“Quà đã chuẩn bị tốt rồi.”
Từ Thanh Thành khi nói chuyện về công việc luôn nghiêm túc và trịnh trọng.
Thậm chí, giọng nói còn thấp hơn bình thường ba độ.
Lục Cẩm Bạch đang còn nhớ lại câu “sáng mai gặp lại ” của Tô Mặc Yên.
Nghe thấy được hai chữ “lễ gặp mặt”, anh ngừng ăn, “Làm sao vậy?”
“Buổi lễ gặp mặt là một việc làm cố định của nhóm chương trình.”
Từ Thanh Thành kiên nhẫn giải thích, “Anh và cô Tô phải chuẩn bị quà rồi đưa cho năm vị khách ở đây, hai người còn phải đưa quà cho nhau. ”
Người đàn ông vừa nói xong, vẻ mặt không quan tâm của Lục Cẩm Bạch biến mất nhanh chóng đến nổi bằng mắt thường có thể nhìn thấy.
Thay vào đó là sự phấn khích không thể kiềm chế: “Ý anh là, ngày mai Tô Mặc Yên sẽ tặng quà cho em?”
Từ Thanh Thanhg: “…” Người này làm sao có thể nghe lọt tai mỗi chuyện này?
Cứ như thể Tô Mặc Yên chỉ tặng quà cho mỗi anh.
“Chỉ là yêu cầu của chương trình thôi, em đừng kích động.”
Từ Thanh Thành cố gắng đập tan sự hưng phấn của anh.
Đáng tiếc Lục Cẩm Bạch giống như một con ngựa hoang thoát khỏi dây cương
Lúc sau tựa lưng vào sô pha, cái nĩa áp lên khóe môi đang nhếch mép cười: “ Lão Từ, anh nghĩ cô ấy sẽ tặng em món quà gì?” Trước khi Từ Thanh Thành kịp giật giật khóe miệng, anh đột nhiên ngồi thẳng người..
Lục Cẩm Bạch có chút hoảng hốt: “anh vừa nói là em phải chuẩn bị quà cho cô ấy đúng không? Sao anh không nói sớm hơn? Em không chuẩn bị cái gì cả!”
Từ Thanh Thành: “…”
Đại, tổ tiên của tôi ơi, những phía gì tôi nói với cậu cậu đều coi là tiếng rắm hết à?
“Anh đã chuẩn bị quà rồi.”
Hai tay anh đặt xuống vai Lục Cẩm Bạch, anh thở dài một tiếng: “Đừng lo lắng về những chuyện vụn vặt như vậy được không?”
“Anh chuẩn bị món quà gì vậy?” Lục Cẩm Bạch bình tĩnh lại.
Căn cứ vào sự hiểu biết của anh về Từ Thanh Thành, tặng quà cho những đồng nghiệp trong vòng giải trí này nhìn qua là thứ trông có vẻ nhiều tiền nhưng thực ra lại rất có lệ.
Theo lời của Từ Thanh Thành, chuẩn bị mấy món quà kiểu này sẽ không phiền đến anh và cũng không làm anh mất mặt.
Ngoài hững món quà như vậy thì không có gì phù hợp hơn.
Chắc chắn, anh sẽ chọn những món như vậy.
“Chỉ là loại nước hoa unisex mới nhất của thương hiệu nổi tiếng mà em làm đại diện.”
“Nó có thể được tặng cho cả nam và nữ.Không những không mất mặt mà nó còn rất thiết thực.” bằng mắt thường Lục Cẩm Bạch nhướng mày: “Anh định để em đưa cái này Tô Mặc Yên? “
“Nếu cô ấy không thích thì sao?”
Từ Thanh Thành: “Không phải, anhchỉ chuẩn bị theo chương trình xắp sếp thôi … ” Dù cô ấy có thích hay không, tặng liền xong rồi, không phải sao!
