Lữ Vi về đến nhà sớm hơn Trì Cách mấy phút. Bà mặc một bộ quần áo màu xanh đậm, phối cùng một sợi dây chuyền dài bằng ngọc trai. Bởi vì vẻ ngoài được chăm sóc kỹ lưỡng, nên nhìn bà trẻ hơn mấy tuổi so với tuổi thật.
Bà dặn dò công việc cho mẹ Chu xong thì cũng định lên lầu, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Trì Cách đi vào, bà đã cười rộ lên: “Về rồi à.”
Trì Cách gật đầu.
Lữ Vi: “Ăn cơm chưa? Có cần bác nói với mẹ Chu nấu thêm chút gì cho cháu ăn không?”
Trì Cách khẽ lắc đầu.
Nếu là ngày thường, dù có thế nào anh cũng sẽ thân thiết gọi một tiếng “bác gái”, nhưng hôm nay không nói chữ nào. Lữ Vi mơ hồ cảm thấy bất an, bà thu bước chân đang định lên cầu thang, xoay người hỏi Trì Cách: “Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì à?”
Trì Cách khẽ cười, chỉ chỉ lên lầu.
“Có phải lại không nói ra tiếng đúng không?” Vẻ mặt Lữ Vi biến sắc, gọi quản gia: “Chú Vương, mau mau gọi cho bác sĩ Kim đến đây đi.”
Trì Cách lắc đầu.
Nhưng chú Vương đã vội vàng chạy ra ngoài gọi điện thoại mất rồi.
Lữ Vi nhìn sang đứa cháu trai còn cao hơn mình và nói: “Trước tiên cháu cứ ngồi đây nghỉ ngơi một chút, bác sĩ Kim đến thì sẽ ổn thôi.”
Trì Cách ngồi xuống, đặt túi giấy xuống bên cạnh mình.
Bây giờ Lữ Vi mới để ý cái túi này là của một thương hiệu buôn bán giày dành cho nữ, bên trong túi lộ ra mấy cành lá cây xù xù. Bà muốn đi đến cầm lấy.
Nhưng Trì Cách đã nhanh hơn bà một bước, ngón tay nắm lấy sợi dây thừng trên túi giấy.
“Đây là?” Lữ Vi không biết đây là cỏ gì, nhưng khi thấy cháu mình khác thường như thế, bà nói: “Hay là chọn một bình hoa, cắm những thứ này vào nhé.”
Trì Cách ngước mắt nhìn bà ấy.
Lữ Vi cười: “Hoa hay cỏ gì đều được để trong bình hoa.”
Tay anh buông lỏng một chút.
Lữ Vi quay đầu: “Mẹ Chu, đây là hoa cỏ của cậu chủ nhỏ. Bà cầm đi hỏi người làm vườn thử có cách nào có thể bảo quản loại hoa cỏ này hay không. Đặt trong túi giấy thế này cũng không tốt lắm.”
“Vâng.” Mẹ Chu vừa nói vừa muốn xách túi giấy đi.
Trì Cách lại cản lại.
Mẹ Chu rút tay lại: “Xin lỗi, cậu chủ nhỏ.”
Lữ Vi nói thêm: “Mẹ Chu, không làm phiền bà. Cậu chủ nhỏ sẽ tự mình đi hỏi.”
Mẹ Chu lùi xuống: “Vâng, bà chủ.”
Chú Vương quay lại, nói bác sĩ Kim ra nước ngoài học tập đến giờ vẫn chưa trở về.
Lữ Vi sốt sắng lo lắng đến mức định gọi điện để bàn bạc với chồng mình thì bị Trì Cách cản lại.
Bà hỏi: “Thuốc lần trước bác sĩ Kim kê cho cháu vẫn còn chứ?”
Trì Cách gật đầu.
Ngoại trừ việc cháu trai bà không nói ra lời, thì mọi thứ vẫn còn xem như bình thường. Lữ Vi thở phào nhẹ nhõm: “Cháu uống thuốc trước đi đã, sau đó nghỉ ngơi cho khỏe. Nếu có vấn đề gì, chúng ta tìm bác sĩ khác nhé.”
