Nhưng cô thật sự cho rằng, có ông ngoại, có Sở Nhất Hàm, Triệu Hưng Vượng và cả Cận Duệ nữa, cho dù mẹ cô không bao giờ gọi điện về, cô cũng không bao giờ thảm thương.
Vì cô mà bọn họ đã gộp lại thành một “nhà”, vừa ấm áp lại thoải mái.
Nồi lẩu giống như bị trộn rượu giả vào, khiến cho người ta bỗng nhiên hưng phấn.
Thậm chí ngay cả Triệu Hưng Vượng và Sở Nhất Hàm cũng gia nhập vào ý tưởng của Lê Tốc, bọn họ lấy điện thoại ra, vừa tìm kiếm vừa vô cùng hứng khởi thảo luận, mặc sức tưởng tượng sau này khi tới Đế Đô muốn đi đâu chơi, muốn đi dạo ở chỗ nào.
Khu trò chơi mới khai trương nhất định phải đi, di tích thắng cảnh cũng phải dạo một vòng.
Còn có thể quan sát tháp truyền hình ở trên đường và phố quán bar ngập trong vàng son.
Lê Tốc tính ra vẫn nhớ đường, vì trước kia Lê Lệ từng dẫn cô đến đó nên cô vẫn còn ấn tượng, xung phong nhận việc dẫn đường cho bọn họ, còn nói mình đã đặc biệt xem bản đồ đường ray xe lửa, nói như thể ngày mai xuất phát vậy.
Cô suy nghĩ, lên đại học, có lẽ cô vẫn có thể đi gây chuyện cùng Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng.
Đến lúc đó bọn họ không cẩn thận xài hết phí sinh hoạt, hoặc là đi đâu đó ăn cơm không mang đủ tiền trả… Dù có xuất hiện tình huống gì về kinh tế, thì có lẽ Cận Duệ cũng sẽ không khoanh tay mà mặc kệ bọn họ không giúp, chờ anh giải quyết xong mọi chuyện, bọn họ sẽ cùng đi tìm ông ngoại.
Chắc hẳn ông ngoại sẽ ở gần trường, sẽ nấu một cho bọn họ một nồi thịt viên thập cẩm với mì nước thật lớn, còn có cả dầu vừng và ớt, bọn họ ăn uống no nê, sau đó lại ôm máy chơi game của Cận Duệ chơi đến rạng sáng.
Mơ mộng vô cùng tốt đẹp, Lê Tốc mang theo một thân thoang thoảng mùi lẩu, liên tục ngâm nga hát ca, vào cửa nói kế hoạch này cho Lê Kiến Quốc biết.
Ông cụ uống một ngụm trà cẩu kỷ, chân thành đặt câu hỏi: “Vậy phải học giỏi thì ông mới cho đi, không thi tốt thì làm sao tới đó được?”
Sau khi ông ngoại nói xong lời này, Lê Tốc nghe thấy Cận Duệ đứng ở cửa cười hai tiếng.
Nhưng cô không còn mặt mũi nào quay đầu lại trừng người ta, thành tích của cô đúng thật là rất thê thảm, ngay cả sức phản bác cũng không có, cô giống như bị đau răng, nhỏ giọng lầm bầm nói: “Bọn con sẽ học tốt…”
Lê Kiến Quốc rất tin tưởng vào cháu gái nhà mình, lúc này còn nói đệm theo cô: “Đúng vậy, có quyết tâm là được, ông ngoại tin cháu nhất định sẽ có tiến bộ trong kỳ thi hằng tháng. Đúng rồi, khi nào thì tới kỳ thi hằng tháng vậy?”
“…Thứ sáu tuần sau ạ.”
….
Từ sau ngày đó, Lê Tốc thật sự có xu hướng như đang ‘Treo cổ trên xà nhà’.
Lúc đi học cô tuyệt đối không ngủ gật, cảm thấy mệt mỏi sẽ véo mình một cái; tan học sẽ học bài ngay, ngay cả trên đường đến trường và tan học cũng đều kiểm tra từ vựng với Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng.
Ba người ngập tràn quyết tâm:
Từ giờ trở đi phải nỗ lực thi vào trường đại học, tiến tới Đế Đô.
