Tôi không quan tâm đến cậu ta nữa!!!
—— Lê Tốc
Linh Thành, tháng Chín.
4:18 sáng, xuất hiện ba cái bóng đen ngồi xổm bên ngọn đèn đường như đang rình mò ai đó.
“Năm nay cứ phải nói là tuyệt vời. Mới tới tháng Chín thôi mà khiến mọi người chết cóng rồi.”
Triệu Hưng Vượng mặc một chiếc áo khoác dày, chui đầu vào cổ áo lông, thì thầm một câu: “Cuối tuần đấy. Một tuần chỉ có một ngày cuối tuần là thời gian nghĩ ngơi quý giá, chúng ta không phải đã thức dậy quá sớm rồi sao?”
“Sột soạt——”
“Sột soạt——”
“Sột soạt—— Rục rịch, sột soạt——”
Đáp lại Triệu Hưng Vượng là âm thanh của hai cô gái đang vùi đầu vào xé băng dính.
Xung quanh không có bóng người nào, phía xa xa chỉ có lác đác vài ngôi nhà trong khu dân cư còn sáng đèn, bọn họ đang mắc kẹt trong làn sương mù mỏng manh của buổi sáng sớm với bầu không khí dày đặc.
Triệu Hưng Vượng nhìn túi ni lông đen ở trước mặt, rụt cổ lại, hỏi: “Đại ca, cảnh tượng này sao giống như kiểu vừa giết người xong rồi chuẩn bị đi chôn xác vậy?”
Cậu ta vừa dứt câu, không khí lúc này càng có vẻ lạnh hơn, gió thổi mạnh từng đợt.
Sở Nhất Hàm đang ngồi xổm đối diện với Triệu Xuyên Vượng đột nhiên ngẩng đầu lên, dựa vào tấm băng rôn bên cạnh Lê Tốc, mắng cậu ta: “Triệu Béo, cậu bị bệnh à?”
Lê Tốc nắm cuộn băng dính trên tay ném qua, đập vào người Triệu Hưng Vượng: “Ngậm cái miệng quạ của cậu lại, hôm nay là một ngày tốt lành để chào đón Cận Duệ.”
Trong khoảnh khắc đó, có thể do chưa tỉnh ngủ mà Triệu Hưng Vượng và Chu Nhất Hàm ảo giác nghe thấy rằng:
“Chào đón Cận Duệ, một ngày tốt lành.”
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
Cận Duệ là hàng xóm và là bạn thân nhất thời thơ ấu của Lê Tốc. Họ đã có một đoạn tình cảm sâu sắc khi còn nhỏ.
Khi Lê Tốc lên sáu tuổi, gia đình Cận Duệ chuyển vào Nam làm ăn, đã 10 năm rồi cả hai người không gặp nhau.
Ngôi nhà bên cạnh nhà Lê Tốc đã nhiều năm không có người ở, mấy ngày trước đột nhiên có động tĩnh.
Lúc nào cũng có người mặc quần áo công nhân đi ra đi vào, người thì được mời lắp đặt điều hòa và internet tốc độ cao cho cả năm, còn có người mặc quần áo mang chữ “nhân viên vệ sinh” đến dọn dẹp.
Cô vốn tưởng rằng ngôi nhà được đem bán đi, nhưng Lê Tốc hỏi ra mới biết người liên hệ với những nhân viên đó thực sự là Cận Duệ.
Anh muốn chuyển về đây sống!
Nghe người ta nói Chủ Nhật tuần này anh sẽ chuyển về.
Linh Thành là một thành phố nhỏ cấp quận, không có sân bay, chỉ có một ga đường sắt nhỏ bị hỏng ở phía Tây thành phố.
Nếu muốn đi đến khu nhà dành cho người thân của nhà máy sản xuất cơ khí ở phía Đông thành phố, phải đi xe buýt đến điểm cuối cùng tại trạm thuộc khu nhà dành cho người thân của nhà máy.
Quãng đường mất khoảng 5 hoặc 6 phút đi từ đây.
