đinh.
Bên này Trác Du vừa thở phào sau đó lại thấy chủ tiệm kia cười tủm tỉm nói cái gì đó, Đàm Đinh giống như là sửng sốt một chút, do dự ngẩng đầu nhìn anh ta nhưng cuối cùng vẫn là lấy điện thoại từ trong túi ra.
Sau đó Trác Du trơ mắt nhìn vị chủ tiệm Alpha kia móc ra điện thoại của hắn, quét quét màn hình của Đàm Đinh, sau đó lại nở nụ cười ái muội khó lường với Đàm Đinh còn vẫy tay tạm biệt với cậu.
Trác Du: “?”
Đàm Đinh hướng chủ tiệm chần chờ mà gật gật đầu, cầm bình nước xoay người mờ mịt đi về hướng Trác Du.
“Làm sao vậy?”
Trác Du thấy sắc mặt Đàm Đinh không đúng, cau mày đứng dậy: “ Hắn lấy hai lần tiền? Tôi đi nói chuyện với hắn…”
“Không phải.”
Đàm Đinh chặn hắn lại, hắn cúi đầu hoang mang nhìn điện thoại của mình, chậm rãi nói: “Chủ tiệm kia nói, nói hắn muốn làm bạn với tôi…”
Trác Du: “…..”
“Hắn nói hắn một mình trông cửa hàng rất cô đơn, muốn thêm wechat của tôi để là bạn với tôi, tôi thấy hắn thật đáng thương nên liền cho hắn.”
Đàm Đinh thoạt nhìn có chút cao hứng, nhưng lại giống như có chút khó hiểu: “Nhưng mà Trác Du, người ở nơi này thật kỳ quái, người không quen biết từ trước… cũng có thể ngay lập tức làm bạn sao?”