“Em không quan tâm đến người khác, em phải chọn món quà cho buổi lễ gặp mặt với Tô Mặc Yên.” Lục Cẩm Bạch đặt nĩa xuống.
Anh lười biếng dựa lưng vào ghế sô pha, cầm lấy điện thoại di động tìm Baidu xem nên tặng quà gì.
Từ Thanh Thành biết mình không thể lay chuyển được anh, nhưng vẫn không nhịn được than thở: “Em sợ người khác nhìn không ra cô ấy là đặc biệt trong lòng em đúng không.”
“Em có thể một mình tặng quà riêng cho cô ấy. Em có thể đưa ở nơi camera không tia tới. Đừng để ai khác nhìn thấy”
Cuối cùng, anh ấy nói thêm một câu: “Đừng để em gái Tô bị mắng, bôi đen, gây rắc rối cho em ấy”
Lục Cẩm Bạch có thể hiểu được điều đó.
Chỉ là Từ Thanh Thành không ngờ người đàn ông vừa cúi đầu lật điện thoại di động vừa nghe xong liền liếc mắt anh một cái.
Đôi mắt anh đen tối hơn bao giờ hết, giống như một cái lồng vô hình, muốn nhốt người ở trong đó.
Nhìn tới mức làm anh giật mình ” sao, sao vậy …” Hình như anh ta đã nói gì sai à?
Lục Cẩm Bạch nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc lâu.
Từ Thanh Thành sợ hãi đến mức đứng dậy nói: “Nếu em có chuyện muốn nói, đừng nhìn chằm chằm vào anh như thế, anh sẽ sợ hãi.” Lục Cẩm Bạch thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn vào điện thoại.
Giọng anh trầm thấp đầy đe dọa: “Em gái Tô là cái tên mà anh có thể gọi?”
Từ Thanh Thành: “…” Ừm, sau này anh ấy dám gọi nữa
“Anh trở về phòng nghỉ ngơi đây. Em ăn xong thì nghỉ ngơi sớm đi.” Từ Thanh Thành đi ra ngoài hai bước, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại: “Ừm …A Cẩm, vào ngày mai em phải dẫn theo con chó đi theo trong buổi ghi hình. “
” em có chắc là dẫn đi được không? “
Người đàn ông trên ghế sô pha trở nên cứng đờ, phải mất một lúc lâu sau mới nhíu mày nhìn Từ Thanh Thành.
“Anh sắp xếp cho em con chó gì?”
Lục Cẩm Bạch không nuôi thú cưng.
Nhưng chương trình này yêu cầu khách mời phải mang theo chó của họ để tham gia.
Vì vậy, Từ Thanh Thành đã thuê tạm một con và sáng mai sẽ được đưa đến.
Biết rằng Lục Cẩm Bạch sợ chó, Từ Thanh Thành đã đặc biệt chọn một con chó nhỏ.
“Minh… ngày mai cậu sẽ biết.” Người đàn ông nói hơi lắp bắp, rồi quay người bỏ chạy.
Còn lại một căn phòng yên tĩnh cùng với Lục Cẩm Bạch, người đang ngồi trên ghế sofa.
Ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu trên mái tóc đen mềm mại của cậu, xen qua những kẽ hở giữa những sợi tóc rơi xuống chóp mũi sắc bén
Toàn bộ khuôn mặt tuấn tú được chiếu rõ ràng, có vẻ như đường nét khuôn mặt vốn đã sắc bén của người đàn ông lại càng thêm thâm thúy
Điều thâm thúy nhất là đôi mắt đào hoa luôn ẩn hiện trong bóng tối.
Ý tưởng xuất hiện, và Lục Cẩm Bạch đã nghĩ ra nên tặng gì nhất
Ngày hôm sau, ở An Thành có sương mù dày đặc.
Căn biệt thự suối nước nóng khổng lồ ẩn mình trong màn sương trắng xóa, tựa như chốn thần tiên.
Tô Mặc Yên thức dậy lúc năm giờ.
