Nơi ông ngoại ở tên là “thôn Vân Hà”.
Phong thủy của thôn rất tốt, tương truyền rằng nơi này từng là quê hương của một vị quý phi nương nương, cụ thể là triều đại nào thì không rõ, nhưng người già trong thôn truyền miệng nhau như vậy, có lẽ chuyện đó đúng là sự thật.
Tiểu Hàn Dung trắng trẻo, ngây thơ hỏi ông ngoại: “Thật sự có quý phi à ông?”
“So với những thôn khác, điểm đặc biệt lớn nhất của thôn Vân Hà chính là những ruộng ngô đồng. Phượng đậu ngô đồng, tức là phượng hoàng chỉ đậu lên cây ngô đồng mà thôi. Thời xưa, mọi người thường trồng ngô để thu hút loài chim vua này, hy vọng được nó phù hộ. Trong truyền thuyết, có một hôm, phượng hoàng tới núi Côn Luân tham gia tiệc bàn đào của Vương Mẫu nương nương, trên đường bay mỏi cánh, đậu xuống ruộng ngô của thôn Vân Hà nghỉ ngơi. Đúng lúc đó, trong thôn có một thai phụ sắp sinh. Khi phượng hoàng rời đi, trời ngả màu vàng, thai phụ kia hạ sinh một bé gái. Bé gái này lớn lên, cơ duyên trùng hợp tiến vào hoàng cung, độc chiếm thánh sủng, trở thành quý phi.”
“Ông ơi, vậy quý phi kia có đẹp không?”
“Chuyện này thì phải hỏi hoàng đế.”
Ở trấn trên có một ngôi chùa cổ trăm năm hương khói, mỗi năm đều có không ít tăng nhân tề tựu về đây tổ chức lễ hội, cực kỳ náo nhiệt. Muốn tới chùa phải đi ngang qua thôn Vân Hà, vì vậy trong thôn thường xuyên có hòa thượng đi tới đi lui.
Một buổi chiều, trời đổ mưa to. Một hòa thượng đầu đội nón tơi tránh mưa dưới cổng nhà, sau lưng đeo một cái sọt tre, không biết trong đó là thứ gì. Quần áo của hòa thượng dính đầy bùn đất, không nhìn ra được màu sắc nguyên bản.
Ở hiên nhà, Hàn Dung ngồi trên ghế nhìn màn mưa dày đặc, vừa cắn hạt dưa vừa quan sát vị hòa thượng kia hồi lâu.
Mưa mãi không dừng, thậm chí còn có xu hướng càng nặng hạt hơn. Vị hòa thượng kia nhìn gầy gò, đeo sọt tre nặng trĩu. Hàn Dung bỏ nắm vỏ hạt dưa sang một bên, đứng lên lấy ghế mang ra cho hòa thượng, sau đó lại chạy vào nhà.
Trời gần tối hẳn ông ngoại mới về. Hàn Dung nghe thấy có tiếng nói chuyện loáng thoáng bên ngoài, đôi chân ngắn nhỏ lập tức chạy ra xem.
Ông ngoại đang mời vị hòa thượng kia vào nhà, “Mưa này không hết trong chốc lát được đâu, đại sư cứ vào trong nhà đợi đi.”
“A di đà phật, đa tạ thí chủ, bần tăng pháp hiệu là Hòa Trần.” Hòa thượng tháo cái nón tơi xuống, lộ ra một khuôn mặt chi chít nếp nhăn, nhìn qua khoảng tầm 50-60 tuổi.
Ông ngoại nho nhã đáp lễ.
Trời vẫn mưa mãi, ở nơi thôn nhỏ này chưa có đèn đường, vì vấn đề an toàn, ông ngoại mời Hòa Trần nghỉ lại một đêm, sáng mai lại lên đường. Hòa Trần vui vẻ đồng ý.
Sáng hôm sau mưa tạnh, Hòa Trần đeo sọt tre lên đường, tới chiều lại về, hóa ra là ông ngoại và Hòa Trần một lần gặp mặt hợp nhau không ngờ, mời đối phương tá túc tại nhà trong khoảng thời gian diễn ra lễ hội.
Hàn Dung càng nhìn càng cảm thấy Hòa Trần là một thần côn bịp bợm.
“Thầy có biết đoán mệnh không?”
“Không.”
“Thầy biết bói toán không?”
“Thiên cơ bất khả lộ.”
“……”
Một buổi tối, Hàn Dung ngồi trong sân ngắm bầu trời đầy sao.
Hòa Trần hỏi: “Tiểu thí chủ đang suy nghĩ điều gì?”
“Con đang nghĩ quý phi có xinh đẹp không.”
Hòa Trần thở dài: “Giống con.”
“Tức là sao ạ?”
Hòa Trần: “Trên đầu chữ sắc có một cây dao, tuổi còn nhỏ đã nghĩ tới những chuyện như vậy, sau này chắc chắn chết trên giường của mỹ nhân.”
“……”
Ông già này thật xấu xa!
Sau khi lễ hội Phật đản kết thúc, Hòa Trần vẫn ăn vạ ở nhà ông ngoại như cũ, lý do là: “Đợi người.”
“Đợi ai ạ?”
“Quý phi.”
“……”
Ông già này đang nói hươu nói vượn!
Trấn trên có đám cưới, mời ông ngoại qua chủ trì hôn lễ trong hai ngày, dựa theo phong tục, đêm đầu tiên phải ngủ lại, bởi vậy trong nhà chỉ còn Hàn Dung và Hòa Trần. Buổi tối Hàn Dung đang mơ màng ngủ thì nghe được tiếng ồn ở bên ngoài, cậu nhóc dụi mắt, xốc chăn lên, ngái ngủ đi chân trần ra ngoài xem thử.
