Kẹo Thủy Tinh - Chương 33: C33: Phá vỡ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Kẹo Thủy Tinh


Chương 33: C33: Phá vỡ


Tạ ơn trời đất, nơi này không vắng lặng như lần trước. Trước cửa khu biệt thự có một trạm chờ xe buýt.

Tuyến đường rất dài, Khương Lâm Tình phải ngồi mười trạm, lại đổi sang ngồi tàu điện ngầm.

Chặng đường dài đằng đẵng này mới có thể khiến cô từ từ suy nghĩ.

Trì Cách hỏi: “Anh đưa em về nhà?”

Tống Khiên cũng hỏi: “Tôi đưa cô về nhà nhé?”

Khương Lâm Tình chỉ trả lời hai người đó một chữ: “Không cần.”

Xe buýt đi qua năm trạm dừng, vữa nãy Khương Lâm Tình có một chút kích động, còn có một chút tức giận không biết từ đâu đến nhưng cô cũng đã bình tĩnh lại rồi. Cô rất ít khi nào vừa vui mừng vừa đau buồn như thế, giống như bây giờ không có điều gì có thể k1ch thích cô được nữa.

Khương Lâm Tình biết, trong lòng cô và cả Trì Cách đều hiểu rất rõ nhưng không nói ra. Bọn họ dựa theo kịch bản đã có sẵn, anh là một tên cướp nhỏ xông trận thất bại nên rửa tay gác kiếm. Còn cô giữ vai kim chủ với tính cách nhàm chán, vô vị, hào phóng mua vui.

Hai người lại không phải diễn viên giỏi nên vẫn luôn để lộ sơ hở.

Trì Cách ở trong khách sạn năm sao cao cấp, ở biệt thự trên suối nước nóng, liên tục trả lại cho cô mấy phong bì đỏ.

Mà so với anh thì cô càng giống một người nghèo khổ hơn, cô không nhà không xe, mua quần áo cho anh cũng đều là đồ giá rẻ, đi vào nhà hàng Tây cũng chỉ biết gọi cơm chiên hải sản.

Cả hai đều đã biết đối phương đã lộ ra sơ hở rồi. Nhưng hai người đều ăn ý với nhau nên hai người không hề thay đổi gì.

Anh tiếp tục giả vờ như mình nghèo khổ, mê tiền. Còn cô giả vờ như một phú bà tiêu tiền như nước. Trong chuyện này đều thật thật giả giả, nửa tin nửa ngờ, chỉ có hai người họ có thể hiểu được. Trừ họ ra, không ai làm được.

Nhưng mà khi một vài sự thật đã bị phơi bài, sự ăn ý vô hình giữa cô và anh đột nhiên bị phá vỡ. Thì hai người sao có thể ở bên nhau được nữa đây?

Quãng đường đi kéo dài tận một tiếng. Khương Lâm Tình xuống xe, làm tinh thần của mình tỉnh táo lại, loại bỏ hết những suy nghĩ trong xe khi nãy của mình.

Cô và Trì Cách không có tương lai. Anh là ai chứ? Anh có nghèo hay giàu thì kết quả đều như nhau. Cô không khỏi gõ đầu mình một cái.

Cô lại đang suy nghĩ cái gì thế này?

*

Tống Khiên đang ăn quả anh đào.

Tối đêm nay, anh ấy không dính một chút rượu nào.

Hôm nay đến đây tụ họp, ngoại trừ Trì Cách thì những người còn lại đều đã gặp người bạn mới về nước này rồi. Người bạn đó đến nói chuyện với Trì Cách, nói cực kỳ nhiều.

Tống Khiên không chen vào được nên chỉ yên lặng ăn hết một giỏ anh đào.

Người bên cạnh nhắc nhở: “Đừng ăn nhiều quá, cẩn thận ngộ độc đó.”

Đến khi người bạn mới về nước đứng dậy rời đi, Tống Khiên mới đẩy giỏ anh đào ra, ngồi vào bên cạnh Trì Cách: “Chuyện bao lâu rồi?”

Trì Cách nghiêng đầu: “Cô ấy đến tiệm cà phê “Hữu Quang” làm triễn lãm.”

