Không ngờ Chu Đình lại đột nhiên hôn tôi.
Đôi tay tôi ấn lên ngực anh, ép chiếc kính như muốn nứt vỡ.
Nhưng Chu Đình là người biết điểm dừng, nụ hôn chỉ thoáng qua vài giây, không cố tình chiếm tiện nghi của tôi.
Anh buông tôi ra, đặt tay lên vai tôi, ánh mắt anh dường như còn đọng lại hơi ấm.
Chu Diệp đứng dưới lầu gần như nghiến răng nghiến lợi: “Tô Niệm, xuống đây ngay! Cô có nghe thấy không?”
Chu Đình xoay người tôi lại, nửa ôm tôi từ phía sau, chỉ vào Chu Diệp đang hoảng sợ ở dưới lầu, nhẹ giọng nói nhỏ vào tai tôi:
“Hắn nhìn thấy tôi hôn em cũng không dám lên trên này, hèn nhát như một con ch ó.”
“Hắn có điểm gì đặc biệt khiến em si mê đến thế?”
Tôi nhìn Chu Diệp đang tức giận.
Khoảnh khắc này, tôi chỉ cảm thấy hình bóng anh hùng cao lớn trong lòng càng ngày càng mờ nhạt.