Chuyến xe buýt sớm nhất đến sau 5 giờ, lúc đó mới hơn 4 giờ, Lê Tốc đã kéo một đám người đến.
Bọn họ ở trên con đường duy nhất chờ Cận Duệ trở về, chuẩn bị cho anh một buổi lễ chào đón bất ngờ.
Tấm băng rôn màu đỏ ghi “Chí trai cao ngất trời, khí hiên ngang như núi” cuối cùng đã bị xé bỏ, mặt sau của dòng chữ khiến Lê Tốc gặp chút khó khăn – cái tên “Cận Duệ”* này, xét về số nét chữ, quả thực so với cô đúng là người tám lạng kẻ nửa cân mà.
*Tên tiếng Trung của Cận Duệ là 靳睿 (27 nét), của Lê Tốc là 黎簌 (37 nét).
Đây chẳng phải là một loại cản trở trong các kỳ thi sao?
Sở Nhất Hàm kéo cuộn băng dính gây ra tiếng kêu sột soạt, hỏi: “Hay là chúng ta dán chữ “Chào mừng trở về” đi? Cuốn băng dính này to quá, hình như không phù hợp để dán mấy cái ký tự phức tạp như thế này đâu.”
“Cũng có lý.”
Triệu Hưng Vượng và Sở Nhất Hàm là hai người bạn thân thiết nhất trong lớp của Lê Tốc, thường khi ở trường bọn họ làm việc gì cũng cùng nhau.
Theo lời của giáo viên chủ nhiệm của bọn họ kể lại rằng, nếu một ngày nào đó Lê Tốc muốn giết người, thì hẳn con dao là của hai người này.
Thầy chủ nhiệm nói không sai. Để ‘mượn’ được tấm băng rôn trong tay lớp phó đời sống, bọn họ phải cùng nhau mời lớp phó một bữa lẩu cay, cuối cùng cũng hối lộ được.
Các chàng trai ở độ tuổi này luôn tràn đầy năng lượng của tuổi thiếu niên.
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
Gió lạnh thổi trong khoảng nửa tiếng, sự nôn nóng và vẻ lười biếng thức dậy buổi sáng không còn nữa, Triệu Hưng Vượng bắt đầu nhiều chuyện: “Tớ nói này đại ca, sao cậu không chọn nơi nào thuận tiện hơn mà lại chọn cái nơi nhỏ hẹp này chào đón cậu ấy? Còn chọn quảng trường vịt uyên ương hoang dã* này nữa chứ, tuần này lão Vương vừa bắt được một đôi yêu sớm đấy, chẳng nhẽ cậu muốn sau khi cậu ấy trở về, hai người hôn ôm thắm thiết rồi để cho lão Vương lại bắt được?”
*野鸳鸯: Vịt uyên ương hay được gọi là vịt quýt. Được biết đến là một trong 10 giống chim đẹp nhất thế giới có nguồn gốc từ những xứ lạnh như Trung Quốc, Nga… vịt uyên ương luôn đồng hành cùng nhau mọi lúc, mọi nơi. Chúng được xem là biểu tượng của hạnh phúc và sự chung thủy trong hôn nhân, được nhắc đến rất nhiều trong các tác phẩm nghệ thuật phương Đông.
“Đừng nói linh tinh.” Sở Nhất Hàm cầm cuộn băng dính trong tay rồi dùng cùi chỏ huých nhẹ vào Triệu Hưng Vượng, nhưng khi vừa chạm vào người cậu ta, cô ấy cũng tò mò hỏi, “Lão Vương bắt được ư? Là ai vậy?”
“Khối lớp 12, không biết.”
Lê Tốc chọn nơi này là phía đông “Quảng trường vịt uyên ương hoang dã” nổi tiếng.
Hóa ra đây là khu nhà xưởng bỏ hoang, sau này nhà máy bị phá bỏ, cây cối rậm rạp mọc um tùm, nhiều đôi bạn trẻ hẹn nhau tối đến đây nắm tay tâm sự.