Trì Cách không về phòng, anh đi đến nhà kính.
Người làm vườn nói, nên chế tác cỏ đuôi chó này thành hoa khô, như thế thời gian lưu giữ sẽ dài hơn.
Cuối cùng Trì Cách giao cái túi đó cho người làm vườn, anh dùng điện thoại gõ chữ: “Cảm ơn chú Lưu.”
Chú Lưu: “Cậu chủ nhỏ khách sáo rồi. Chờ khi nào làm xong hoa khô, cậu chủ nhỏ có thể chọn một bình hoa thủy tinh, mang cỏ đuôi chó này cắm trong đấy, sẽ rất đẹp.”
Trì Cách cười.
Riêng cái túi giấy có logo kia thì lại bị anh ném đi mất.
*
Khương Lâm Tình không nhắn tin Wechat để hỏi thăm sức khỏe của Trì Cách, nhưng cô lại đăng trên vòng bạn bè: “Người nào đó có đang nghỉ ngơi tốt không?”
Trì Cách biết, cô đăng như thế là để anh thấy.
Cô rất ít khi hoạt động trên mạng như thế. Bình thường nếu có chuyện gì cô đều sẽ lôi kéo anh mà bàn Đông ngó Tây. Nhưng trên vòng bạn bè của cô chưa từng bao giờ nói đến cuộc sống của mình, chỉ có chia sẻ những bài viết liên quan đến công việc mà bắt buộc phải chia sẻ thôi.
Nếu nhìn vòng bạn bè của Khương Lâm Tình để đánh giá con người cô thì sẽ cảm thấy con người cô cực kỳ không thú vị.
Nhưng mà Trì Cách biết, cô rất thú vị.
Trì Cách: “Ngủ ngon.”
Mấy giây sau, Khương Lâm Tình mới nhắn tin hỏi: “Về nhà an toàn không?”
Trì Cách: “An toàn.”
Khương Lâm Tình: “Nghỉ ngơi cho khỏe, ngủ ngon nhé.”
Trì Cách: “Ngủ ngon.”
Anh không bày tỏ hết sự h@m muốn trong lòng mình.
Cô cũng không hứng thú mà gõ xoong gõ chén hỏi anh.
Hai người tự mình nghỉ ngơi.
*
Trì Cách ngủ một giấc, thì giọng cũng trở về bình thường.
Lữ Vi nói: “Vẫn nên lấy thêm nhiều hộp thuốc của bác sĩ Kim nữa.”
Qua thêm một ngày nữa, người làm vườn mang cỏ đuôi chó đã được làm thành hoa khô đến cho anh.
Lữ Vi biết cháu mình thích cỏ đuôi chó, nói: “Chọn một bình hoa cổ c ắm vào đi.”
Trì Cách muốn nhìn thấy rễ của cây cỏ đuôi chó kia, anh muốn ngắm từ đầu đến đuôi. Anh cầm một bình thủy tinh trong suốt.
Cỏ đuôi chó khô có màu xanh, màu xanh nhạt, màu vàng đất, cũng có màu vàng rực, được đặt trước giường của Trì Cách. Đúng như lời người thợ làm vườn nói, nhìn cực kỳ đẹp mắt.
Cỏ chẳng qua chỉ là cỏ, nhưng hôm đó Trì Cách nói: “Là một mỹ nhân.”
*
Ngày quốc tế lao động có ba ngày nghỉ, nhưng Trì Cách không trở về.
Khương Lâm Tình không nghĩ Trì Cách phải kiên cường dù cho có bất cứ điều gì xảy ra. Anh muốn trốn trong vỏ ốc của mình thì cứ việc trốn đi. Chờ khi anh ló đầu ra thì cô sẽ gặp lại anh. Còn nếu anh không ra nữa, cô cũng sẽ để anh từ từ nghỉ ngơi cho thật tốt.
Kỳ nghỉ kết thúc, ngày đó khi đi làm, trên bầu trời không thấy được chút màu xanh lam nào. Tối qua có mưa nhưng đến sáng thì ngừng. Gió thổi thẳng vào mặt giống như là nước, làm ướt hết cả mặt.