Đảo mắt đã tới kỳ thi hằng tháng, chỗ ngồi của Lê Tốc và Cận Duệ lại thay đổi thêm một lần, bọn họ lại quay trở về vị trí bên cửa sổ.
Giờ tự học mỗi tối, hệ thống sưởi được lắp dưới cửa sổ sưởi ấm đến mức khiến Lê Tốc mơ màng sắp ngủ, cô ngáp một cái, sau đó mới miễn cưỡng nâng cao tinh thần.
Muốn tiếp tục làm bài, nhưng lại gặp trúng bài không biết làm.
Mấy ngày nay cô đã tạm thời buông chuyện ‘bệnh rụng tóc’, tự nhận thái độ của mình là ‘Không ngại học hỏi kẻ dưới’, có đề không biết sẽ đi hỏi Cận Duệ.
Thầy giáo không ở trong phòng học, Cận Duệ đang cày đề, cô đến gần, dùng bút đâm vào cánh tay anh một cái: “Này.”
Người ta ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho cô, vẫn nhìn chằm chằm vào tờ đề như cũ, chỉ đáp lại cô bằng giọng mũi: “Hửm?”
“Câu này cậu giảng cho tớ một chút đi, trên đáp án không ghi phần quá trình, tớ xem không hiểu.”
Thật ra Lê Tốc rất thích nghe Cận Duệ giảng đề, tốc độ nói không quá nhanh, cũng rất kiên nhẫn, chủ yếu khi anh nói sẽ viết ra quá trình đã giảng vào giấy nháp, khi cần thiết cũng sẽ viết lại công thức, có đôi khi nhìn thấy cô không hiểu, anh cũng sẽ nói công thức chậm lại.
Anh nói xong, Lê Tốc vô cùng cảm kích, đang định nói “Cảm ơn”.
Cận Duệ đột nhiên nói: “13.”
“13 gì?”
“Mấy ngày nay, đã giảng cho cậu tới 13 đề.”
Đúng lúc đèn trong phòng học chiếu lên đỉnh đầu của Cận Duệ, anh hơi ngẩng đầu lên, lông mi được ngọn đèn chiếu xuống thành cái bóng mờ, trong mắt chứa ánh sáng: “Tốn nhiều trí nhớ lắm, tớ nghĩ phải ăn cái gì đó mới bù lại được, chi bằng đi Tụ Bảo Cư?”
Lê Tốc bĩu môi: “Để ông ngoại tớ làm cho cậu ăn đi, tay nghề nấu nướng của ông ngoại tớ ngang với đầu bếp ở Tụ Bảo cư luôn đấy. Hơn nữa, giấc mơ của chúng ta là Đế Đô, cậu giúp tớ một chút thì có làm sao! Bây giờ mỗi bữa tối trước khi đi ngủ, Sở Nhất Hàm đều gọi cho tớ để cùng nhau học thuộc văn cổ nữa cơ.”
“Tớ nói muốn tới Đế Đô lúc nào?”
“Nhưng lúc đó cậu cũng không phản bác lại!”
Dù sao tiết tự học buổi tối của lớp 11/3 sớm đã giống như cái chợ, hai người cũng dứt khoát không tuân thủ luật lệ gì nữa, cùng nhau làm ầm ĩ lên.
Oán giận đối phương còn chưa đủ, Lê Tốc dùng bút trong tay chọc vào chỗ ngứa của Cận Duệ, từ đấu miệng đã thăng cấp thành đấu võ, Cận Duệ bắt lấy cổ tay cô, túm lấy cây bút của cô, cô cũng không cam chịu yếu thế mà bắt ngược lại tay anh.
Trong lúc hai người đang ầm ĩ, bên ngoài cửa sổ bên trái đột nhiên xuất hiện một bóng người, cách một màn sương không thấy rõ được là ai, Lê Tốc nhảy dựng lên, còn tưởng là thầy chủ nhiệm, không cần bút nữa mà ngồi nghiêm túc lại.
Cận Duệ xoay cây bút của Lê Tốc ở trong tay, nhìn chằm chằm vào bóng người kia, mắt híp lại.