Chẳng trách Tống Khiên cảm thấy rất kỳ lạ khi Khương Lâm Tình cứ chạy đến tiệm cà phê, nhưng anh ấy không hề nghĩ cô và Trì Cách có quen biết với nhau. Anh ấy nghĩ tới Khương Lâm Tình rồi nói: “Tôi nhớ, lần đầu tiên gặp cô ấy ở quán bar, cậu cũng ở đó. Cô ấy nói, cô ấy đã yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

Trì Cách cười: “Cô ấy nói thế thôi, cậu đừng coi là thật.”

Tống Khiên cũng cười: “Chẳng lẽ đây là kế hoạch săn vịt thời 2.0 hả?”

Trì Cách bỗng thấy lúng túng, anh đưa lịch sử gửi bao lì xì của Khương Lâm Tình ra cho anh ấy xem nói: “Cô ấy là kim chủ của tôi.”

Nụ cười của Tống Khiên bỗng trở nên kỳ lạ: “Cậu…” Khó trách người này ngoài miệng cứ kêu là “con vịt”, “con vịt”, thì ra chính cậu ấy cũng thích.

Trì Cách cũng thản nhiên nói: “Với gương mặt này của tôi, không đi làm tiểu bạch kiểm cũng rất đáng tiếc đó.”

Tống Khiên bái phục nói: “Nói về da mặt dày, thì tôi thua xa cậu.”

“Đúng rồi.” Trì Cách ngồi thẳng lên: “Sau này đừng để cô ấy đánh mạt chược nữa. Ánh mắt bạn gái cũ của cậu nhìn cô ấy như đang muốn giết cô ấy vậy.”

“Cậu cũng nói rồi, Ngô Gia là bạn gái cũ của tôi, tôi ở chung với ai cũng không cần nhìn sắc mặt của Ngô Gia.”

“Tôi không thích kim chủ của mình phải nhìn sắc mặt của người khác.” Trì Cách cầm điếu thuốc, kẹp trong tay nghịch: “Hơn nữa, lần trước cậu chơi xong thì vứt cô ấy dưới chân núi đấy.”

“Dưới núi?” Tống Khiên ngạc nhiên nói: “Tôi để người đưa cô ấy về nhà rồi.”

“Thật à?” Trì Cách ngậm điếu thuốc, lấy bật lửa quẹt hai cái, nói: “Có người đối với lời của cậu bằng mặt không bằng lòng rồi.”

Tống Khiên thu lại vẻ mặt của mình: “Tôi biết rồi.”

“Ngoài ra, hôm nay có mấy người tiết lộ với tôi, nói cậu có bạn gái mới.”

“Bạn gái ở đâu ra chứ.” Thật ra là, sau Ngô Gia, Tống Khiên cũng không còn quen thêm người bạn gái nào nữa. Anh ấy thích người phụ nữ cổ điển, ai ngờ bề ngoài Ngô Gia trông yếu đuối nhưng bên trong lại chứa đầy dã tâm.

“Không phải cô ấy sao?”

Đột nhiên Tống Khiên nghĩ đến: “À, có thể bọn họ đang nói đến người phụ nữ tên “Vưu Nguyệt Vũ”.”

Mà mỹ nhân này là ai thì Trì Cách không hề có hứng thú. Anh rút điếu thuốc ra, tính toán chút thời gian, chắc Khương Lâm Tình đã về đến nhà rồi. Anh hỏi cô đã về nhà an toàn chưa.

Khương Lâm Tình: “Ừ.”

Anh lại gửi thêm tin nhắn cho cô, nhưng cô không để ý.

Khương Lâm Tình mở khung tin nhắn với Tống Khiên ra: “Anh Tống, anh và anh ấy có quan hệ gì thế?” Thật ra cô đã đoán được rồi, nhưng cô vẫn muốn cho mình một câu trả lời khẳng định hơn.

Tống Khiên: “Mãnh Chí dật tứ hải, Khiên cách tư viễn chử*.”

*Dịch thơ: Chí mạnh mẽ vươn rộng ra khắp bốn biển, Cất cánh muốn bay xa. Trích thơ của Đào Uyên Minh. (Nguồn thivien.net). Ý nghĩa của câu thơ trên là: Thời trẻ đầy hoài bão cao cả, muốn vượt thiên hạ, giống như con chim có thể vỗ cánh bay cao trên trời.