Nhân viên của nhóm chương trình đã đợi sẵn bên ngoài.
Buổi ghi hình sẽ sớm chính thức bắt đầu.
Sau nửa giờ, Tô Mặc Yên từ trong phòng đi ra.
Tới chào nhân viên của nhóm chương trình, “Chào buổi sáng.”
“Xin lỗi vì đã làm mọi người chờ lâu.”
Hôm nay Tô Mặc Yên ăn mặc giản dị.
Áo len xanh kết hợp với quần âu trắng cùng buộc tóc đuôi ngựa cao, kiểu cách đơn giản, nhỏ nhắn mà tươi tắn, tràn đầy sức sống.
Dưới ống kính máy quay, cô ấy đã làm PD vô cùng kinh ngạc.
Rất lâu sau mới nhớ ra được nên đi theo Tô Mặc Yên.
Đội ngũ chương trình vừa đưa cho cô một thẻ nhiệm vụ.
Khi nhìn thấy nội dung của nhiệm vụ, vẻ mặt của Tô Mặc Yên đơ ra một giây.
Sau đó cô mỉm cười dưới ống kính: “Nhiệm vụ này nếu không hoàn thành, chúng ta sẽ không được phép ăn sáng sao?”
Cô vừa dứt lời, cầm thẻ nhiệm vụ đưa cho máy quay xem.
Nó viết một cách ấn tượng: Đi đến phòng 619, đánh thức người bạn ở trong phòng, cùng ăn một bữa sáng phong phú và ngon miệng với họ.
Số phòng của Tô Mặc Yên 519, 619 nằm ngay phía trên phòng của cô ấy.
Nếu cô nhớ không lầm, Lục Cẩm Bạch đang ở trong căn phòng đó.
Sau khi đi thang máy lên tầng sáu, Tô Mặc Yên và nhóm của cô ấy đến cửa phòng 619.
Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt một lúc, sau đó nhìn lại máy ảnh: “Thật ra,một mình tôi cũng có thể ăn một bữa sáng phong phú và ngon miệng, thật đấy.”
Xung quanh có một trận cười nhỏ, và sau khi cười, PD ra hiệu cho cô ấy và yêu cầu cô ấy nhanh chóng gõ cửa.
Tô Mặc Yên nhấc tay chấp nhận số phận của mình.
Cô thở dài một hơi và gõ cửa hai lần.
Cô thực sự chỉ gõ hai lần, và cánh cửa đang đóng lại đột nhiên mở ra từ bên trong.
Một cơn gió nhẹ qua tai, tóc Tô Mặc Yên rơi trên mi mắt, ngơ ngác.
Giọng nói khàn khàn lười biếng của người đàn ông vang lên trên đầu cô, “chào buổi sáng–”
“Bắt đầu ghi hình ngay bây giờ à?”
Tô Mặc Yên nhắm mắt lại, đưa mãi tóc rối ra sau tai.
Cô nhếch khóe môi mỉm cười, gương mặt điển trai đang ngái ngủ của người đàn ông nhìn xuống.
Tùy ý đánh giá anh một chút.
Kết quả là, đôi mắt của cô đã bị thu hút bởi phần thân trên trần trụi của người đàn ông.
Lục Cẩm Bạch chỉ mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi.
Thắt lưng của chiếc quần dài trên xương hông của anh, hai đường cong gợi cảm từ hai bên cơ bụng kéo dài xuống, cuối cùng mất trong eo quần.
Tô Mặc Yên đột nhiên cảm thấy hơi nóng, nhưng không thể rời mắt khỏi eo quần của người đàn ông.
Đôi mắt sâu như đang ở trong bóng tối.
Người đàn ông cố tình quay sang một bên và cho cô thấy đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt
Giọng anh có chút ướt át: “Xin lỗi, tối hôm qua tôi ngủ muộn,vừa mới dậy.”
Tô Mặc Yên nghe thấy giọng của anh, phục hồi ý thức.