Người ở ngoài cửa sổ vẫn không đi vào, một lát sau, điện thoại trong cặp sách của Lê Tốc rung lên, là tin nhắn của Phương Lộc Minh:
【Mở cửa sổ ra chút đi.】
Lê Tốc mở cửa sổ ra, vô cùng buồn bực nói: “Sao anh lại tới đây?”
“Đến để trả cái này cho em.”
Gần đây Phương Lộc Minh rất thường xuyên chạy qua đây, đi ngang qua cửa lớp 11/3, đôi khi gặp được Lê Tốc sẽ hỏi cô có muốn ăn cơm với mình không, hoặc hỏi chủ nhật cô có muốn ra ngoài uống trà sữa hay không.
Lê Tốc đang cố gắng đặt mình vào kỳ thi tháng nên đã uyển chuyển từ chối.
Sáng hôm nay, Phương Lộc Minh lại tới đây, anh ta tìm Lê Tốc để mượn sách giáo khoa lớp 11.
Nói là hiện tại bọn họ ôn tập thường xuyên dính tới kiến thức cũ, muốn trống chỗ nào thì lấp chỗ đó nên mượn sách giáo khoa để dùng một chút.
Bây giờ anh ta lại tới lần nữa, nói là dùng xong sách giáo khoa rồi, tới đây trả lại.
Trời đang rất lạnh, chỉ mở rộng cửa sổ chưa đến một phút mà Lê Tốc đã cảm thấy gió lạnh đập vào mặt. Phương Lộc Minh đứng ở bên ngoài chỉ mặc một cái áo khoác mỏng manh, đã vậy còn mở toang để ra vẻ ngầu lòi.
Cô thật lòng muốn hỏi anh ta:
Sợi dây chuyền kim loại trên cổ anh không lạnh à?
Lúc chạy khối sắt to như vậy đập vào cũng không thấy đau ư?
Hơn nữa cô cũng chẳng thấy đẹp trai gì, còn không bằng Cận Duệ kéo áo lông đến tận mũi, che hết chỉ để hở mỗi nửa mặt, thoạt nhìn lại rất đẹp trai…
Phương Lộc Minh lại hiểu nhầm, nghĩ là Lê Tốc đang nhìn mình.
Anh ta mở to hai mắt nhìn Lê Tốc: “Trả sách cho em, em xem kỹ lại đi, anh đi đây.”
Lê Tốc đóng cửa sổ, cầm cuốn sách được trả lại từ trên bậu cửa sổ xuống, bên trong rơi ra thứ gì đó, đáp xuống mặt bàn.
Là một tờ giấy note bị gấp lại.
Cô mở ra xem, trên đó là chữ viết không thể gọi là đẹp của Phương Lộc Minh ——
Lê Tốc, anh thích em, chúng ta quen nhau đi.
Hy vọng em có thể làm bạn gái anh.
Mấy ngày nữa là tới kỳ thi tháng rồi, em không cần phải trả lời liền, cứ từ từ suy nghĩ, anh chờ em.
Cận Duệ thờ ơ liếc nhìn, tầm mắt dừng lại trên tờ giấy note bị rớt xuống kia.
Trong nháy mắt, trong đầu anh nhảy ra câu chửi bới không mấy tốt đẹp của Triệu Hưng Vượng:
Thậm chí anh ta còn không bỏ công đi chọn bánh macaron màu luôn? Uổng công có nhiều bạn gái như vậy, xì, đồ keo kiệt!
Lê Tốc ngẩn người, đây cũng là lần đầu tiên cô nhận được mảnh giấy như vậy, không biết phải phản ứng như nào, trực tiếp kẹp lại vào trong sách.
Chuyện này cô cũng không nghĩ nhiều.
Cô là kiểu người rất khó tập trung vào hai việc cùng một lúc, hiện tại chuyện cấp bách cô cần làm là thi tốt kỳ thi tháng, những chuyện khác đều gạt sang một bên.
Hơn nữa con người cô hơi mắc chứng trì hoãn, nếu không phải vì được đi ké xe taxi của Cận Duệ, trước kia cô đều chờ đến sát giờ mới thức dậy đi học.