Khương Lâm Tình nhớ lại, ngày hôm đó lúc Trì Cách giới thiệu với cô cũng đã nói câu thơ này.

Tống Khiên: “Chúng tôi là bạn bè giúp đỡ nhau, tán thưởng lẫn nhau. Thật ra cậu ấy là em họ của tôi.”

Lúc này Khương Lâm Tình đang nằm trên ghế sofa giường.

Đối với Tống Khiên, cô không có yêu cầu gì cả, khoảng cách giữa hai người càng lớn thì lại càng thuận tiện. Nhưng đối với Trì Cách, dù sao cô cũng có mong đợi được đến gần anh một chút.

Anh đừng đứng cao quá, cao đến mức như Tống Khiên, đến mức cô phải ngẩng đầu lên mới có thể trông thấy anh.

Cô tình nguyện để anh làm một tên cướp nhỏ tham lam.

*

Thứ hai, trời không trăng.

Bên nhân sự của công ty đăng thông báo. Khương Lâm Tình nhìn vào email công việc của mình, nhìn tên của cái người mới nhậm chức kia. Cô đưa tay chống trán.

Trời cao đang đùa giỡn với cô đó hả.

Lưu Thiến nói: “Tên của vị Thái tử gia đó đọc như nào thế?”

Chu Di Sướng: “Hé, tôi biết rồi nè. “Cách” trong tung cánh đó.”

Trương Nghệ Lam vỗ vào bàn làm việc.

Khương Lâm Tình ngồi thẳng dậy.

Trương Nghệ Lam: “Nhân sự vừa thông báo, chúng ta có lãnh đạo mới. Nghe nói cậu ấy là nghệ thuật gia mới vào nghề, sau này, bộ phận phát triển của chúng ta sẽ chia thành hai nhóm kinh doanh và nghệ thuật.”

“Học nghệ thuật?” Chu Di Sướng nói: “Có phải anh ấy cũng theo chủ nghĩa nghệ thuật thuần tuý như Bành Dần không?”

“Không giống.” Trương Nghệ Lam nói: “Cậu ấy có thể nghiêng về việc kết hợp giữa nghệ thuật và kinh doanh đấy.”

“Oa!” Đã có kinh nghiệm ở buổi triển lãm nước hoa, Lưu Thiến lại có bối cảnh nghệ thuật, nên đối với vị lãnh đạo này cô ta có rất nhiều hi vọng: “Lại có trai đẹp đến, không biết có bạn gái chưa nữa?”

Chu Di Sướng: “Nếu quả thật tài mạo song toàn, chắc chắn được rất nhiều người thích.”

Trương Nghệ Lam ho khan: “Giờ làm việc, đừng nói chuyện riêng.”

Chủ đề liên quan đến cuộc sống riêng tư của Thái tử gia đến đây là kết thúc.

Khương Lâm Tình vẫn luôn không lên tiếng, cô chỉ ngồi đó nghe. Vừa nghe vừa nhớ lại, dáng vẻ mình bàn bạc với Trì Cách ở quán cà phê.

Lúc đó có phải anh đang trong trạng thái xem cô diễn trò, xem cô như kẻ ngu không.

Tên lừa đảo, tên lừa đảo. Chẳng nói câu nào thật cả, chắc ngay cả chữ ký của người này cũng là giả rồi.

Hừ.

Khương Lâm Tình tức giận, kéo anh vào danh sách đen.

*

Trưa đến, trời đổ mưa.

Mấy đồng nghiệp trong phòng đều nói sẽ đặt đồ ăn bên ngoài.

Khương Lâm Tình cảm thấy Lưu Thiến và Chu Di Sướng chắc chắn sẽ vừa dùng cơm vừa thảo luận về những tin đồn của Thái tử gia.

Cô muốn một mình yên tĩnh nên tính đi xuống nhà ăn dưới lầu.

Cô ngồi vào cái bàn cạnh cửa sổ, chọn một phần mỳ ý.

Cô gái ngồi phía đối diện hướng xéo với cô cứ nhìn sang bên này.

