Quân Hoan Tỏa Kiều - Chương 2: Đích nữ tướng phủ - Chỉ là thị thiếp mà thôi!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
43


Quân Hoan Tỏa Kiều


Chương 2: Đích nữ tướng phủ - Chỉ là thị thiếp mà thôi!


Ánh nắng sớm chiếu vào từ song cửa sổ, tinh tế mỏng manh chiếu lên áo ngủ màu đen chỉ vàng của Phó Dung Chương, làm ánh sáng ám văn dệt bằng vàng lưu chuyển.

Sự cao quý hiện ra không bỏ sót.

Phó Dung Chương ngồi đó, dáng vẻ lười biếng, sâu trong đáy mắt khó giấu được lạnh lẽo và nghiêm nghị. Dưới ánh sáng, sáng tối đối lập càng bộc lộ khí chất lạnh lẽo của hắn. Bá khí khinh người khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, không để ý đến dung mạo vốn dĩ vô song của hắn.

Đôi mắt lạnh lẽo chậm rãi nhấc lên, lạnh nhạt hỏi:

“Bản vương bảo các ngươi tìm người, tìm được chưa?”

“Thuộc hạ vô năng! Chưa tìm được vị cô nương kia, mấy ngày trước đã phái thêm năm Huyền Long Vệ đi tìm.”

Vệ Minh cúi đầu nhận tội, trong ánh mắt dưới đôi mi dài tràn đầy lo lắng.

Phó Dung Chương có vẻ như hỏi han qua loa, nhưng Vệ Minh lại biết đây là sự điên cuồng hiếm thấy.

Chỉ dựa vào một bức chân dung vẽ từ giấc mơ, không hề có tin tức dư thừa nào mà đã bất chấp hậu quả phái ra hơn vạn Huyền Long Vệ tinh nhuệ, tìm người như mò kim đáy biển.

Không phải điên cuồng thì là cái gì?

Huyền Long Vệ chính là đội ngũ ám vệ một tay Phó Dung Chương bồi dưỡng tỉ mỉ ra, không chỉ gánh vác trách bảo vệ Hoàng đế, an nguy của phủ Nhiếp chính vương mà còn xử lý thu thập tình báo quân sự, trinh sát, bắt giữ, tra tấn, giải quyết các công việc khác. Không gì không làm được, không chỗ nào không làm.

Quyền lực của Huyền Long Vệ áp đảo lục bộ, nghe lệnh Phó Dung Chương, thậm chí có thể bắt giữ bất cứ kẻ nào mà không cần báo cáo Hoàng đế.

Đội hộ vệ nuôi riêng lại áp đảo hoàng quyền như thế, ấu đế không có quyền lực đúng là đại nghịch bất đạo, khi quân phạm thượng!

Nhưng bây giờ ấu đế chỉ mới chín tuổi, Phó Dung Chương nắm giữ triều đình trong tay. Mặc dù chúng thần trong triều thầm phê phán, song lại kiêng kị thủ đoạn máu lạnh của Phó Dung Chương, oán hận mà không dám nói gì.

Mọi người đều nghe qua uy danh của Huyền Long Vệ, nhưng không ai có thể điều tra được ngọn nguồn của nó, không biết hang ổ thiết lập ở đâu, tổng cộng bao nhiêu nhân số, ẩn náu ở nơi nào.

Một đội cảnh vệ quan trọng như thế lại dùng để tìm một cô nương không tồn tại trong thực tế.

Nhưng mà hai huynh đệ Vệ Minh chưa từng nghi ngờ mệnh lệnh của Phó Dung Chương.

Cho dù chỉ là một hình bóng hư ảo thì bọn họ cũng sẽ dồn hết sức đi tìm.

Phó Dung Chương không mặn không nhạt nhìn Vệ Minh đang khom người thỉnh tội, im lặng mà nhìn nhẫn ban chỉ Hắc Ngọc trên tay.

Hắn biết Vệ Minh đang suy nghĩ điều gì, nhưng hắn không cẩn giải thích với bất cứ kẻ nào.

Cảnh trong mơ hàng đêm tra tấn tâm thần hắn là hình ảnh một nữ tử treo cổ tự tử chết.

