Đã mười một giờ đêm rồi.
Tôi đứng trước cửa phòng Chu Đình, nấn ná hồi lâu, hít thở sâu mấy lần mới dám giơ tay gõ cửa.
Giọng nói của Chu Đình từ trong phòng truyền ra: “Mời vào.”
Tôi đẩy cửa bước vào.
Chu Đình chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, thắt lưng lỏng lẻo, lồ ng ngực lộ ra một nửa, da thịt còn lưu lại vài giọt nước mờ nhạt trực rơi xuống.
Anh đang dùng khăn bông lau mái tóc ướt, sợi tóc tán loạn ướt nhẹp. Cả người đem lại cảm giác lười biếng nhưng vô cùng quyến rũ.
Mặt tôi bỗng đỏ bừng, hoảng hốt quay đầu đi.
“Tôi xin lỗi… Tôi không biết là chú đang tắm… Tôi đi trước.”
“Đứng lại.” Chu Đình gọi tôi.
Sau lưng tôi truyền đến tiếng bước chân, cách tôi rất gần, khiến tôi vô thức nuốt nước bọt.
Chu Đình đứng phía sau lưng tôi: “Em có chuyện gì muốn nói với tôi à?”
Tôi không biết anh đang ở gần tôi đến mức nào, nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng hổi trên cơ thể anh ấy.
Tôi lưỡng lự: “Tôi… muốn mượn bộ đồ ngủ.”
Chu Đình cười nhạt: “Phòng thay đồ ở bên trong, tùy ý em chọn.”
Rõ ràng là anh ấy bảo tôi vào lấy, nhưng lại lù lù bất động đứng ngáng đường tôi. Kết quả là tôi vừa mới quay người lại đã sơ ý ngã vào vòng tay anh ấy.
Chu Đình kịp thời đưa tay ra ôm lấy eo tôi.
Tôi đỏ mặt lùi lại hai bước, nhưng Chu Đình đã nhanh hơn, ép tôi vào tường.
Từng giọt nước từ đuôi tóc anh rơi xuống, trúng vào xương đòn bên trái của tôi, nhiệt độ như muốn đ ốt ch áy da thịt.
Không khí ngưng đọng trong giây lát.
Không gian ám muội chỉ còn lại tiếng nhịp tim đập thình thịch.
Có của tôi.
Và cả anh ấy nữa.
Âm thanh đan xen vào nhau.
Tôi khẽ cụp mi mắt.
Chiếc thắt lưng buộc quanh eo của Chu Đình có vẻ đã lỏng ra, loáng thoáng ẩn hiện đường nhân ngư ở phía dưới.
Mặt tôi càng đỏ hơn, cảm giác nóng đến mức muốn nổ tung.
Đột nhiên Chu Đình vươn tay ra nắm lấy cằm tôi, khẽ dùng lực, đầu tôi từng chút một được nâng lên.
Tôi nhìn thấy quả táo Adam của anh đang lăn tròn không kiểm soát.
Đôi mắt đen láy hệt như một cơn lốc, dường như giây tiếp theo có thể cuốn con người ta vào trong.
Anh nói: “Một câu dì nhỏ lúc nãy của tôi không phải do tức giận mà bồng bột thốt ra, đó là lời chân thành. Tôi nghĩ…”
Ngoài cửa, tiếng hét của chị Lý cắt ngang nửa câu sau của Chu Đình.
“Chu tiên sinh, cậu không thể vào trong được!”
Tiếng gầm của Chu Diệp cách phòng ngủ mỗi lúc một gần: “Tô Niệm! Tô Niệm! C út khỏi đó ngay!”
Hiển nhiên chị Lý không thể ngăn cản Chu Diệp.
Về phần tôi và Chu Đình, vào lúc này vẫn giữ tư thế ám muội đó, ngay trước cửa phòng ngủ.
Chỉ cần người bên ngoài mở cửa là có thể nhìn thấy.
Nghe được Chu Diệp đến, trong mắt Chu Đình càng nổi lên cảm giác hưng phấn cùng chiếm hữu mãnh liệt.
Tay anh đột nhiên nâng m ông tôi lên phải, xốc cả người tôi lên cao, treo trên người anh.
Cơ thể tôi mất thăng bằng, vô thức vươn tay ôm đầu Chu Đình.
Mặt anh vùi vào ngực tôi.
Dùng góc độ từ dưới mà nhìn lên.
Hơi thở ấm áp phả vào lồ ng ngực tôi: “Đêm nay, tôi sẽ khiến Chu Diệp cắt đứt tơ tưởng đến em.”
Đột nhiên tôi có một dự cảm không lành.
Thực ra.
Chu Đình chỉ bế tôi lên giường rồi cởi áo choàng tắm của anh ra.
Ngay khoảnh khắc Chu Diệp đẩy cửa bước vào, Chu Đình một tay nhấc chăn lên, quấn chặt hai thân thể lại, trong tư thế anh đang đè lên người tôi, còn cố tình để lộ tấm lưng trần.
Nhìn từ phía cửa vào, chúng tôi hệt như đang…
17.
Sắc mặt Chu Diệp tái nhợt, đứng ở cửa mắng: “Tô Niệm! Cô nóng lòng muốn lên giường với chú ấy như vậy sao?”
Chu Đình giữ tay tôi dưới chăn, không cho tôi cử động.
Anh quay đầu nhìn Chu Diệp, bình ổn lại hơi thở, cố ý cười nói: “Chú không nhịn được, đương nhiên không thể chờ đợi.”
“Nếu muốn, cậu có thể ở lại xem.”
Sắc mặt Chu Đình lại tối sầm, ánh mắt không rõ ràng.
“Còn nữa, Chu Diệp, cậu hãy nghe rõ đây. Hai người đã chia tay rồi. Bây giờ cô ấy là cô út của cậu, tránh xa cô ấy ra! Rõ chưa?”
Nói xong thì không thèm nhìn Chu Diệp nữa.
Anh hạ ánh mắt xuống gương mặt tôi, nâng cằm tôi lên, cười nhẹ rồi cúi người xuống, cưỡng hôn tôi.
Chẳng hiểu sao tôi lại để việc này xảy ra.
Cứ như vậy, tôi ngoan ngoãn để cho anh ứ c h iếp, ngoan ngoãn tiếp nhận nụ hôn đó.
Giống như một loại bùa chú, khiến tôi rơi vào tầm ngắm của anh, tiếp cận anh, không thể khước từ.
Dù chỉ trong giây lát.
Tôi nhìn khuôn mặt người đàn ông đè trên thân tôi, ký ức mơ hồ về nam nhân trên đường đua ba năm trước hiện lên trong đầu.
18.
Chu Diệp chịu đả kích, chạy ra ngoài như một con ch ó hoang đ iên c uồng.
Tiếng bước chân bên tai tôi nhỏ dần.
Chu Đình rời khỏi môi tôi, nhưng lại không cho phép tôi rời khỏi vòng tay anh.
Bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt v e đỉnh đầu tôi, nụ cười trên môi vẫn còn nhuốm mùi d ục v ọng.
“Tô Niệm, em không biết tôi muốn em đến mức nào đâu.”
“Nhưng tôi sẽ không ép buộc em.”
Dứt lời, anh rời khỏi giường rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Anh quay lưng lại với tôi, chỉ vào phòng thay đồ bên trái: “Đồ ngủ ở trong đó, em tự đi lấy đi.”
Nhưng không phải anh ấy vừa mới tắm sao?
19.
Sáng sớm hôm sau, tôi không thấy Chu Đình nữa.
Chị Lý nói ở công ty xảy ra chuyện, anh ấy phải đích thân đi giải quyết.
Rất quan trọng sao?
Chị Lý nói chị không biết.
Chỉ để lại lời nhắn sau khi tôi ăn sáng sẽ có tài xế đưa về trường.
Chị Lý cũng mang cho tôi một chiếc váy mới, “Thư ký Trần sáng sớm đã gửi cái này cho chị. Mua theo size của em đó.”
Tôi nhận chiếc váy, là một chiếc váy màu tím nhạt.
Màu sắc yêu thích của tôi.
20.
Mấy ngày nay trời mưa, bên ngoài lại có sương mù, thời tiết này luôn khiến người ta mất tinh thần.
Sau ngày hôm đó, tôi không hề gặp lại Chu Đình nữa, cũng không có tin tức gì từ anh ấy, không biết anh xử lý công việc của công ty như thế nào?
Tôi rất muốn nhắn tin hỏi thăm.
Nhưng lại sợ làm phiền anh ấy.
Tôi nghe nói anh ấy đã không đến công ty nữa.
Nhưng cuộc sống của tôi không vì thế mà trở nên bình đạm hơn.
Trong trường bắt đầu xuất hiện tin đồn tôi không muốn bị Chu Diệp đá nên quay sang dụ dỗ chú của anh ta, trở thành nữ sinh đại học bị giữ lại.
Những bức ảnh chụp tôi và Chu Đình trong bữa tiệc riêng ngày hôm đó rải rác khắp mạng xã hội.
Có cả bức ảnh Chu Đình hôn tôi trên sân thượng tầng hai.
Còn có những tấm hình chụp tôi và Chu Diệp cãi nhau trên sân cỏ.
Suốt một thời gian đó, tôi trở thành tiêu điểm trong các cuộc trò chuyện của người ngoài cuộc, trở thành trò hề trong mắt họ.
Đi đến đâu cũng bị chỉ trỏ.
Ngay cả bạn cùng phòng đối xử thân thiết cũng bắt đầu tránh mặt tôi, sợ bị vạ lây.