Khương Lâm Tình cứ có cảm giác hình như cô đã gặp cô gái này ở đâu đó rồi, nhưng lại không hề có ấn tượng sâu sắc gì. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô gái kia tự mình đi đến: “Cô là Khương Lâm Tình.”

Khương Lâm Tình ngạc nhiên: “Cô là…”

Cô gái: “Tôi là bạn gái của Dương Phi Tiệp.”

Khương Lâm Tình nhớ rồi, đây chính là cô gái ngày đó đã theo đuổi Dương Phi Tiệp. Là bạn gái của anh ấy thì cũng không bất ngờ lắm. Khương Lâm Tình cười một tiếng: “Xin chào.”

“Xin chào.” Cô gái nói: “Tôi tên là Chương Thanh Ninh.”

Khương Lâm Tình không nghĩ, cô và cô gái này có thể ngồi cùng với nhau ăn một bữa cơm để kết giao bạn bè.

Nhưng Chương Thanh Ninh lại tự ý ngồi xuống. Mái tóc dài của cô ta được uốn xoăn kiểu sóng nước màu nâu hạt dẻ, bây giờ đang cột tóc đuôi ngựa, tóc mái của cô ta để sang hai bên, rơi tán loạn ở sau tai.

Chương Thanh Ninh: “Tôi quen với anh ấy khi ở nước ngoài, tôi về nước trễ hơn anh ấy một tháng.”

“À.” Khương Lâm Tình cảm thấy, Chương Thanh Ninh và Dương Phi Tiệp đều có khí chất sáng như ánh mặt trời. Thì ra anh ấy thích cô gái như thế.

Chương Thanh Ninh: “Thật ra thì tôi luôn muốn tìm một cơ hội để gặp mặt cô.”

“À.” Khương Lâm Tình cười khẽ: “Thật ra thì chúng tôi có một nhóm bạn học chung. Nếu cô đi cùng cậu ấy thì có thể nhìn thấy bạn học của cậu ấy rồi.”

Chương Thanh Ninh: “Cô không biết vì sao tôi lại muốn gặp cô à?”

Khương Lâm Tình lắc đầu.

Chương Thanh Ninh: “Tôi và Phi Tiệp gặp trục trặc trong chuyện tình cảm.”

Khương Lâm Tình lúng túng nói: “Thế à, vậy thì hai người phải nói chuyện với nhau cho thật tốt.”

Chương Thanh Ninh: “Có chút vấn đề nên không thể nào nói chuyện tốt được.”

Giữa người yêu với nhau mà không cách nào nói chuyện tốt được, thì đến nói với người ngoài như cô làm gì? Đột nhiên Khương Lâm Tình nghĩ đến cây dù sọc caro tối màu kia. Có phải Chương Thanh Ninh để ý đến cây dù kia không?

Chương Thanh Ninh: “Tôi nghĩ cô Khương là người thông minh. Tôi và anh ấy gặp vấn đề, mà tôi lại muốn đến gặp cô, tôi nghĩ cô biết nguyên nhân.”

“Tôi không biết.” Khương Lâm Tình nói: “Tôi với cậu ấy chẳng qua chỉ là bạn học cùng năm cấp hai thôi, khi cậu ấy vừa trở về nước thì tôi cũng là người cuối cùng biết. Tôi và cậu ấy đã lâu rồi chưa liên lạc.”

Chương Thanh Ninh gật đầu: “Hình như hai người đã rất lâu rồi chưa liên lạc.”

Khương Lâm Tình: “Đúng.”

Chương Thanh Ninh lại có chút hứng thú: “Cô Khương này, cô có bạn trai chưa?”

“Tôi có rồi.” Khương Lâm Tình trả lời rất nhanh, giống như muốn che đậy chuyện gì đó, cô không thể không nói chậm lại: “Tôi có bạn trai rồi.”

Chương Thanh Ninh: “Anh ta là kiểu người gì?”