Khương Lâm Tình thấy, trong thang máy có một người đàn ông đang cầm chiếc dù sọc caro màu xám.
Chiếc dù sọc caro màu xám này, khiến cô cảm thấy bực bội không thể nói rõ thành lời.
Có lẽ, cơn mưa này nhắc nhở cô nhớ đến Dương Phi Tiệp.
Trong phòng họp Khương Lâm Tình nhận được tin nhắn Wechat của anh: “Tớ đi công tác về rồi. Trưa mai cậu có rảnh không, có muốn cùng đi ăn cơm trưa không?”
Nếu phải trả dù, thì đành phải đồng ý rồi.
Cô bỗng cảm thấy hồi hộp.
Trương Nghệ Lam: “Lần này, triển lãm xe ở chi nhánh của tập đoàn. Nơi đó không có bộ phận phát triển, cho nên lần này vẫn do chúng ta phụ trách. Tiểu Khương.”
Khương Lâm Tình lập tức lấy lại tinh thần: “Có.”
Trương Nghệ Lâm: “Đây là nhãn hiệu em đã từng phụ trách trước đó, nên chuyện này giao cho em phụ trách nhé.”
Khương Lâm Tình: “Được.”
Lúc Khương Lâm Tình từ chối Dương Phi Tiệp thì cảm thấy vô cùng tự tin, cô nhắn: “Lớp trưởng, lần này đến lượt tớ đi công tác rồi. Ngày mai được phân đến chi nhánh của tập đoàn.”
Dương Phi Tiệp: “Thật chẳng đúng lúc gì cả. Thế lần sau nhé.”
Khương Lâm Tình: “Hay là tớ gửi chuyển phát nhanh cây dù đến cho cậu nhé?”
Dương Phi Tiệp: “Mùa xuân thường hay mưa nhiều, cậu cứ giữ đi, chuẩn bị trước cũng không thừa.”
*
Trì Cách đã dùng lý do “đi công tác” này rất nhiều lần, lần này đến lượt Khương Lâm Tình đi công tác.
Cuộc sống cứ từng ngày từng ngày trôi qua, khiến cô sinh ra cảm giác thất bại. Lúc nào Trì Cách mới có thể chui từ trong lớp vỏ bọc an toàn của anh ra nhỉ?
Không ngờ đến, anh lại nói: “Anh cũng đi công tác.”
Thì ra người ta đã sớm không bị gì rồi, chẳng qua là không muốn về thôi. Cô nhìn khung lịch sử trò chuyện của hai người thì “hừ” hai tiếng.
*
Trong những năm đầy, công ty của Sở Văn hóa và Du lịch đã phát triển khu nghỉ dưỡng suối nước nóng này.
Nhìn vào vấn đề giao thông mà nói, đây là một vùng núi hoang vu không một bóng người. Trước núi được xây một hồ nhân tạo lớn. Bầu trời trong xanh phản chiếu xuống mặt hồ xanh thẳm. Những đám mây thì trôi nổi trên bầu trời, lại vừa giống như ẩn hiện trong đáy hồ nước.
Xe dừng trước cửa khách sạn nghỉ dưỡng.
Một đồng nghiệp của Sở Văn hóa và Du lịch giới thiệu: “Đây là hạng mục du lịch văn hóa nổi tiếng của công ty. Với phong cách Đông Nam Á, giai đoạn một đã khai trương, giai đoạn hai còn đang thi công.”
Khương Lâm Tình và Lưu Thiến ở trong một căn phòng tiêu chuẩn có giường đôi.
Ban công rộng lớn hướng về phía dãy núi, phía xa có một hồ bơi biệt lập. Lớn hơn bồn tắm một chút, nhưng không chứa được hai người.
Lưu Thiến vịn tay vào lan can: “Tiểu Khương, cô chuẩn bị đồ bơi chưa?”
“Chưa.” Trước khi đến đây, Khương Lâm Tình nghĩ mình sẽ ở một khách sạn ở gần trung tâm.
Lưu Thiến: “Đây là biệt thự suối nước nóng đó. Đến nơi đây nhất định phải ngâm suối nước nóng đó.”
Khương Lâm Tình: “Cô có đồ bơi không?”
“Dĩ nhiên, tôi có hai bộ.” Đây là có chuẩn bị mà đến đó à.
Khương Lâm Tình: “Được rồi.”
Lúc này, cũng gần đến giờ trưa rồi. Vì đối tác gặp chuyện ngoài ý muốn trên đường cao tốc nên đến đầu giờ chiều mới đến được chỗ này. Sau cuộc họp thì cũng gần đến giờ cơm tối.
Đồng nghiệp ở Sở Văn hóa và Du lịch đã đặt trước một phòng.
Lưu Thiến lại là người biết khuấy động bầu không khí, mới nói mấy câu đã chọc cho người khác cười to. So với lần hợp tác cùng Bành Dần, thì kiểu không khí này mới tính là hòa hợp.
Đồng nghiệp trong Sở Văn hóa và Du lịch mời mọi người lên núi giải trí. Anh ta nhiệt tình giới thiệu: “Chỗ này có suối nước khoáng nóng, phòng tắm hơi thư giãn. Mọi người hiếm khi đến đây một lần, nên tận hưởng một chút.”
Lưu Thiến nhỏ giọng nói: “Được chủ nhà mời ngâm suối nước nóng là cơ hội không thể vuột mất, không có lần hai đâu đấy. Nếu cô không có đồ bơi, thì đến cửa hàng bách hóa mua một bộ đi.”
Khương Lâm Tình: “Được.”
*
Đoàn người đến lưng chừng núi.
Lưu Thiến đi đến phòng thay quần áo trước: “Tiểu Khương, cô mua xong đồ bơi thì cứ đến đây nhé.”
Ánh đèn trong biệt thự trên núi được thiết kế rất công phu, chỗ nên sáng thì sáng rực rỡ. Nhưng nơi mờ tối thì rất có không khí.
Trước cửa của một cửa hàng bách hóa, có hai ma nơ canh đứng mặc đồ bơi. Là kiểu đồ bơi hai mảnh phổ thông, tương đối kín đáo.
Khương Lâm Tình đi dạo một vòng quanh cửa hàng bách hóa, chỉ một lát, cô đã đi vào phòng vệ sinh. Lúc cô trở ra, vì cúi đầu nên không chú ý đến xung quanh, rồi vô tình đụng trúng người ta.
“Xin lỗi.” Cô nói với người kia.
Người này nhìn chừng bốn mươi tuổi, sắc mặt ửng hồng, lỗ mũi trông khá lớn, nhìn qua trông giống như đang treo một củ tỏi.
Cô nói xin lỗi xong thì rời đi.
Không ngờ, người đàn ông trung niên này lại đuổi theo: “Này, cô —” Ông ta đưa hai tay vào túi quần móc móc mấy cái, kéo lớp vải trắng từ bên trong đi ra: “Ví tiền của tôi đâu?” Trong miệng ông ta tỏa ra một mùi cồn nồng nặc.
“Ví tiền của ông thì liên quan gì đến tôi?”
“Sau khi cô đụng tôi, thì ví tiền tôi chẳng còn thấy đâu nữa.” Ánh mắt của người đàn ông trung niên đỏ bừng. Nhìn qua thì trông như say rồi, nhưng có say thật hay không thì cô cũng không biết.
Coi như là say thật, thì ông ta cũng đang say đến điên rồi. Khương Lâm Tình không để ý đến ông ta.
Ông ta lại xông lên cản cô lại: “Có phải cô trộm ví tiền của tôi không?” Ông ta nắm lấy tay cô. Ông ta nắm lấy cổ tay, sờ sờ… khá là khô ráp. Ánh mắt bỗng đảo một cái, ông ta phát hiện ra mình đang nắm tay một người đàn ông.
Người đàn ông cao gầy không biết chui ra từ nơi nào, nói: “Chào ông. Cho hỏi ông gặp phải vấn đề gì sao?”