Ở phòng khách, có mấy người lạ khí chất lạnh lùng mặc tây trang, đứng thẳng tắp yên lặng, bầu không khí hơi nặng nề.
“Đại sư, phu nhân từ chùa Nam Ninh tìm đến tận đây, nể tấm lòng chân thành của bà ấy, mong đại sư ra tay cứu giúp.”
Hòa Trần chắp tay trước ngực, đứng tại chỗ không nói gì, bộ dạng nghiêm túc khác hẳn phong thái cợt nhả hằng ngày.
“Các cậu ra ngoài trước đi.” Lúc này, một người phụ nữ bế con nhỏ ngồi trên ghế lên tiếng. Ánh đèn mờ nhạt cũng không che được dung mạo tuyệt mỹ của bà, giống như chỉ cần chẳng làm gì, ngồi yên một chỗ làm bình hoa cũng có thể tỏa sáng.
“Đứa nhỏ sốt cao nhiều ngày, hôn mê không tỉnh… tôi đã tìm tới rất nhiều danh y, chạy tới không ít bệnh viện, đều không có kết quả… rơi vào đường cùng, tôi mời thuật sĩ tới xem bói, họ nói Diên Nhi bị một thứ không sạch sẽ bám lấy, nhưng họ cũng bó tay không có cách nào.”
Hòa Trần hỏi: “Bọn họ có nói cho thí chủ biết nguyên nhân không?”
“Bởi vì…” Người phụ nữ kia trầm mặc.
“Bởi vì đây là sát nghiệp. Bất luận chiến công của gia tộc hiển hách như thế nào, đều dựng lên từ không ít xương trắng. Sát nghiệp tích lũy qua nhiều thế hệ, không thể tiêu trừ mà chỉ có thể giảm bớt… chờ đứa nhỏ khỏe lại, không được để nó tới gần binh khí. Nếu tương lai nó tiếp tục đi con đường này, không chỉ nó đi vào đường cùng, mà cả gia tộc cũng đi tới hồi kết.”
“Nhưng……” Người phụ nữ muốn nói gì đó lại thôi.
“Đứa nhỏ này rất thông minh, thiên phú dị bẩm, phu nhân hẳn là kỳ vọng rất cao vào con mình, nhưng bần tăng vẫn phải khuyên một câu, vật cực tất phản.”
“Vâng. Tạ ơn đại sư.”
“Đồ vật cực âm, sợ nhất là nước tiểu đồng tử cực dương. Đưa đứa bé vào trong phòng, lấy nước tiểu của nhóc con họ Dung kia tưới trước cửa, nói với thứ kia đây là người của nó, không được dẫn đi.”
Hàn Dung nấp sau bình phong nghe lén, chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi mất. Hòa Trần đánh thức nhóc, mỉm cười hỏi nhóc có muốn đi vệ sinh không.
Trẻ con 6 tuổi đã đủ biết xấu hổ rồi, trước mặt người lạ c.ởi quần đi tiểu là chuyện đồi phong bại tục. Hàn Dung lắc đầu nguầy nguậy, lời lẽ từ chối hợp lý: “Còn ra thể thống gì!”
“Mẹ nói chỉ được c.ởi quần áo trước mặt bà xã thôi!”
Hòa Trần nói: “Vậy thì con chờ đứa nhỏ kia lớn lên lấy thân báo đáp.”
Hàn Dung ngó mặt nhìn qua, đứa bé kia đang ngủ rất say, làn da trắng bóc, môi đỏ hồng, ngũ quan tinh xảo, như một thiên sứ vậy.
“……”
Trẻ con ở tuổi này chưa hình thành khái niệm rõ ràng với mấy chữ “vợ chồng”, “hôn nhân”. Đối với “bà xã” mà nói, chỉ nghĩ đơn giản là một người chơi cùng mình. Hàn Dung nghĩ, chờ đứa bé xinh đẹp này thức dậy thì bọn họ có thể làm bạn tốt rồi, vì vậy nhanh như chớp chạy ra ngoài tụt quần đi tiểu, sau đó chống nạnh hiên ngang tuyên bố: “Về sau em ấy là người của con, không ai được bắt nạt em ấy!”
Nửa đêm, đứa nhỏ kia hạ sốt, tỉnh táo trở lại, người phụ nữ cũng chào từ biệt.
Hàn Dung buồn ngủ díp mắt, cố gắng xốc tinh thần vẫy tay chào tạm biệt bọn họ, còn hô: “Em gái, sau này lớn lên phải tới tìm anh nhé!”
Đứa nhỏ ngoan ngoãn gối đầu lên vai mẹ mình, nghe thấy giọng của Hàn Dung, tò mò ngẩng mặt lên nhìn đối phương, sau đó không hiểu tại sao lại nở nụ cười ngây thơ xinh đẹp.
“Meooo!”
“Mèo?” Hàn Dung quay đầu lại, trong lòng Hòa Trần không biết từ khi nào đã ôm một con mèo màu đen mắt xanh biếc.
Tiếng máy khởi động, chiếc xe jeep màu xanh lục của quân đội kia rời đi.
Hàn Dung chợt nhớ ra: “Chết rồi, tên của em ấy là gì con còn chưa biết!”
“Sau này hỏi cũng không muộn.”
“Còn gặp lại được sao ạ?”
Hòa Trần nhìn cái cây cổ thụ ở ngoài sân, gãi cằm con mèo đen, “Phượng hoàng chỉ đậu xuống ruộng ngô đồng, con muốn chạy cũng chạy không thoát.”
[Hết ngoại truyện 3 – Toàn Văn Hoàn]