Nếu Phương Lộc Minh đã nói sau khi kỳ thi tháng kết thúc cho anh ta câu trả lời, vậy đợi thi xong cô suy nghĩ về chuyện này là được, cũng không phải chuyện lớn gì.
Trước kỳ thi tháng một ngày, Lê Tốc tới tiệm in để in ảnh chụp Đế Đô rồi treo trong phòng khách, lập lời thề son sắt rằng mình phải chuẩn bị bước đầu tiên để có thể hướng tới Đế Đô.
Kết quả bước đi này cô đã bước không tốt.
Lần đầu tiên Lê Tốc nghiêm túc thi cử, vốn đã rất căng thẳng, dự trữ kiến thức trong đầu lại không đủ, đầy bình thì không kêu, nửa bình thì vang tiếng*, cô làm bài trở nên do do dự dự.
*Đầy bình thì không kêu, nửa bình thì vang tiếng: ý chỉ những người giỏi giang thường khiêm tốn không thích khoe khoang, còn những người yếu kém thì thích thể hiện, chỉ biết “thùng rỗng kêu to”.
Trước kia chọn câu đều là tùy tiện chọn, cũng không rối rắm gì, mới học vài ngày ngược lại không nắm chắc, cứ cảm thấy cái nào cũng đúng, rồi lại cảm thấy hình như cái nào cũng không đúng…
Cứ như vậy qua hai ngày thi thử, đến tối thứ Bảy công bố thành tích, chẳng những không tiến bộ, ngược lại còn lùi một bước so với trước kia.
Có thể do tất cả mọi người đều căng thẳng, ngoại trừ Cận Duệ vẫn đứng nhất lớp, Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng cũng kém hơn một chút so với lần trước.
Lê Tốc ôm Lê Kiến Quốc: “Xong rồi, ông ngoại, chúng ta không đến Đế Đô được rồi!”
“Không đi học ở Đế Đô thì đi du lịch cũng được, ông ngoại có kho vàng nhỏ, chờ các cháu thi đại học xong, chúng ta sẽ cùng đi du lịch ở Đế Đô.”
Lê Kiến Quốc rất lạc quan: “Cháu xem thành tích của bốn người các cháu đi, cũng không phải không ai đi được, Tiểu Duệ người ta rất có khả năng.”
“Vậy không phải chỉ có một mình cậu ấy đi được sao?” Cô gái nhỏ ngồi phịch xuống sô pha, ỉu xìu nói.
“Lần này thi không tốt thì còn có lần sau, còn lâu mới đến kỳ thi đại học mà, hiện tại các cháu chỉ mới học lớp 11.”
Lê Kiến Quốc không cảm thấy đây là chuyện lớn gì, ông cụ kéo cửa phòng bếp cho Lê Tốc xem: “Hôm nay lập đông, ông ngoại làm sủi cảo cho các cháu, có muốn ăn khoai lang sợi không nào? Trước khi chiên thịt viên thì ông chiên một nồi khoai lang trước nhé?”
Lê Tốc lên tinh thần: “Muốn ăn ạ!”
“Gọi Cận Duệ tới đi, để thằng bé tới đây cho náo nhiệt một chút, tốt xấu gì cũng là ngày lễ, đừng cứ ru rú mãi trong nhà.”
Ông cụ có thói quen hồi tưởng quá khứ, trong bữa tiệc vô cùng xúc động, bưng chén rượu của mình rồi tâm sự với hai đứa cháu, ông nói lúc lập đông, những nhà có tiền sẽ giết gà để ăn. Còn những người nghèo như bọn ông thì ngay cả bánh chẻo cũng không có để ăn, ai ngờ bây giờ cuộc sống lại sung túc đến vậy.
Tửu lượng của Lê Kiến Quốc cũng không tốt, mới uống hai chén nhỏ mà hai má đã ửng hồng.
Ông gắp thịt viên bỏ vào trong miệng, rung đùi đắc ý: “Ai ngờ bây giờ chúng ta cũng ăn được thịt cá rồi, còn được ăn thịt viên nữa. Tiểu Duệ, cháu nói xem thịt viên chiên này ông ngoại làm có ngon không?”
“Ngon ạ.”
Lúc này Lê Tốc mới đột nhiên cảm giác được, những ngày gần đây hình như Cận Duệ rất ít nói?
Ăn cơm được một nửa, ngoại trừ nói chuyện với ông ngoại, anh không hề chủ động quan tâm gì đến cô.
Rõ ràng ngày đó lúc ăn lẩu vẫn còn rất tốt mà, sao lại thế này?
Ngẫm nghĩ lại, Lê Tốc cảm thấy mình không đắc tội gì với anh, nếu nói tới đắc tội thì cũng chỉ có anh, vì anh nói cô bị ‘bệnh rụng tóc’ với thầy Cao!
Còn có thể là chuyện gì chứ?
Thành tích thi tháng?
Lê Tốc nhìn sang bên cạnh, Cận Duệ mặc áo lông màu đen in chữ “Balenciaga”, có chút lười biếng ngả người vào ghế, vẻ mặt nhàn nhạt.
Mãi đến khi Lê Kiến Quốc uống xong chút rượu cuối cùng trong ly, Cận Duệ vẫn không nói chuyện với cô.
Cơm nước xong anh đứng dậy dọn dẹp bát đũa, nhưng động tác lại rất nhanh nhẹn.
Không phải là vì anh không hài lòng với thành tích hiện tại của mình đấy chứ?
Hình như cô từng nghe Triệu Hưng Vượng nói, cậu ta có một người bạn ở lớp chọn, lần trước trong kỳ thi tháng và thi năm chỉ đứng thứ 20, cô bạn đó cảm thấy mình thi không tốt, đã ở trong nhà vệ sinh khóc đến môi trắng toát, thiếu chút nữa bị co giật, ngay cả chủ nhiệm tổ dạy học cũng qua an ủi.
Lúc đó cô, Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng còn chụm lại thảo luận, nhóm học dở không hiểu được sự đau khổ của học sinh giỏi, nhưng vẫn cho ra kết luận, yêu cầu giữa người với người thật sự không giống nhau.
Thầy Cao đã nói với lớp, bảo bọn họ nhất định phải để tâm trạng bình ổn, nghe nói ở tỉnh nào đó có một trường cấp 3 siêu trọng điểm, lúc thi thử có một học sinh giỏi thi không tốt đã nhảy lầu, bảo bọn họ tuyệt đối không được nghĩ quẩn.
Nghĩ tới đây, Lê Tốc đột nhiên sởn tóc gáy.
Ở trong mắt cô, Cận Duệ chẳng ham thích thứ gì, một đống thiết bị điện tử trong nhà cũng không thấy anh si mê quá nhiều, khi anh ngồi trong nhà hàng sang trọng như Tụ Bảo Cư cũng không thấy anh ăn nhiều.
Không giống Triệu Hưng Vượng say mê bóng rổ, cũng không giống với Phương Lộc Minh dường như ngày nào cũng đổi người yêu.
Giữa phòng bếp và phòng khách có một cái cửa sổ nhỏ, bóng dáng của Cận Duệ chen chúc bên tủ bát.
Lê Tốc dõi theo anh hồi lâu, cho ra một kết luận:
Cận Duệ chỉ có niềm đam mê với học tập!
Cô lấy điện thoại ra, nhanh chóng gửi tin cho Sở Nhất Hàm:
【Nhất Hàm, cậu nói xem, lần này Cận Duệ thi tháng thế nào?】
Sở Nhất Hàm trả lời lại rất nhanh, tỏ vẻ nếu mình có thể thi được điểm như Cận Duệ, mẹ cô nằm mơ cũng cười đến tỉnh, đoán chắc giờ này đã thuê xe tới nhà bà nội khoe khoang, còn cô ấy ở nhà chắc chắn có thể ngông nghênh bước đi.
【Trông Cận Duệ không vui lắm, có chuyện gì thế?】
【Chắc là bản thân yêu cầu cao, có lẽ học sinh giỏi đều như vậy, không chừng cậu ấy còn muốn thi tới hạng nhất toàn trường ấy chứ?】
Lê Tốc mờ mịt.
Hạng nhất toàn trường?
Cô hỏi Sở Nhất Hàm, vậy có khi nào Cận Duệ chỉ vì không thi được hạng nhất toàn trường mà nhảy lầu không?