Nhắm mắt trong ba giây, loại bỏ hết tất cả các suy nghĩ và sau đó mở mắt ra.
Cô ngước mắt lên và nhìn lại khuôn mặt điển trai vẫn còn đang ngái ngủ của người đàn ông.
Cô muốn nhìn thấy trên khuôn mặt anh ấy có điều gì đó.
Tiếc thay, ảnh đế thật đúng là ảnh đế.
Tô Mặc Yên không thể biết anh ấy có thực sự vừa thức dậy hay đang hành động.
Nếu đó là sự thật, thì tốc độ mở cửa của anh quá nhanh.
Trừ khi đêm qua anh ta ngủ ở gần cửa.
Rất nhanh chóng Tô Mặc Yên đã loại bỏ ý kiến này và nghĩ mọi thứ chỉ là sự trùng hợp.
Hắng giọng một cách, cô lại nhếch khóe môi, mỉm cười với người đàn ông một cách vừa lịch sự vừa xa lạ.
“Lục ảnh đế dậy sớm, tổ chương trình kêu tôi kêu ngài dậy ăn sáng.”
“Được rồi, đợi cô một lát, tôi đi rửa mặt.” Người đàn ông có vẻ đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Đôi mắt trong veo và u ám liếc nhìn nhân viên chương trình phía sau Tô Mặc Yên.
PD ngay lập tức quay camera sang một bên.
Họ không ngờ mình có thể quay một cảnh thú vị như vậy khi mới bắt đầu ghi hình.
Đây là lần đầu Lục Cẩm Bạch để lộ da thịt của mình trong một chương trình tạp kỹ.
Vừa rồi ánh mắt của anh nhìn Tô Mặc Yên là có ý gì?
Tập này có được phát sóng không?
Khi ánh mắt của Lục Cẩm Bạch rơi trở lại Tô Mặc Yên, sự lãnh lẽo đã bị rút lại.
Đôi mắt rũ xuống ẩn chứa niềm vui và sự dịu dàng trong đáy mắt.
Anh không nói gì nữa, quay vào phòng, không đóng cửa lại.
Đứng ở cửa, Tô Mặc Yên chắc chắn hiểu ý của Lục Cẩm Bạch khi mở cửa đón họ vào trong.
Nhưng lý trí đã khiến cô lựa chọn rút lui.
Dù sao nhiệm vụ cũng đã hoàn thành một nửa, sau khi Lục Cẩm Bạch chuẩn bị xong, có thể trực tiếp ghi lại nội dung còn lại ở nhà hàng ở lầu một.
Tình cờ là người trợ lý đến nói với Tô Mặc Yên rằng người của công ty ký gửi thú cưng sắp đến.
Khi Lục Cẩm Bạch đã rửa sạch mặt xong.
Anh bị đánh thức bởi cuộc gọi của Từ Thanh Thành vào khoảng năm giờ.
Sau khi tỉnh dậy, anh nhận được thông báo từ nhóm chương trình rằng một lúc nữa Tô Mặc Yên sẽ đến và đánh thức anh.
Sau đó mời anh ấy cùng nhau đi ăn sáng.
Lục Cẩm Bạch sững sờ trong hai giây và gần như không thể nhịn được cười.
Anh thật muốn dành một cái ôm cho phó giám đốc nhóm chương trình, người đã báo tin cho anh.
Sau đó, người đàn ông đứng thật lâu trong phòng.
Sau khi thay vài bộ quần áo, anh đều không hài lòng.
Sau lần thứ hai rửa mặt, Lục Cẩm Bạch đã so sánh trang phục của Tô Mặc Yên hôm nay và chọn một chiếc áo len có kiểu dáng tương tự như cô ấy.
Anh không dám để Tô Mặc Yên đợi lâu.
Kết quả là Tô Mặc Yên hoàn toàn không đợi anh, những người trong nhóm chương trình nói rằng cô đã xuống lầu trước.