Chỉ là một thị thiếp không quan trọng mà thôi.

Nàng chết, dựa vào cái gì để giấc mộng của hắn nhiễm màu u tối, thành gánh nặng khiến hắn không thể chịu đựng nổi?

Vì một giấc mộng hoang đường buồn cười, tốn chút tinh thần cũng là dư thừa.

Nhưng mà giấc mộng kia lặp đi lặp lại kéo dài ba năm, tuy chỉ có một hình ảnh nhưng lại giày vò đủ để hắn càng gắt gỏng tàn nhẫn.

Trước giờ chỉ có hắn tra tấn người kia, chưa từng bị tra tấn qua như thế?

Vì sao ác mộng liên tục, hắn phải tra; Người trong mộng phải chăng là thật sự tồn tại, hắn cũng sẽ tra! Chút dấu vết cũng sẽ không bỏ qua!

Khí tức của hắn âm trầm, lóe ra sát khí tàn nhẫn như sắt ngàn năm: “Tướng phủ có động tĩnh gì?”

Vệ Minh cung kính nói: “Hành tung của tướng gia vẫn như cũ không có gì khác thường, vào triều, về phủ. Chỉ đi hai nơi đó, không có gì khác ngày thường.”

Phó Dung Chương bình tĩnh đi về phía giường, đôi môi mỏng nở nụ cười mỉa: “Ừm, không có gì khác thường.”

Không khác thường chính là khác thường nhất.

Lão hồ ly Thượng Quan Huyễn này thật ra là người của phái bảo hoàng, ông ta chỉ trung thành với nhóc con ngồi trên hoàng vị kia, rất không quen nhìn Nhiếp chính vương thay giám quốc như hắn. Nếu nói Lương vương là người thứ nhất muốn mạng hắn thì Thượng Quan Huyễn là kẻ thứ hai.

Nữ nhân trong mộng, nữ nhân có hình xăm Hồng Mai kia là thị thiếp mà Thượng Quan Huyễn tặng cho hắn.

Cho dù Thượng Quan Huyễn không có gì khả nghi cũng không có nghĩa Lương vương không có.

Hai người này, nhiều năm qua một sáng một tối, kẻ xướng người hòa, một trong một ngoài hỗ trợ lẫn nhau, cá mè một lứa.

Nếu không phải nể mặt hai người này vẫn trung thành với nhóc con Phó Diễm kia thì hắn đã nghiền xương hai người này thành tro từ lâu. Sao có thể để bọn chúng như châu chấu mà nhảy nhót trước mặt hắn!

Vệ Minh thấy sắc mặt Phó Dung Chương hơi thay đổi thì biến sắc, không dám thở mạnh.

“Còn bên Nghi Châu?” Đầu ngón tay Phó Dung Chương hững hờ gõ lên chén, gợn nước trong chén từ từ lan ra.

Vệ Minh thấy sắc mặt hắn dịu lại, còn mang theo vẻ lười biếng, xem ra có vẻ tâm trạng không tệ mới thở phào nhẹ nhõm, đi đến rót cho hắn một chén trà.

“Bẩm chủ tử, Nghi Châu thật sự có chuyện lạ. Lương vương lại phái một trăm mười hai tên thích khách, còn đang trên đường.”

“Còn chưa hết hi vọng đây này.” Phó Dung Chương sặc một tiếng, tràn đầy vẻ đùa cợt.

Người muốn giết hắn nhiều vô số kể.

Người dám xuống tay không có mấy người.

Người ra tay mà còn sống chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Duy nhất chỉ có Lương vương hiếm khi làm hắn cảm thấy thích thú, nên cùng y chậm rãi chơi.

“Huyền Long Vệ đang âm thầm theo dõi, thuộc hạ sẽ truyền lệnh cho bọn hắn…” Vừa nói, Vệ Đán làm động tác cắt cổ.

“Không cần, giữ cho ngươi chơi.” Phó Dung Chương khẽ nhếch môi mỏng.

“Lĩnh mệnh!” Ánh mắt Vệ Đán sáng lên, trò chơi này tùy lúc mà động. Ngồi đợi con mồi tới cửa sau đó làm đèn lồng da người lại đưa về cho Lương vương.