Lần này Sở Nhất Hàm trả lời có chút chậm, nửa ngày sau mới nhắn lại:
【Những lời cậu vừa nói tớ cũng có nghĩ tới, mấy ngày nay hình như Cận Duệ không thích nói chuyện, có thể là do áp lực chăng? Nhưng nhảy lầu thì chắc không đâu. Trông cậu ấy không giống đang nghĩ bậy bạ, hay là cậu khuyên cậu ấy thử xem?】
Khuyên cậu ấy thử xem?
Khuyên thế nào đây?
Lê Tốc còn chưa nghĩ thông thì một chiếc giẻ lau từ phòng bếp bay ra, cô vô thức tiếp được, sau đó nghe ông ngoại nói với cô: “Làm chút việc đi, Tiểu Duệ người ta còn biết hỗ trợ kia kìa.”
Cô cầm khăn lau, vừa lau bàn vừa lo nghĩ đến chuyện khuyên nhủ Cận Duệ.
Tuy trình độ dạy học của trường trung học phổ thông số 3 không được tốt lắm, nhưng muốn ngay lập tức thi được hạng nhất toàn trường thì đúng là điều không thực tế, dù sao không thể chỉ ăn một miếng mà đã biến thành người mập được…
Hả? Không thể chỉ ăn một miếng đã biến thành người mập?
Câu này nghe được đấy, mượn lời này để khuyên nhủ rất có lý.
Bên này Lê Tốc vừa quyết định xong, Cận Duệ đã ra khỏi phòng bếp, dùng khăn lau tay, tạm biệt với Lê Kiến Quốc: “Ông ngoại, cháu về trước đây ạ.”
“Ừ ừ, cháu về đi, đừng học quá muộn.”
“Dạ, cháu biết rồi.”
Anh đi tới bên cạnh Lê Tốc, Lê Tốc đột nhiên đứng thẳng, dùng tay đang cầm khăn lau làm tư thế cố lên với Cận Duệ: “Không thể chỉ ăn một ngụm đã biến thành người mập ngay được, chuyện thành tích, cậu phải tiến tới từ từ.”
Cận Duệ liếc nhìn cô một cái: “Đang tự nói mình đó hả?”
“Tớ đang nói với cậu đó!”
“À, thành tích của tớ vẫn tốt.”
Lê Tốc lại rơi vào mơ màng.
Chuyện này không giống như trong tưởng tượng của cô sao?
Vậy thái độ chó má của Cận Duệ là thế nào?
Thành tích của anh vẫn tốt? Vậy ai mới không tốt? Cô sao? Thành tích của cô không tốt?
Hôm nay Lê Kiến Quốc uống quá nhiều, không chú ý tới không khí giương cung bạt kiếm trong phòng khách, tự rót cho mình một bình cẩu kỷ, lúc bưng ra, trên TV đang chiếu một bộ phim máu chó, cô dâu nhỏ sau khi lớn lên đã thích người khác, không chịu kết hôn nữa.
Ông lão không thích xem phim này, cầm điều khiển đổi kênh, tìm kênh dưỡng sinh của mình.
Lúc liếc qua thấy hai người đang mặt đối mặt ở trước bàn ăn, ông bỗng nhiên nghĩ tới một câu chuyện xưa năm đó: “Ông nhớ ra rồi, lúc các cháu còn chưa chào đời, người lớn có ngồi trò chuyện với nhau, nói nếu sau này sinh một bé trai một bé gái thì sẽ kết thành thông gia, đặt hàng con dâu nuôi từ bé. Khà khà, lúc đó ông cảm thấy Lê Tốc nhất định là con trai, không ngờ sinh ra lại là một đứa con gái…”
Lê Tốc bị cụm từ ‘con dâu nuôi từ bé’ làm cho kinh ngạc, ngước mắt lên thì thấy sắc mặt Cận Duệ vẫn không hề thay đổi.
Vốn đang nổi nóng, cô trực tiếp bĩu môi: “Ai là con dâu nuôi từ bé với cậu ấy chứ, sau này dù cháu có gả cho người nào cũng sẽ không gả cho cậu ấy!”