Nụ cười trên mặt Lục Cẩm Bạch giảm dần.
Anh cụp mắt xuống, hơi cau mày, Từ Thanh Thành đang đi tới đi lui vào thang máy.
PD bị bỏ lại trên hành lang.
Từ Thanh Thành: “đi xuống lầu và ghi hình cảnh khác ở nhà hàng.”
Sau khi cửa thang máy đóng lại, Lục Cẩm Bạch từ từ lấy lại bình tĩnh.
Nhìn tấm gương soi trong thang máy, anh gãi gãi mái tóc đen mềm
Từ Thanh Thành đứng bên cạnh phàn nàn về anh.
Anh lại không có chút quan tâm nào.
Ngược lại anh thông qua quần áo sờ sờ cơ bụng, đắc ý cong khóe môi.
“ tiếp tục tập thể hình thực sự rất hữu dụng.” Từ Thanh Thành: “…”
Thang máy xuống đến tầng một.
Anh ta vòng tay đứng ở cửa, giục Lục Cẩm Bạch mau ra ngoài.
Anh cũng không chậm trễ, người đàn ông sải chân dài ra khỏi thang máy và rẽ vào góc cua.
Nhìn thấy ở lối ra, bóng người xinh đẹp đangđứng cách đó không xa, Lục Kim Bạch dừng lại.
Từ Thanh Thành, người sau đó không chú ý và va vào tấm lưng rắn chắc của anh.
“Em làm sao vậy? Sao không tiếp tục đi?”
Từ Thanh Thành lùi về phía sau, xoa xoa cái trán đau nhức.
Nhìn về phía trước theo tầm mắt của Lục Cẩm Bạch
“Tô Mặc Yên … người đẹp, cô làm gì ở đó vậy?” Từ Thừa Khánh chân thành hỏi.
Lục Cẩm Bạch cười nhẹ.
Giọng nói có chút ẩn ý: “Còn có thể làm gì nữa, tất nhiên là chờ em rồi.”
Vừa nói vừa nhấc chân đi về phía hướng Tô Mặc Yên.
Từ Thanh Thành đi theo sau
cả hai còn còn chưa đến gần, Tô Mặc Yên, người đang đứng dựa vào tường, đột nhiên di chuyển.
Trên khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười như khối băng tan chảy, anh khẽ cúi người, dang tay đón lấy không trung.
Cô như tan ra trong ánh ban mai.
Gương mặt đẹp chạm vào lòng của Lục Cẩm Bạch
Anh không ý thức tăng bức chân.
Vẫn còn cách hai hoặc ba bước nữa.
Tiếng sủa của “Wang” đã phá vỡ mọi ảo tưởng của Lục Cẩm Bạch.
Một con chó Alaska khổng lồ nhảy qua người anh, chiếc đuôi to bằng lông tơ của nó đập vào ngực anh.
Lục Cẩm Bạch sững người.
Con chó đã nhảy vào vòng tay của Tô Mặc Yên trước mặt anh ta.
Bọn họ một người một chó ôm nhau.
Tô Mặc Yên bị con chó lớn hưng phấn liếm mặt
Còn đối với Lục Cẩm Bạch.
Lúc hắn phục hồi ý thức, hắn đã phản xạ có điều kiện ôm lấy Từ Thanh Thành bên cạnh, hét lớn: “Lão Từ!Chó! Còn có một con chó! một con chó lớn …”
Lục Cẩm Bạch mặt mày hoàn toàn không còn chút máu, khuôn mặt nhợt nhạt.
Khi PD đến, vừa lúc thấy Lục Cẩm Bạch với một chân dài đang treo trên người của Từ Thanh Thành.
Luôn sẵn sàng để leo lên hotsearch.
Từ Thanh Thành đột nhiên bị một người đàn ông ôm,cảm thấy sững người.
Thật lâu mới cười ra tiếng: “Thì ra là bọn họ đang chờ một con chó.”