“Anh ấy…” Khương Lâm Tình nhìn ra màn mưa bụi bên ngoài lớp cửa thủy tinh. Không có người kia ở chỗ này, cô vẫn có thể nghĩ đến dáng vẻ của anh: “Anh ấy rất lười, lại mê tiền. Cả ngày không làm việc gì chính đáng, cứ cà lơ phất phơ. Anh ấy thích lười biếng, cũng thích chọc tôi. Anh ấy chỉ cần một câu nói của tôi đã có thể chạy đến đón tôi, cũng có thể vì một câu của tôi mà trong ngày mưa bão cũng đến. Anh ấy đối với tôi mà nói là một người đàn ông nói gì nghe đó.”

Vốn dĩ Chương Thanh Ninh không tin, nhưng ánh mắt của Khương Lâm Tình bây giờ lại rất chân thành. Chương Thanh Ninh không nhịn được mà nhìn ra bên ngoài. Cô ta thật sự nghĩ rằng có một người đàn ông như thế đứng trong mưa nên Khương Lâm Tình mới có thể miêu tả chân thật như thế: “Nghe không giống Dương Phi Tiệp.”

“Đương nhiên.” Khương Lâm Tình nói: “Bạn trai tôi và bạn trai cô sao có thể giống nhau được.”

Chương Thanh Ninh: “Dương Phi Tiệp làm ở đối diện công ty cô.”

Khương Lâm Tình: “Nghe nói là như thế.”

Chương Thanh Ninh cúi người, ngẩng đầu lên: “Cô thật sự đã có bạn trai rồi sao?”

“Đúng thế.” Nếu như Khương Lâm Tình không kéo Trì Cách vào danh sách đen, cô sẽ có tự tin hơn một chút.

Nhưng mà, Chương Thanh Ninh lại nói: “Cô Khương, tôi có học ngành tâm lý học. Cô đối với bạn trai cô không xác định rõ lắm. Phần chần chờ này là đối với con người anh ta, hoặc là, người này căn bản không hề tồn tại?”

Khương Lâm Tình: “Cô không tin, tôi cũng không có cách nào khác.”

Chương Thanh Ninh: “Tôi cũng không còn cách nào khác, tôi rất hy vọng cô thật sự có một người bạn trai.”

Lúc này, phần mì ý của Khương Lâm Tình cũng đã được mang lên.

Chương Thanh Ninh đứng lên: “Làm phiền cô rồi.”

Mì ý chẳng có mùi vị gì, Khương Lâm Tình ăn một chút cũng không ăn nữa.

Hết người này đến người khác, sao lại có nhiều chuyện phiền phức thế không biết.

*

Bây giờ Trì Cách không ở trong công ty.

Lữ Vi lo cháu mình bận rộn nhiều quá, nên nói: “Mới vừa tiếp nhận công việc thôi, đừng bận rộn quá. Nghỉ ngơi nhiều vào, thả lỏng tâm trạng.”

Đến tận trưa hôm nay, Trì Cách ở nhà cùng Lữ Vi đánh tennis trong phòng. Anh vừa mới tắm xong, tóc còn đang ướt, nói: “Cháu đã nghỉ đến tận trưa rồi.”

Lữ Vi: “Bác có xem sách tâm lý học, trong sách nói, vận động nhiều chính là liều thuốc tốt nhất. Đánh tennis với bác có phải thoải mới hơn nhiều không?”

Trì Cách cười: “Thoải mái, đương nhiên thoải mái rồi. Bác gái, cháu đã tốt hơn nhiều rồi.”

Nhưng Lữ Vi lại cảm thấy cháu mình cười như thế không phải dáng vẻ thoải mái nhất của anh.

Bữa trưa đến muộn.

Mẹ Chu bưng thức ăn lên: “Bà chủ, cậu chủ nhỏ, mời dùng cơm.”

Lúc Trì Nguy ở nhà, người trong nhà đều ngồi lên bàn ăn thật dài. Lữ Vi cũng có than phiền mấy lần, ăn trên bàn ăn kia giống như bị gọi tên đứng lên phát biểu ấy.

Trì Nguy nói, lúc ăn cơm không nói chuyện.

Khi chỉ có Lữ Vi, con gái và cháu trai ăn cơm thì bà ấy thích ngồi ở bàn tròn hơn.

Bà ấy và Trì Cách ngồi trên cái bàn tròn.