Thật không may, chủ nhiệm Vương của trường trung học cơ sở số 3 Linh Thành, người đã bắt những cặp tình nhân yêu sớm cũng sống ở phía Đông thành phố, thầy ấy thường đi ngang qua quảng trường mỗi ngày và dễ dàng bắt được vài đôi ở đây.
Triệu Hưng Vượng vẫn đang hỏi: “Cậu có muốn đổi chỗ khác không?”
Chữ “quay về” được dán một nửa, Lê Tốc cắt ngắn cuộn băng trên tay, ngước mắt lên: “Không đổi, nơi này dễ nhìn thấy, như vậy Cận Duệ nhìn thoáng qua cũng sẽ có thể nhìn thấy được. “
Với lại con đường phía trước có một đoạn gập ghềnh và lầy lội.
Lần này Cận Duệ và dì Tiểu Vũ chuyển về đây sống có rất nhiều hành lý, nên mang theo rất khó khăn, như vậy bọn họ cũng có thể giúp đỡ được.
Hiếm có một lần Lê Tốc luôn tùy tiện lại có thể tinh tế như vậy, có thể nói rằng cô vì Cận Duệ mà đã phá lệ.
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
Triệu Hưng Vượng, Sở Nhất Hàm và Lê Tốc đến khi học cấp Ba mới quen biết nhau. Bọn họ chưa bao giờ gặp Cận Duệ, vậy nên điều đó làm bọn họ khá tò mò về anh——
Triệu Hưng Vượng hỏi: “Đại ca, bạn thuở nhỏ của cậu có cao hơn tôi không? Chơi bóng rổ thì thế nào? Cậu ấy có thể cùng chúng tôi càn quét giới bóng rổ trường Nhị Trung của Linh Thành không? Hiện tại chúng tôi thiếu PG*, một PG có thể đánh bay toàn bộ Khối 11.”
*Vị trí số 1 trong bóng rổ là Point Guard ký hiệu PG(vị trí pg trong bóng rổ) là hậu vệ dẫn bóng hoạt động bên ngoài vạch 3 điểm.
Còn trọng điểm của Sở Nhất Hàm lại là: “Cậu Cận Duệ này trông như thế nào? Có đẹp trai không?”
Cũng gần mười năm rồi cô không liên lạc với anh. Thực ra, bây giờ Lê Tốc cũng không biết Cận Duệ trông như thế nào.
Nhưng có lẽ anh cũng sẽ không khác mấy, dẫu sao khi còn nhỏ anh cũng đã khác biệt với những đứa trẻ khác.
Từng có một nhà máy sản xuất cơ khí lớn ở phía Đông thành phố nơi Lê Tốc sinh sống. Các khu dân cư gần đó hầu hết là các tòa nhà dành cho người thân thuộc nhà máy và tất cả những gia đình làm việc ở nhà máy.
Vào thời điểm đó cuộc sống cứ bình bình đạm đạm, không có ai đặc biệt xuất sắc, ngoại trừ gia đình Cận Duệ.
Ngôi nhà của Cận Duệ hình như là do bố anh và nhà máy cơ khí có hợp tác gì đó, nên được nhà máy cơ khí tặng.
Cô nghe nói ban đầu tính là bàn giao là ở tầng một, nhưng mẹ của Cận Duệ không đồng ý. Những ngôi nhà cũ không có thang máy, bà nói rằng các tầng dưới nên dành cho gia đình có người già.
Vậy nên, gia đình họ sống ở tầng 6 trên cùng, bên cạnh là nhà của Lê Tốc.
Lê Tốc nhớ nhà Cận Duệ có một bể cá rất lớn, trong đó nuôi rất nhiều loài cá nhiệt đới sặc sỡ.
Khoảng tầm 3 tuổi Lê Tốc mới bắt đầu đi học mẫu giáo, còn anh thì vào cuối tuần lại mặc một bộ đồ tây nhỏ, ngồi xe hơi của gia đình đến một nơi gần trung tâm hơn Linh Thành để học piano.