Người đàn ông trung niên tức giận buông tay ra.
“Cô—” Người đàn ông trung niên chỉ chỉ Khương Lâm Tình: “Cô ta trộm ví tiền của tôi.”
Người đàn ông cao gầy nhìn ông ta cười, từ túi quần của mình cầm ra một cái ví da màu đen nói: “Cho hỏi đây có phải của ông không?”
Mặt người đàn ông trung niên đỏ lên: “Là cậu? Là cậu?”
Người đàn ông cao gầy nói: “Chỉ là hiểu lầm thôi. Mới vừa nãy ông và bạn mình bàn bạc gì đó, vừa nói vừa đưa ví tiền này cho bạn của ông giữ. Có thể ông say nên đã quên mất chuyện này rồi.”
Người đàn ông trung niên giật lấy ví tiền, vẻ mặt đen lại rời đi.
Khương Lâm Tình nói cảm ơn.
Người đàn ông cao gầy cung kính cúi người nói: “Mời cô.”
Bóng dáng cô biến mất ở khúc cua.
Người đàn ông cao gầy này mới đi ngược vào trong.
Ngoài hành lang có một cây gỗ khô mục nát, thân cây cong cong hướng lên trên trông rất uyển chuyển, chính vì sự lồi lõm tự nhiên này nên dù cây đã khô héo từ lâu nhưng vẫn được ngôi biệt thự trên núi này lưu lại.
Dưới tàng cây có một bóng người đứng đấy. Anh chỉ đúng một mình. Trong bóng đêm ngọn lửa được bật lên như đang thiêu cháy gì đó, ánh hồng mỏng manh không chiếu đến mặt anh.
Người đàn ông cao gầy nói: “Anh Trì, chuyện phiền phức lúc nãy đã giải quyết xong rồi.”
“Ừ.” Trì Cách hít một hơi khói. Thuốc lá nhanh chóng cháy vào trong một chút.
Người đàn ông cao gầy: “Anh Trì, anh có muốn trở về ngôi biệt thự trên núi không?”
“Ừ.” Lúc sắp lên núi, bỗng Trì Cách dừng lại: “Liễu Trường Húc, anh đi hỏi một chút xem thử cô ấy mua bộ nào vậy?”
Người đàn ông cao gầy tên là Liễu Trường Húc, là trợ lý của Trì Cách. Có lúc, trợ lý không chỉ đơn thuần xử lý chuyện công việc.
Không cần Trì Cách phải nói rõ “cô ấy” là ai, Liễu Trường Húc đã hiểu ý rời đi. Chỉ một lát sau, anh ấy quay về nói: “Anh Trì, nhân viên bán hàng nói, cô gái vừa nãy không hề mua đồ bơi.”
“Thật không?” Trì Cách kẹp điếu thuốc nói: “Anh đi về trước đi, tôi ở đây chờ một lát.”
*
Bụng Khương Lâm Tình cảm thấy không thoải mái. Cô vừa mới đi đến nhà vệ sinh thì phát hiện, dì cả đến sớm.
Bởi vì chuyện khó xử lần trước, hôm nay cô luôn để phòng trong túi xách tay một miếng băng vệ sinh mỏng.
Cơn khó chịu từ bụng chậm rãi truyền đến eo, nên cô không đi ngâm suối nước nóng nữa.
Khách sạn nghỉ dưỡng thì được xây dưới chân núi.
Các nơi vui chơi thì được xây dọc theo sườn núi, từ dưới núi đến sườn núi, rồi đến đỉnh núi. Ngoại trừ bể nước nóng lớn nhỏ ngoài trời, thì từ trên xuống dưới còn có các trò chơi ngoài trời, và khu thể thao ngoài trời.
Ở đỉnh núi và sườn núi có một chuyến xe xuống núi, cách nửa tiếng sẽ có một chuyến.
Chưa đến thời gian khởi hành, chiếc xe buýt du lịch đỗ dưới gốc cây to tán lá xum xuê.
Lá cây che đi ánh sáng.
Khương Lâm Tình chỉ thấy trong xe có một bóng đen đang ngồi đó.
Cô ngồi xuống hàng phía trước, khom người lại. Bận rộn cả một ngày, cô đang rất mệt mỏi, bụng lại râm râm đau. Đầu cô và bả vai cô đều dựa vào cửa kính xe.
Ngọn núi này quá hoang vắng. Không có ai chờ xe, nên lúc này không hề nghe thấy tiếng người, khắp ngọn núi này đều là cây. Không biết Trì Cách đã đi công tác ở đâu.
Đang lúc suy nghĩ, đột nhiên một cánh tay vươn ra.
Khương Lâm Tình lập tức nảy lên cảnh giác. Chẳng lẽ là người đàn ông trung niên kia sao? Cô hung hăng đánh vào tay đối phương.
Đối phương bị đánh đau, “a” một tiếng. Sau đó, anh nhanh chóng nắm lấy tay cô.
Khương Lâm Tình ngẩng đầu lên: “Anh—” nửa câu sau đã bị nghẹn lại.
Người đàn ông cười đùa vui vẻ, đứng ở phía sau, cúi thấp thân người nói: “Kim chủ, em đi công tác ở đây sao?”
Cô thu tay về: “Đúng thế. Anh thì sao? Anh đến đây làm gì thế?”
“Anh cũng đi công tác.” Trì Cách đổi chỗ sang ngồi bên cạnh cô, ngồi cùng chỗ với cô, nói: “Còn bây giờ, anh được bạn mời đến ngâm suối nước nóng.”
“Ngoài em ra, còn có người mời anh đến ngâm suối nước nóng hả? Không phải anh nói, đã kết thúc với những người đó rồi à?” Cô dời sự chú ý đi, để làm mất cảm giác khó chịu trên bụng.
“Cắt đứt với nữ, giữ lại nam.”
“Nam ở đâu.”
“Cậu ấy đang ngâm suối nước nóng.”
“Vậy còn anh?”
Trì Cách dựa đầu đến gần cô: “Kim chủ.”
“Làm sao?”
“Quần bơi của đàn ông, sẽ làm lộ hết đường nét của “thiên phú dị bẩm đó”.”
Khương Lâm Tình hết nhìn đông lại ngó tây để chắc chắn trên xe chỉ có hai người: “Anh mua lớn chút không được hả?”
Trì Cách “à” một tiếng rồi nói: “Em nghĩ rằng quần bơi là quần đùi dành cho người lớn tuổi đó hả.”
“Cũng vì lý do này mà anh từ bỏ cơ hội ngâm suối nước nóng sao?”
“Anh là người có chủ. Em mua anh, anh chính là của em.” Anh cười tinh nghịch nói: “Thiên phú dị bẩm này cũng là của em.”
“Suýt chút em đã tin thật đó.” Cô dựa đầu lên hàng ghế phía trước: “Em phát hiện, đàn ông có dáng người đẹp trai, khí thế cũng mê người thật đó.”
“À. Sau đó thì sao?”
“Em nghèo mà, không mua nổi người mê người như thế, chỉ có thể lấy tạm anh. Tiền nào của đó thôi. Sao em lại nghèo thế này rồi, mà anh cũng theo em thế.” Cô cố gắng nhịn đau nói: “Bởi vì anh không đáng tiền à.”
“Suýt chút nữa là anh tin rồi đó.” Trì Cách thấy cô xoa xoa bụng, nói: “Sao thế? Không thoải mái à?”
“Có lẽ do em ăn tôm nên thế.” Khương Lâm Tình chỉ có thể nói thế.
“Khách sạn có nhân viên y tế đó.”
“Được rồi, chuyện nhỏ thôi.” Cô không thể không cúi người: “Xoa xoa vài cái là được rồi.”
“Anh xoa cho em.” Trì Cách vươn tay dán sát qua.
Khương Lâm Tình: “Có thu tiền không?”
Trì Cách: “Đương nhiên, chuyện cực khổ mất công mất sức thế này, tính tiền theo giờ nhé.”