“Dì, dì là Tiền Hà.” Tiền Hà căng thẳng ngập ngừng một lát, bà nắm chặt tay bạn già, “Đây là chồng dì, Lục Thừa Dũng.”
Ông Lục ít lời kiệm từ, không tự chủ nghiêng đầu nhìn dì Tiền.
“Trước khi về hưu, dì và chồng là giáo viên, dì dạy tiếng anh, chồng dì dạy toán.” Tiền Hà nói, nhắc đến công việc cũ, bà lấy điện thoại ra từ bên gối, mở album ảnh, đưa cho mọi người xem, “Đây là dì, đây là chồng dì.”
Trong màn hình là bức ảnh cũ xưa ố vàng, nhìn ra được đây là một tấm hình chụp đã được scan lại để lưu giữ trong điện thoại, không khó nhận ra tình yêu tha thiết giữa Tiền Hà và Lục Thừa Dũng.
Lộ Sơ Dương dẫn dắt bọn họ nói tiếp: “Nghe nói dì có một người con gái.”
“Phải, con gái dì tên là Lục Thiến, là luật sư.” Tiền Hà nói, trên mặt bà hiện lên nét tự hào, “Thiến Thiến nhà dì giỏi lắm.”
“Trước đây dì rất thích ăn đồ nóng, sau khi bị bệnh chỉ có thể ăn đồ nguội mà thôi.” Tiền Hà đổi đề tài, Lục Thừa Dũng đưa cho bà một chén cháo ấm, ông nói: “Thiến Thiến khăng khăng muốn chữa bệnh, nhưng mẹ nó bảo lớn tuổi rồi, không muốn chịu khổ, cho nên cuối cùng chọn cách trị liệu bảo thủ.”
“Bác sĩ nói thời kỳ cuối, không trị hết.” Tiền Hà dùng hai tay nâng chén giấy, chầm chậm uống cháo, “Tốn một đống tiền, lại trị không hết, chẳng phải là uổng phí. Thiến Thiến kiếm tiền không dễ dàng, nên lo liệu cho chính mình.”
“Chúng ta già rồi.” Tiền Hà nói, “Người phải thừa nhận mình già.”
Lục Thừa Dũng vuốt mái tóc bạc của Tiền Hà, nét mặt ông lộ vẻ lưu luyến.
“Điều… Dì không buông bỏ được nhất chính là chồng dì.” Tiền Hà nói, bà nhìn về phía Lục Thừa Dũng, “Sau này, ông nhớ ít đi ra ngoài chơi bài, phòng chơi bài toàn là mùi thuốc lá, không tốt cho phổi của ông đâu.”
“Ừ.” Lục Thừa Dũng đáp lời.
“Ở trong này rất tốt, lúc vừa mới nhập viện, dì ăn không ngon, ngủ không yên.” Tiền Hà nói, “Hiện tại ít nhất mỗi buổi tối có thể ngủ được một lúc.”
“Lão Lục cũng quen được mấy người bạn trong này.” Tiền Hà lấy cùi chỏ đụng nhẹ vào Lục Thừa Dũng, “Đúng không.”
“Ở trong này, ai tôi cũng quen hết.” Lục Thừa Dũng nói như một đứa trẻ con, ông chỉ về phía giường đối diện, “Đó là ông Hàn, chơi cờ với ổng, ổng thường hay chơi xấu.”
Ông bác đang nửa nằm trên giường bệnh hóng hớt cười mắng: “Rõ ràng là ông chơi xấu thì có.”
Tiền Hà nói: “Các bác sĩ và y tá có lúc sẽ tổ chức một ít hoạt động, cho những người lớn tuổi như mấy dì hoạt động gân cốt.”
“Bức ảnh được rửa ra rồi.” Kiểm tra phòng xong, Bạch Thiều quay lại, cầm theo hai tấm ảnh, anh đưa cho Tiền Hà một tấm, giữ lại cho mình một tấm, “Tấm này để cháu bỏ vào album trong văn phòng.”
“Cảm ơn bác sĩ Tiểu Bạch.” Tiền Hà nhận lấy bức ảnh, ngắm kỹ bản thân mình trong ấy, “Thật sự đã già rồi, ông xem nếp nhăn này.”
“Già rồi cũng đẹp, như giáo sư đại học.” Lục Thừa Dũng nói.
Bạch Thiều nhìn về phía Lộ Sơ Dương: “Phải quay bao lâu?”
“Máy quay phim vẫn luôn bật, không có thời hạn.” Lộ Sơ Dương nói, hắn cúi đầu xem đồng hồ, “Đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm trước.” Hắn vỗ vai cậu quay phim, “Anh sẽ mang cơm hộp về cho cậu, cậu ráng tâm sự nhiều chút với dì Tiền và chú Hà nhé.”
“Được, đạo diễn Lộ.” Cậu quay phim gật đầu.
Lộ Sơ Dương đuổi theo Bạch Thiều, thấy Bạch Thiều cầm hai hộp cơm không ra khỏi văn phòng, hỏi: “Anh lại đi lấy cơm cho chủ nhiệm Công Tôn à?”
“Ừm.” Bạch Thiều gật đầu, “Thầy quá bận.”
“Chủ nhiệm Công Tôn chỉ có một học sinh là anh hả?” Lộ Sơ Dương hỏi.
“Thầy không nhận tiến sĩ sinh nữa, chỉ nhận hướng dẫn bác sĩ tập sự.” Bạch Thiều nói, “Tôi là học sinh cuối cùng của thầy ấy.” Anh cũng là học sinh mà Công Tôn Tinh tự hào nhất, ông từng chắc chắn rằng, lấy thiên phú cùng sự chăm chỉ của Bạch Thiều, anh có thể trở thành chủ nhiệm vào năm bốn mươi tuổi cũng không thành vấn đề. Vậy mà cuộc đời lắm biến cố, Bạch Thiều đã không còn cầm được dao mổ.
Các sư huynh đồng môn của Bạch Thiều đã có thành tích trong lĩnh vực y học, chỉ có Bạch Thiều, vẫn đang được Công Tôn Tinh chăm sóc. Bạch Thiều không muốn nhắc đến chuyện của mình, anh nói lảng sang chuyện khác: “Anh cảm giác ở phòng cấp cứu như thế nào?”
“Từng phút từng giây đấu tranh cùng tử thần.” Lộ Sơ Dương nói, “Tiết tấu của phòng cấp cứu cực kỳ nhanh, ai cũng đều lo âu nôn nóng, thường hay phát sinh cãi vã.” Ghi hình ở phòng cấp cứu nửa năm, tuy Lộ Sơ Dương không phải bác sĩ chữa bệnh và chăm sóc, nhưng vẫn bị tâm trạng tiêu cực ảnh hưởng, hắn luôn nằm mơ thấy âm thanh “Tích —— Tích ——” lạnh lẽo, cùng tiếng cãi nhau không rõ ràng.
“Tôi nhớ có một người đàn ông trung niên, lúc vừa đưa vào còn có thể cử động, ý thức mơ hồ, luôn kêu ‘Tôi sắp chết’.” Lộ Sơ Dương nói, “Cấp cứu nửa tiếng, đã bị tuyên bố tử vong.”
“Tôi từng làm việc ở phòng cấp cứu khoảng nửa năm.” Bạch Thiều nói, “Nếu không phải,” Anh ngừng lại một chút, rồi nói tiếp, “Lúc sau không có thời gian tự trách, thì ban đầu bởi vì không thể cứu được người bệnh, lương tâm đã áy náy đến mỏi mệt rồi.”
“Một nơi rất giày vò.” Lộ Sơ Dương nói, “Cần phải có tố chất tâm lý thật mạnh.”
“Phải, tôi vẫn còn kém xa.” Bạch Thiều nói.
“Phòng chăm sóc cuối đời có từng xảy ra y nháo* không?” Lộ Sơ Dương hỏi
*Chỉ những vụ gây hấn bạo lực đối với các bác sĩ và nhân viên chăm sóc y tế ở Trung Quốc.
“Trong hai năm công tác ở đây, tôi chưa từng gặp phải.” Bạch Thiều nói, “Khắc khẩu cũng ít, có lẽ là người sắp mất, cũng không muốn tính toán chi li.” Anh đứng trước quầy thức ăn, đưa hộp cơm cho dì phụ bếp, “Thịt lợn thái sợi cùng thịt ba chỉ xào, một phần cơm lớn và canh đậu xanh.”
“Được.” Dì múc cơm theo yêu cầu của anh.
Đến văn phòng khoa mắt tìm Công Tôn Tinh cùng ăn trưa như thường lệ, Công Tôn Tinh mới vừa từ phòng mổ ra, nhìn thấy Bạch Thiều đi chung với Lộ Sơ Dương, ông vui cười hớn hở nói: “Coi như có người chơi chung với Tiểu Bạch nhà chúng ta rồi, thằng bé này từ sáng đến tối cứ lủi thủi một mình, chú cứ sợ Tiểu Bạch nghẹn trong lòng ra bệnh.”
Bạch Thiều đưa hộp cơm cho Công Tôn Tinh, nỗ lực dùng đồ ăn chặn miệng thầy mình.
Lộ Sơ Dương bắt lấy cơ hội mách ông: “Bác sĩ Tiểu Bạch sáng sớm giội nước lạnh cháu đấy.”
Bạch Thiều liếc Lộ Sơ Dương một chút, cái gọi là kẻ ác cáo trạng trước, Lộ Sơ Dương biểu diễn vô cùng nhuần nhuyễn.
“Ồ, đây là chiêu gì?” Công Tôn Tinh nhìn về phía Bạch Thiều.
“Anh ta chiếm dụng ghế sô pha của em.” Bạch Thiều nói, anh vốn không muốn giải thích, vì trông có vẻ rất giống mấy đứa con nít tiểu học gây lộn với nhau, “Cả người đầy mùi rượu, kêu còn không tỉnh.”
Nghe kể như thế, giội nước lạnh quả đúng là tác phong của Bạch Thiều, thẳng thắn dứt khoát, chỉ là không hợp thường tình lắm.
“Tiểu Bạch thích sạch sẽ.” Công Tôn Tinh dĩ nhiên thiên vị học trò nhà mình, ông hòa giải thay cho Bạch Thiều, “Tiểu Bạch ước gì một ngày có thể tắm đến tận ba lần, Tiểu Lộ đừng để bụng.”
“Sao có thể chứ.” Lộ Sơ Dương là người khéo đưa đẩy, hắn nói mấy lời vừa mát lòng vừa vẹn toàn, “Quần áo cháu đang mặc bây giờ, đều là của bác sĩ Tiểu Bạch đưa cho. Cháu còn phải cảm ơn bác sĩ Tiểu Bạch đã nhắc nhở, không thôi phải say khướt mà đi làm rồi.”
Bạch Thiều yên lặng gắp cho Lộ Sơ Dương một miếng thịt ba chỉ.
“Người trẻ tuổi phải nên hòa thuận giúp đỡ lẫn nhau.” Công Tôn Tinh nói với Bạch Thiều và Lộ Sơ Dương như dạy dỗ trẻ nhỏ, “Thầy thấy Tiểu Bạch đăng trên vòng bạn bè, nói muốn cuối tuần đi nghe ca nhạc? Em dẫn Tiểu Lộ đi chung đi?”
Bạch Thiều dừng đũa, nói: “Đạo diễn Lộ chưa chắc sẽ thích nghe.”
“Nghe ca nhạc?” Lộ Sơ Dương ngẫm nghĩ một chút, “Là lễ hội dân ca ở Thông Châu?”
“Ừm.” Bạch Thiều gật đầu.
“Tôi có đi tôi có đi.” Lộ Sơ Dương nói, “Tôi đã mua vé rồi, trùng hợp thế.”
Bạch Thiều bất ngờ nhìn Lộ Sơ Dương: “Anh đi nghe ban nhạc nào?”
“Tôi không thích riêng ban nhạc nào cả.” Lộ Sơ Dương nói, “Chỉ đơn thuần là đi nghe nhạc, còn anh?”
“Tôi cũng vậy.” Bạch Thiều nói.
“Ôi chao, vậy thì tốt quá rồi.” Công Tôn Tinh tận lực làm mối, “Người ta đi chơi có đôi có cặp, Tiểu Bạch đi chơi lẻ loi một mình, đáng thương biết bao nhiêu.” Ông hoàn toàn không ngại nói những lời này, “Tiểu Lộ cũng đi một mình à?”
“Cháu,” Lộ Sơ Dương nhớ đến người bạn rủ mình cùng đi, hắn nói, “Ừm, cháu cũng đi có một mình thôi.”
“Thế cả hai đi chung đi.” Công Tôn Tinh vỗ tay.
Bạch Thiều nhìn về phía Lộ Sơ Dương, như thể trưng cầu ý kiến của hắn, Lộ Sơ Dương gật đầu: “Được, bác sĩ Tiểu Bạch đi bằng gì, tàu điện ngầm?”
“Ừm.” Bạch Thiều nói, “Đi tàu điện ngầm rồi chuyển sang xe bus.”
“Tôi lái xe, thứ bảy tới đón anh.” Lộ Sơ Dương nói.
Công Tôn Tinh thấy thế, hài lòng đặt đũa xuống, nói: “Thầy còn có cuộc họp, em và Tiểu Lộ cứ ăn từ từ.” Ông cầm hộp cơm đi về phía phòng để nước, chốc lát sau, có tiếng rửa chén rào rào truyền đến.
“Bác sĩ Tiểu Bạch sao lại thích nghe dân ca?” Lộ Sơ Dương hỏi.
“Anh có thể gọi tôi là Bạch Thiều.” Anh nói, “Nghe dân ca là vì, khá giống với cảnh ngộ.” Có thể gợi ra cộng hưởng tâm tình, làm anh nhớ tới quá khứ bần cùng, khốn đốn, mịt mờ, và cực khổ.
“Anh là dân Bắc Kinh chính gốc phải không?” Bạch Thiều hỏi.
“Phải, tôi là một thằng nhóc được lớn lên trong ngõ nhỏ.” Lộ Sơ Dương trả lời.
“Còn tôi xuất thân ở nông thôn, từ Giang Tây thi đậu tới Bắc Kinh.” Bạch Thiều kể, “Xe lửa chạy xình xịch băng qua ruộng lúa, lướt qua sườn núi, mang tôi đến Bắc Kinh, tiếng nhạc ‘Five Hundred Miles’ vang lên bên tai đã làm tôi yêu dân ca.”
Anh của thuở thiếu niên, chứa đầy dã tâm cùng mộng tưởng, mưu toan xông ra một thế giới của riêng mình tại Bắc Kinh phồn hoa. Hiện tại, anh của tuổi ba mươi hai, vẫn còn ngồi tàu điện ngầm đi xe bus, lao tới buổi hòa nhạc nơi ngoại ô, tìm kiếm cái bóng của mười năm trước.