Lữ Vi ăn rất tao nhã, ăn một muỗng, nhai xong rồi nói: “Đúng rồi, 520 sắp đến rồi. Lần trước cháu gặp qua con gái nhà họ Tần, Tần Dĩ Quân, cháu cảm thấy thế nào?”

Trì Cách lạnh lùng nói: “Chẳng thấy sao cả.”

Lữ Vi: “Thái độ này là không được, cháu muốn đàng hoàng đứng lên thì phải nghe bác nói chứ, trong nhà phải có ít nhất một người hiểu về y học. Đáng tiếc, nhà họ Trì đều là nghệ thuật, hoặc là kinh doanh, chẳng có ai hiểu y học cả.”

Trì Cách: “Bác gái, chúng ta không hiểu về ngành y, thì chúng ta đầu tư vào bệnh viện đi.”

Lữ Vi: “Bác cũng muốn, dù sao cháu cũng cần phải có người học y ở bên cạnh, cô ấy có thể chăm sóc cháu bất cứ lúc nào. Dù sao, cháu cũng không phải hai mươi tư giờ đều trong bệnh viện.”

Trì Cách: “Cũng không phải hai mươi tư giờ cháu đều phát bệnh.”

Vì hai chữ “phát bệnh” này của anh mà Lữ Vi bị nghẹn lời mấy giây: “Tần Dĩ Quân rất tốt, người thì đẹp, trình độ học vấn cao, hơn nữa cũng không kiêu căng.”

Trì Cách có nghe nhưng không lọt tai.

Lữ Vi: “520, ý nghĩ tốt. Hay là cháu hẹn cô bé ra ngoài đi, đi ra ngoài ăn một bữa cơm. Lần trước cháu chỉ mời người ta ăn có dĩa cơm chiên hải sản, thật mất mặt.”

Trì Cách: “Có mời là tốt rồi.”

Lữ Vi: “Cháu nên nhanh chóng có một người bạn gái đi. Ngày ngày cùng đám công tử kia ăn chơi quậy phá, còn không bằng có một người phụ nữ bên cạnh chăm sóc cháu.”

Trì Cách: “Bác gái, chuyện này bác đừng lo lắng. Dựa vào vẻ ngoài của cháu, một là cô độc hết quãng đời còn lại, hoặc là đi đến bạc đầu giai lão.”

“Cái gì mà cô đơn hết quãng đời còn lại hả? Không được nói bậy. Nếu cháu không thích Tần Dĩ Quân, bác còn mấy người nữa cho cháu chọn. Hoặc là làm một bữa tiệc để tụ họp mọi người ở chung một chỗ, cháu nói chuyện với ai cũng được, ai cũng có thể nói.” Lữ Vi nói: “Hai ba năm nữa kết hôn, sau khi cưới hai ba năm thì sinh một đứa nhóc bụ bẫm. Trì Cách, cháu cũng sẽ có nhà “của cháu”.”

Nói cho cùng, Lữ Vi là hy vọng, Trì Cách có thể có một nơi thuộc về “chính anh”, là nơi độc nhất trên đời.

Bà ấy không phải bác sĩ, nhưng bà ấy biết bệnh của cháu trai mình. Bà ấy tưởng anh đã khỏi bệnh, nhưng mà lần trước anh lại phát bệnh.

Bà cảm thấy, nếu như anh có một mình thì bệnh của anh sẽ không tốt.

Trì Cách yên lặng một lát, anh nói: “Bác gái, cháu có việc này.” Anh nhìn về phía sau một cái.

Lữ Vi hiểu ý, nói: “Chú Vương, mẹ Chu, hai người nghỉ ngơi trước đi.”

Xung quanh không có người ngoài.

Trì Cách nói: “Bác sĩ Kim nói, cháu dùng thuốc chữa trị về tinh thần, nó có tác dụng là ức chế phản ứng tình d*c của trung tâm não bộ. Bác gái, cháu dùng thuốc quanh năm, thật ra cũng giống người xuất gia rồi.”

Lữ Vi ngạc nhiên: “Chuyện này…” Bà không bao giờ ngờ rằng sử dụng thuốc lại có tác dụng phụ.

Đây là sấm sét giữa trời quang đó sao.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN