Đầu óc Trác Du có chút phát ngốc, chỉ cảm thấy nam hài đang dán cánh môi mềm mại lên trên miệng mình, thực mềm thực mềm, của người hắn giống như là bị phong ấn, không thể động đậy.
“Cậu, cậu làm gì.”
Trác Du lui về phía sau hai bước, ồm ồm hỏi: “Cậu đây là đang an ủi tôi sao, tôi không cần cậu bố thí như vậy, tôi…..”
“Cậu ấy là người đầu tiên ngoài sư tỷ mà sư phụ chủ động cùng tôi nói chuyện.”
Đàm Đinh đột nhiên nói.
Trác Du sửng sốt một chút.
Ngay sau đó hắn mới phản ứng lại, Đàm Đinh hẳn là đang miêu tả cái cô nương mà cậu thích kia, trong chốc lát xoang mũi Trác Du lại đau xót, hắn nghĩ chính mình đều đã mất mặt như vậy khổ sở như vậy, vậy mà dd vẫn bắt hắn phải chịu tôi đi nghe mấy cái này?
Hắn không có tâm sao?
“Tôi không muốn nghe.”
Trác Du rầu rĩ mà quay mặt đi, hít hít cái mũi, lại lần nữa dùng ta che lại lỗ tai, nói: “Cậu không cần nói nữa….”
“Tính tình hắn có chút hấp tấp, thoạt nhìn có chút hung dữ, một bộ dáng không dễ gần.”
Đàm Đinh tiếp tục lo chính mình nói: “Nhưng kỳ thật lại là người rất dễ mềm lòng, liền… là người có chút biệt nữu.”
“Kỳ thật tôi… không quá thích luyện kiếm.”
Đàm Đinh rũ lông mi, cười ccười: “Nhưng là cậu ấy lại thực thích, cậu ấy nói mỗi tháng cậu ấy sẽ đến tìm tôi so kiếm, nhưng lại không nói cho tôi là ngày nào cậu ấy sẽ đến, đến vào giờ nào.”
(Truyện chỉ được đăng tại linhlangcacwordpress.com và wattpad @JuneJune374.)
Trác Du đột nhiên lấy một cái tư thế kì lạ mà sững người.
“Vì thế mỗi ngày tôi đều dậy sớm thể chờ cậu ấy, chờ chờ đến thật khuya mới đi tắt đèn.”
Đàm Đinh nnói: “Tôi sợ tôi đi ngủ quá sớm hoặc là dậy quá muộn, lúc hắn tới sẽ không thấy người, chúng tôi có khả năng…sẽ cứ như vậy mà bỏ lỡ.”
“Những người đó nói thiên phú của tôi hơn người, cũng nói lòng tôi tâm cao khí ngạo.”
Đàm Đinh lông mi nhẹ nhàng mà run rẩy, nói: “Đúng vậy, xác thật tôi đem mỗi chiêu mỗi thức đều nghiên cứu cân nhắc tới cực hạn, nhưng không phải vì được sư phụ khen thưởng, là bởi vì tôi sợ hãi ngày nào đó công phu của tôi tụt xuống, không xứng với trình độ của cậu ấy ——”
Đàm Đinh quay mặt đi, nhỏ giọng mà nói: “Cậu khả năng…. liền không muốn tới tìm tôi nữa.”
Trác Du rốt cuộc chậm rãi buông xuống hai tay che lỗ tai, có chút cứng đờ mà quay mặt qua.
Hắn cảm giác tay mình đang run.
“Cậu ấy luyện kiếm rất chuyên tâm, người lại không cẩn thận, có đôi khi luyện kiếm đều đã quên cả giờ cơm.”
Đàm Đinh vân đam phong khinh mà nnói: “Tôi sợ cậu ấy đói bụng, liền trộm học cách làm hạch đào tô, nhưng là tôi lại không có đủ dũng khí mà chính tay đưa cho cậu ấy nên đành nhờ sư tỷ đưa cho cậu ấy.”
“Tôi trộm tránh ở phía sau gốc cây, nhìn cậu ấy ăn ngấu nghiến, nghe cậu ấy khen sư tỷ tay nghề tốt.”