Anh trầm lặng và ít nói.
Nhưng trông đặc biệt ưa nhìn.
Còn cụ thể trông anh ưa nhìn thế nào thì Lê Tốc khó lòng hình dung được, nếu chỉ dựa vào ký ức thời thơ ấu.
Nhưng cô nhớ có một lần bố mẹ Cận Duệ đi công tác, bọn họ đã gửi Cận Duệ đến nhà cô.
Cận Duệ khi ấy ngủ chung giường với cô. Nửa đêm thức giấc, cô thấy anh lặng lẽ thu mình trong chăn bông.
Có một lớp sương mờ trên cửa sổ, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt đang say ngủ của Cận Duệ.
Có lẽ là chiếc chăn bông quá dày nên khiến đôi môi và hai má anh ửng hồng, tựa như một con búp bê sứ vậy.
Lê Tốc cũng không biết tại sao trong lòng khẽ rung động, đột nhiên cúi người hôn nhẹ lên mặt anh.
Lúc đó cô còn nhỏ chưa có cảm giác gì, sáng hôm sau tỉnh dậy còn khoe với mọi người và tự hào nói rằng mình đã hôn Cận Duệ, cả một nhà người lớn đều cười ầm lên.
Bây giờ nghĩ lại cô cảm thấy hơi xấu hổ. Lê Tốc hít vào một làn gió lạnh rồi ho sặc sụa.
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
Sở Nhất Hàm nghe nói Cận Duệ khi còn bé rất đẹp trai thì mặt mày bỗng hớn ra, nói đùa với Lê Tốc: “Đẹp trai à? Vậy là thanh mai trúc mã rồi. Sau này liệu hai người các cậu… hửm~? Liệu có không nhỉ?”
“Không đâu.”
“Vậy thì cớ gì tai cậu lại đỏ lên thế kia? “
“Tớ vừa bị ho đấy.”
“Lê Tốc thân yêu của tớ, cậu có bí mật gì với tớ ư? “
Cận Duệ khi còn bé rất ngoan ngoãn, Lê Tốc nghĩ đến đây liền lắc đầu: “Thật không có gì mà, cậu ấy ngoan lắm, bây giờ cậu ấy chắc hẳn là một học sinh giỏi. Tớ ấy, tớ vẫn thích một người vô lại một chút, ngang tàng một chút.”
“Cái gì mà vô lại một chút và ngang tàng một chút? Đó không phải là đang nhắc đến cái tên Phương Lộc Minh ở Khối 12 đó sao?” Triệu Hưng Vượng nhiệt tình hóng chuyện.
Học kỳ này mới bắt đầu, nhà trường đã tổ chức một buổi hội thao mùa thu.
Ngày hôm đó trời cũng lạnh giống như hôm nay vậy, Lê Tốc nghe lời ông ngoại, bên trong bộ đồ đồng phục học sinh mặc thêm một chiếc quần dài giữ nhiệt dày bó sát vào người, trong lúc thi tiếp sức, cô không cử động thuận tiện được nên bị ngã nhào trên đường chạy.
Đường chạy lại gần sát khu học của Khối 12, Phương Lộc Minh ngay lúc ấy cõng cô trên lưng và đưa cô đến trạm y tế.
Về sau, hai người thỉnh thoảng gặp nhau có tán gẫu một vài câu, bị các bạn trong lớp truyền tai nhau không ít chuyện bát quái.
*Bát quái:chuyện phiếm trên trời dưới đất.
Chủ yếu là vì Phương Lộc Minh là một bad boy nổi tiếng trong trường, thành tích học tập của anh ta lúc nào cũng đếm ngược từ dưới lên, lịch sử tình trường thì hết sức phong phú.
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
Suy nghĩ của Lê Tốc vẫn đang ngừng lại ở việc khi cô còn nhỏ đã cưỡng hôn Cận Duệ như một tên lưu manh, nên không nghe thấy những câu hỏi hết sức tầm phào của Triệu Hưng Vượng.