Lần này nhiều người như thế! Nếu làm thành đèn lồng hết thì phủ Lương vương treo đến bao giờ?

Cho dù treo lên treo xuống, phủ Nhiếp chính vương đã đưa đèn lồng da người thì Lương vương đều phải treo lên. Cho dù y nổi trận lôi đình thì cũng không kháng cự được.

Lương vương ốm yếu, ngày ngày nhìn những chiếc đèn lồng này không biết chịu được không.

Phó Dung Chương xoa nhẫn ban chỉ Hắc Ngọc mấy lần, quỳ văn trên nhẫn ban chỉ lộ ra ánh sáng lạnh lẽo cứng rắn. Hắn phân phí nói: “Đổi thêm mấy hoa văn, làm tinh xảo một chút tránh cho Lương vương chán ghét.”

Cầm con chuột trong tay, đè lên mặt bàn chậm rãi giày vò, muốn sống không được muốn chết không xong chơi mới vui.

“Thuộc hạ tuân lệnh.” Vệ Đán giống như yêu thú khát máu ngửi được mùi máu, khó đè nén được sự hưng phấn.

“Người tập trung tìm trong quận Nghi Châu.”

Vệ Minh biết người hắn nói là ai, lập tức hành lễ nhận lệnh: “Thuộc hạ tuân mệnh.”

Sau đó nội thị đi vào, hầu hạ Phó Dung Chương thay quần áo.

Sau khi thu xếp chỉnh tề hắn tiến cung.

Đêm đó, Phó Dung Chương đang phê duyệt tấu chương, vừa mới nhắm mắt nghỉ ngơi một lát đã rơi vào giấc mộng.

****

Trong mộng, mùa đông năm Trưng Hi thứ mười lăm.

Nữ nhân kia mặc áo ngủ tơ lụa màu trắng, quỳ trên mặt đất khóc cầu hắn, phóng khoáng yếu đuối, điềm đạm đáng yêu.

Trong phòng còn tràn ngập mùi thơm đặc biệt sau khi hoan ái cùng với mùi đàn hương thoang thoảng, kiều diễm mà mập mờ.

“Nàng đang cầu xin bản vương?”

Thì ra sự nhiệt tình và chủ động của nàng là có mục đích.

Hắn lạnh lùng nhìn xem nữ nhân mới vừa rồi còn hầu hạ dưới thân hắn, trong lòng có sự mỉa mai không nói nên lời.

Mùa đông giá rét, nàng ăn mặc mỏng manh như vậy không sợ lạnh sao!

“Thượng Quan Huyễn bán nữ cầu vinh, đưa nàng cái đường đường là đích nữ đến cho bản vương, không hề để ý đến sự sống chết của nàng. Mà nàng lại vì ông ta mà làm bản vương không vui?”

“Cầu vương gia nể tình thiếp thân hầu hạ tận tâm tận lực hai năm qua mà buông tha cho tính mạng cả nhà Thượng Quan, van xin ngài.”

Hắn từ từ đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, gằn từng chữ: “Tình của ngươi không đáng tiền. Nếu không phải ngươi là nữ nhân của bản vương thì sao có cơ hội ở đây cầu xin bản vương?”

“Vương gia…” Dáng vẻ kiều mị trên đất vẫn quỳ đó không chịu đứng lên.

“Thượng Quan Vân Kiều, ngươi có biết thân phận của mình là gì không?”

Chỉ là thị thiếp, tiện thiếp mà thôi, ngay cả Trắc phi cũng không phải.

Vân Kiều khom người dập đầu, khóc không thành tiếng.

“Thiếp thân vẫn luôn khắc ghi thân phận của mình, chưa từng đi quá giới hạn. Nhưng mà thiếp thân không thể trơ mắt nhìn Thượng Quan gia bị chém đầu cả nhà, cầu xin vương gia phát tâm từ bi.”

“Từ bi?” Hắn có sao?

Không có, từ khi lên bốn hắn đã không có nữa.

Từ khi mẫu phi dùng một mảnh lụa trắng treo cổ trong thanh xà ở lãnh cung thì không có ai quản sự sống chết của mẹ con bọn họ nữa. Hắn sống cô độc, vừa dựa vào cung nhân từ chuồng chó đến ăn canh thừa cơm thiu mà sống, vừa trơ mắt nhìn thi thể mẫu phi dần thối rữa, sinh giòi…

Bắt đầu từ lúc đó không có mạng của người nào đáng tiền trong mắt hắn.