Đàm Đinh cười ccười: “Ngày đó tôi đặc biệt vui vẻ, cả buổi tối tôi đều hưng phấn mà không ngủ được—— chính là ngày hôm sau lúc cậu ấy tới tìm tôi, tôi lại chỉ có thể làm bộ không biết gì mà tiếp tục cùng cậu ấy luyện kiếm.”
“Sau đó tôi chỉ có thể nhìn cậu đi.”
Đàm Đinh giống như nói mớ mà lẩm bẩm: “Thật ra tôi rất muốn chính miệng hỏi cậu ấy một chút, ăn ngon không? Đường thêm đủ không? Nếu như cậu thích thì mỗi ngày tôi đều có thể làm cho cậu ăn.”
“Nhưng mà tôi không có đủ dũng khí.”
Đàm Đinh nhẹ nhàng mà nói: “Tôi biết trên núi có rất nhiều người đều không thích tôi, quan hệ của cậu ấy cùng những người đó lại rất tốt, tôi biết cậu ấy không phải là loại người không biết phân biệt thị phi….”
“—— nhưng mà tôi không muốn làm cậu ấy khó xử.”
Đàm Đinh giương mắt nhìn Trác Du, thanh âm khẽ run: “Thật ra cậu có thể nguyện ý tới tìm tôi, chẳng sợ chỉ là mỗi tháng một lần, thậm chí là một năm một lần, với tôi mà nói, như vậy cũng đã là đủ rồi.”
Trác Du đột nhiên vươn tay, gắt gao mà đem Đàm Đinh ôm vào trong lòng ngực.
Miệng hắn hết đóng rồi mở, nhưng trong cổ họng lại giống như có một đống cát sỏi, vô cùng thô ráp làm hắn nghẹn họng, hồi lâu cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
Đàm Đinh bị hắn ôm, trầm mặc thật lâu thật lâu. Trác Du cảm giác trên vai mình bỗng trở nên ấm áp, ẩm ướt, hắn không kịp phản ứng lại sau một lúc mới ý thức được xảy ra chuyện gì.
Đàm Đinh cũng khóc.
“Tôi thích cậu ấy nhiều năm như vậy.”
Đàm Đinh đem mặt chôn đến càng sâu, rất nhỏ giọng mà nnói: “Nhưng tôi chưa từng nghĩ tới quấy rầy tới sinh hoạt của cậu ấy, tôi cho rằng đời này tôi sẽ lẳng lặng mà nhìn cậu ấy cưới vợ sinh con, chỉ cần hắn có thể vui vui vẻ vẻ, cả đời suôn sẻ, khỏe mạnh là tốt rồi.”
Tâm Trác Du đột nhiên co rút.
“Nhưng mà hiện tại cậu ấy nói, cậu ấy cũng thích tôi.”
Đàm Đinh cười ngẩng đầu, nước mắt an an tĩnh tĩnh mà theo gương mặt chảy xuống, cậu hỏi: “Trác Du cậu nói, có phải là tôi đang nằm mơ hay không a?”
Lúc này người cuống chân cuống tay lại biến thành Trác Du.
Hắn chân tay luống cuống mà muốn dùng mu bàn tay lau đi nước mắt của Đàm Đinh, nhưng mà cảm xúc của Đàm Đinh không ổn định, nước mắt ngăn không được mà cứ rơi xuống, Trác Du đành phải hoang mang rối loạn vội vàng mà cúi đầu, vụng về, thân mật dùng chóp mũi cọ cọ chóp mũi Đàm Đinh.
“Không khóc, chúng ta đều không khóc.”
Giọng nói Trác Du khàn khàn, khẩn trương nói: “Cậu, sinh nhật cậu, cậu đừng khóc…”
“Không phải nằm mơ, cậu ấy, cậu ấy cũng rất thích cậu.”
Trác Du lắp bắp: “Thật ra cậu ấy vẫn luôn muốn nói chuyện với cậu nhiều hơn một chút, nhưng là cậu ấy cho rằng cậu là người thích an tĩnh không thích bị người khác quấy rầy, nên, nên vẫn luôn không dám ở lại sân của cậu quá lâu…”
Đàm Đinh ngơ ngác mà chớp chớp mắt.
“Tôi, tôi không biết là tôi.”
Trác Du cao hứng lại hốt hoảng: “Tôi làm sao mà đoán được, người tài mạo song toàn lúc trước cậu nói lại là tôi chứ, tôi, tôi lúc ấy trong lòng khó chịu muốn chết, làm sao tôi đoán được…”
“Là cậu.”
Đàm Đinh rầu rĩ: “Vẫn luôn là cậu.”
Trác Du cảm giác cả người đều lâng lâng.
“Tôi cũng không có khả năng sẽ cưới người khác, tôi, tôi thích cậu như vậy.”
Đầu óc Trác Du không rõ, hắn hoãn lại một chút, mới miễn cưỡng mà mở miệng lần nữa: “Tôi ——”
Trác Du giống như là nhớ tới cái gì.
Hắn đột nhiên xoay người một cái, chạy về phía dưới cái bàn, đem khăn trải bàn nhấc lên một lần nữa, túm lên bó hoa mẫu đơn đã nằm trên mặt đất một lúc lâu, lại quay trở lại trước mặt Đàm Đinh.
“Đàm Đinh.”
Trác Du có chút co quắp mà nói: “Tôi không khéo tay, tôi không cắm được hình thỏ con cho cậu. Nhưng là tôi biết cậu thích bạch tuyết tháp, tôi tự mình sơn cho cậu một bó, khả năng nhìn kỹ sẽ… sẽ có chút xấu.”
“Nhưng mà…”
Trác Du gian nan mà nuốt nước miếng: “Nhưng mà cậu đồng ý….”
Không đợi hắn đem lời nói hết, Đàm Đinh đã vươn tay ra, đem bó hoa kia cướp mất rồi ôm vào trong lòng.
Gò má xinh đẹp của nam hài hồng nhạt, đáy mắt chứ ánh nước lấp lánh, ngay cả lỗ tay cũng hồng rực như sắp bị thiêu cháy, cậu giống như sợ td sẽ hối hận, lại đem bó hoa giấu ra sau lưng mình.
“Tôi đồng ý.”
Cậu cúi đầu nhìn mũi chân mình, hàm hàm hồ hồ mà nói: “Cậu, cậu đừng đổi ý.”
“Không đổi ý, không đổi ý.”
Đầu lưỡi Trác Du giống bị thắt lại, nói hồi lâu cũng không được lưu loát, sau một lúc hắn thử thăm dò: “Vậy, vậy hiện tại cậu là, là… người yêu của tôi sao?”
Đàm Đinh đỏ mặt, nhẹ nhàng mà ừ một tiếng.
Trác Du dại ra trong chốc lát.
“Vậy, vậy….”
Trác Du lại có chút vô thố mà mờ mịt hỏi: “Vậy có nghĩ là, tôi có thế giống như Khương Đại Nhân đối với Hứa Linh, muốn ôm cậu thì có thể ôm, muốn hôn cậu liền có thể hôn, muốn thế nào liền…”
Đàm Đinh xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên.
Cậu dùng tay nhéo nhéo cánh hoa mẫu đơn, sau một lúc lâu mới hàm hàm hồ hồ mà nói: “… Ừm.”
Trác Du lại trầm mặc thật lâu.
“Vậy tôi…”
Trác Du xoa tay, cũng bỗng chốc đỏ mặt: “Hiện tại tôi có thể hiện ngay tại đây hôn hôn cậu sao? Tôi, tôi có chít không nhịn được.”
Đàm Đinh ngây dại.
Sau một lúc lâu cậu nhìn như trấn định ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Trác Du, lỗ tai ửng đỏ mà nhỏ giọng nói: “… Có thể.”
Ánh trăng thẹn thùng mà tránh ở sau tầng mây.
Trong hoa viên thực an tĩnh, tiểu phi trùng ong ong mà vây quanh hoa nguyệt quý bay qua bay lại, thuốc màu trắng trên cánh hoa mẫu đơn cánh loang lổ mà bong ra, lộ ra nguyên bản màu hồng nhạt của cánh hoa mềm mại.
Hai thiếu niên đứng im ở giữa bụi hoa hôn môi.
Vụng về cùng ngây ngô môi răng giao hòa, bọn họ cho lẫn nhau đơn thuần, non nớt, đồng thời đổi lại tình ý nhiệt liệt chân thành tha thiết.