Cầm một góc của tấm banner, cô kéo tấm vải đỏ lên, bất mãn hỏi: “Nhất Hàm, cậu có cảm thấy chữ “trở về” mà tớ dán có hơi bị lệch không?”
“Không, ổn rồi đó, hai người cứ làm tiếp đi để tớ đứng xa hơn kiểm tra lại.”
Lê Tốc ngồi xổm lâu nên tê chân, lúc đứng dậy bị loạng choạng.
May mà Triệu Hưng Vượng đang đứng bên cạnh, cậu ta cao khỏe nên đã đỡ cô khỏi bị ngã.
Xe taxi đi qua ngã tư quảng trường nhỏ, đúng lúc gặp đèn đỏ, dừng lại.
Trời vừa rạng sáng, vài bóng người mặc quần áo vừa dày vừa nặng vội vã đạp xe lướt qua.
Cận Duệ ngồi trên ghế sau của taxi nhắm nghiền mắt, trong tai nghe vang lên tiếng xập xình của thể loại nhạc heavy metal*.
*Heavy Metal là tên gọi của một phong cách nhạc rock hình thành và phát triển vào những năm 1960 – 1970.
Đối với từng địa điểm của Linh Thành này, dù có nhìn sơ qua anh cũng không muốn.
“Này anh bạn trẻ, dậy đi đậy đi, còn 2 phút nữa là đến nơi rồi. Xốc lại tinh thần, tránh để xuống xe bị lạnh cóng.”
Cận Duệ phát hiện tài xế quay lại nhìn mình nên bỏ một bên tai nghe xuống, hỏi lại: “Chú vừa nói gì cơ?”
“Tôi nói là cậu chuẩn bị tinh thần đi, hôm nay trời lạnh lắm, mới ngủ dậy mà xuống xe chắc sẽ bị cảm mất.”
Người tài xế dường như không để ý đến sự thờ ơ của cậu thanh niên này, đưa mắt liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thích thú nói, “Trong khu vực này có khá nhiều đôi tình nhân trẻ, chưa biết chừng mấy cặp đôi đó thông qua các hoạt động của nhà trường mới quen nhau. Thật không hiểu nổi giới trẻ bây giờ. Thời học sinh của chúng tôi làm gì đã hiểu được mấy chuyện này, chỉ cần liếc mắt nhìn một cô gái thôi cũng đủ xấu hổ nửa ngày trời rồi.”
Tài xế nói lái xe nói, nghe được học sinh kể lại nơi này được họ đặt biệt danh là “Quảng trường vịt uyên ương hoang dã.”
Cận Duệ vô thức liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên có hai người trạc tuổi anh đang đứng bên ven đường.
Cô gái nhỏ quay lưng về phía họ, tóc buộc kiểu đuôi ngựa cao, chỉ để lộ ra một chiếc cổ trắng ngần trong không khí giá lạnh.
Không biết có phải cố ý hay không mà cô gái có vẻ đứng không vững.
May mà bên cạnh có chàng trai cao lớn đã giúp đỡ cô, hai người sát lại gần nhau, vành tai đỏ bừng.
Cô gái nhỏ quay lưng về phía này dựng đứng cổ áo lại, che đi làn da trắng nõn nà của cô, chân dậm tới dậm lui, qua động tác có thể cảm nhận được cô là một người rất hoạt bát.
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
Đúng lúc này, người tài xế lại nói: “Này anh bạn trẻ, nhớ lưu lại số điện thoại của tôi nhé. Sau này nếu cậu cần đi xe thì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ tính giá rẻ cho cậu.”
Tất cả mọi thứ ở Linh Thành trong mắt Cận Duệ đều khiến anh khó chịu. Anh thu lại ánh mắt, không chút cảm xúc đáp lại một tiếng ‘ừm’.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Lê Tốc: Em thích ngang tàng một chút.
Cận Duệ: Được thôi.