Bây giờ Thượng Quan Huyễn càng phạm vào sai lầm trí mạng!

Tiểu hoàng đế Phó Diễm muốn lấy mạng của hắn, cũng được, đó là ân oán của thúc cháu bọn họ, nhưng không phải để một người ngoài như Thượng Quan Huyễn giật dây.

Lúc Thượng Quan Huyễn lén đưa rượu độc cho Phó Diễm dùng để giết hắn thì nên biết mình gánh lấy một trăm ba mươi sáu mạng của Thượng Quan gia!

Người muốn giết hắn có thể xếp dài từ điện Kim Loan điện ra ngoài phố. Hễ hắn có lòng dạ đàn bà thì không thể sống đến bây giờ.

Nơi này của hắn, sự thông cảm là thứ không nên có nhất.

Hắn tự mình hạ lệnh, trảm lập quyết cả phủ Thượng Quan, ba ngày sau hành hình.

Bây giờ giữ lại mạng của nàng đã là ân điển lớn nhất rồi.

Sao lại vì một nữ nhân có cũng được mà không có cũng không sao mà thay đổi bất kỳ quyết định gì của hắn!

Từ lúc nàng vào phủ đến nay, cả đời không qua lại với tướng phủ, càng không gặp nhau. Bây giờ, sau khi hai người hoan ái lại thừa dịp cầu ân điển cho Thượng Quan Huyễn!

Hết lần này tới lần khác là Thượng Quan Huyễn!

Vào thời điểm này, chọn cũng đúng dịp lắm.

Đáng tiếc Phó Dung Chương hắn không phải là người có thể bị người ta thổi gió bên tai đắm chìm tửu sắc!

Ánh mắt Phó Dung Chương có vẻ thất vọng, lạnh lùng nhìn lướt qua nàng. Hắn đứng dậy ra khỏi Lệ Hoa Uyển, không muốn dừng lại thêm nữa.

Nữ nhân vốn đang cầu khẩn, khi thấy hắn rời đi cũng không cầu xin nữa, chỉ im lặng quỳ xuống đất dập đầu, giọng nói run rẩy khẽ gọi một tiếng: “Vương gia…”

***

Một tiếng vương gia kia rất buồn bã tuyệt vọng, như búa tạ đánh vào lòng hắn. Một cơn đau đớn kịch liệt khiến hắn tỉnh dậy khỏi giấc mộng trong phút chốc.

Lại nằm mơ.

Giấc mộng này không giống giấc mộng ngày thường lắm.

Mấy ngày này dần dần không giống mộng, nhưng tới lui vẫn vây quanh nữ nhân kia!

Song, cũng lộ ra tin tức khác.

Trong mộng.

Nữ nhân kia là đích nữ tướng phủ.

Trong lòng ông ta vẫn một lòng phò tá Phó Diễm mà muốn mạng của hắn.

Đầu ngón tay Phó Dung Chương xoay nhẫn ban chỉ Hắc Ngọc, đang nhắm mắt tỉ mỉ hồi tưởng chi tiết và manh mối trong mộng.

Lúc này, tiếng đập cửa của Vệ Minh vang lên, giọng nói luôn bình tĩnh nghiêm túc lại hiện ra mấy phần lo lắng: “Chủ tử, thuộc hạ có việc bẩm báo.”

“Vào đi.”

Vệ Minh đẩy cửa vào, hành lễ, vội nói: “Chủ tử, tìm được người rồi.”

Phó Dung Chương không để tâm mà hỏi: “Ai?”

“Huyền Long Vệ đã tìm được cô nương trong bức họa ở trấn Nghi Hà, cô nương kia và người trong bức họa giống nhau như đúc.”

Bỗng nhiên Phó Dung Chương mở mắt ra.

Bỗng nhiên mặc ngọc ban chỉ giữa ngón tay nứt ra một vệt.

“Chuẩn bị ngựa.”

Hắn muốn đích thân đi gặp nữ nhân kia một lần!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN